Hồi Ức - Ngày Đó Ta Bên Nhau!

Chương 26

Chương 26
Tôi nhìn chị chăm chú. Đưa ngón tay lên dí vào trán tôi chị nói:

- Chồng nhìn gì mà kĩ vậy. Vẫn còn mơ ngủ à?

- Sao vợ xuống sớm thế?

- Vợ mang quần áo xuống để đây rồi trưa làm xong vợ chồng mình về nhà vợ luôn.

- Ừm. Vào nhà đã. Vợ đã ăn sáng chưa?

- Chưa, vợ xuống rồi rủ chồng đi ăn luôn mà. Th và H lên chưa?

- Rồi, đang ngủ trong phòng này.

Tôi và chị vào nhà Th và H vẫn say giấc nồng. Đúng là vẫn trẻ con, vô lo vô nghĩ. Chị bật máy chơi game còn tôi vào đánh răng rửa mặt. Xong tôi và chị ngồi nói chuyện. Tiếng của tôi và chị làm H tỉnh giấc:

- Chị Phương. – H gãi đầu ngượng ngịu.

- Ừm em. Tối qua có ngủ được không. Lần đầu tiên xa nhà chắc là khó ngủ hả. hihi.

- Dạ. – H lại ngượng ngịu.

Tôi lấy chân đạp nhẹ vào chân cu Th rồi giục:

- Dậy, sáng bảnh mắt rồi còn ngủ gì nữa . Dậy, 2 đứa dậy đánh răng rửa mặt đi rồi đi ăn sáng cùng anh với chị Phương, xong rồi anh còn đưa lên lớp học.

- Thôi anh với chị Phương cứ đi ăn đi, em với Th ở nhà rang cơm ăn. Tối qua vẫn còn thức ăn anh ạ. – H vừa gấp màn vừa nói.

- Anh chị cứ đi ăn đi. Em ăn ở nhà cùng cái H. – Cu Th vừa ngáp vừa gật gù.

Nghĩ chắc H cũng ngại chị nên tôi không rủ đi nữa. Tôi và chị đi ăn sáng rồi tôi đưa chị ra cơ quan. Về phòng thấy 2 đứa đã quần đen áo trắng đồng phục của trường cấp 3 vừa tốt nghiệp chỉnh tề ngồi đợi tôi. Chợt tôi thấy hơi buồn cười, nhưng nhớ lại hồi tôi mới tốt nghiệp phổ thông và lên học cũng vậy. Hễ cậu mợ bảo chuẩn bị đi đâu là lại quần đen áo trắng nhìn rất ngây ngô. Nhìn 2 đứa tôi cười cười rồi nói:

- Thay sang áo phông mặc cho mát. Đi học ôn chứ đi họp hay đi học chính khóa như ở nhà đâu mà quần áo đồng phục. Lên đó không ai kiểm tra đâu.

Rồi hai đứa lại cun cút đi thay đồ. Quần Jean áo phông trông khỏe khoắn hơn hẳn. Rồi tôi dẫn cu Th và H ra bến xe bus, hướng dẫn cách bắt xe, đến điểm xuống thì hướng dẫn bấm đèn và cả chỗ ngồi đợi xe khi tan học. Hai đứa chăm chú nghe mà cứ ngơ ngơ ngồ ngộ. Đợi 2 đứa vào lớp tôi mới đi về.

Về phòng tôi chuẩn bị quần áo để trưa nay chị tan làm tôi sẽ cùng chị về nhà chị theo lời mẹ chị dặn. Ngồi suy nghĩ bâng quơ tôi lại cảm thấy có chút gì đó hồi hộp lo lắng nhưng vui vui. Lần đầu tiên tôi gặp bố mẹ chị. Không biết sẽ nói những gì, không biết sẽ ngồi thế nào, Không biết lúc đó sẽ thế nào… bao nhiêu câu hỏi "không biết?", càng nghĩ càng thấy hồi hộp. Nhắn tin cho chị chị gọi lại luôn và chị chỉ cười hi hi. Đang ngồi suy nghĩ thì thấy Th và H lững thững đi về. Chàng đi trước nàng cất bước theo sau, mặt vẫn ngơ ngơ như buổi sáng. Có lẽ cũng bởi thời gian này Cu Th và H lo lắng cho việc thi cử lắm, mặc dù lực học của cu Th và H được xếp vào nhóm rất có triển vọng đỗ đại học những mỗi khi tôi hỏi liệu có bao nhiêu % đỗ đại học thì hai đứa đều ngượng ngịu và không trả lời. Sang phòng tôi lấy chìa khóa rồi H về phòng thay quần áo, xong lại thấy mò sang phòng tôi lấy sách ra học. 11h tôi chuẩn bị mấy thứ mà buổi sáng chị mang xuống vào balo rồi ra đón chị. Đưa cho 2 đứa tiền đi chợ nấu cơm tôi dặn:

- Hai đứa đi chợ nấu cơm nhé. Trưa nay anh có việc nên không ăn ở nhà. Tối nếu muộn không thấy anh về thì 2 đứa cũng cứ thế mà đi chợ nấu cơm, không phải chờ anh đâu.

- Vâng, anh đi đâu vậy? – H hỏi tôi.

- Anh phải đi có chút việc. Chiều ở nhà hai đứa chán thì ra quan net vào mạng mà xem tin tức. Nghỉ ngơi cho đầu óc thỏa mái. Học suốt ngày không sợ ngộ à?

- Vâng, tối anh có về không? – H lại hỏi tôi.

- Chắc là anh có.

Rồi tôi nổ máy đi. Hình như H hơi buồn buồn nhưng tôi cũng chẳng để ý vì đang mải hồi hộp lo lắng về việc lần đầu tiên gặp bố mẹ chị.

Từ trong ngân hàng đi ra chị lấy tập tài liệu che lên đầu cho khỏi nắng. Nheo mắt nhìn tôi chị cười cười. Trong nụ cười của chị là bao niềm vui và mang cả sự bình yên thanh thản sau bao ngày sóng gió.

- Chồng có run không?

- Run lắm chứ. Khì khì.

- Sợ gì, có vợ đây nữa rồi. Nay về chắc được bố mẹ mời rượu thịt gà nhé. hihi.

Rồi tôi và chị lên xe. Tôi đội chiếc mũ lưỡi trai, còn chị đội chiếc mũ vành rộng và đeo khẩu trang cùng găng tay kín mít. Tôi và chị cố gắng đi thật nhanh để mau chóng về nhà, tránh cái nắng giữa trưa tháng 6 oi bức.

Đến trước cổng nhà chị, tôi cố gắng lấy bình tĩnh. Chị xuống xe nhìn tôi cười cười. Mấy người hàng xóm nhà chị nhìn thấy tôi cũng chăm chú dõi theo. Quay lại tôi trêu chị:

- Thôi chết rồi vợ ơi, ướt hết cả đũng quần rồi.

- Hứ, đồ điêu.

Nói rồi chị đấm thùm thụp vào lưng tôi rồi và giục tôi dắt xe vào sân. Dựng xe xong, chị và tôi cùng vào. Lập cập…lập cập. Chị cầm tay tôi. Một tay chị xách theo túi hoa quả.

- Bố mẹ. Anh Cường. hihi. – Chị nói trước.

- Cháu chào bác ạ. Em chào anh chị. – Tôi chào sau.

- Ừ, vào nhà đi cháu. Hai đứa về có nắng không? – Bố chị vừa nhìn tôi vừa nói.

- Cũng bình thường bác ạ. – Tôi trả lời.(Nắng cháy hết cả tay anh em ạ).

- Thôi hai đứa đi rửa chân tay đi rồi ăn cơm. Phượng dọn cơm ra đi con. – Mẹ chị sau một hồi nhìn tôi từ đỉnh đầu đến gót chân rồi cũng nói.

- Dạ cháu xin phép.

Rồi tôi và chị ra sau nhà rửa chân tay. Chị tủm tỉm cười, xả nước ra chậu cho tôi, lấy chiếc khăn mặt đưa cho tôi chị nói:

- Anh rửa trước đi. Cháy hết tay rồi này. Hết run chưa?

- Đỡ đỡ rồi. khì khì. Bố mẹ cũng dễ nhỉ.

- Không dễ đâu, lát uống rượu hỏi anh Cường xem có dễ không nhé. Mãi bố mẹ mới đồng ý cho anh Cường yêu chị Phượng đấy. hihi.

- Ừm, lát chắc phải hỏi bí kíp mới được.

Rồi tôi và chị vào nhà. Mọi người đã ngồi vào mâm đầy đủ, chỉ thiếu mỗi anh M. Chị hỏi bố chị:

- Anh M đâu hả bố.

- Không biết bận gì mà không về. Cái thằng này đã nói như thế từ hôm kia rồi mà nay vẫn không thu xếp để mà về. Từ ngày thằng Park Ji Sung về suốt ngày thấy tụ tập rượu chè với nhau. Bà xem phải để ý đến nó đấy nhé.

- Thôi kệ nó, về thì về không về thì thôi. – Chị Phượng trả lời.

Vào bữa hết bố chị lại đến anh Cường mời rượu tôi. Tôi cũng mời lại bố chị và anh Cường, thấy tôi uống có vẻ được nên bố chị cứ gật gù. Thi thoảng ngồi bên cạnh chị lại nhéo tôi một cái rồi chị rít khe khẽ : “Uống ít thô..ô…ô…ô…ô…i”.

- Mặc kệ nó. Mày có theo nó mà nhéo suốt được không, cứ tự nhiên đi em, đàn ông con trai phải thế chứ? – Chị Phượng vừa nói vừa cười.

Rồi bữa cơm cũng qua đi, mọi việc diễn ra tương đối tốt đẹp. Anh Cường cùng chị Phượng xin phép bố mẹ đi mời nốt bạn bè trong thị trấn. Còn tôi và chị cùng bố mẹ chị ra ngoài nhà ngồi uống nước. Bố mẹ chị hỏi han gia đình nhà tôi, hỏi bố mẹ tôi làm gì, anh chị em như thế nào…vv..vv. Xong rồi bố mẹ chị nói đến chuyện của tôi và chị:

- Thực ra bố mẹ không ngăn cấm gì chuyện yêu đương của các con, chúng mày và kể cả cái Phượng thằng Cường cũng vậy. Có điều là bố mẹ thì ai cũng lo, cũng muốn các con tìm được người tốt, người thương yêu các con thật lòng. Bố mẹ chỉ muốn chúng mày tìm hiểu nhau thật kĩ trước khi quyết định tính đến chuyện xa hơn. Chứ lấy nhau nó cũng là cái duyên cái số cả. Sướиɠ hay khổ đều là do các con, và các con là người chịu trách nhiệm với quyết định của mình. Bố mẹ có nói gì cũng chỉ là góp ý thôi. Bố mẹ không thể nắm tay mà dắt các con suốt cả đời được. Có những lúc tao thấy mẹ mày vì suy nghĩ cho con Phương mà tọp hẳn người đi, bố thì lúc đó bố cũng chẳng biết thằng T là người thế nào,chỉ thấy thằng M về nói chuyện qua loa là như vậy nên bố cũng lo lắm. Mỗi lần con Phương về bố đều dặn dò, nhưng nó đi rồi bố lại lo. Chắc mẹ mày cũng vậy. Thôi bây giờ thì hai đứa đã quyết tâm đến với nhau, hôm nay thằng T về đây thực sự thì bố cũng chỉ nhìn mặt mà bắt hình rong thôi và bố cũng tin tưởng ở các con. Hai đứa đã thương yêu nhau thật lòng thì phải suy nghĩ cho thật chín chắn trước khi làm mọi việc. Thôi, bố chỉ nói thế thôi. Các con uống nước đi.

- Đấy, có gì cần nói thì bố mày nói hết rồi. Tao thì tao cũng nghĩ như bố mày thôi. Là bố là mẹ ai chẳng mong con mình được sung được sướиɠ. Có điều mẹ phải nói thêm, còn mấy năm nữa T mới ra trường cho nên hai đứa vẫn phải có khoảng cách với nhau. Đừng để những tiếng đồn không hay về đến tai bố mẹ rồi bố mẹ rất khó nghĩ.Còn làng xóm láng giềng nữa. Giờ có xảy ra chuyện gì thì cũng không thể tổ chức cho chúng mày luôn được vì thằng T còn đi học. Mẹ nói thế thôi. Phương vào cất dọn đi, T mệt thì lên phòng anh M nằm nghỉ. Mà khi nào 2 đứa đi?

- Chiều con đi luôn mẹ ạ. – Chị trả lời.