"Xin lỗi, hai ly rượu này tôi không uống được." Trương Kỳ Mạt nói rất quả quyết, trong lòng thầm cảm thấy phẫn nộ.
"Không uống được? Kỳ Mạt này, đây là ông Louis của tập đoàn Latinh, còn có tổng giám đốc Tôn ngay trước mặt nữa, cô dám từ chối chúc rượu? Vậy là đang xem thường hai vị đại lão sao?" Trương Hồng Hiên nói với giọng quái gở.
Ánh mắt của Louis và Tôn Cường đánh giá Trương Kỳ Mạt trông có vẻ rất qua lo, bày ra bộ dạng cao ngạo.
Louis là một gã béo da trắng, trên người mặc jacket, tay đeo chiếc Patek Philippe, ăn mặc cũng rất thời thượng, mà Tôn Cường lại là một người đàn ông trung niên, mặc một thân vest lịch lãm, trông khá uy nghiêm.
"Anh cả, anh ba, đứa nhỏ Kỳ Mạt này không biết uống rượu, cũng không có tửu lượng tốt, không uống được đâu." Sắc mặt Trương Tú Phong khá khó coi, ông ấy cũng lên tiếng nói, cảm thấy rất khó xử.
Hai vị đại lão Tôn Cường và Louis ở ngay trước mắt, nhà bọn họ không dám đắc tội với người ta đâu.
Tùy tiện chọn ra một trong hai người cũng đều là những nhân vật có thế lực ngập trời ở thành phố Thanh Vân, chỉ tùy ý nhấc đầu ngón tay cũng đã đủ gây khó dễ cho nhà bọn họ.
Mặt khác, có thể nhận thấy Trương Hồng Quân thành lập tập đoàn đá quý Trương thị mới cũng là có chuẩn bị từ trước, mời đến hai vị đại Phật để giữ thể diện, sau này nhà Trương Kỳ Mạt chỉ e là khó sống tốt rồi.
"Tôi mặc kệ cô có uống rượu được hay không, không biết uống rượu mà đòi vào thương trường à? Cậu nghĩ Kỳ Mạt là nhân vật gì ghê gớm lắm sao? Dám không chúc rượu với hai vị đại lão?" Trương Hồng Hiên răn đe không chút khách sáo: "Đúng là mất mặt nhà họ Trương chúng ta!"
"Thế này đi, anh xin hai ông tổng này giúp nhà các cậu, xem có thể thay người uống rượu được không. Dù sao rượu cũng đã rót ra, hai ly rượu đế này nhất định phải uống!" Trương Hồng Quân nói rất hùng hồn.
"Chuyện này..." Sắc mặt Trương Kỳ Mạt tái xanh, cô cắn môi.
Nhìn điệu bộ của Trương Hồng Quân rõ ràng là muốn bắt nạt người ta.
Cô vốn định thương lượng với Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên chuyện nhãn hiệu đá quý Trương thị, không ngờ bọn họ lại mời đến hai nhân vật lớn như vậy, lần này rõ là kiếm cớ gây chuyện mà.
Bất kể nói thế nào cũng không thể đắc tội được hai người này, tập đoàn đã có rất nhiều mối nguy, mà còn đắc tội tận hai người nữa, e là sau này sẽ gặp nhiều vấn đề hơn nữa.
Ầy, cũng không biết Lâm Ẩn đến chưa, có thể chịu nổi hai nhân vật tai to mặt lớn như này không nữa.
Trương Kỳ Mạt lo lắng trong lòng, cảm thấy không biết phải làm sao, chỉ có thể chờ Lâm Ẩn đến giúp đỡ.
"Tổng giám đốc Tôn, ông Louis, cô chủ tịch Trương Kỳ Mạt của tập đoàn đá quý Trương thị này không biết uống rượu, giá cao quá, hai vị xem thử, có thể để bố mẹ cô ta chúc rượu thay không?" Giọng điệu của Trương Hồng Hiên rất có vẻ châm chọc, nhìn về phía Louis và Tôn Cường.
"Ồ, cô Trương không biết uống rượu à? Vậy thì rời khỏi bàn tiệc đi, với đẳng cấp của cô thì vốn chẳng có tư cách ngồi chung bàn với tôi đâu, nếu rượu mà cũng không biết uống thì cút mau, sau này tôi sẽ không để các người kinh doanh đá quý gì được ở trên đất Đông Hải này đâu." Louis vô cùng không vui, nhìn Trương Kỳ Mạt rồi nói mà chẳng chút nể mặt.
Tôn Cường hừ lạnh một tiếng, lên mặt nói: "Cũng chẳng cần có người chúc rượu thế, bảo cô uống rượu đã là cho nhà các người mặt mũi lắm rồi. Tập đoàn đá quý Trương thị kia của các người chắc cũng chẳng kém cạnh gì, sau này đừng ra ngoài làm mất mặt Hồng Quân nữa, nhà các người không có tư cách đại diện cho nhà họ Trương."
Rõ ràng là hai người này đến để giữ thể diện cho Trương Hồng Quân, nên nói chuyện chẳng chút nể nang gì, đã ngầm tuyên bố đang cố ý gây khó dễ cho cả nhà Trương Kỳ Mạt.
"Không, thưa hai ông tổng, nhà chúng tôi không có ý này đâu." Lư Nhã Huệ vội vàng nói, đã sợ đến mức tái mặc, chỉ lo đắc tội với người ta.
"Tú Phong, ông còn đứng ngây ra đó làm gì, Mau chúc rượu hai ông tổng này đi! Uống rượu thôi mà, chút chuyện nhỏ này là gì đâu chứ?" Lư Nhã Huệ vội vàng ra lệnh.
Trương Tú Phong lộ vẻ cay đắng, nhìn hai ly rượu đế ở trên bàn, cảm thấy đầu váng mắt hoa.
"Mong hai ông tổng đừng chê bai, hai ly rượu này để tôi uống hết." Trương Tú Phong cười bồi, nhắm mắt nói, sau đó nâng một ly rượu đế lên.
Không còn cách nào cả, không thể đắc tội người ta được, ly rượu này có khó nuốt đến chừng nào nữa cũng phải uống cho bằng hết.
Trương Hồng Quân ra vẻ châm chọc mà nói: "Em năm à, hai ly rượu này là kính cho hai ông tổng khác nhau, nếu cậu muốn uống thì phải uống cho cạn mới được đấy."
"Chuyện này... Bác cả, các bác ức hϊếp người ta quá đáng rồi đấy!" Trương Kỳ Mạt phẫn nộ lên tiếng.
"Bắt nạt? Kỳ Mạt, cô xem lại mình vừa nói gì vậy?" Trương Hồng Hiên cười khẩy bảo: "Có thể chúc rượu hai ông tổng này đã là phúc phần của nhà các cô rồi, uống rượu không được thì cút khỏi bàn tiệc đi, đừng ở đây làm mất mặt nhau nữa!"
Vừa nghe chuyện ngày càng xấu đi, Trương Tú Phong vội nói: "Kỳ Mạt, anh ba, hai người đừng nói nữa, ly rượu này để em uống."
Nói xong, Trương Tú Phong nâng một ly rượu đế lên, nhắm tịt mắt lại nuốt xuống bụng, ừng ực, ước chừng phải một phần tư ký rượu, uống lâu rồi mà vẫn còn dư lại một chút, ông ấy không thể uống tiếp được, đánh rơi ly rượu xuống bàn, vẻ mặt vô cùng khó chịu, hai má đỏ bừng lên.
Tửu lượng của Trương Tú Phong rất bình thường, bỗng nhiên nuốt một phần tư ký rượu đế vào bụng, tất nhiên phải thấy buồn nôn chóng mặt rồi.
"Tổng giám đốc Tôn, ông Louis, sau này mong hai người quan tâm nhiều hơn trên thương trường." Trương Tú Phong đã trắng bệch mặt mà vẫn cố cười bảo.
Tôn Cường và Louis vẫn rất thản nhiên, hững hờ nhìn chút rượu đế còn sót lại, sau đó lắc đầu, hình như không hài lòng lắm.
"Em năm, chẳng phải anh đã nói với cậu rồi à, chẳng trách nhiều năm như vậy mà chẳng làm nên được trò trống gì. Uống cạn một ly rượu đế thôi mà cũng không xong, vẫn dư lại một chút kìa, phần còn dư lại để làm gì vậy? Đúng là vừa mất mặt vừa mất hứng mà!" Trương Hồng Hiên không chút khách sáo mà châm chộc, duỗi tay chỉ vào ly rượu đế cao, trong chiếc ly ấy vẫn còn dư lại chút rượu đế.
Sắc mặt của Trương Tú Phong đỏ lên, nói ấp a ấp úng: "Chút ấy để em, em uống tiếp."
Vừa nãy ông ấy đã nốc rượu đến giới hạn rồi, còn dư lại một chút ấy không phải là không muốn uống, mà là thật sự không uống được nữa!
"Bố! Đừng uống nữa, chúng ta đi thôi, thứ rượu này uống làm gì?" Trương Kỳ Mạt tức giận nói, cũng cảm thấy vô cùng bị sỉ nhục.
Bác cả và bác ba đúng là quá đáng mà, đã ra thế này rồi còn bắt uống nữa? Rõ ràng là đang giẫm đạp lên danh dự của bố mà!
"Không được đâu Kỳ Mạt, nếu đi rồi thì sẽ gặp chuyện mất." Lư Nhã Huệ vội bảo, chỉ lo đắc tội với người ta, quay sang nháy mắt với Trương Kỳ Mạt.
"Không uống được còn nổi nóng? Đúng là thứ chẳng ra gì mà, hừ, uống không được thì cút đi!" Tôn Cường lạnh lùng lên tiếng, nét mặt vô cùng khinh thường.