*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba người Phù Dung Thiên Nữ, Vương Hải, Công Tôn Bắc Đẩu ngồi cùng nhau.
Ba người đều xuất thân từ thế lực hàng đầu, hơn nữa xếp hạng còn gần nhau, từng cùng nhau tìm kiếm di tích mấy lần, quan hệ xem nhưu không tệ.
Công Tôn Bắc Đầu nhìn Lâm Ẩn trên đài, bưng ly rượu uống một ngụm, hỏi: “Các ngươi cảm thấy thực lực của Lâm Ẩn thế nào? Quân Lâm đã được Quảng Hàn cung nhìn trúng, sau lần này sẽ tiến vào Quảng Hàn cung, các ngươi nói xem lần này Quân Lâm có thể gây chuyện với Lâm Ẩn không?”
Bọn họ đều xuất thân từ thế lực lớn, đương nhiên biết mục đích Nguyệt Huyền đến Triều Thiên cung này.
“Ta không rõ thực lực của Lâm Ẩn, nhưng Lộ Uyên có quen biết với tộc thúc của ta, e rằng thực lực của Lộ Uyên không yếu hơn một vài người trên bảng thiên tài đâu, người có thể khiến Lộ Uyên phải khuất phục, e rằng không đơn giản như thế”.
Phù Dung Thiên Nữ từ tốn nói.
…
Tiệc rượu nhanh chóng bắt đầu đúng giờ, chủ và khách đều vui vẻ.
Dần dần một vài cao thủ hàng đầu đều rời tiệc, những cao thủ như bọn họ đã sớm không để ý đến việc ăn uống rồi, lần này đến đây một là vì chúc mừng, hai là có mục đích khác.
Qua ba tuần rượu.
U Minh Tử nâng chung rượu nói với Quân Lâm: “Quân Lâm huynh, lần này huynh có thể đến thật sự là vinh hạnh của ta, năm xưa từ biệt ở biên giới phía Bắc, đã mười mấy năm không gặp, tu vi của đạo hữu ngày càng tiến bọ, có hy vọng trường sinh. Tiếc là Lâm Tiếu Đường và Cố Thanh Ca không đến, nếu không Quân Lâm huynh đã có người luận đạo rồi”.
Ở trong mắt hắn ta, chỉ có người nằm trong mười vị trí đầu của bảng thiên tài mới có chút trình độ hướng tới trường sinh, những người phía sau hoàn toàn chỉ lên bảng cho vui thôi.
Quân Lâm cười nhạt một tiếng, gã xuất thân từ Quân gia, một thế lực hạng nhất, bây giờ lại được Quảng Hàn cung nhìn trúng, sau khi tiến vào Quảng Hàn cung ít nhất cũng sẽ được một cao thủ Thiên Thần nhận làm đệ tử, sau này gã cũng sẽ trở thành một Thiên Thần, cấp cao của Quảng Hàn cung.
Ở trong mắt Quân Lâm, ngoài Cố Thanh Ca và Lâm Tiếu Đường, những người khác trong bảng thiên tài hoàn toàn không xứng đánh đồng với bọn họ. Gã có thể ngồi cùng U Minh Tử là nể mặt U Minh Tử sẽ cưới cháu gái của trưởng lão Thiên Thần trong Quảng Hàn cung thôi.
“Tiếc là lần này không thể nhìn thấy Cố tiên tử”.
U Minh Tử thở dài nói.
Nhắc đến Cố Thanh Ca, ngay cả Quân Lâm cũng tỏ vẻ hâm mộ, Cố Thanh Ca chẳng những có thiên phú kinh người, còn có khuôn mặt xinh đẹp đứng đầu thiên hạ, được gọi là đệ nhất mỹ nhân của Thiên Hoang giới, có không biết bao người mến mồ.
“Thanh Ca đang muốn đột phá cảnh giới Chân Thần, cả ta cũng không thể theo kịp. Nhưng bây giờ ta đã cô đọng thân thể và nguyên thần thành một rồi, chỉ thiếu lĩnh ngộ pháp tắc là có thể bước vào cảnh giới Chân Thần”.
Quân Lâm nói.
“Ồ?”
Sắc mặt U Minh Tử thay đổi, hắn ta biết Quân Lâm kiêu ngạo đến mức nào, nếu không phải nể tình vợ sắp cưới của mình, chưa chắc Quân Lâm sẽ để ý đến hắn ta. Trước khi Quân Lâm trăm tuổi chưa từng thất bại lần nào, mãi đến sau trăm tuổi bị Lâm Tiếu Đường đánh bại với một chiêu, không ngờ hôm nay gã lại tự nói mình không bằng người ta.
“Thiên phú của Cố tiên tử thật sự đáng sợ, nhưng cũng không có chiến tích lớn lao gì, e rằng cũng chỉ xấp xỉ huynh và Lâm Tiếu Đường thôi đúng không?”, U Minh Tử cười nói.
“Ha”.
Quân Lâm cười khinh thường: “Ba mươi năm trước Lâm Tiếu Đường đã bị Thanh Ca đánh bại trong vòng ba trăm chiêu rồi, ngươi cho rằng nàng hữu danh vô thực à?”
“Cái gì?”
U Minh Tử sửng sốt, im lặng không nói gì nữa, bắt đầu tiêu hóa tin tức này.
…
“Bắc Đẩu, mấy nhân vật lớn này đều đã đi gần hết rồi, ngươi nói xem những người này có thể kiếm chuyện với Lâm Ẩn không?”, Vương Hải đứng thứ mười một trong bảng thiên tài, tu vi cũng là Thiên Tiên hậu kỳ, nhìn về phía U Minh Tử nói.
“Nghe nói Quân Lâm vốn dĩ không định tới, lần này là được U Minh Tử mời đến”, Phù Dung Thiên Nữ xếp hạng mười bốn trong bảng thiên tài, cũng là tiên tử nổi tiếng ở Thiên Hoang giới, nếu là trước đây, chắc chắn Phù Dung Thiên Nữ sẽ càng nổi tiếng hơn, nhưng đời này vì có Cố Thanh Ca, tất cả tiên tử đều bị mờ nhạt đi rất nhiều.
“U Minh Tử này làm việc nham hiểm độc ác, bây giờ có quan hệ với Quảng Hàn cung, chúng ta không trêu vào nổi, đợi xem trò vui là được. Đầy tớ Lộ Uyên của Lâm Ẩn kia cũng đã mạnh như thế, thực lực chắc chắn không thua gì U Minh Tử, hơn nữa có thể được vị kia coi trọng, chưa chắc không có thực lực tranh đấu với Quân Lâm”, Công Tôn Bắc Đẩu là người lớn tuổi nhất trong ba người, tu vi đã là nửa bước Chân Thần, chỉ thiếu chút nữa là có thể bước vào cảnh giới Chân Thần, nhưng hắn sắp đến tuổi rồi, chẳng mấy chốc sẽ rơi khỏi bảng.
Trên khán đài, U Minh Tử liếc nhìn Lâm Ẩn, cười nói với Quân Lâm: “Quân Lâm huynh, trò hay sắp mở màn rồi”.
“Ồ?”
Quân Lâm hơi nhíu mày, nói: “Lẽ nào ngươi mời được người khác ra tay?”
U Minh Tử lắc đầu nói: “Khoảng thời gian này tiểu tử kia khiến nhiều người mất mặt như vậy, hơn nữa Triều Thiên cung đã nói sẽ không quan tâm đến chuyện này, dù người nọ là đệ tử của Trấn Sơn Hải, chỉ cần không gϊếŧ hắn thì vấn đề cũng không lớn”.
Lúc này, Trịnh Huyền Long đứng thứ tám bảng thiên tài đứng dậy, nhìn Lâm Ẩn, lạnh lùng nói: “Lâm Ẩn, ngươi cho người hậu đánh bị thương muội muội trong tộc ta, hôm nay nếu ngươi không cho ta một câu trả lời hợp lý thì đừng trách ta không khách sáo”.
“Đúng thế, Lâm Ẩn, rõ ràng ngươi không thèm coi bọn ta ra gì mà, hôm nay nếu ngươi đã dám xuất hiện thì phải cho chúng ta một câu trả lời, nếu không…”
Tiêu Hồng đứng thứ năm bảng thiên tài cũng lên tiếng.
“Đúng thế”.
“Nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời!”
Còn có người trong một vài thế lực nhỏ cũng hùa theo.
Hiện tại ngoài số ít mấy cao thủ Chân Thần, những người khác gần như đều là võ giả trẻ tuổi, thấy cảnh này, ai cũng tỏ vẻ hưng phân.
Thiên Hoang giới đã nhiều năm không có nhiều thiên tài tụ tập với nhau, càng không có nhiều thiên tài tìm một người để gây chuyện như thế rồi.
“Sư đệ, ứng đối cẩn thận”.
Cửu Phong đạo nhân cũng không rời đi, ngồi bên cạnh Lâm Ẩn nhỏ giọng nói.
Hắn biết rõ quyết định trong cung, hơn nữa sư phụ của bọn họ cũng muốn rèn luyện Lâm Ẩn.
“Sư huynh yên tâm, chỉ cần không phải cao thủ Chân Thần ra tay, ta đều có thể ứng phó”, Lâm Ẩn cười khẽ đứng dậy, chậm rãi bước xuống đài.
Lộ Uyên thấy thế thì buông chung rượu, lặng lẽ theo sau Lâm Ẩn.
Lúc này, bầu không khí rất nặng nề.
Dưới đài vô cùng yên tĩnh, mấy người hùa theo khi nãy thấy Lâm Ẩn đi tới đều thay đổi sắc mặt, mấy người còn làm rơi chung rượu trong tay xuống đất nhưng không hề nhận ra.