Bên ngoài sơn môn của Triều Thiên cung, Lâm Ẩn đang đi đến nơi sâu nhất của Triều Thiên cung theo Cửu Phong đạo nhân.
Lộ Uyên đã quy thuận Lâm Ẩn được Cửu Phong đạo nhân sắp xếp ở trong phòng khách của Triều Thiên cung.
Trong Triều Thiên cung, vô số tầm mắt nhìn theo Lâm Ẩn, chẳng những có người bên ngoài còn có người trong Triều Thiên cung, mọi người đều không hiểu Lâm Ẩn, đa số người của Triều Thiên cung đều không thể nói là thích Lâm Ẩn, cũng không ghét, nhiều hơn là tò mò.
Cửu Phong đạo nhân dẫn Lâm Ẩn đi nhanh, không hề dừng lại, nhìn thấy Cửu Phong đạo nhân, các đệ tử đều cúi người hành lễ, có thể nhìn ra uy danh của Cửu Phong đạo nhân ở nơi này.
Khi hai người đi tới nơi sâu nhất trong Triều Thiên cung thì đã không nhìn thấy các đệ tử nữa.
Lâm Ẩn đi về phía trước theo Cửu Phong đạo nhân, có thể cảm nhận được trong bóng tối có thần giác rất mạnh mẽ đang quan sát mình.
Đi tới trước một động phủ, Cửu Phong đạo nhân dừng bước, nói: “Sư đệ, đệ tự đi vào đi, sư phụ đợi đệ ở bên trong đấy”.
“Cảm ơn sư huynh”.
Lâm Ẩn gật nhẹ đầu, đi vào trong động phủ.
Bên ngoài động phủ rất đơn giản, nhưng theo Lâm Ẩn đi vào trong, phong cảnh trước mắt chợt thay đổi, trong động phủ đều làm bằng ngọc cực phẩm, trên vách động phủ cũng có rất nhiều linh khí tản ra.
Triều Thiên cung là thánh địa, linh khí vốn dĩ đã nồng đậm hơn những nơi khác ở Thiên Hoang giới không chỉ gấp mười lần, mà trong động phủ này còn nồng đậm gấp mười lần Triều Thiên cung.
‘Sư phụ này của mình thích ngọc thật’.
Lâm Ẩn thầm nghĩ.
Trong động phủ Trấn Sơn Hải để lại trên hành tinh xanh cũng đều làm từ ngọc, nếu những ngọc thạch kia mang đến thế giới thường bán ít nhất có giá trị trăm tỷ, bán ra một lần có lẽ sẽ khiến giá ngọc trong giới ngọc thạch giảm mạnh.
Lâm Ẩn chậm rãi đi về phía trước, đường hầm động phủ rất sâu, Lâm Ẩn đi mười phút với tốc độ bình thường mới đi hết được, bước vào trong một cung điện nguy nga lộng lẫy.
Một bóng người mặc đồ xanh đã đứng đợi ở đó.
Nhìn thấy Lâm Ẩn đi tới, người đó chậm rãi xoay người nhìn anh, chậm rãi nói: “Không tệ, động phủ của ta chỉ mới xuất thế được một khoảng thời gian ngắn mà con đã đột phá đến mức này, còn nhanh hơn so với ta tưởng tượng mấy chục năm”.
Lâm Ẩn nhìn người đó, thầm rùng mình.
“Đệ tử Lâm Ẩn bái kiến sư phụ”.
Lâm Ẩn cúi người nói.
Đối với Trấn Sơn Hải, Lâm Ẩn vẫn thấy rất biết ơn, nếu không ngờ tài nguyên và cách thức Trấn Sơn Hải để lại, không biết anh đã phải chết bao nhiêu lần rồi nữa. Mà nếu anh chết, cũng không khó tưởng tượng ra kết cục của bạn bè người thân anh.
“Không cần khách sáo”.
Trấn Sơn Hải chậm rãi nói: “Vốn dĩ cho rằng dù con có thứ ta để lại cũng cần năm mươi năm sau mới có thể đến Thiên Hoang giới, mà năm mươi năm sau, cơ duyên nơi đó mới có thể mở ra, giúp con bước thẳng vào cảnh giới Chân Thần, nhưng bây giờ con nền tảng vững chắc, không cần cơ duyên đó cũng có thể bước vào cảnh giới Chân Thần”.
Trấn Sơn Hải tỏ vẻ vui mừng.
“Tất cả đều nhờ thứ sư phụ để lại, nó đã giúp con rất nhiều”.
Lâm Ẩn vội nói.
Anh biết rõ địa vị của Trấn Sơn Hải ở Thiên Hoang giới, cũng đã nghe Cửu Phong đạo nhân kể chiến tích nghìn năm qua của sư phụ Trấn Sơn Hải.
Cửu Phong đạo nhân cũng không biết sư phụ Trấn Sơn Hải đã từng đến hành tinh xanh, chỉ biết khi còn trẻ Trấn Sơn Hải từng mất tích trăm năm, người của Triều Thiên cung cho rằng lão bị nhốt trong mật địa, vì mệnh bài của Trấn Sơn Hải không bị vỡ.
Mãi đến trăm năm sau, Trấn Sơn Hải trở lại Thiên Hoang giới, phát triển như gió, bỏ lại những cao thủ cùng thời đại với lão mấy con phố, lúc là đỉnh cao Chân Thần còn đánh bại thánh tử đời trước, kế thừa vị trí tông chủ Triều Thiên cung.
Năm trăm năm trước, Trấn Sơn Hải còn đánh bại cao thủ Thiên Thần lớn tuổi của Quảng Hàn cung là Lưu Vân chân nhân, trăm năm trước Ma Tộc xâm lấn, Trấn Sơn Hải còn một mình tiêu diệt bảy cao thủ Thiên Thần của Ma Tộc, khiến vô số Thiên Thần thế hệ trước mặt đầy mồ hôi.
Người trong Thiên Hoang giới đều cho rằng thực lực của Trấn Sơn Hải có thể tiến vào ba vị trí đầu, thậm chí còn cho rằng Trấn Sơn Hải là người mạnh nhất Thiên Hoang giới.
Trấn Sơn Hải nhìn Lâm Ẩn, gật đầu một cái: “Nếu con đã đến Thiên Hoang giới có lẽ cũng đã biết chuyện trên hành tinh xanh, có phải tò mò vì sao ta mạnh như thế mà không giúp hành tinh xanh, tiêu diệt hết Ma Tộc trên hành tinh xanh đúng không?”
Lâm Ẩn gật đầu, anh thật sự hơi tò mò.
Với thực lực của Trấn Sơn Hải, muốn tiêu diệt hết Ma Tộc trên hành tinh xanh thật sự là chuyện dễ như trở bàn tay, hơn nữa trông Trấn Sơn Hải cũng không giống một người vô tình.
“Tinh vực vạn giới, cũng không phải chỉ mỗi hành tinh xanh bị Ma Tộc xâm lấn, Thiên Hoang giới cũng thủng trăm nghìn lỗ, không biết có bao nhiêu thế lực bị Ma Tộc thâm nhập, từ sau khi ta đột phá Chân Thần, không lúc nào không bị người khác âm thầm theo dõi, từ lần trước sau khi đấu một trận với Ma Tộc, đã trăm rồi ta không rời khỏi Triều Thiên cung”, Trấn Sơn Hải thở dài nói.
“Thậm chí chuyện trên Thiên Hoang giới còn phức tạp hơn hành tinh xanh các con nữa, ít nhất nhà họ Kiền và nhà họ Thanh trên hành tinh xanh đều tỏ rõ là nương nhờ vào Ma Tộc, còn bốn thánh địa trong Thiên Hoang giới khống chế lẫn nhau, thậm chí ta còn nghi ngờ có thánh địa đã hoàn toàn bị ma hóa, nhưng bây giờ vẫn chưa biết là ai, lần trước một mình ta gϊếŧ chết bảy Thiên Thần Ma Tộc, khoảng thời gian này bọn họ sẽ yên tĩnh một khoảng thời gian, nhưng trị ngọn không trị gốc, Ma Tộc thật sự quá mạnh”.
Nói đến đây, Trấn Sơn Hải thở dài một tiếng, cười nói:
“Con vừa đến, không nói những đề tài nặng nề này nữa, ta đã căn dặn xuống rồi, sau này con sẽ là thánh tử thế hệ này của Triều Thiên cung ta, nhưng con mới đến, chắc chắn có rất nhiều người không phục, không sao cả, con là đệ tử của Trấn Sơn Hải ta, phải đối mặt với rất nhiều thứ, nếu có người không có mắt làm phiền con, người trong Triều Thiên cung ta con phải nương tay, chứ nếu người ngoài ra tay với con, con không cần khách sáo, đệ tử của Trấn Sơn Hải ta, không phải con chó con mèo nào cũng có thể ức hϊếp được”.
Trấn Sơn Hải nói xong, một bóng người già nua lặng lẽ xuất hiện.
Trấn Sơn Hải nhìn người đó, ra lệnh: “Ảnh Tử, bắt đầu từ bây giờ ngươi sẽ đi theo Lâm Ẩn, ta muốn xem Thiên Hoang giới này có bao nhiêu người muốn ra tay với đệ tử của Trấn Sơn Hải ta”.
“Vâng, tông chủ!”
Bóng người già nua đáp một tiếng rồi chậm rãi biến mất.
Lâm Ẩn thầm thấy lạnh lẽo, anh có thể cảm nhận được ông lão không hề rời đi mà là đi theo bên cạnh anh, hơn nữa anh còn không thể nhìn thấu thực lực của ông lão, chỉ cảm thấy ông lão mạnh hơn Âm Dương Tử không ít.
Lâm Ẩn ở lại trong động phủ của Trấn Sơn Hải một lúc rồi đi.
Đầu tiên anh đi tìm Lộ Uyên, sau đó dẫn Lộ Uyên đi về núi của mình, là đệ tử của Trấn Sơn Hải, đương nhiên anh cũng có một ngọn núi riêng làm động phủ.