"Anh không hợp tác với tôi?" Vương Hồng Lăng cảm thấy kinh ngạc, nở nụ cười nghiền ngẫm.
Đùa gì thế, Lâm Ẩn có lý do gì để cùng với nàng hợp tác với cô ta?
Chẳng lẽ nghĩ cô ta không biết làm ăn kinh doanh sao? Khu Khoa - Kỹ của tập đoàn Latinh cùng thành Thế Giới của tập đoàn Hải Dương hiện nay đều là tin tức nóng được ở tỉnh Đông Hải quan tâm đến.
Đây là hai dự án hơn mười tỷ, mỗi một dự án khu phức hợp này đều liên quan đến các mảng ngành nghề to nhỏ khác nhau như ăn uống, giải trí, điện tử, khu dân cư.
Có thể nói chỉ cần là thương nhân trong giới kinh doanh ở thành phố Thanh Vân này thì đều lom lom vào hai miếng bánh to này, chỉ quẹt vào một tí là đã có thể phát tài.
"Lâm Ẩn, anh đừng có giả vờ nữa? Tôi biết anh có một chân trong tập đoàn Hải Dương." Vương Hồng Lăng nói rất tự tin: "Chúng ta nói chuyện công thôi, nhà họ Vương chúng tôi nắm giữ rất nhiều tài nguyên, đất đai trong khu thành cũ cùng các mạng lưới đa ngành nghề. Chỉ cần hợp tác với tôi thì chắc chắn sẽ kiếm bộn tiền. Lẽ nào anh còn làm lơ cả tiền tài sao?"
Lâm Ẩn cười khẩy, nói: "Cô nghĩ nhiều quá rồi. Tập đoàn Hải Dương tôi chỉ đầu tư ít tiền vào thôi, không liên quan nhiều đến tôi đâu."
Sao anh không thấu được suy nghĩ của Vương Hồng Lăng cơ chứ, chắc chắn là thấy tập đoàn Hải Dương đang ở thế yếu, còn tập đoàn Latinh thì có tài lực hùng hậu và có cả hai gia tộc bản địa là nhà họ Chu và Tôn hợp tác chung, tập đoàn Hải Dương gần như không có lý do gì để từ chối hợp tác với nhà họ Vương cả.
Tất nhiên nếu chỉ đứng trên lập trường của Tưởng Kỳ - chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hải Dương, hợp tác với nhà họ Vương là cục diện cùng có lợi.
Đáng tiếc Vương Hồng Lăng đã đi nhầm hướng rồi.
Anh là ông chủ lớn ở sau lưng, tập đoàn Hải Dương chẳng qua cũng chỉ là một túi tiền nhỏ của anh thôi.
Vương Hồng Lăng vắt óc tìm kế đến gặp mình để bắt mình nghe theo chỉ thị của cô ta? Làm gì có chuyện đó?
"Lâm Ẩn, anh nghĩ cho kỹ đi. Tập đoàn Latinh bây giờ đã tìm tôi thương lượng đưa ra giá cao, nếu như tôi đồng ý hợp tác cùng tập đoàn Latinh, anh cảm thấy tập đoàn Hải Dương của các anh có chịu nổi không?" Vương Hồng Lăng không cam lòng mà nói: "Nhưng tôi có lòng tốt muốn ra tay giúp anh một cái, nếu hợp tác với tập đoàn Latinh, tôi có thể kiếm cả bộn tiền lời đấy!"
Lâm Ẩn lắc đầu cười bảo: "Vậy cô cứ hợp tác cùng tập đoàn Latinh đi, chúng cô kiếm được bộn tiền lời."
Suy nghĩ của Vương Hồng Lăng vừa khéo là suy nghĩ chung của rất nhiều thương nhân, cho rằng lần này có thể làm ngư ông đắc lợi, nếu đi theo tập đoàn Latinh kiếm chác, tương lai tập đoàn Hải Dương chắc chắn sẽ thất bại thảm hại.
Thế nhưng hễ là thương nhân đặt cược đầu tư về phía tập đoàn Latinh, kết quả sẽ là táng gia bại sản.
Bởi vì Lâm Ẩn anh không thể để tập đoàn Latinh vơ vét tiền của ở thành phố Thanh Vân này được!
"Anh!" Vương Hồng Lăng bị chọc tức đến mức không biết nói gì nữa, chỉ lạnh lùng trừng mắt Lâm Ẩn: "Anh đúng là không biết điều, tôi không thương lượng với tập đoàn Latinh. Tôi nhất định phải hợp tác với anh!"
"Tôi đã nói rồi, tôi không cần tài nguyên của nhà họ Vương. Tôi chỉ đầu tư vào ít tiền thôi, cô muốn bàn bạc chuyện làm ăn gì thì phải tìm Tưởng Kỳ mới đúng." Lâm Ẩn thản nhiên nói.
"Được thôi, vậy tôi sẽ thương lượng với Tưởng Kỳ. Anh chờ xem người phụ trách chuyên môn sẽ phải móc nối làm ăn với nhà họ Vương tôi thôi." Vương Hồng Lăng trưng ra bộ mặt đắc ý mà nói, cho rằng Lâm Ẩn như vậy là ngầm thừa nhận sự giúp đỡ của cô, chỉ là ngại mở miệng mới bảo cô đi thương lượng với Tưởng Kỳ.
Trong mắt cô, Tưởng Kỳ hẳn là người đứng đầu tập đoàn Hải Dương, còn Lâm Ẩn dựa vào thế lực nhà họ Công Tôn, đoán chừng sẽ là cổ đông lớn thứ hai sau bức màn rèm.
Chỉ cần có thể đàm phán xong, để Tưởng Kỳ biết được tầm quan trọng của đống tài nguyên nhà họ Vương, đến lúc đó ông ta hẳn sẽ bảo Lâm Ẩn tìm mọi cách lấy lòng mình?
"Lâm Ẩn, tôi nói cho anh biết, nhà họ Công Tôn chung quy lại chỉ là thế lực ở thủ đô, gốc gác không đặt tại tỉnh Đông Hải này, anh muốn tìm chỗ dựa tốt hơn thì phải chọn đúng nơi, biết chưa?" Vương Hồng Lăng bắt chéo hai chân, nâng tách trà lên, nói rất ung dung.
Lâm Ẩn chỉ cười, lười phải giải thích: "Vậy cô đi tìm Tưởng Kỳ đi, tôi còn có chuyện, đi trước đây."
"Khoan đã. Vội gì vậy? Chẳng lẽ nhận sự giúp đỡ của tôi mà anh xấu hổ đến thế hả?" Vương Hồng Lăng cười với vẻ đăm chiêu, đứng dậy chặn ngang Lâm Ẩn.
"Vừa khéo tôi gọi điện bảo Tưởng Kỳ đến đây thảo luận chuyện hợp đồng. Tiện thể anh theo tôi đến phố kinh doanh của khu thành cũ để xem mấy tòa nhà đi? Đó là dự án sau này chúng ta sẽ hợp tác đấy." Vương Hồng Lăng nói.
Lâm Ẩn suy nghĩ một chút, lần này anh đến khu thành cũ để khảo sát tình hình ở thành Thế Giới, tiện đường sang nhìn phố kinh doanh trong tay nhà họ Vương luôn cũng được.
"Vậy thì sang đó xem sao." Lâm Ẩn khẽ gật đầu.
Vương Hồng Lăng nở nụ cười xinh đẹp, hai người cùng đi xuống dưới tầng.
"Hồng Lăng, cậu nói chuyện gì với anh ta vậy? Nói xong chưa?"
Vừa xuống tầng, Tiêu Huyên đã vội vàng chạy tới, vẻ mặt nhìn Lâm Ẩn ngập tràn sự cảnh giác.
"Chút chuyện làm ăn thôi." Vương Hồng Lăng nói.
"Làm ăn? Tên nhà quê này mà biết làm ăn gì?" Tiêu Huyên đánh giá Lâm Ẩn một lượt với vẻ xem thường, cảm thấy rất khó chịu, cho rằng vừa nãy chắc chắn Lâm Ẩn đã nịnh bợ Vương Hồng Lăng, chẳng biết lại cho uống thuốc mê gì nữa rồi.
"Lâm Ẩn tôi đã nói hết lời với anh rồi, sao anh lại không thèm đếm xỉa đến vậy hả?" Tiêu Huyên lạnh lùng lên tiếng: "Vừa nãy tôi đã gọi điện thoại báo cho anh họ, anh họ tôi hai ngày nữa sẽ về lại thành phố Thanh Vân đấy! Khi đó anh mà còn dây dưa không rõ với Vương Hồng Lăng thì sẽ biết tay."
Lâm Ẩn nhìn Vương Hồng Lăng một cái rồi hỏi: "Anh họ cô ta là ai?"
Mặc dù biết đây là do Vương Hồng Lăng cố ý biến mình thành mục tiêu, nhưng cứ nghe Tiêu Huyên lải nhải anh họ này nọ để uy hϊếp mình thì đúng là phiền quá đi mất.
"Anh họ Tiêu Huyên ấy à, là Tiêu Trang, cậu chủ lớn của tập đoàn Tiêu thị ở nước M đấy, cũng có cổ phần trong tập đoàn Latinh." Vương Hồng Lăng cười mà như không cười.
"Không sai, tập đoàn Latinh có quan hệ làm ăn rất lớn với tập đoàn Tiêu thị. Lâm Ẩn, bây giờ đã biết anh họ tôi ghê gớm đến thế nào chưa? Muốn sánh với anh họ tôi thì vẫn chưa có cửa đâu?" Tiêu Huyên nói với vẻ đắc ý vô cùng, cảm thấy mình rất thượng đẳng.
"Cô Tiêu Huyên, khi nào anh họ cô về thành phố Thanh Vân rồi, nhớ bảo anh ta đến tìm tôi." Lâm Ẩn nói rất hờ hững.
Tiêu Huyên cười khẩy: "Ha ha, còn làm bộ làm tịch nữa? Đến khi thấy anh họ tôi, xem còn dám lớn lối như vậy không."
Không biết Lâm Ẩn ỷ vào đâu nữa, biết anh họ mình là cổ đông tập đoàn Latinh rồi mà còn dám ăn nói như vậy với mình? Thật sự nghĩ rằng Vương Hồng Lăng có thể che chở cho anh ta sao?
Nếu không phải anh họ vừa ý Vương Hồng Lăng, thì ngay cả nhà họ Vương ở thành phố Thanh Vân này sao so được với tập đoàn Tiêu thị của anh họ mình?
"Lâm Ẩn, trước hết chúng ta đến quảng trường điện ảnh ở thành Thế Giới để xem chút đã, đó cũng là sản nghiệp dưới tên của nhà họ Vương đấy, anh có thể xem thử quy mô của quảng trường điện ảnh kia, chắc chắn có tiềm lực rất lớn." Vương Hồng Lăng cười bảo.
Nói xong, Vương Hồng Lăng đã ngồi lên chiếc xe màu đỏ rực đỗ ở bên lề đường, A Lục chẳng nói năng gì ngồi vào vị trí lái xe, Lâm Ẩn ung dung lên ngồi ghế sau.
"Đợi chút Hồng Lăng, tớ đi với cậu." Tiêu Huyên cũng không quan tâm người ta có đồng ý hay không mà đã leo lên ghế sau xe rồi: "Tôi nghe nói gần đây quảng trường điện ảnh có một buổi biểu diễn khá lớn, còn có ngôi sao lớn lưu diễn nữa cơ, vừa khéo đến xem sao."
Vương Hồng Lăng khẽ nhíu mày lại, sau đó bật cười, bảo với A Lục: "Lái xe đến quảng trường điện ảnh."