“Khụ khụ!”
Lâm Ẩn ho khan hai cái, một dòng máu tươi chảy xuống từ khóe miệng anh.
‘Không thể tiếp tục như vậy được’.
Lâm Ẩn thầm nghĩ, nhưng lúc này anh lại không dám thả lỏng một chút nào, càng đến gần Tiên điện, cảnh vật xung quang anh lại thay đổi nhiều hơn. Có ánh chớp tia lửa, gió lạnh cửu thiên, ảo giác Thiên Ma, thậm chí cả không gian cũng đảo lộn lên hết. Có thể nói là sẽ bỏ mạng bất cứ lúc nào.
“Trận Địa Sát Phục Hổ, trận Thiên Cương phá sát, trận Điên Đảo Hư Không…”
Từng tên trận pháp được thốt ra từ trong miệng Lâm Ẩn.
Nếu Công Thâu Quyền đứng ở vị trí của Lâm Ẩn, có lẽ ông ta sẽ sợ đến mức mất hết ba hồn bảy vía. Những trận pháp này đều là trận pháp đứng đầu của hành tinh này, mỗi một trận pháp đều có thể tiêu diệt Địa Tiên, mà chỗ Lâm Ẩn đang đứng còn tập trung rất nhiều trận pháp. Những trận pháp này có liên kết với nhau, chỉ cần kích phát một trận pháp, tất cả trận pháp sẽ cùng khởi động, có thể tiêu diệt cao thủ cấp bậc Thiên Tiên.
Mỗi một bước của Lâm Ẩn đều như đang đi trên điểm tựa trận pháp, nhưng dù thế, sắc mặt của anh vẫn tái nhợt, đầu đầy mổ hôi. Nơi nay đâu đâu cũng nguy hiểm, nếu anh đi nhầm một bước thì có thần tiên cũng khó cứu.
Sau khi liên tục bước ra mười bước.
Cuối cùng Lâm Ẩn cũng ra khỏi khu vực trận pháp dày đặc.
“Ồ!”
Lâm Ẩn thở phào một tiếng, cảnh tượng trước mắt lại khiến anh không nhịn được ồ lên.
Trước mắt không hề có Tiên điện, Tiên điện như ảo ảnh trong mơ nhìn thấy ở bên ngoài khi nãy không hề xuất hiện, thay vào đó là những trụ đá Băng Tinh cao chọc trời mấy trăm người ôm mới hết, trong mỗi một trụ đá đều có một cái xác hình thù kỳ lạ. Mấy cái xác này không phải của loài người, khuôn mặt dữ tợn, miệng đầy răng nanh, vóc dáng không giống nhau, từ hai ba mét đến khoảng mười mét. Nhưng mấy con quái vật này có thân hình càng lớn thì cánh tay càng nhiều.
‘Sao những vật này trông giống Huyết Tộc thế?’
Lâm Ẩn hơi khó hiểu ngẫm nghĩ.
Những vật này ngoài việc có nhiều tay hơn, thân hình cao lớn hơn Huyết Tộc anh từng gặp thì tướng mạo cũng giống được mấy phần.
Trên đỉnh của trụ đá Băng Tinh lớn nhất ở trung tâm các trụ đá có một đạo giả ăn mặc nổi bật ngồi xếp bằng.
Đạo giả râu tóc bạc phơ, làn da sáng như băng như ngọc, hai mắt nhắm nghiền tựa như đang ngủ say.
‘Từ Phúc!’
Lâm Ẩn than khẽ, dù đã hai nghìn năm trôi qua, nhưng xung quanh vẫn còn để lại một vài dấu vết chiến đấu, có lẽ là dấu vết Từ Phúc đấu với đám quái vật này để lại. Hơn nữa đã biết bao nhiêu năm những dấu vết này vẫn không biến mất, có thể hiểu được tình huống chiến đấu ác liệt năm đó.
Lâm Ẩn không vội tìm kiếm bảo vật Từ Phúc để lại mà là ngồi xếp bằng xuống, lấy một dị quả và mấy cây linh dược từ trong túi Càn Khôn ra, ăn vào miệng bắt đầu chữa thương.
“Phù…”
Nửa tháng sau, Lâm Ẩn mới chậm rãi mở mắt ra, một làn khí màu trắng tựa như dải lụa bay ra từ trong miệng anh, sau đó nổ tung trong không trung cách đó mấy mét rồi mới chậm rãi biến mất.
Vết thương trước ngực Lâm Ẩn cũng đã hoàn toàn khép lại, không để lại chút dấu vết nào hết, cả người trông như một miếng ngọc trắng vậy.
Lâm Ẩn nhíu mày nhìn cơ thể mình, sau đó thở phào nhẹ nhõm, màu sắc trên người mới từ từ bình thường trở lại.
Từ khi tu luyện bí quyết Tinh Thần Luyện Thể ngày càng cao siêu hơn, thân thể anh cũng ngày càng trở nên “không giống người”, ngay cả máu tươi trong người cũng biến thành màu vàng, anh không biết vì bí quyết Tinh Thần Luyện Thể hay vì ăn hồn thảo Cửu Biến Long Tằm Trùng nữa.
‘Đã đến lúc xem mật tàng tiền bối Từ Phúc để lại rồi!’
Nghĩ vậy, Lâm Ẩn không do dự nữa, đứng dậy tiến lên.
“Ầm!”
Sau khi bước vào phạm vi của trụ Băng Tinh, Lâm Ẩn như bước vào một thế giới khác.
Nơi này lạnh hơn bên ngoài không biết bao nhiêu lần, dù cao thủ Địa Tiên không cẩn thận cũng có thể bị đóng thành khối băng. Trong phạm vi của trụ đá Băng Tinh có giọt mưa vô cùng lạnh lẽo rơi xuống, mỗi một giọt đều sáng lấp lánh, đen như mực. Ngay cả hư không cũng bị lạnh nứt ra, tạo thành âm thanh răng rắc. Quần áo trên người Lâm Ẩn cũng rách nát bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, nhưng Lâm Ẩn không hề lùi bước, bước từng bước đến gần Từ Phúc.
Trên người Lâm Ẩn lấp lóe tinh quang, chặn toàn bộ giọt mưa ở bên ngoài.
Càng đến gần Từ Phúc, không khí lạnh xung quanh càng dày đặc, hình thể của quái vật bị phong ấn trong trụ băng càng lớn. Đến cuối, trong hư không có từng miếng Băng Tinh màu đen lóng lánh, đó là những giọt mưa gặp không khí lạnh nên đông lại. Dù là với thể phách của Lâm Ẩn cũng vẫn cảm nhận được cảm giác lạnh thấu xương.
Lúc đến gần chỗ của Từ Phúc, hơi thở trên những cái xác bị phong ấn trong trụ băng khiến anh cảm thấy hoảng sợ.
Đặc biệt là hơi thở phát ra từ trên người đám quái vật trong bốn cái trụ băng to đến mức mấy trăm người mới có thể ôm xuể ở xung quanh Từ Phúc, mạnh hơn cả hơi thở trên người đỉnh cao Địa Tiên là cụ ông nhà họ Chu một chút. Còn hơn thế nữa là thi thể của con quái vật trong trụ băng dưới người Từ Phúc, khiến trong lòng Lâm Ẩn phải sinh ra cảm giác kính nể.
‘Chắc hẳn con quái vật này là Thiên Tiên!’
Lâm Ẩn cảm thấy vô cùng chấn động, anh không ngờ những con quái vật bị phong ấn trong trụ băng này lại có thực lực mạnh đến thế, vậy Từ Phúc đã gϊếŧ chết và phong ấn bọn chúng sẽ có thực lực mạnh đến mức nào đây.
Ít nhất cũng là Thiên Tiên đúng không!
Lâm Ẩn cố nén cảm giác ngạc nhiên trong lòng, đi về phía trụ đá của Từ Phúc.
Mười trượng, chín trượng, tám trượng…
Lúc đi đến chỗ cách ba trượng, ngay cả cơ thể như thần của Lâm Ẩn cũng hơi không chịu được.
Bầu không khí ở nơi này thật sự lạnh kinh khủng, Lâm Ẩn thầm tính toán, nếu không nhờ thân thể anh cứng rắn, dù đám người Tần Tư Đạo đi đến đây, chắc hẳn cũng chỉ có thể dừng lại ở chỗ cách đó mười trượng, còn cụ Chu dù có thực lực đỉnh cao Địa Tiên, nhưng chắc cũng chẳng đi được qua năm trượng.
“Mở!”
Lâm Ẩn chợt quát một tiếng, giọng nói hùng hồn đẩy không khí lạnh xung quanh ra xa một chúng.
Cuối cùng, khóe miệng Lâm Ẩn có máu tươi chảy ra, giữa hai lông mày và trên tóc bao phủ bởi một tầng sương lạnh, nếu có người ngoài, chắc hẳn sẽ nhìn ra được Lâm Ẩn đang run rẩy.
Có thể thấy nhiệt độ ở chỗ này lạnh đến mức nào.
Cuối cùng Lâm Ẩn cũng bước vào phạm vi ba trượng.
“Vù”.
Lúc này, tất cả không khí lạnh đột nhiên biến mất, như khi nãy đều chỉ là ảo giác vậy. Lâm Ẩn thở phào nhẹ nhõm, nếu phải cầm cự thêm nữa, chắc anh cũng không thể không rút lui.
May là anh đã vào được rồi.
Lâm Ẩn đi một vòng quanh trụ Băng Tinh to lớn, thi thể quái vật bị phong ấn trong trụ băng trước mắt rõ ràng khác với mấy con bên ngoài, lão mặc quần áo loài người, dù có cao mười mấy mét nhưng cũng chỉ có một đôi tay, tướng mạo cũng không dữ tợn như mấy con quái vật bên ngoài.
Lúc Lâm Ẩn quan sát con quái vật to lớn này, quái vật trong trụ băng đột nhiên mở mắt ra, lạnh lùng hỏi:
“Cậu nhóc, cậu là ai?”.
- -------------------