Hồi Ức - Ngày Đó Ta Bên Nhau!

Chương 17

Chương 17
10h, rồi 11h cũng không thấy chị gọi. Muốn gọi cho chị lắm nhưng sợ gọi rồi chị lại suy nghĩ, chị lại lo lắng. Tôi biết chị luôn lo tôi buồn, chị luôn sợ tôi chán nản. Xuống nhà đi ra lại đi vào, mấy lần định gọi cho chị rồi lại thôi. Phù… đang suy nghĩ thì tiếng điện thoại vang lên.

- Anh à. – Chị sụt sịt.

- Sao thế vợ?

- Chồng có bận gì không?

- Có chuyện gì thế vợ?

- Anh có phải đi đâu không?

- Nhưng có chuyện gì.

- Bạn anh M đi Hàn Quốc về đến chơi…Ông ấy vừa về rồi.

- Nhưng có chuyện gì không?

- Mẹ và anh M muốn em nhận lời yêu ông này. Ư..ư…ư. Em cãi anh M và mẹ nên mẹ và anh ấy mắng em. Nói em ngu, nói em… ư …ư..ư.

- Thế bây giờ em đang ở đâu?

- Em vẫn đang ở nhà. Nhưng nhìn thấy mẹ và anh M em sợ lắm..hu..hu..hu. Em vừa xin bố cho lên nhà Hương chơi. Bố đồng ý rồi. nhưng giờ về nhà chồng… gặp bố mẹ chồng em… em ngại lắm. Anh… anh lên Hà Đông được không?

- Nhưng lên Hà Đông gặp nhau ở đâu bây giờ?

- Em lên xóm trọ, em vào phòng anh chờ anh nhé.

- Nhưng mồng 2 liệu cô V có mở cổng không?

- Chồng cứ lên đi, nếu không vào được phòng thì em chờ chồng ở đầu đường vào nhà cô V nhé.

- Ừ, vậy cũng được, anh gọi Th về trông nhà rồi anh đi luôn. À.. vợ đi chậm thôi nhé. Mặc ấm vào.

- Vâng ạ. – Chị vẫn sụt sịt.

Cúp máy tôi ra sân đình gọi Th về trông nhà, dặn Th nếu bố mẹ về thì nói tôi lấy xe đi chơi cùng hội bạn cấp III chắc tối muộn mới về. Khoác áo, xỏ giầy tôi đi thẳng lên xóm trọ. Mồng 2 tết trời rét căm căm, lất phất mưa bay hứa hẹn một năm không mấy suôn sẻ cho chuyện của tôi và chị.

Mặc cho mưa xối vào mặt và tay thì tê cóng vì lạnh tôi vẫn cố đi thật nhanh để lên gặp chị. Tôi không muốn chị phải một mình chờ đợi tôi một phút giây nào cả. Tôi hiểu lúc này chị chỉ có tôi là chỗ dựa, với chị tôi là niềm vui, là mục đích và động lực để chị vượt qua mọi lời nhiếc móc của những người trong gia đình chị. Nghĩ đến những gì chị đang phải chịu đựng tôi xót xa lắm, tôi hiểu chị đang rất buồn. Giờ này có lẽ chị cũng đang trên đường đi, thương chị nhiều lắm...thân gái dặm trường. Nghĩ đến chị lầm lũi một mình vượt 30km giữa trời mưa kèm cái lạnh thấu xương chỉ để được gặp tôi mà lòng tôi thắt lại. Có phải tôi đã làm khổ chị?

Mất 45 phút tôi đến đầu đường rẽ vào nhà cô V chủ nhà. Hai bên đường nhà nào cũng đóng kín cửa để tránh rét. Trong ngõ, bên hiên một ngôi nhà ven đường chị vẫn đang ngồi trên xe gục đầu lên mặt đồng hồ xe, vậy là cô V chưa mở cổng xóm trọ, có lẽ chị ngồi đó trú mưa và chờ tôi. Nhìn thấy chị cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng trào lên trong tôi. Dựng xe sát với xe chị, tôi nói:

- Em lên lâu chưa?

- Em vừa lên.

Ánh mắt buồn bã và vẫn còn ướt vì những giọt nước mưa hoặc cũng có thể là vì những giọt nước mắt của chị làm tôi xót xa. Môi chị tím tái còn tay chị thâm tím run run vì lạnh khiến tôi không thể cầm lòng. Mắt tôi cay cay, ôm chị vào lòng tôi nói:

- Đừng buồn vợ ạ. Anh sẽ ở bên vợ.

Vẫn ngồi trên xe, áp đầu vào ngực tôi chị nói.

- Vợ lạnh quá. va…va…va..

Hai hàm răng chị va vào nhau. Thương chị nhiều lắm, đau lắm mà chẳng làm gì được cho chị lúc này. Có ai phải khổ sở, vất vả và nhọc nhằn vì người yêu giống như chị không. Kéo chị ép sát vào ngực, cầm tay chị đút vào túi áo khoác của tôi, tôi nói.

- Vợ để tay vào đây cho ấm, hôm nay cô V chú Đ chắc chưa mở cổng xóm trọ. Giờ mình đi đâu hả vợ?

- Đứng đây một lúc cho ấm rồi em với anh lên nhà Hương gửi 1 xe xong rồi chồng đưa vợ đi đâu cũng được. – giọng chị vẫn run run vì lạnh.

Cứ đứng như vậy để chị bớt lạnh khoảng 20p sau tôi và chị lên xe. Đưa cho chị chiếc khăn mà chị đan cho tôi tôi bảo chị quàng vào cho ấm rồi tôi và chị lên nhà Hương. Tôi không muốn nhắc đến chuyện bạn anh M trưa nay đến chúc tết gia đình chị, tôi cũng không muốn hỏi gì về chuyện đó vì sợ chị buồn. Trên đường đi chị chẳng nói gì, thi thoảng nhìn sang tôi thấy chị sụt sịt. Nghĩ mà xót xa, và thấy khổ thân người yêu tôi quá. Biết làm được gì cho chị lúc này.

Lên đến nhà Hương trời cũng tạnh mưa. Tuy vẫn lạnh nhưng không còn buốt như buổi sáng. Gửi xe, rồi tôi và chị chào Hương đi chơi. Qua thái độ của chị có lẽ Hương cũng đoán được chị đang buồn nên Hương không hỏi gì cả. Hương chỉ nói, cứ để xe ở đây lúc nào lấy cũng được. Ra đường chị ngồi ép chặt vào tôi, thọc hai tay vào túi áo tôi gục vào lưng tôi chị im lặng, còn tôi buông một tay đút vào túi áo để cùng với tay chị. Những ngón tay của tôi và chị đan vào nhau, thi thoảng chị nhả ra vân vê tay tôi. Cả buổi chiều tôi và chị cứ lang thang hết đường này đến đường khác đến 5h chiều chị nói:

- Thôi, quay về nhà Hương lấy xe đi chồng, chồng về đi không bố mẹ sốt ruột.

- Anh bảo Th nói với bố mẹ anh về muộn rồi. Tối về cũng được.

- Trời lạnh, đi buổi tối nguy hiểm lắm. Vợ với chồng về nhà Hương lấy xe thôi.

- Ừm… vợ.. đỡ buồn chưa.

Chị gục đầu vào lưng tôi thủ thì:

- Em cũng chẳng nghĩ ngợi làm gì nữa cho mệt. Chỉ cần em được ở bên chồng là được. Mặc kệ ai nói gì thì nói.

- Ừm… vợ đừng suy nghĩ gì cả. Cố gắng đợi đến khi chồng ra trường, lúc đó chắc mẹ sẽ không ngăn cấm nữa đâu. Còn giờ mẹ nói gì thì vợ cũng đừng cãi lại, cãi lại chỉ làm mẹ tức thêm thôi.

- Vâng, học xong chồng xin bố mẹ cưới vợ luôn nhé.

Vừa nói chị vừa nắm chặt tay tôi. Tôi cũng kẹp chặt tay chị. Thật lòng tôi yêu chị nhiều lắm. Chị buồn tôi cũng buồn và xót xa lắm nhưng tôi vẫn cố gắng bình thường để chị yên lòng. Tôi thầm nghĩ sau này dù có đi bất cứ con đường nào thì tôi cũng sẽ cố gắng để chở che cho chị, để là chỗ dựa cho chị. Chỉ cần tốt nghiệp tôi sẽ xin phép bố mẹ cho tôi lấy chị làm vợ, bởi có lẽ sẽ chẳng bao giờ tôi tìm được người hơn chị, và có lẽ sẽ chẳng bao giờ tôi yêu ai hơn yêu chị được. Đang miên man suy nghĩ thì chị nói:

- Chồng nghĩ gì thế, quay về nhà Hương thôi.

- Ừm… vợ có về nhà luôn không?

- Về đó rồi vợ lấy xe về luôn. Tết nhất vợ cũng không muốn ngủ lại nhà Hương.

- Hay anh đưa vợ về nhé. Được không?

- Thế thì muộn lắm. Về bố mẹ chồng mắng chết.

- Chẳng sao đâu, tết nhất đi chơi là bình thường. Nhưng vợ có sợ bố mẹ không?

- Không, nếu sợ thì vợ đã chẳng yêu chồng đến ngày hôm nay. Chồng ơi…

- Há…

- Chồng đừng suy nghĩ gì nhé, mẹ với anh M cấm thì mặc kệ chồng nhé. còn ai để ý vợ vợ cũng chẳng quan tâm đâu. Vợ chỉ yêu chồng thôi, chồng đừng suy nghĩ gì đấy nhé.

- Ừm..

Vừa đi chị và tôi vừa nói chuyện và chị chỉ đường đến nhà chị. Gần 7h tối thì tôi và chị về đến Thị trấn nơi chị ở. Đến trước ngôi nhà 3 tầng chị bảo tôi dừng lại. Xuống xe nhìn tôi âu yếm chị nói.

- Nhà vợ đây rồi. Run không?

Nhìn chị tủm tỉm cười tôi nói:

- Bình thường, sao nhà vợ đông thế?

- Kệ, cứ vào đi chồng ạ. Hội bạn anh M ở cùng Thị trấn đấy.

Dựng xe tôi cùng chị bước vào nhà. Dưới nền nhà, anh M cùng mấy người bạn trong đó có cả lão K đang ngồi uống rượu. Nhìn thấy tôi anh M và lão K tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.

Anh M nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, có lẽ anh không nghĩ rằng tôi lại dám đến nhà anh. Quay sang chị có phần bực tức anh hỏi:

- Đi đâu mà giờ mới về?

- Em đi có việc của em.

Chị trả lời một cách thản nhiên rồi cầm tay tôi kéo vào nhà trong. Lão K nhìn thấy tôi và chị sau một chút bối rối hắn quay mặt đi hướng khác và coi như chưa từng gặp tôi. Chào mọi người xong tôi đi vào cùng chị.

- Hình như bố mẹ không có nhà. Anh có đói không để em nấu miến. – Chị nói.

- Cũng không đói lắm, em đói à?

- Vâng, em đói lắm. Trưa nay chẳng ăn gì. Em nấu luôn cho anh nhé.

Đang nói chuyện thì chị Phượng (chị gái chị) từ trên tầng đi xuống.

- Em chào chị. – Tôi lễ phép.

Nhìn tôi một vòng từ đầu đến chân rồi quay sang chị, chị Phượng nói:

- Đây có phải T không?

- Vâng, chị không ăn cùng mọi người à. – Phương trả lời.

- Hai đứa đi đâu mà về muộn thế. Mẹ bực mình lắm đấy. Lát mẹ có nói gì thì hai đứa cố mà nhịn nhé. Ngồi im chứ đừng có nói gì nghe chưa.

- Phù… vâng.

Chị thở dài rồi quay ra tiếp tục thái hành cho vào nồi miến. Có lẽ chuyện của tôi và Phương chị Phượng cũng đã biết nên chị mới dặn dò như vậy. Rồi chị hỏi han về việc học hành và cả gia đình tôi. Tôi cảm nhận được chị Phượng là người dễ gần và có vẻ chị không phản đối chuyện của tôi và Phương. Ngồi nói chuyện với tôi đến khi Phương nấu miến xong thì chị Phượng đi lên trên tầng. Chị dặn dò tôi và Phương một lần nữa nếu mẹ có nói gì thì hai đứa cố gắng nhịn.

Ăn xong mà bố mẹ chị vẫn chưa về, chị nhìn tôi rồi nhỏ nhẹ:

- Hay anh cứ về đi, muộn rồi. Giờ về đến nhà cũng phải 10h đêm.

- Ngồi chờ bố mẹ một lúc nữa. Đằng nào thì cũng xuống đây rồi. – Tôi trả lời.

- Sợ không?

- Bình thường mà.

- Vậy thì chờ thêm một lúc nữa vậy. phù… - chị lại thở dài rồi quay đi, không biết chị đang suy nghĩ điều gì.