“Chỉ với một thằng nhóc mới nửa bước Chân Thần này ư?”
Mạc Ngôn cười khinh thường: “Ông già Lộ Uyên kia đúng là vô dụng, không ngờ lại không thể giải quyết ngươi ở thành Bạch Sư, còn để ngươi tìm đến đây, chẳng trách người của U Tuyền Tông nhắc nhở ta Lộ Uyên không trung thành, đợi sau khi giải quyết các ngươi xong, ta sẽ giải quyết ông ta luôn”.
Nói xong, Mạc Ngôn tiến lên, đánh ra một chưởng.
“Ầm!”
Một bàn tay lớn che kín bầu trời, đánh thẳng về phía Lâm Ẩn.
Mạc Ngôn cực kỳ tự tin, ông ta đã đột phá nửa bước Chân Thần tám trăm năm, nhưng danh tiếng ở Nam Hoang lại không cao bằng Lộ Uyên, khiến ông ta hơi không phục, lần này vừa khéo giải quyết cả Lâm Ẩn và Lộ Uyên, tạo ra uy danh cho ông ta ở Nam Hoang.
“Oành!”
Lâm Ẩn cười nhạt, bước đi trong hư không, tạo ra những gợn sóng màu vàng, cả người bao phủ trong tinh quang lấp lạnh, không gì địch nổi, đấm ra một quyền.
“Ầm ầm!”
Bàn tay khổng lồ và quyền quang chạm vào nhau như búa lớn đấm vào thủy tinh, bàn tay khổng lồ vỡ nát, nhưng quyền quang vẫn không dừng lại, đánh thẳng lên người Mạc Ngôn.
“Phụt!”
“Phụt!”
“Phụt!”
Người Mạc Ngôn như bị búa lớn đập trúng, phun ra mấy ngụm máu tươi trên không trung, sau đó đập thẳng xuống đất.
“Oành!”
Mặt đất xuất hiện một cái hố sâu trăm trượng.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không ai ngờ vừa mới đối mặt, đại trưởng lão của Âm Dương Tông đã bị người trẻ tuổi trước mắt đánh bại, một vài thủ lĩnh thế lực quy thuận Âm Dương Tông trong bóng tối đều hoảng hốt.
Lúc này Âm Dương Tông đã trở mặt với Man Thần Tông, nếu Mạc Ngôn bị gϊếŧ, không ai trong bọn họ có thể trốn cả.
Mấy người Tống Hoa biết Lâm Ẩn rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này. Mạc Ngôn còn không phải đối thủ của Lâm Ẩn, không biết là Mạc Ngôn quá yếu hay Lâm Ẩn quá mạnh nữa.
Lâm Ẩn bước ra một bước, xuất hiện trong hố sâu, trên người phát ra tinh quang lấp lánh, vung chân đạp Mạc Ngôn trong đáy hố dưới chân.
“Cút cho ta!”
Cả người Mạc Ngôn bao phủ trong ngọn lửa hừng hực như hỏa thần giáng thế, đáng tiếc dù ông ta giãy giụa như thế nào, ngọn lửa cũng khó có thể xuyên qua tinh quang trên người Lâm Ẩn, vẫn bị anh đạp dưới chân.
“Ông mà cũng xứng chế giễu mỉa mai Lộ Uyên sao?”
Lâm Ẩn phì cười một tiếng, dưới chân tăng thêm sức, Mạc Ngôn run lên, ngọn lửa trên người biến mất, lại phun ra một ngụm máu tươi.
“Ông thế này, Lộ Uyên chỉ cần một tay đã có thể bóp chết ông rồi”.
Thực lực của đại trưởng lão Âm Dương Tông trước mắt rất bình thường, cũng không mạnh hơn Hoàng lão của U Tuyền Tông bao nhiêu, hoàn toàn không thể so sánh với nửa bước Chân Thần bước ra từ núi thây biển xác như Lộ Uyên, nhưng Mạc Ngôn này còn tự cho là mình giỏi lắm.
Mọi người đều im lặng, mấy người Tống Hoa cũng cho rằng lát nữa sẽ có một trận chiến ác liệt, không ngờ lại xuất hiện một cảnh hài hước như vậy.
“Các hạ, kết thúc ở đây được không? Lần này là ta sai, thù hận giữa ngươi và Âm Dương Tông của ta xóa bỏ nhé”, Mạc Ngôn nói.
Ông ta hạ giọng, cúi đầu trước mặt mọi người.
Cú đấm kia, lại thêm một cước này của Lâm Ẩn đã hoàn toàn nghiền nát tất cả tự tin và kiêu ngạo của của ông ta. Dù ông ta cảm thấy là mình lơ là, còn có lá bài tẩy, nhưng đối mặt với uy thế của Lâm Ẩn, ông ta đã sợ mất mật rồi.
“Hừ!”
Lâm Ẩn hừ lạnh, chân lại dùng sức lần nữa, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán Mạc Ngôn.
“Tên này tu luyện đến cảnh giới này như thế nào vậy?”
Lâm Ẩn quay đầu hỏi Tông Hoa.
Tống Hoa cũng cảm thấy cạn lời, người có thể tu luyện đến nửa bước Chân Thần ai không có lòng kiêu ngạo của mình chứ, nhưng Mạc Ngôn lại chẳng có chút khí phách nào của võ giả cả.
“Mạc Ngôn là con trai trưởng của đại trưởng lão Âm Dương Tông đời trước, sư đệ của Tông chủ Âm Dương Tông”.
Trưởng lão Man Thần Tông khẽ nói.
“Các hạ, ngươi thật sự muốn đấu đến cùng với ta sao? Nếu ta chết, chắc chắn sư huynh của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi và Âm Dương Tông của ta sẽ trở thành cục diện không chết không thôi đấy”, Mạc Ngôn la to.
“Ông xứng sao?”
Lâm Ẩn phì cười một tiếng, nhẹ nhàng giơ chân phải đạp mạnh xuống.
“Ầm ầm ầm!”
Hư không chấn động, mặt đất rạn nứt, huyết khí đáng sợ nhét đầy hư không.
“Oành!”
Ngọn lửa dâng lên trên người Mạc Ngôn nhanh chóng biến mất, thân thể nửa bước Chân Thần của ông ta bị một cước của Lâm Ẩn đạp nổ. Xương cốt màu vàng, dòng máu đỏ tươi bắn ra xung quanh như mưa.
“A!”
Mạc Ngôn kêu lên một tiếng thê thảm.
Thần hồn của ông ta biến thành một luồng sáng đen bỏ chạy về phía xe, trốn vào trong đám người.
“Không thể để ông ta chạy được!”
Tống Hoa nôn nóng la lên.
Với tính cách của Mạc Ngôn, nếu để thần hồn của ông ta chạy mất, chắc chắn sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn với Man Thần Tông của bọn họ.
Một võ giả nửa bước Chân Thần không đáng sợ, đáng sợ là nửa bước Chân Thần không có khí phách. Lúc này Mặc Ngôn đã chẳng còn tôn nghiêm gì nữa rồi, một nửa bước Chân Thần không từ thủ đoạn hôm nay gϊếŧ mấy người đệ tử của ngươi, ngày mai lại gϊếŧ thêm mấy trưởng lão, dù sao chỉ có đạo lý nghìn ngày làm trộm, không có nghìn ngày phòng trộm. Đây cũng là lý do các thế lực lớn kiềm chế lẫn nhau, rất ít xuất hiện cuộc chiến sinh tử.
“Ha!”
Lâm Ẩn cười nhạt một tiếng, vốn dĩ anh muốn gϊếŧ chết Mạc Ngôn luôn, nhưng không ngờ trên người ông ta có bảo vật hộ thể, bảo vệ được thần hồn của ông ta, trong lúc không cẩn thận, không ngờ lại khiến thần hồn của Mạc Ngôn chạy thoát rồi.
Nhưng Mạc Ngôn cũng xem như lý trí, chỉ còn lại một cái thần hồn, muốn trực tiếp trốn đi đương nhiên không thoát được.
“Lên cho ta, ngăn hắn lại, chỉ cần cứu được ta, Âm Dương Tông nhất định sẽ hậu tạ”, Mạc Ngôn quát lên: “Hơn nữa các người đã lên thuyền của Âm Dương Tông ta rồi, chẳng lẽ các ngươi cho rằng người của Man Thần Tông sẽ bỏ qua cho mình à?”
“Ha”.
Lâm Ẩn cười nhạt: “Ông nghĩ đám vô dụng này có thể cứu ông à?”
Người anh thoắt một cái, xông vào trong trang viên như một chiếc chiến xa.
Trong trang viên có khoảng mười cao thủ Thiên Tiên, thấy Lâm Ẩn xông vào, đều ra tay ngăn cản theo bản năng.
“Chết đi!”
Tinh quang trên người Lâm Ẩn sáng rực như ánh mặt trời, tung hoành ngang dọc. Nơi anh đi tới, võ giả trăm trượng xung quanh đều lập tức bị tiêu diệt, kể cả võ giả Thiên Tiên cũng không thoát khỏi.
Gần như trong nháy mắt.
Mấy trăm võ giả trong trang viên đã bị Lâm Ẩn gϊếŧ gần hết, chỉ còn lại mấy người muốn chạy trốn, nhưng đã bị Man Thần Tông và tộc Ngân Linh chặn lại gϊếŧ chết.
Cuối cùng, Lâm Ẩn cầm thần hồn Mạc Ngôn trong tay, không quan tâm đến tiếng kêu rên của ông ta, bàn tay sáng rực, ánh sáng vô tận lóe lên, thẳng thừng dùng sức mạnh biến thần hồn thành phấn vụn.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Tống Hoa đi tới bên cạnh Lâm Ẩn, nói với anh: “Cậu Ẩn, ta đã bảo trưởng lão Thu trở về tông môn, khoảng thời gian này chắc chắn hai Chân Thần của U Tuyền Tông sẽ không thể đến tìm ngươi!”
“Ừm!”
Lâm Ẩn gật đầu, nói với Tô Hi: “Đi tìm người trong tộc của cô đi!”
- -------------------