Nợ Âm Khó Thoát

Chương 301: Ma khí

Lúc này, tôi nhìn thấy bên trên tế đàn, hai luồng năng lượng như được cố định, năng lượng màu máu phát ra từ trong tế đàn, mặc dù đang bị áp chế.

Nhưng đến một mức độ nào đó, Trúc Trường Không và các vị tộc lão cũng không còn đủ năng lượng để áp chế luồng năng lượng màu đỏ kia nữa.

Tôi nhìn thấy, đến ngay cả Trúc Tuấn, sắc mặt cũng có chút khó coi, ngay lập tức, tôi phát hiện năng lượng màu máu đã tăng lên mạnh hơn.

Trực tiếp công kích ngược lại luồng năng lượng bên trên, di chuyển lên cao hơn.

Mặt Trúc Trường Không đanh lại, sau đó, cả người Trúc Trường Không xông thẳng xuống tế đàn.

- Tộc trưởng!

- A tía…

Khi Trúc Trường Không xông tới chỗ tế đàn, xung quanh truyền tới rất nhiều tiếng kinh hô, ai nấy cũng nhìn chằm chằm Trúc Trường Không.

Lúc này Trúc Trường Không đã đến bên trên tế đàn, Trúc Tẩm Ngưng bên cạnh sắc mặt cũng có chút lo lắng.

Hai đôi tay ngọc nắm chặt lại, thấy vậy, tôi đưa tay ra, nắm lấy tay Trúc Tẩm Ngưng, ( cứ làm mấy hành động như thế này, đến lúc người ta thích mình xong lại bảo không biết), bảo cô ta không cần lo lắng, ông nội cô ta không giống người hành động không suy xét cẩn thận, nếu đã làm như vậy, nhất định là có cách.

Trúc Tẩm Ngưng nhìn tôi một cái, sau đó gật đầu, ánh mắt của chúng tôi lại rơi lên trên tế đàn.

Chỉ thấy cả người Trúc Trường không đã đứng bên trên, trong tay còn có một ấn kết kì lạ, trực tiếp điểm vào mi tâm, giây tiếp theo, không ngờ Trúc Trường Không lại phun ra một ngụm máu tươi.

Máu tươi bắn lên trên tế đàn, Trúc Trường Không ngồi khoanh chân xuống, lúc này, tôi cũng đã chú ý thấy, ánh sáng màu máu, đã bắt đầu chui vào trong cơ thể Trúc Trường Không.

Kế đó, luồng sáng màu đỏ khủng bố đã hoàn toàn biết mất trước mắt mọi người, sắc mặt Trúc Trường Không hơi ngưng lại, một tay phẩy nhẹ, lòng bàn tay xuất hiện một món đồ, khi tôi nhìn kĩ món đồ đó là gì, thì cả người thiếu chút nữa đã mất bình tĩnh mà nhảy dựng lên.

Bởi trong tay Trúc Trường Không, xuất hiện một tấm da người trắng hếu, người khác có thể không biết, nhưng tôi lại biết tấm da người này, chính là tấm da người trong phòng thờ ở nhà Trúc Tẩm Ngưng.

Trúc Trường Không phủ tấm da người lên trên tế đàn, lúc này thì tất cả mọi chuyện mới bình ổn trở lại, sắc mặt Trúc Trường Không tái nhợt, đứng dậy khỏi tế đàn, đi tới chỗ chúng tôi.

- Từ ngày hôm nay trở đi, con đã được coi là một thành viên của tộc Lê gia chúng ta!

Khi đã tới trước mặt tôi, Trúc Trường Không cất tiếng nói, dứt lời, lão lại đưa mắt nhìn về phía tất cả mọi người.

- Lễ cúng tổ tiên kết thúc, chuyện ngày hôm nay mọi người không cần hoảng loạn, Lý Nhất Lượng gia nhập vào Lê tộc chúng ta, tinh huyết của cậu ta kinh động tới tổ tiên là chuyện bình thường.

Trúc Trường Không nói xong, những người còn lại đều bỗng dưng tỉnh ngộ, trong lòng tôi lại vừa thấy kinh ngạc vừa thấy tò mò, bên dưới tế đàn rốt cuộc có thứ gì?

Không ngờ lại có phản ứng mãnh liệt đến thế? Mà tôi cũng biết, Trúc Trường Không áp chế luồng năng lượng đó xuống, rõ ràng là đã tiêu hao rất nhiều sức lực.

Tình hình hiện tại, tôi muốn hỏi đương nhiên là không thể, vì vậy chỉ đành chôn nghi hoặc vào sâu trong lòng.

Thời gian tiếp theo, là tới màn ‘ăn uống’, mọi người cũng nhau ăn cơm uống rượu, chúc phúc cho ngày thành hôn của tôi và Trúc Tẩm Ngưng.

Mặc dù tôi biết là giả, nhưng cảm giác này nó cứ là lạ thế nào ấy, đến tối, tôi và Trúc Tẩm Ngưng bị đưa đi “động phòng”, nhìn căn phòng trang trí bằng màu đỏ đẹp mắt, tôi bỗng dưng thấy mất tự nhiên.

Trúc Tẩm Ngưng ngồi lên trên giường, tôi đi tới cạnh cô ta, không đợi tôi kịp nói gì, Trúc Tẩm Ngưng đã cất tiếng:

- Anh cố gắng ngủ dưới đất, ba ngày sau, chúng ta có thể rời khỏi làng rồi!

Nói xong, Trúc Tẩm Ngưng đã nằm xuống giường, chùm chăn lên, ngủ luôn, tôi vốn dĩ vẫn còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng hiện tại đến cơ hội mở miệng cũng đã không còn.

Người của tám phân gia lần lượt đi khỏi làng, còn tôi và Trúc Tẩm Ngưng thì phải ở lại ba ngày, cũng chính là để đi khắp nơi trong làng cho người người nhà nhà “chiêm ngưỡng”.

Ba ngày sau, tôi và Trúc Tẩm Ngưng bị Trúc Trường Không gọi vào trong phòng khách.

- Đại hôn của các con đã thành, lúc trước ông đã nói với Tiểu Ngưng, các con muốn quay về thành phố, ông cũng không ngăn cản.

- Nhưng ông muốn các con ghi nhớ, cho dù thế nào, hiện tại các con cũng đã là một phần của Lê tộc, khi nào Lê tộc gặp khó khăn, ông hi vọng các con đừng lựa chọn lẩn tránh!

Trúc Trường Không nói xong câu này, tôi hơi ngây ra, trong câu nói mặc dù có từ “các con”, nhưng tôi biết câu này rõ ràng là nói để cho riêng tôi nghe.

Tôi nhìn Trúc Trường Không, vội vàng nói, nếu Lê tộc cần giúp đỡ, chúng tôi sẽ ngay lập tức quay trở lại.

Nghe vậy, Trúc Trường Không gật đầu, sau đó lại nhìn tôi, nói:

- Là đàn ông, đào hoa một chút cũng không sao, nhưng không được có lỗi với bất kì ai, cháu rể, đừng để tôi nghe thấy thông tin anh phụ bạc Tiểu Ngưng nhà chúng tôi, nhà tôi chỉ có mỗi một nàng công chúa nhỏ này thôi đấy.

Nghe Trúc Trường Không nói vậy, tôi bỗng thấy kinh ngạc, lời này là có ý gì? Ngầm ám chỉ tôi có thể có năm thê bảy thϊếp à? Mẹ nó chứ, còn có một người ông nội như thế này sao? Đây chính xác là ông nội đấy!

Nhưng tôi cũng không thể nói gì, chỉ đành lên tiếng đáp, bảo lão yên tâm, tôi nhất định sẽ đối xử và chăm sóc Trúc Tẩm Ngưng thật tốt.

Lời thoại trong vở kịch đương nhiên vẫn phải nói, dù sao, mục đích chính bây giờ cũng là đưa Trúc Tẩm Ngưng rời khỏi đây.

- ừ, đại hôn lần này, ông không có quà tốt gì tặng cho các con, thứ này con cầm lấy, chắc cũng có tác dụng đối với vũ khí của con.

Trúc Trường Không gật đầu, sau đó đưa tay ra, tôi thấy trong tay ông ta, không ngờ lại có một viên tinh thạch màu đỏ máu.

Khi viên tinh thạch xuất hiện, tôi cảm thấy bên trên truyền ra một luồng khí huyết sát lành lạnh, luồng khí huyết sát nồng nặc này khiến trái tim tôi đập nhanh hơn chút.

Không thể ngờ, tự nhiên ông nội của Trúc Tẩm Ngưng lại đưa cho tôi thứ này, xem ra lão cũng biết, muốn Thị trở nên mạnh hơn, thì cần phải có nhiều khí huyết sát hơn.

Nhìn viên tinh thạch huyết sát, cũng không biết phải làm thế nào, mà Trúc Tẩm Ngưng bên cạnh lại cứ huých huých tôi.

- A Công cho anh thì anh cứ cầm lấy, còn đứng ngây ra đó làm gì!

Tiếng nói của Trúc Tẩm Ngưng kéo tôi trở về hiện tại, lập tức, tôi cất tiếng;

- Cảm ơn A Công ạ!

Sau khi nói xong, tôi đưa tay nhận lấy viên tinh thạch huyết sát, kế đó, Trúc Trường Không đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Đứng bên ngoài là hai vợ chồng Trúc Tuấn, còn cả anh trai của Trúc Tẩm Ngưng, Trúc Thiên Phong.

- Em rể, đừng để anh biết em ức hϊếp Tiểu Ngưng!

Trúc Thiên Phong nhìn tôi, cất tiếng trêu chọc, còn khóe mắt mẹ Trúc Tẩm Ngưng lại khẽ ửng đỏ.

Tiễn chúng tôi đến cổng làng, bọn họ cũng dừng bước, tôi và Trúc Tẩm Ngưng mau chóng đi khỏi.

Sau khi ra khỏi thế giới nhỏ của Lê tộc, tôi và Trúc Tẩm Ngưng trực tiếp đi khỏi khu rừng, đến một thị trấn ở bên ngoài, thì trời đã tối, tối nay lại không có xe khách đi lên thành phố, chúng tôi chỉ đành tìm nhà nghỉ, ở lại một đêm.

“Vừa hay” nhà nghỉ trong thị trấn tồi tàn này lại đã kín phòng, chỉ còn lại một phòng đôi.

Cũng may không phải là phòng đơn, sau khi thuê phòng, tôi và Trúc Tẩm Ngưng liền tiến vào trong, không khí có hơi ngượng ngùng.

- Phù, cuối cùng thì cũng đã ra khỏi làng rồi!

Trúc Tẩm Ngưng nằm vật xuống giường, thở dài một tiếng, nói.

Nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm thoải mái của cô ta, tôi hơi khó hiểu, hỏi:

- Tiểu Ngưng, ở trong làng đáng sợ như vậy sao?

Cảm thấy Trúc Tẩm Ngưng đã quay về dáng vẻ như lúc trước, tôi cũng thấy thoải mái hơn nhiều, bằng không ở cùng nhau thế này thì cũng hơi ngại thật.

Trúc Tẩm Ngưng nghĩ một lát, sau đó nói:

- Cũng không thể nói là đáng sợ, chỉ là có chút chán, cả ngày bị ép phải tu luyện, lúc mới đầu còn khá tò mò, về sau rất vô vị!

Nói đến đây, tôi lập tức nhớ ra, trong lòng vẫn còn vài nghi hoặc muốn hỏi Trúc Tẩm Ngưng, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất, tôi hỏi cô ta, năng lượng mà bọn họ tu luyện là gì? Tại sao tôi chưa từng thấy qua?

Trúc Tẩm Ngưng ngồi dậy từ trên giường, nói:

- Tôi nghe bố và ông nội mình nói qua, chúng tôi tu luyện bản nguyên tổ khí gì gì đó, có điều chỉ là cách xưng hô riêng của chúng tôi, người khác hình như không gọi như thế.

- Người bên ngoài, nói chúng tôi tu luyện… ma khí!