“Lúc đầu khi Ninh Tông Bảo giam lỏng cụ nhà, bố mẹ Ninh Khuyết muốn gặp cụ nhà nhưng lại bị từ chối, họ phát hiện có gì đấy không đúng nên mới hoài nghi hỏi Ninh Tông Bảo, sau đó bị Ninh Tông Bảo tàn nhẫn ra tay gϊếŧ hại”, Ninh Tông Thịnh nói, gương mặt cứng nhắc của ông ta nhìn Lâm Ẩn, cố nặn ra nụ cười.
Vẻ mặt Lâm Ẩn lạnh nhạt, nhìn biểu hiện của Ninh Tông Thịnh và Ninh Tông Bảo anh biết ngay hai người này chỉ là nhân vật ngoài lề mà thôi, họ căn bản không tiếp cận được bí mật cốt lõi của Ninh Tông Đạo.
Bí mật giữa Ninh Tông Đạo và người có biệt danh là “Cung Cửu” kia, hai người họ chắc chắn không thể biết được.
“Đại trưởng lão, những gì chúng tôi biết đều đã nói với ngài hết rồi, tuyệt đối không giấu diếm gì cả! Nhưng chỉ cần là chuyện ngài muốn hỏi, chúng tôi chắc chắn sẽ không giữ bí mật mà kể toàn bộ!”, Ninh Tông Bảo thấy Lâm Ẩn không có biểu cảm gì, bên trong ông ta hoảng sợ tột độ, vội vàng thề thốt: “Đại trưởng lão, xin ngài hãy tin tôi, Ninh Tông Bảo tôi nếu có nói dối một câu thôi sẽ bị vạn tiễn xuyên tim, ngũ mã phân thây!”
“Đại trưởng lão, ngài nhất định phải tin chúng tôi đấy, những gì chúng tôi đã nói đều là sự thật, nếu có nửa lời dối trá sẽ bị trời phạt ngay!”, Ninh Tông Tịnh cũng gật đầu như giã tỏi, quỳ xuống đất mà thề.
Gương mặt Lâm Ẩn vẫn như thường, không để ý tới lời xin tha đầy khoác lác của hai người đã bị doạ sợ mất mật là họ.
“Ninh Tông Đại vì chuyện này mà giam lỏng Ninh Thái Cực?”, Lâm Ẩn hỏi.
“Chuyện này thì tôi biết!”, Ninh Tông Bảo cướp lời, nói: “Ngày trước Ninh Tông Đạo âm thầm lợi dụng mạng lưới quan hệ của nhà họ Ninh, cướp đi cơ mật của cứ địa quân sự, anh ấy còn phái ám vệ của nhà họ Ninh theo dõi một số nhân vật máu mặt trong giới chính trị. Hình như đây đều là những lần hợp tác giữa anh ấy và vị Cung Cửu nọ, lại còn thành lập cả tổ chức gián điệp chuyên đánh cắp tin tình báo!”
“Về sau cụ nhà phát hiện ra hành vi này của Ninh Tông Đạo, cụ nhà vô cùng nổi giận đã đuổi Ninh Tông Đạo ra khỏi nhà họ Ninh, thậm chí còn giao anh ấy cho Cục An toàn Quân sự, để cho bộ ngành Quốc gia xử lý anh ấy!”, Ninh Tông Bảo nói: “Cuối cùng, Ninh Tông Đạo giả vờ nghe lời, cầu xin cụ nhà tha cho, rồi nhân lúc cụ nhà mềm lòng liền đánh đòn phủ đầu, dưới sự ủng hộ của vị “Cung Cửu” kia, anh ấy được một nhóm các cao thủ hàng đầu trợ giúp, anh ấy đảo chính cướp quyền trong nội bộ nhà họ Ninh, sau đó giam lỏng cụ nhà. Sau chuyện này, anh ấy còn điên cuồng ‘tẩy trắng’ những nghi ngờ về anh ấy ngay trước mặt những người có vai vế cao ở nhà họ Ninh.”
“Đánh cắp cơ mật Quốc gia? Làm cho tổ chức gián điệp bán nước?”, Lâm Ẩn chau mày, chưa từng nghĩ tới Ninh Tông Đạo lại làm ra chuyện điên cuồng, táng tận lương tâm đến như vậy, ông ta thế mà làm loại bán nước!
Phải biết rằng, Ninh Tông Đạo thân là người chèo chống cho Ninh thị ở thủ đô, ông ta nắm giữ trong tay nguồn tài sản và mạng lưới quan hệ có thể nói vô cùng lớn mạnh, một khi cấu kết với thế lực ngoài nước làm gián điệp, nung nấu ý đồ bán nước, thì sức ảnh hưởng và tàn phá của bọn chúng khó bề tưởng tượng!”
Loại người này đúng là không có giới hạn, trong lòng ông ta ngay cả ranh giới Quốc gia dân tộc cơ bản nhất cũng không có! Đúng là cái loại không bằng súc sinh, vứt vào thời chiến tranh thì có mà thành tên gian tế Đại Hán, bị hàng trăm triệu đồng bào chửi mắng nguyền rủa.
“Hai người các ông cũng góp phần đúng chứ?”, ánh mắt Lâm Ẩn lạnh lẽo nhìn Ninh Tông Bảo, anh bắt đầu nổi lên sát ý.
“Không! Tôi tuyệt đối không có, đại trưởng lão, tôi thề với trời đấy!”, Ninh Tông Bảo hoảng loạn nói: “Chúng tôi căn bản không biết đến hành động cụ thể và tổ chức của Ninh Tông Đạo, toàn là cơ mật của một mình anh ấy, chúng tôi nào dám xen vào chứ, hai người chúng tôi cũng chỉ phối hợp với anh ấy để ‘tẩy trắng’ trong nội bộ gia tộc, được chia cho một ít lợi ích.”
“Đại trưởng lão, hai người chúng tôi thực sự không hề làm gián điệp, chúng tôi không phản quốc đâu! Giao dịch giữa Ninh Tông Đạo và nhân vật thần bí đứng sau anh ấy, chúng tôi căn bản không có tư cách để nhúng tay vào.”, Ninh Tông Thịnh vội vàng nói: “Chúng tôi chỉ biết được khi Ninh Tông Đạo thỉnh thoảng nói ra vài việc, với cả việc thế lực của Ninh Tông Đạo bỗng nhiên trở nên lớn mạnh, bên cạnh cũng tự dưng xuất hiện thêm một đám người hung dữ nên cũng đoán ra được phần nào, chúng tôi ngay cả mặt mũi của vị Cung Cửu bí ẩn kia cũng chưa từng được gặp, càng không có khả năng phối hợp với hành động gián điệp của hắn ta!”
Ánh mắt Lâm Ẩn trở nên sâu hun hút, anh đã biết nội bộ nhà họ Ninh thời gian này xảy ra những thay đổi gì rồi.
Ninh Tông Đạo người này phụ trách thế lực và tài nguyên sản nghiệp của nhà họ Ninh ở nước ngoài, hàng năm đều ra nước ngoài bôn ba, có lẽ đã bị thế lực ngoài nước thâm nhập vào rồi.
Chỉ là, anh vẫn chưa rõ người có biệt danh “Cung Cửu” đứng sau Ninh Tông Đạo rốt cuộc là người nước nào, là thế lực của bên nào.
Nghe tên “Cung Cửu”, Lâm Ẩn cũng nghi ngờ là Đảo Quốc Thiên Bình Dương nào đó, rốt cuộc là Đảo quốc nào có mối thù mấy trăm năm với Long Quốc, đã từng có một đoạn lịch sử đã bị lãng quên mất.
Nhất là Đảo Quốc đã theo dõi, thăm dò khu vực Long Quốc một thời gian rất dài, là một dân tộc mưu mô hiểm ác, trăm phương ngàn kế.
Sau khi suy nghĩ xong, Lâm Ẩn nói: “Dẫn tôi đi tìm cụ Ninh Thái Cực.”
“Vâng! Cụ nhà ở toà bên này, đại trưởng lão ngài xin hãy đi theo tôi.”, Ninh Tông Bảo nặn ra nụ cười, cung kính nói.
Thấy Lâm Ẩn tạm thời không có ý lấy mạng bọn họ, hai người họ thầm thở phào một hơi.
Được hai người Ninh Tông Bảo dẫn đường, Lâm Ẩn rất nhanh đã tới toà Hồng Mộc nơi Ninh Thái Cực đang ở.
Người phụ trách trông coi Ninh Thái Cực đã sớm bị Ninh Tông Bảo tới điều ra chỗ khác, còn đám cao thủ mặc áo đen cũng lần lượt bị Lâm Ẩn vượt qua, vì vậy, trong toà nhà chỉ còn một mình Ninh Thái Cực đang nghỉ ngơi trên giường.
Lâm Ẩn đưa mắt nhìn, chỉ thấy bên trong gian phòng mang hơi hướng cổ lão, có một ông lão tóc trắng đang nằm trên giường.
Lão ấy mặc một bộ quần áo vải, gương mặt hao gầy, tiều tuỵ, nhưng hai mắt lão lại vô cùng có thần, có thể nhìn thấy được dáng vẻ oai hùng thời còn trẻ của lão ấy.
Hồi còn nhỏ, Lâm Ẩn cũng từng gặp mặt cụ Ninh Thái Cực, vì thế nên anh có thể nhận ra được cụ.
“Cụ Ninh, tôi là Lâm Ẩn.”, Lâm Ẩn thong thả nói.
Ninh Thái Cực ung dung đưa mắt nhìn Lâm Ẩn, gương mặt mang vẻ kính nể, khó khăn ngồi dậy trên giường, nghiêm nghị nói: “Phủ quân tới thăm, lão không cách nào tiếp đón chu đáo, chỉ đành thất lễ.”
“Phủ quân đứng nơi đây, tên nghịch tử Ninh Tông Đạo kia có lẽ đã bị xử tội chết rồi.”, sắc mặt Ninh Thái Cực rối rắm, nói: “Là lão dạy dỗ không đến nơi đến chốn, dạy ra một tên nghịch tử như thế, đúng là để người khác phải chê cười. Lão hi vọng, phủ quân không cần vì chuyện này mà trút giận lên cả nhà họ Ninh.”
Ninh Thái Cực là nhân vật tầm cỡ nào chứ, đã từng phải đối diện không biết bao cục diện, sau khi lão nằm trên giường nghe được tin Lâm Ẩn đã đến thủ đô, lão gần như có thể mường tượng ra được kết cục này, nhưng đáng tiếc, lão có khuyên nhủ tên nghịch tử Ninh Tông Đạo đó thế nào cũng vô dụng.
Lâm Ẩn tới nhà họ Ninh, Ninh Tông Đạo phải chết là điều chắc chắn.
Trong lòng Ninh Thái Cực vô cùng phức tạp, cho dù nói thế nào, Ninh Tông Đạo vẫn là đứa con ruột của lão, là một tay lão nuôi dạy ông ta nên người, nhưng không ngờ cuối cùng lại bước vào đường con đường sai lầm này, dẫn tới hoạ diệt thân, một con đường vạn kiếp bất phục.
“Tôi đã biết ngọn nguồn mọi chuyện”, Lâm Ẩn nhàn nhạt nói: “Tên nhãi nhách Ninh Tông Đạo không đại diện cho cả nhà họ Ninh.”
Ninh Thái Cự nghiêm mặt gật đầu, câu nói này của Lâm Ẩn đã đem Ninh Tông Bảo tách ra khỏi nhà họ Ninh, anh đã tỏ thái độ sẽ không truy cứu sai lầm nhà họ Ninh nữa, điều này khiến lão thở phào một hơi trong lòng.
Người khác không biết, nhưng Ninh Thái Cực lại biết đến sự tồn tại của Long phủ, trong lòng lão rất rõ bọn họ là nhân vật máu mặt, lớn mạnh tới nhường nào!
Chỉ một mình nhà họ Ninh, ở trước mặt Long phủ họ căn bản không đáng được nhắc tới.
Lâm Ẩn thân là Phủ quân của Long phủ, nếu muốn nhà họ Ninh diệt vong là việc dễ như nghĩ trong đầu.
“Phủ quân thâm minh đại nghĩa, Ninh mỗ cảm thấy vô cùng hổ thẹn”, Ninh Thái Cực nghiêm mặt nói: “Lần này phủ quân tới thủ đô có chuyện gì cần phân phó không?”