Tất cả thành viên nhà họ Vương không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Họ căn bản không thể hiểu tại sao Lâm Ẩn – tên ở rể vô dụng nổi tiếng khắp đất Thanh Vân này lại có thân thủ tàn bạo và khí thế mạnh mẽ đến vậy.
Lâm Ẩn đưa mắt nhìn một vòng những người nhà họ Vương đang quỳ rạp và khấu đầu dưới đất, điềm tĩnh nói: “Tôi không hi vọng chuyện ngày hôm nay lan truyền ra ngoài, cũng không hi vọng nhìn thấy bố con nhà kia và vợ chồng Trương Hồng Ngọc nữa. Thẩm Tam, việc sau này, anh thu dọn cục diện đi.”
Nói xong, Lâm Ẩn dắt tay Trương Kỳ Mạt chậm rãi bước ra khỏi sảnh lớn nhà họ Vương.
Sảnh lớn bỗng dưng im phăng phắc, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ kinh hãi.
“Kỳ Mạt, cháu đừng đi vội, bác là bác hai của cháu mà, cầu xin cháu, xin Lâm Ẩn tha cho bác đi!” Trương Hồng Ngọc lớn tiếng gào thét, không ngừng dập đầu xin lỗi: “Xin lỗi cháu, Kỳ Mạt, trước kia bác hai bị mù rồi mới dám nói năng quá lời với cháu. Bác sai rồi, cả Lâm Ẩn nữa, à không, cậu Lâm, tôi thật sự sai lắm rồi! Xin cậu tha cho tôi với!”
“Đúng vậy, cậu Lâm, Kỳ Mạt, hai người nể tình Hồng Ngọc mà tha cho bác nữa!” Vương Trung cũng dập đầu xin tha, gương mặt vô cùng hoảng sợ, đâu còn điệu bộ huênh hoang như lúc trước.
Hai vợ chồng họ thực sự sợ mất mật, hoàn toàn không dám tin rằng, thằng cháu rể vô dụng mà lúc trước bị họ coi khinh như Lâm Ẩn hóa ra sở hữu sức mạnh đáng gờm đến thế.
Đến cả Thẩm Tam cũng chỉ là tay sai của anh, đến cả ông cụ nhà mình cũng phải quỳ xuống xin lỗi.
Rốt cuộc anh là thần thánh phương nào?
“Hừ.” Trương Kỳ Mạt cười lạnh, chẳng buồn quay đầu.
Trương Kỳ Mạt là một cô gái dịu dàng, thế nhưng, hạng người như Trương Hồng Ngọc, không chỉ nhiều lần châm chọc chế giễu cô mà còn xúi giục Vương Tử Văn có suy nghĩ cầm thú như thế với cô, căn bản không thể tha thứ được!
Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt rời khỏi nhà họ Vương trong ánh mắt chấn động và kinh sợ của mọi người.
Những người nhà họ Vương còn lại cũng tỏ ra đau khổ, họ đờ đẫn nhìn Thẩm Tam và ba anh em Lưu Quân.
“Tam Gia, cậu xem, cậu có thể giúp chúng tôi cầu xin với cậu Lâm không?” Vương Thành Đạo đau khổ lên tiếng.
“Cầu xin? Ha ha, cụ Vương, cụ hồ đồ thật đấy à?” Thẩm Tam cười lạnh.
Một đám người không có mắt dám đắc tội cậu Lâm, chết cũng đáng.
“Cậu Lâm nói rồi, chuyện xảy ra ngày hôm nay không thể lan truyền ra bên ngoài, Vương Thành Đạo, cụ nói xem, tôi nên làm sao đây?” Thẩm Tam nhìn về phía Vương Thành Đạo với vẻ giễu cợt.
“Á!” Vương Thành Đạo sợ chết khϊếp: “Xin cậu cho nhà họ Vương một con đường sống! Xin chừa lại nhân khẩu cho nhà họ Vương.”
“Chắc cụ cũng nghe thấy lời cậu Lâm rồi đấy, cậu Lâm không muốn nhìn thấy vợ chồng Vương Trung, cũng không muốn nhìn thấy bố con Vương Quốc Khang nữa.” Thẩm Tam cười lạnh: “Vương Thành Đạo, cụ nói xem, nên làm thế nào?”
“Tam Gia, không cần làm phiền cậu ra tay, đích thân tôi sẽ xử lý được chuyện này!” Vương Thành Đạo đột nhiên bừng tỉnh, khẩn khoản đáp lời.
Thẩm Tam chỉ liếc nhìn Vương Thành Đạo với một nụ cười hờ hững.
Vương Thành Đạo đứng dậy, hung dữ nói: “Vương Quốc Khang, Vương Tử Văn, Trương Hồng Ngọc, Vương Trung, bốn đứa chúng mày! Cút ngay ra khỏi nhà họ Vương cho tao! Tao sẽ đóng băng tất cả tài sản đứng tên chúng mày, thu hồi tất cả tiền tài của chúng mày! Tao sẽ tuyên bố với giới thượng lưu của thành phố Thanh Vân rằng chúng mày không còn là người nhà họ Vương nữa!”
“Đã nghe rõ chưa! Còn nữa, nếu chúng mày dám tiết lộ một tí ti gì về chuyện ngày hôm nay thì khỏi cần cậu Lâm và Tam Gia ra tay, tao sẽ gϊếŧ chúng mày trước!” Vương Thành Đạo tỏ ra dữ dằn.
“Hờ, cụ Vương cũng tàn nhẫn thật đấy nha.” Thẩm Tam thong dong nói: “Tôi bổ sung thêm một điều nữa, bốn người nghe cho rõ đây! Thành phố Thanh Vân tuyệt đối không có chỗ cho các người dung thân đâu, không một công ty nào cho các người việc làm, các người chỉ có thể ra đường xin ăn thôi! Nghe rõ chưa? Nếu dám rời khỏi thành phố này sẽ chết ngay lập tức!”
“Thế này thì! Thế này thì!”
Mặt mũi bốn người kia trắng bệch, giống như trời vừa sập xuống, họ thất thểu ngã vật xuống đất.
Quá tàn nhẫn!
Bốn người họ vốn đã quen với cuộc sống của gia đình giàu có, thậm chí còn chẳng chịu nổi những ngày tháng nghèo túng. Cụ nhà đột nhiên cắt đứt quan hệ với họ, thu hồi tất cả tài sản, đã vậy còn tuyên bố với bên ngoài?
Như thế này thì sống làm sao được nữa, có khác gì rơi thẳng từ thiên đường xuống địa ngục đâu!
Nhất là hai bố con Vương Quốc Khang, lòng dạ nguội lạnh, mặt mũi tái nhợt, không chỉ mất đi “của quý”, bây giờ tất cả mọi thứ đều bị tước đoạt, thân phận cao quý cũng không còn, sau này không thể tìm công việc nào khác, chỉ có thể ra đường ăn xin...
Như thế này còn khó chịu hơn thẳng tay gϊếŧ họ!
Tất cả mọi thứ chỉ vì đắc tội tên Lâm Ẩn luôn bị người ta gọi là thằng con rể vô dụng ư?
“Nghe rõ chưa hả? Mấy người?” Thẩm Tam lạnh lùng nhìn về phía Vương Quốc Khang.
“Mấy đứa súc sinh chúng mày, dám đắc tội với cậu Lâm, đáng đời chúng mày lắm, mau cút đi!” Vương Thành Đạo tức giận hét lên: “Còn không mau khấu đầu cảm tạ Tam Gia, cảm ơn Tam Gia giữ lại cái mạng hèn cho mấy đứa chúng mày!”
“Cảm... cảm ơn Tam Gia.”
Đám người Vương Quốc Khang đờ đẫn như người mất hồn, nước mắt thi nhau chảy xuống, quỳ mọp khấu đầu.
“Vệ sĩ đâu, nhấc mấy đứa nảy ra khỏi nhà họ Vương, chúng nó dám đến nhà họ Vương nữa thì đánh chết luôn.” Vương Thành Đạo nói với vẻ độc ác.
Vệ sĩ nhà họ Vương đồng loạt xông tới, vừa đánh vừa lôi đám người Vương Quốc Khang ném ra ngoài cửa, mặt mũi họ tái mét, không biết sau này sẽ phải đối diện với cuộc sống như thế nào, đối diện với những kẻ mà họ đã từng đắc tội sẽ bị tấn công và báo thù ra sao!
Thẩm Tam cười lạnh một tiếng rồi không nói gì thêm, dẫn ba anh em Lưu Quân rời khỏi nhà họ Vương, chuẩn bị báo cáo với anh Lâm.
Đợi Thẩm Tam đi rồi, Vương Thành Đạo thở dài một tiếng, ôm lấy bàn tay, toàn thân run rẩy.
“Thừa Càn à, sau này nhà họ Vương giao cho con làm chủ thôi, bố già rồi.” Tất cả ý đồ và dự tính của Vương Thành Đạo đều đổ sông đổ bể, nhưng đột nhiên lão ta nhớ tới điều gì đó: “Vởi cả, hình như Hồng Lăng có qua lại với Lâm Ẩn đúng không? Con về đánh tiếng với nó, nhưng tuyệt đối không được để lộ tin tức gì! Bảo Hồng Lăng nhất định phải tim mọi cách, lấy lòng Lâm Ẩn! Nghe rõ chưa? Tiền đồ sống chết của nhà họ Vương ta đều gửi gắm ở chỗ Hồng Lăng cả, còn phải xem nó lấy lòng Lâm Ẩn được tới đâu!”
...
Ở một bên khác, Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt bước ra khỏi đại viện của nhà họ Vương, ngồi lên xe quay về biệt thự Tuyết Long.
“Lâm Ẩn, anh làm thế nào mà nhân vật lớn như Thẩm Tam cũng phải phục tùng anh vậy?” Trương Kỳ Mạt hỏi.
Hôm nay cô mới thực sự chứng kiến bản lĩnh và sức mạnh của chồng mình!
Đến cả nhà họ Vương ở thành phố Thanh Vân cũng có thể đạp nát theo ý thích! Kể ra chắc sẽ chẳng ai dám tin!
“Thực ra, anh rất mạnh mẽ.” Lâm Ẩn mỉm cười rất bình thản.
Trương Kỳ Mạt khẽ cắn môi dưới, cô đáp: “Em biết rồi mà.”
Trước kia cô từng nghi ngờ Lâm Ẩn không chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài, nhưng tuyệt đối không thể ngờ rằng Lâm Ẩn thật sự mạnh mẽ đến vậy. Có điều, cô vẫn không hiểu nổi, tại sao trước kia Lâm Ẩn chưa từng thể hiện ra? Là vì bản thân anh có bí mật gì đó rất quan trọng ư?
Trương Kỳ Mạt nghĩ, tóm lại chỉ cần Lâm Ẩn thích mình là được, anh giỏi giang cỡ nào hay giữ bí mật gì, không cần phải hỏi nhiều.
Tít tít.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Lâm Ẩn vang lên.
Ninh Tông Bảo gọi điện tới.
“Đại trưởng lão, thật sự xin lỗi cậu, trước đó đều là lỗi của thuộc hạ!” Giọng điệu của Ninh Tông Bảo hết mực cung kính, trong giọng nói lẫn cả vẻ hoảng sợ.