“Kỳ Mạt à, chị phải nhắc nhở em trước. Những người trong bữa tiệc đều là người có quyền có thế trong thủ đô, nhất định phải cẩn thận tiếp đón đấy.” Chu Phương vừa đi vừa dạy dỗ: “Sau này công ty của em có thể tấn công thị trường đá quý ở thủ đô hay không, phải nhìn sắc mặt của bọn họ đã.”
“Vâng, chị Chu, những gì chị nói em đã biết rồi.” Trương Kỳ Mạt trả lời một cách khách sáo.
“Biết là tốt, Kỳ Mạt, sau khi đến thủ đô thì việc gì cũng phải nghe lời chị, chị đảm bảo sẽ giúp em kiếm được lợi tích lớn.” Chu Phương nói một cách đầy khí thế, bà ta tự xem mình là người có địa vị cao.
Vừa dứt lời, Chu Phương thờ ơ quay sang nhìn Lâm Ẩn và Hades.
“Kỳ Mạt, hai người em dẫn theo là ai vậy?” Gương mặt Chu Phương tỏ ra kiêu ngạo: “Nếu như là vệ sĩ và thư ký thì kêu bọn họ chờ ở bên ngoài đi, không cần phải đi theo vào trong, không phải ai cũng có thể tham dự buổi tiệc này đâu.”
Trương Kỳ Mạt nghiêm mặt lại: “Chị Chu, đây là chồng em và vệ sĩ của anh ấy. Anh ấy theo em đến đây, phải vào dự tiêc chung với em mới được, còn anh vệ sĩ thì có thể chờ ở bên ngoài.”
Nghe thấy thế, Chu Phương nhìn Lâm Ẩn với vẻ ngạc nhiên, ánh mắt của bà ta lộ ra vẻ khinh thường: “Kỳ Mạt, đây là Lâm Ẩn, người chồng trong truyền thuyết của em đúng không?”
Trương Kỳ Mạt gật đầu, cô thắc mắc: “Vâng, sao thế chị?”
Cô đã dần dần thừa nhận thân phận của Lâm Ẩn, cho dù ở trước mặt người ngoài cũng sẽ rất nể mặt Lâm Ẩn. Chứ bằng không, lần này cô sẽ chẳng rủ Lâm Ẩn cùng đi với mình.
“Ôi trời, Kỳ Mạt, sao em lại dẫn đồ vô dụng phiền toái này theo chứ?” Chu Phương ăn nói sỗ sàng, bà ta tỏ vẻ khó chịu: “Lần này chị muốn giới thiệu cho em làm quen với vài người, em dẫn cái tên vô dụng này theo không phải mất mặt lắm sao?”
“Kỳ Mạt, chị nể em thật đấy, trước đây chị đã nói với em rồi. Cái tên Lâm Ẩn này vô dụng lắm, không xứng với em đâu, sao em vẫn còn dẫn cậu ta đến thủ đô nữa thế?” Chu Phương lên mặt dạy đời.
Chu Phương đã từng nghe người khác nói chồng của Trương Kỳ Mạt là Lâm Ẩn, một thằng con rể vô dụng có tiếng ở thành phố Thanh Vân, nghe nói còn làm thư ký cho Trương Kỳ Mạt nữa, một kẻ vô dụng không có tài cán gì.
Bởi thế, bà ta vô cùng xem thường loại người như vậy, bởi vì người không có tiền không có thế thì đến tư cách nói chuyện ngang hàng với bà ta còn không có, chứ đừng nói là dùng cơm chung.
Trương Kỳ Mạt nghe bà ta nói thế, sắc mặt cô sa sầm.
Cô cư xử rất lịch sự với Chu Phương, nhưng hình như người này nhúng tay vào nhiều chuyện quá, còn chõ mũi vào chuyện gia đình của cô nữa, bà ta tự đề cao chính mình quá rồi đấy.
Hơn nữa bà ta còn ăn nói như vậy trước mặt Lâm Ẩn? Ngang ngược thế nhỉ?
Lâm Ẩn nhìn Chu Phương, rồi nói với bà ta: “Có phải chị nhúng tay vào nhiều chuyện quá rồi không?”
“Ha, nói đυ.ng đến cậu rồi nên cảm thấy mất mặt, lòng tự trọng bị tổn thương rồi chứ gì?” Chu Phương cười mỉa, gương mặt toát ra vẻ khinh thường: “Tôi thật sự không hiểu nổi sao cậu có mặt mũi theo Kỳ Mạt đến nơi snag trọng như thế này đấy, đúng là đồ mặt dày vô liêm sỉ, cũng không chịu soi gương coi mình là ai, cậu cũng xứng với Kỳ Mạt à?”
“Muốn được người khác tôn trọng? Muốn được nể mặt hả? Nhớ cho rõ đây, thể diện của người đàn ông phải do bản thân tự kiếm lấy, một thằng vô dụng như cậu thì đừng trách sao người khác khinh thường mình.” Chu Phương nói một cách từ tốn, hoàn toàn không xem Lâm Ẩn ra gì.
Sau khi nói dứt lời, bà ta quay sang dạy dỗ Trương Kỳ Mạt: “Kỳ Mạt, em phải dạy dỗ lại cái tên Lâm Ẩn này đi, rõ ràng thằng đàn ông vô dụng này ăn bám em kia mà. Vô tích sự thì thôi không bàn, đến miệng còn cứng như vậy nữa, em phải dạy lại mới được!”
Trương Kỳ Mạt khẽ nhíu mày, cô đã bực bội lắm rồi.
Cô cũng không thích thái độ vênh váo tự đắc của Chu Phương.
“Chị Chu, đây là chuyện riêng của em. Hôm nay bọn em đến đây là để bàn công việc, nói những chuyện này thì kỳ quá nhỉ?” Trương Kỳ Mạt đanh giọng lại.
“Ôi trời, Kỳ Mạt, đây chính là công việc đó.” Chu Phương giở giọng khuyên can: “Em nghĩ đi, em dẫn một tên không biết nghĩ cho đại cục, hiểu biết nông cạn vào bữa tiệc sang trọng không phải sẽ làm bản thân rớt giá à? Hơn nữa, đây là chuyện liên quan đến hình tượng của bản thân. Người đàn ông vô dụng thế này, có nói ra cũng không hay ho gì, chỉ khiến cho người khác xem thường mình mà thôi.”
“Thế này đi, Lâm Ẩn, cậu ra chỗ khác ngồi đi. Hôm nay tôi phải giới thiệu vài người với Kỳ Mạt, cậu cũng đừng làm em ấy mất mặt nữa.” Chu Phương lên kế hoạch: “Cậu tìm chỗ nào gần đây ngồi đợi đi, đừng tham gia vào những bữa tiệc như thế này.”
Lâm Ẩn chỉ cười lạnh chứ không nói gì, Chu Phương này thật sự xem mình là người có địa vị cao, coi anh và Kỳ Mạt như những tên nhà quê, cái gì cũng phải phải nhất nhất nghe theo lời bà ta.
“Chị Chu, nếu đã phiền toái như thế, không được dẫn người nhà theo thì em không dự tiệc nữa đâu.” Trương Kỳ Mạt nói một cách quyết đoán: “Đợi đến ngày hội đá quý rồi chúng ta lại gặp nhau đi vậy, bữa tiệc này không tham gia cũng được.”
Cô gọi Lâm Ẩn tới thủ đô với mình thì sao có thể để anh bị khinh thường như thế.
Sau khi nói dứt lời, Trương Kỳ Mạt và Lâm Ẩn quay lưng định bỏ đi.
“Này, đợi một chút! Kỳ Mạt, em bị sao thế.” Chu Phương vội vàng cản bọn họ lại, gương mặt bà ta toát ra vẻ ngạc nhiên: “Sao em lại nổi giận vì đồ vô dụng này, không đáng đâu.”
“Được rồi, được rồi, Kỳ Mạt, em cứ dẫn cậu ta vào dùng bữa chung đi. Chị đã hẹn giúp em rồi, em không đi được đâu, chứ bằng không chẳng phải chị sẽ mất mặt chết mất sao?” Chu Phương khuyên can.
Đối với Chu Phương, Trương Kỳ Mạt là nhân tài mới xuất hiện trong giới đá quý ở tỉnh Đông Hải, là một nguồn tài nguyên có thể lợi dụng được, bà ta không muốn đánh mất một chút nào.
Huống hồ chi mặc dù Trương Kỳ Mạt làm ăn khấm khá ở tỉnh Đông Hải, nhưng lại thiếu nguồn tài nguyên ở tỉnh ngoài, mình lợi dụng những mối quan hệ ở thủ đô cũng có thể vớ được một món tiền lớn từ Trương Kỳ Mạt, không thể bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền lớn như này được.
Nhất là Trương Kỳ Mạt vẫn còn thiếu kinh nghiệm trong chốn thương trường, ngây ngô dễ dụ, làm ăn chung với cô thì rất dễ kiếm lời.
Thấy Trương Kỳ Mạt vẫn không tỏ thái độ gì cả, Chu Phương nhẹ nhàng nói: “Kỳ Mạt à, không phải chị Chu đang giúp em sao, chị thật sự rất khinh thường những người đàn ông ăn bám như cậu ta, ghê tởm lắm. Nếu như em muốn dẫn cậu ta theo thì chị sẽ chiều em vậy. Chị đã từng giới thiệu em một cách long trọng với bạn bè của mình, bây giờ em không đi thì chị biết giấu mặt vào đâu.”
Trương Kỳ Mạt do dự một lúc, rồi đáp lại: “Thế thì đi vậy.”
“Được thôi.” Chu Phương mỉm cười, đi trước dẫn đường cho bọn họ.
Nhóm người bọn họ nhanh chóng đi vào sảnh khách sạn xa hoa lộng lẫy, men theo hành lang được trang trí theo phong cách cổ đi lên căn phòng riêng sang trọng trên tầng ba.
“Lâm Ẩn, tôi nói thế này, cậu cũng đừng ấm ức không phục, người tham dự vào bữa tiệc này nếu không phải là người có tiền thì cũng cũng là người có quyền trong thủ đô, cậu không có tư cách ngồi ngang hàng với bọn họ đâu, nếu đã đến thì ngoan ngoãn ngồi im đừng gây rắc rối gì cả, có nghe không?”
Lúc đến trước cửa phòng riêng, Chu Phương ghé vào tai Lâm Ẩn thầm thì một câu, gương mặt bà ta toát ra vẻ khinh thường.
Lâm Ẩn chỉ cười lạnh, anh lười chẳng muốn nhiều lời với bà ta.
Mở cánh cửa ra, bàn ghế, rượu và các món ăn đã được bày sẵn, mọi thứ đều tương đối sang trọng, vài người nam người nữ trẻ tuổi đều đã yên vị, ai nấy đều ăn mặc hết sức lộng lẫy xuất chúng.
“Chị Chu, chị đến rồi à? Cô gái đứng cạnh chị có phải là Trương Kỳ Mạt, một người có tiếng tăm trong giới đá quý ở tỉnh Đông Hải mà chị đã giới thiệu hồi trước không?”