Gương mặt Tưởng Kỳ trở nên lạnh lùng, ông ta nhìn Lư Tiểu Kiện.
“Ông nhìn cái gì mà nhìn? Nói một kẻ làm thuê như ông đấy, còn không phục nữa hả?” Lư Tiểu Kiện nói với vẻ hung hăng: “Vừa nhìn là biết ông là nhân viên làm mướn trong tập đoàn này rồi chứ gì? Nghe đến tên Lục Ngân chưa? Giám đốc điều hành của tập đoàn Hải Dương đó, ông ấy là bố nuôi của tôi!”
“Bố nuôi của cậu là Lục Ngân à?” Tưởng Kỳ hỏi, gương mặt ông ta lạnh căm căm.
Lư Tiểu Kiện tỏ ra đắc ý, hắn ta nói: “Nghe đến tên bố nuôi của tôi rồi chứ gì? Tôi nói thật cho ông biết, hôm nay tôi đến đây để phỏng vấn, bố nuôi của tôi sẽ sắp xếp cho tôi làm giám đốc trong tập đoàn Hải Dương ngay thôi, đến Tưởng Kỳ, chủ tịch hội đồng quản trị cũng là bạn của tôi đó! Tốt nhất phường làm thuê như ông ngoan ngoãn nịnh nọt tôi đi, sau này biết đâu chừng tôi sẽ cho ông thăng chức, chứ bằng không, có thể đuổi việc ông bất kỳ lúc nào.”
“Ồ? Cậu quen Tưởng Kỳ à? Sao tôi lại không biết.” Tưởng Kỳ hờ hững nói: “Cậu gọi điện thử cho Tưởng Kỳ xem.”
Lư Tiểu Kiện cảm thấy chột dạ, hắn ta quát lớn, chất vấn ông ta: “Tôi quen Tưởng Kỳ thì liên quan quái gì đến ông? Ông là cái thá gì? Chỉ là một nhân viên quèn cũng xứng biết được tin tức của ban quản lý sao?”
Vào lúc này, một người đàn ông mập mạp mặc vest ễnh cái bụng to đùng đi đến, nhìn bố con Lư Tiểu Kiện với vẻ mặt nghiêm khắc, vừa nhìn thấy Tưởng Kỳ, ông ta lập tức thay đổi sắc mặt, nở nụ cười rạng rỡ.
“Chào bố nuôi, bố đển rồi à.” Lư Tiểu Kiện vừa nhìn thấy Lục Ngân, lập tức gọi bố, gương mặt lộ ra vẻ nịnh nọt: “Bố nuôi, cái tên nhân viên không biết điều này còn dám tỏ thái độ với con, bố dạy ông ta một bài học cho con đi.”
Tưởng Kỳ nhìn Lục Ngân, gương mặt ông ta hoàn toàn không bộc lộ ra chút cảm xúc nào: “Lục Ngân, người này là con trai nuôi của ông à? Ông muốn nhét cậu ta vào công ty ư?”
“Hả? Không phải, không phải vậy đâu, chủ tịch Tưởng, tôi không quen biết người này.” Lục Ngân sợ đến nỗi lá gan cũng sắp vỡ vụn, ông ta vội vàng chữa lại.
Má nó, chẳng qua là ông ta tham ít tiền nên xếp một chức vị quèn cho Lư Tiểu Kiện mà thôi, không ngờ thằng nhóc này lại dám khua môi múa mép trước mặt chủ tịch Tưởng?
“Ha, Lục Ngân, ông chỉ là quản lý, thành giám đốc điều hành trong công ty từ bao giờ đấy?” Tưởng Kỳ cười lạnh, hỏi ông ta.
“Tôi... tôi không có, chủ tịch hội đồng quản trị.” Lục Ngân nhìn gương mặt lạnh lùng của Tưởng Kỳ, ông ta hết sức hối hận, bèn giơ tay tát mạnh vào mặt mình mấy cái, vừa đánh vừa xin lỗi: “Chủ tịch Tưởng, tôi biết sai rồi, tôi không nên chém gió.”
Chủ tịch Tưởng? Chủ tịch hội đồng quản trị?
Hai bố con Lư Tiểu Kiện trố mắt nhìn nhau, sắc mặt toát ra vẻ kinh ngạc, ông ta là Tưởng Kỳ, người siêu giàu ở Đông Hải đấy ư?
Sao có thể như vậy, sao ông ta có thẻ là bạn của Trương Kỳ Mạt kia chứ? Sao Trương Kỳ Mạt có thể quen với một nhân vật có máu mặt như thế này?
“Bố nuôi, bố xin lỗi ông ta làm gì? Chắc bố nhầm rồi đấy, chẳng qua ông ta chỉ là bạn được tên Lâm Ẩn vô dụng kia giới thiệu thôi, sao có thể là chủ tịch Tưởng được?” Lư Tiểu Kiện nói với vẻ ngạc nhiên.
“Đừng kêu tôi là bố nuôi, tôi không có đứa con trai như cậu.” Lục Ngân bực bội quát lớn: “Thưa chủ tịch Tưởng! Anh muốn xử lý hai tên không muốn sống chết này như thế nào ạ?”
“Tôi không có thời gian rảnh để xử trí chuyện vặt vãnh này, còn phải tiếp khách quý, ông phải xử lý cho đến nơi đến chốn.” Tưởng Kỳ lạnh lùng nói, rồi nhìn sang Trương Kỳ Mạt với gương mặt cung kính: “Tổng giám đốc Trương, mời cô vào văn phòng tổng giám đốc, bàn chi tiết về cuộc làm ăn.”
Trương Kỳ Mạt khẽ gật đầu, nói: “Được.”
“Hả?”
Hai bố con Lư Tây Viễn run lẩy bẩy, lần này bọn họ đã biết, người đàn ông ấy đúng là Tưởng Kỳ, người siêu giàu ở Đông Hải.
Khi nãy chém gió lên trời, không ngờ lại gặp phải người thật.
“Chủ tịch Tưởng, xin lỗi ông, tôi đáng chết, xin ông đợi một lúc! Xin ông tha thứ cho tôi đi!” Lư Tiểu Kiện tát vào mặt mình bôm bốp, lập tức quỳ xuống ôm giày của Tưởng Kỳ.
“Thưa chủ tịch, chúng tôi biết sai rồi! Xin ông đừng tức giận.” Lư Tây Viễn cũng quỳ xuống ôm chiếc giày còn lại của Tưởng Kỳ: “Kỳ Mạt, cháu quen chủ tịch Tưởng, nhờ cháu xin ông ấy giùm bố con chú đi, đừng để chủ tịch tức giận, Tiểu Kiện còn phải vào tập đoàn làm việc nữa mà.”
Lần này xong đời rồi, ngoan ngoãn nhận bố nuôi thôi thì đâu có việc gì, bây giờ đến tư cách được vào trong tập đoàn Hải Dương làm cũng mất, nói không chừng còn bị chủ tịch Tưởng báo thù nữa kìa.
Trương Kỳ Mạt hừ lạnh, không thèm đoái hoài đến bọn họ.
“Hai người muốn làm gì?” Tưởng Kỳ nhíu mày, cất tiếng hỏi.
“Xin ông cho tôi cơ hội đi, chủ tịch Tưởng! Để tôi lau bụi cho ông.” Lư Tiểu Kiện nói, gương mặt toát ra vẻ giận dữ, hắn ta quỳ xuống liếʍ giày Tưởng Kỳ, không hề biết xấu hố là gì cả.
“Cút đi!”
Tưởng Kỳ nhấc chân đá bố con Lư Tiểu Kiện văng đi, ông ta cảm thấy rất buồn nôn.
“Dạ, chủ tịch Tưởng, bọn tôi sẽ cút ngay.” Lư Tiểu Kiện thật sự lăn cun cút trên mặt đất, nụ cười nịnh nọt nở trên gương mặt.
Trương Kỳ Mạt nhìn thấy cảnh tượng này, cô vừa tức giận, vừa cảm thấy buồn nôn, loại người này hết thuốc cứu chữa rồi.
“Tổng giám đốc Trương, hai người này là họ hàng của cô sao? Cô muốn xử lý như thế nào?” Tưởng Kỳ cung kính hỏi.
“Hả?” Gương mặt hai bố con Lư Tiểu Kiện toát ra vẻ bất ngờ, một nhân vật có máu mặt, là người siêu giàu ở Đông Hải như Tưởng Kỳ, vậy mà lại hỏi ý kiến của Trương Kỳ Mạt.
“Kỳ Mạt, xin cháu đấy, chú là chú của cháu mà, cháu nói giúp chú đi, cho Tiểu Kiện được vào tập đoàn Hải Dương làm việc.” Lư Tây Viễn và Lư Tiểu Kiện đồng thanh lên tiếng, bọn họ cùng bò đến trước mặt Trương Kỳ Mạt.
“Đừng cầu xin tôi!”
Trương Kỳ Mạt đi về phía thang máy, Tưởng Kỳ cung kính đi cạnh bên.
Bố con Lư Tây Viễn nhìn bóng lưng Trương Kỳ Mạt xa dần, mặt xám nghoét như tro, vội vàng chuyển một trăm nghìn cho Trương Tú Phong.
Bọn họ không ngờ Trương Kỳ Mạt lại có uy như vậy! Đến người có máu mặt như Tưởng Kỳ mà còn tôn trọng cô.
…
Ở phía còn lại, trên hòn đảo nhân tạo ở sông Thanh Vân.
Một khu vườn xanh mát um tùm, trồng nhiều loài cây hiếm, và vô số bonsai nổi tiếng và quý giá nằm trên hòn đảo, trông có vẻ khí phách vô cùng.
Ở vị trí trung tâm là các căn biệt thự, giống hệt như Lâu đài Vaux-le-Vicomte thời Trung cổ, còn có mười mấy căn nhà lớn theo phong cách Trung Quốc, giống như phủ Quốc Công thời cổ đại, sau quần thể kiến trúc là bãi đậu trực thăng, hoành tráng vô cùng.
Lâm Ẩn ngồi trên chiếc ghế trúc trong vườn hoa, trên chiếc bàn chiếc mặt có đặt ấm hồng trà, Thẩm Tam ngồi ở phía đối diện anh.
“Anh Ẩn, anh thấy hòn đảo nhân tạo này có được không?” Thẩm Tam cung kính hỏi: “Trong thời gian anh không có ở đây, tôi đã giải quyết ổn thỏa mọi chuyện ở tỉnh Đông Hải rồi.”
“Cũng được.” Lâm Ẩn khẽ gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ: “Mỗi tỉnh Đông Hải thôi thì không đủ, tình hình phát triển nghiệp vụ ở nước ngoài thế nào rồi?”
“Ở bên nước ngoài thì không có nhiều tiến triển lắm, dân nước ngoài rất bài xích người Long Quốc chúng ta.” Thẩm Tam nghiêm mặt nói.
“Cứ thoải mái mà làm đi, tiền và sức người đều có, anh phải gây dựng thế lực ở bên nước ngoài cho bằng được.” Lâm Ẩn nói.
Sai Thẩm Tam xây dựng thế lực bên nước ngoài là để lót đường cho tương lai. Từ lúc nhà họ Văn biến mất một cách quỷ dị, Lâm Ẩn lờ mờ cảm thấy có lẽ Long phủ xảy ra chuyện gì bất trắc rồi, anh không thể tự mình tiếp xúc rồi để lộ thân phận, phải có tâm phúc đáng tin hoàn toàn mới được.
“Anh Ẩn cứ yên tâm, không bao lâu nữa, tôi sẽ đạt được hiệu quả tốt ở nước ngoài thôi.” Thẩm Tam nói.
Tích tích.
Chính vào lúc này, điện thoại bảo mật của Lâm Ẩn đổ chuông.
“Ẩn Nhi, ở bên đó có ổn không?” Một giọng nói già nua, đượm vẻ quan tâm vang lên ở đầu dây bên kia.
“Tốt lắm ạ, ông nội, ông gọi cho cháu có gì không?” Lâm Ẩn hỏi.
Anh đã dặn Vu Tắc Thành và đội trưởng chăm sóc Tề Vấn Đỉnh bên thủ đô, cụ cũng lo lắng cho Lâm Ẩn, mới kêu Vu Tắc Thành cho số điện thoại của anh, nhưng cụ rất ít khi gọi điện điện đến, chắc là đã có chuyện gì cần?
“Ha ha, Ẩn Nhi à, là chuyện của cô em họ cháu đấy.” Tề Vấn Đỉnh bật cười, rồi nói tiếp: “Ngày nào con bé cũng lải nhải bên tai ông, đòi đi tìm cháu cho bằng được. Bây giờ nó đang ngồi trên máy bay đến tỉnh Đông Hải đó.”
“Công Tôn Thu Vũ đến tỉnh Đông Hải sao? Cô ấy tìm cháu có chuyện gì à?” Lâm Ẩn hỏi.