Lâm Ẩn nhìn thoáng qua mấy người Trương Hồng Quân.
Sau đó, anh nhìn Trương Kỳ Mạt, ánh mắt trở nên dịu dàng một chút, nói: "Kỳ Mạt, em đồng ý ly hôn không"
Vẻ mặt Trương kỳ Mạt vẫn luôn khó xử, nghe thấy lời nói của Lâm Ẩn, sắc mặt mới tốt lên một chút.
"Em không đồng ý." Trương Kỳ Mạt nghiêm mặt nói: "Chuyện của em không cần người khác quyết định thay."
Lâm Ẩn gật gật đầu, ánh mắt lạnh lùng như băng đến cực điểm, nhìn thoáng qua người nhà họ Trương ở đây một lượt.
"Chuyện Kỳ Mạt không đồng ý, không ai có thể ép buộc em ấy." Lâm Ẩn lạnh lùng nói: "Không cần biết là ai, thân phận gì, có là ông trời đến cũng vô dụng thôi!"
"Ai dám ép buộc Kỳ Mạt, tôi sẽ gϊếŧ chết người đó!"
"Cậu!"
Lúc Lâm Ẩn nói ra câu này, ba anh em Trương Hồng Quân và bố mẹ Kỳ Mạt đều giật mình tại chỗ, bị ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Ẩn đóng băng lại.
Nhưng chỉ sửng sốt một hồi, mấy người bọn họ đều không nhịn được bắt đầu cười lên, vẻ mặt tràn đầy khinh thường.
Nếu là cậu cả nhà họ Vương nói ra những lời này, có lẽ bọn họ thật sự sẽ không dám ho he nửa lời.
Nhưng tên vô dụng như Lâm Ẩn này, mà còn muốn dọa sợ bọn họ à? Cậu ta cho rằng mình là ai chứ?
"Cậu đang hù dọa bọn tôi đó à?" Trương Hồng Ngọc khinh thường nói: "Tôi biết cậu từng luyện ít võ vẽ, tưởng rằng bản thân mình đánh nhau rất giỏi sao? Thật là ngu xuẩn! Tôi đứng ngay đây này, cậu dám đánh tôi không?"
"Ấy, cậu ta có được chút trò mèo đó thôi, chẳng có bản lĩnh gì khác cả, biết tí đánh đấm, động chút là muốn gϊếŧ người khác, đúng là cười chết người ta rồi." Trương Hồng Hiên chế nhạo nói.
"Kỳ Mạt, sao con không đồng ý? Con hồ đồ rồi phải không? Còn giữ Lâm Ẩn ở nhà làm gì? Cậu cả bên nhà họ Vương đã chuẩn bị xong sính lễ rồi đó." Lư Nhã Huệ không vui nói, cật lực khuyên nhủ Trương Kỳ Mạt. Không đá Lâm Ẩn ra khỏi nhà, nhà bọn họ làm sao tiến vào hàng thế gia? Làm sao ở biệt thự đi xe thể thao chứ?
"Thôi bỏ đi, Lâm Ẩn không chịu ký tên cũng được! Chúng ta cứ tiến hành theo trình tự pháp luật đi, cho cậu ta chín mươi ngàn tệ phí sinh hoạt còn không biết ơn." Trương Hồng Quân cười lạnh nói, "Cậu ta cảm thấy bản thận mình rất giỏi đánh nhau? Vừa hay, cậu cả nhà họ Vương đang tìm cậu ta hỏi chuyện, tôi gọi điện thoại bảo cậu Vương đến, để cho Lâm Ẩn đánh nhau với vệ sĩ của cậu Vương đi."
"Chủ tịch Trương, người nhà họ Vương đến ngoài cửa rồi!"
Ngay lúc này, một vệ sĩ mặc âu phục vội vã chạy vào, báo cáo với Trương Hồng Quân.
"Vừa nhắc đến quý nhân, quý nhân liền đến ngay." Trương Hồng Quân đắc ý nói: “Đi thôi, chúng ta ra nghênh đón cậu Vương, người ta chắc hẳn là mang sính lễ đến rồi. Lâm Ẩn, không phải cậu muốn đánh người sao? Người của cậu Vương đến rồi, cậu ra khoa tay múa chân với vệ sĩ của cậu Vương đi!"
"Còn khoa tay múa chân? Em nhìn cậu ta không bị dọa xón ra quần coi như tốt lắm rồi." Trương Hồng Ngọc vừa đi về phía cửa vừa cười lạnh nói: "Còn nữa, Lâm Ẩn, người của nhà họ Vương đã đến rồi. Hôm nay cậu không bảo người phụ nữ phóng đãng kia đến quỳ xuống xin lỗi, thì đừng hòng rời đi!"
"Hừ, Lâm Ẩn, cậu cứ chờ đấy mà xem, nhìn cho kỹ uy phong của cậu Vương người ta, cậu đắc tội cậu Vương, lần này người ta đến tìm cậu hỏi chuyện đó, cậu chết chắc rồi!" Lư Nhã Huệ hừ lạnh nói, vội vã chạy ra cửa nghênh đón, muốn để lại ấn tượng tốt cho người rể thế gia tương lai.
Bà ấy chỉ mong sao Vương Tử Văn nhanh chóng đánh cho Lâm Ẩn quỳ xuống, đánh cho mất đi lòng tự tin, ngoan ngoãn cút khỏi nhà họ Trương, đường hoàng nhường lại vị trí cho cậu Vương.
"Lâm Ẩn, anh trốn đi từ cửa sau đi, Vương Tử Văn này đến hùng hôn như thế, chắc chắn là mang theo người đến tìm anh hỏi chuyện rồi.” Trương Kỳ Mạt lo lắng nói.
"Không sao, đi ra xem xem nào, xem Vương Tử Văn lại giở thủ đoạn gì." Lâm Ẩn thản nhiên nói, cũng đi ra phía cửa.
Anh đã sớm bảo Thầm Tam sắp xếp một đám tay chân rồi, mười hai chiếc xe theo dõi Vương Tử Văn từ trong bóng tối, hắn còn có thể giở thủ đoạn gì?
Chỉ chốc lát, tất cả mọi người đều đi đến cửa nhà họ Trương.
"Lâm Ẩn, bây giờ cậu gọi điện thoại cho người phụ nữ phóng đãng kia, bảo cô ta lập tức đến đây quỳ xuống xin lỗi, bằng không đừng để tôi tìm được cô ta, cô ta càng thảm! Có phải cô ả chính là người cậu đi lêu lổng thuê phòng ngay sau khi ra khỏi Minh Bảo Hiên đúng không, nghe nói còn dùng nước hoa hương hoa hồng?" Trương Hồng Ngọc cười lạnh nói, dáng vẻ vênh váo, chống nạnh đứng ở cửa nhà cũ của nhà họ Trương.
"Chuyện này là sao? Sao không thấy cậu cả Vương Tử Văn đến vậy?" Trương Hồng Quân nghi ngờ, đảo mắt một vòng, không nhìn thấy có người gần đó.
Trước đó không phải Vương Tử Văn đã bảo là sẽ mang mấy chục tên vệ sĩ đến gϊếŧ chết Lâm Ẩn sao?
"Ha, tôi ở ngay đây, đồ vô dụng nhút nhát Vương Tử Văn kia còn dám đến sao?"
Một giọng phụ nữ lạnh băng truyền đến.
A Lục và A Thất mở cửa xe, Vương Hồng Lăng bước xuống từ chiếc xe bugatti Uy Long màu đỏ hoa hồng kia một cách rất đỏm dáng, chỉnh sửa quần áo, sắc mặt hờ hững nhìn đoàn người nhà họ Trương.
"Người đàn bà phóng đãng cô còn dám nhận xét cậu cả Vương Tử Văn? Cô không biết xấu hổ mà còn dám ở lại nơi này?" Lư Nhã Huệ khinh thường đánh giá thoáng qua chiếc xe phía sau lưng của Vương Hồng Lăng: "Còn giả vờ thể hiện hả, chiếc xe sang này là thuê đến phải không? Muốn hù dọa người khác à?"
"Chị hai, chính là người phụ nữ này, lúc trước đẩy em một cái, còn dám đánh em trước cửa nhà họ Trương. Chị vừa nói muốn tìm cô ta, giờ không cần tìm nữa rồi, giúp em xả cục tức này đi!" Lư Nhã Huệ bắt đầu kể lể với Trương Hồng Ngọc: "Lập tức kêu người bắt cô ta lại, ngày hôm nay phải khiến cô ta quỳ trước cửa nhà họ Trương xin lỗi, thừa nhận bản thân lêu lổng với Lâm Ẩn!"
Trương Hồng Ngọc nhìn Vương Hồng Lăng, sắc mặt tái mét, vùng khỏi tay Lư Nhã Huệ, hung hăng nói: "Người phụ nữ chanh chua này! Không biết giữ mồm giữ miệng! Đây là cô cả nhà họ Vương Vương Hồng Lăng, cô tự mình muốn tìm chết đừng có kéo tôi theo!"
"Hả! Cô cả nhà họ Vương?" Lư Nhã Huệ bị dọa trắng bệch mặt, không dám tin nhìn Vương Hồng Lăng, chân mềm nhũn.
Làm sao có thể chứ, người phụ nữ này không phải là cô ả phóng đãng Lâm Ẩn tìm ở bên ngoài sao? Ngay cả mùi nước hoa hương hoa hồng trên người Lâm Ẩn tối đó cũng như vậy, làm sao lại biến thành cô cả nhà họ Vương rồi chứ?
Đồ vô dụng Lâm Ẩn này làm sao có thể quen biết cô cả nhà họ Vương?
"Hồng Lăng, sao cháu lại đến đây thế? Lâu rồi thím không gặp cháu, lại xinh đẹp hơn rồi đó." Trương Hồng Lăng cười tươi nói.
Cùng là người nhà họ Vương, địa vị cũng có chênh lệch vô cùng lớn. Vương Hồng Lăng là con gái độc nhất của anh cả nhà họ Vương, quyền thế địa vị còn cao hơn Vương Tử Văn, Vương Thừa Càn bố cô ta là người quyết định chủ chốt trong nội bộ nhà họ Vương!
Mà ông bố của Vương Tử Văn Vương Quốc Khang ở nhà họ Vương thế hệ trước cũng chỉ là tay chân nghe lệnh mà thôi, chồng của bà ta Vương Trung cũng đi theo Vương Quốc Khang chạy việc kiếm cơm. Địa vị của bà ta ở nhà họ Vương nào dám đắc tội với Vương Hồng Lăng, hoàn toàn không dám bày ra một tí dáng vẻ trưởng bối.
"Hồng Lăng để cho bà gọi à?" Vương Hồng Lăng lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Hồng Ngọc, đầy vẻ uy nghiêm.
"Xin lỗi, cô chủ, tôi gọi nhầm rồi, nên gọi là cô chủ." Trương Hồng Ngọc cười nói. Ở bên ngoài bà ta có thể thể hiện oai phong, nhưng gặp Vương Hồng Lăng, địa vị của bà ta không kém người hầu bao nhiêu.
"Lời bà vừa nói, tôi nghe rõ mồn một! Bà nói muốn tìm tôi, muốn tôi quỳ xin lỗi trước cửa nhà họ Trương?" Vương Hồng Lăng cười lạnh chất vấn: "Bà nói tôi và Lâm Ẩn lêu lổng thuê phòng? Nói tôi là người đàn bà phóng đãng?"
Cô ta nhịn một bụng tức bị Lư Nhã Huệ chế giễu lúc trước, ngại không tiện phát hỏa trước mặt Lâm Ẩn. Giờ Trương Hồng Ngọc ra khỏi cửa liền phun ra một tràng châm biếm nhục mạ, vừa hay để cho cô ta nghe được, lúc này quả thật là lửa giận lôi đình!
Vợ của Vương Trung, chó vô dụng chạy việc cho Vương Quốc Khang. Cũng dám chửi bới Vương Hồng Lăng cô ngay trước mặt như vậy? Thật là không biết bản thân mình ăn cơm nhà nào nữa rồi!
Sắc mặt Trương Hồng Ngọc trắng bệch, trán đổ mồ hôi, bà ta không ngờ tên vô dụng Lâm Ẩn lại quen biết Vương Hồng Lăng, mà lúc trước nghi ngờ Lâm Ẩn tìm phụ nữ bên ngoài, nào ngờ lại là cô cả ác ma của nhà họ Vương! Còn bị Vương Hồng Lăng nghe thấy lời chế giễu trước mặt nữa?
"Cô chủ, đây đều là hiểu lầm, tôi không ngờ rằng cô với Lâm Ẩn lại là bạn." Trương Hồng Ngọc khó xử nói: "Cô chủ, thật là xin lỗi, xin lỗi."
"Trương Hồng Ngọc, chìa mặt ra đây!" Vương Hồng Lăng nói không biểu cảm, giơ bàn tay lên, giọng điệu lạnh băng đến cực điểm.