Linh Quan Dạ Hành

Chương 15: Tai hoạ

Chương 15: Tai Hoạ

Vụ việc đã xảy ra trong bốn năm qua. Để trốn tránh trách nhiệm, lãnh đạo chính quyền đã biên soạn một bản giải quyết cuối cùng.

Chỉ có Lý Trường Vũ không thể bỏ mà vẫn điều tra .

Hắn ta không nhận được manh mối hữu ích nào từ miệng tôi, và trông có vẻ lạc lõng.

Lý Trường Vũ nói: “Ngươi về sau có tính toán gì không. “

Tôi đáp: “Đi một bước tính một bước. “

Ngoài miệng nói như vậy thôi nhưng bước tiếp theo tôi đã nghĩ đi nên tỉnh tìm được Diệp Văn Mạnh hỏi rõ ràng cái chuyện đính hôn bằng giấy.

Tôi còn phải đi tìm tên khốn Diệp đại sư kia.

Vào thời điểm đó. Nữ ma nói rằng tất cả những điều này là thủ đoạn của hắn ta , hắn là thủ phạm.

Tôi phải tìm hắn.

Lí Trường Vũ gật đầu: “Trước khi đi , ngươi phải quay lại đồn cảnh sát với ta để ghi chú một số thứ.”

Người này thật đúng là cố chấp, hắn căn bản không có ý định buông tha cho tôi và muốn điều tra.

Không có nhiều người ở trong đồn cảnh sát X Xuyên.

Rất ít người.

Đèn bật rất sáng và toàn bộ đại sảnh được chiếu sáng bằng đèn huỳnh quang như ban ngày.

Tôi được đưa vào phòng thẩm vấn.

Phòng thẩm vấn là một cảnh khác, có màu đen .

Tôi đang ngồi trên một chiếc ghế băng, và đột nhiên một ánh sáng mạnh chiếu vào mặt tôi, khiến tôi vô cùng khó chịu.

Nếu là người khác ở trong tình huống này sẽ cảm thấy hoảng loạn và bồn chồn.Nhưng đối với tôi nó rất bình thường.

Lý Trường Vũ và Tiểu Lâm ngồi đối diện với tôi, ởtrong bóng tối Lý Trường Vũ thẩm vấn còn Tiểu Lâm ghi lại.

Đây là quá trình thẩm vấn bình thường tại đồn cảnh sát.

Bởi vì ánh sángchiếu mạnh vào mặt tôi, tôi nhắm mắt và một cái bóng trước mắt tôi lúc ẩn lúc hiện.

Vươn tay ra để che ánh sáng.

Nhìn vào bóng của Lý Trường Vũ, hình ảnh phản chiếu của hắn ta trên tường không ngừng chuyển động.

Như kiểu hắn không bao giờ ngồi đó.

Điều này làm tôi đột nhiên lo lắng, chuyện gì đang xảy ra?

Lý Trường Vũ bắt đầu thẩm vấn.

Tôi nên nói tất cả mọi thứ , và họ phải lặp lại nó liên tục. Nếu nó không đúng, thì tôi sẽ gặp rắc rối.

May mắn thay, tôi có một trí nhớ tốt, và tôi không nói dối.

Lý Trường Vũ đã rất kiên nhẫn và hỏi tôi bốn lần, nhưng câu trả lời của tôi đều giống nhau.

Hắn hơi mệt và đứng dậy bước ra khỏi phòng thẩm vấn.

Tiểu Lâm với tay ra và tắt ánh sáng chiếu vào mặt tôi, và chỉ bật một chiếc đèn trên bàn.

Tôi nói: “Lý Trường Vũ có vấn đề .”

Tiểu Lâm đang biên soạn bảng điểm và hỏi một cách tình cờ, “Có vấn đề gì vậy?”

Tôi nói, “Có một vấn đề với cái bóng của hắn.”

Tiểu Lâm cười thầm: “Có một vấn đề với cái bóng ư! Vậy ta phải làm gì, ta có cần phải làm một nghi thức gì đó không, tôi có phải trả tiềnkhông?

Tôi biết hắn không tin điều đó.

Đi ra khỏi phòng thẩm vấn với hắn ta, tôi nhìn thấy Lý Trường Vũ đứng ở hành lang giữa phòng thẩm vấn và hội trường để hút thuốc.

Đèn rất sáng.

Cái bóng của Lý Trường Vũ rõ ràng được chiếu trên tường.

Từ Làm bất giác nhìn vào bóng của Lí Trường Vũ và rồi khuôn mặt hắn ta vô cùng sửng sốt.

Tôi cũng tò mò và nhìn theo hướng của Tử Lâm.

Cái bóng của hắn biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường bắt đầu từ đầu đến chân như thể nó đã bị ăn, và nó cực kỳ nhanh.

Đoán chừng toàn bộ cái bóng hoàn toàn biến mất sẽ không vượt qua nửa phút.

Chỉ là một thời gian phản ứng.

Bàn chân và đùi của cái bóng đã hoàn toàn biến mất.

Sĩ quan Tiểu Lâm sững sờ vì ngạc nhiên.

Hiện tượng này thật là quỷ dị, hoàn toàn trái ngược với lý thuyết khoa học

Một đồng xu đỏ treo trên tường của hành lang, với dòng chữ “viết tôi ác khắc tinh”, được công chúng trao cho cảnh sát.

Tôi lao lên như một mũi tên.

Khi tôi kéo mạnh, đồng xu bị tôi giựt xuống, rút

ra một sợi chỉ đỏ và lao về phía Lý Trường Vũ.

Đồng thời dùng chỉ đỏ xuyên qua một tờ lúc trước chuẩn bị

Sau đó sử dụng một cái bật lửa để thắp sáng người đàn ông giấy

Sau khi làm điều này, tôi chỉ vội chạy đến Lý Trường Vũ, nắm lấy tay hắn và để sợi dây đỏ quấn quanh ngón trỏ của hắn ta.

Người đàn ông giấy bị đốt bằng một sợi dây màu đỏ và ngọn lửa đốt dọc theo sợi dây đến ngón tay của Lý Trường Vũ cực kỳ nhanh chóng.

Lý Trường Vũ thấy ngọn lửa đang cháy đến, theo bản năng muốn tránh, nhưng đã bị tôi bắt lấy.

Tôi ấn mạnh, và ngón tay trỏ của hắn vàvắt một giọt máu của tôi.Ngọn lửa dữ dội đã đốt cháy ngón tay và máu của tôi.

Gì…!

Cái bóng đổ trên tường tạo ra một tiếng kêu vô cùng đau đớn và kinh hoàng, và âm thanh xuất hiện đột ngột và ảm đạm trong đồn cảnh sát im lặng.

Tôi nằm chặt cái bật lửa và dồn sức toàn bộ cơ thể đập vào bóng trên tường.

Oành!

Chiếc bật lửa vỡ vụn ngay khi vỡ bên trong dính vào ngọn lửa, một tiếng nổ kinh hoàng vang lên và một ngọn lửa lớn bùng phát.

Xuy xuy xuy!

Bức tường đang cháy, để lại một phác thảo của một người có thân hình trưởng thành.

Tất cả điều này xảy ra giữa đá lửa, quang điện.

Đột nhiên không thể giải thích được.

Lý Trường Vũ nhìn vào bóng bị thiêu đốt của cơ thể người trên tường vì sốc. Lúc này, hắn ta vẫn đang hút thuốc, tỏa ra mùi khét nồng nặc.

Lớp bề mặt của bức tường không chỉ là bụi tường.

Ngoài ra còn có một lớp chất gì đó màu đen.

Mặt hắn ta đỏ ửng và cơn giận dữ ngày càng mạnh mẽ. Cuối cùng hắn rất tức giận nói: “khốn kiếp, ngươi dám tấn công cảnh sát, và dám đốt cháy đồn cảnh sát, ngươi có biết đây là tội gì không?”

Tội khá lớn đó….

Tôi nói, “Nếu ta không làm điều này, ngươi sẽ gặp nguy hiểm.”

Lý Trường Vũ tức giận nói: “Nực cười, ta có gì nguy hiểm gì đâu, ngươi đi lừa đưa trẻ ba tuổi còn có thể , ngươi muốn gạt ta ??? Ngươi còn non và xanh lắm.”

Tôi cũng không tức giận, bình thản mà nói: “tiếng hét thảm kia, ngươi định giải thích thế nào? “

Hắn im lặng.

Có thể nói, việc kéo một sợi dây màu đỏ, phun lửa và đường viền nóng của hình dạng cơ thể của một người bị nổ tung bởi một chiếc điện thoại di động, ngay cả những bậc thầy dân gian dưới cầu vượt cũng có thể làm được.

Nhưng bóng dáng ở bên trong phát ra như thế, chân thật như thế tiếng hét thảm thiết, này làm sao giải thích.

Lý Trường Vũ nhất thời không nóira lời.

Tiểu Lâm cực kì sốc mồm chữ O ,cả buổi đều không khép được.

Hắn ở ngoài đứng xem.

Tiểu Lâm cảnh quan phục hồi tinh thần lại, ngạc nhiên mà hỏi: “Tại sao có thể như vậy! “

Tôi đáp: “Lý Trường Vũ không nên đá chậu than . “

Lý Trường Vũ giận nói: “Nói hưu nói vượn”, nhưng lúc này đây giọng điệu không còn chắc chắn như trước nữa.

Tôi cười nhạt một tiếng.

Lý Trường Vũ hạ cơn giận dữ và nói: “Tiểu từ coi như hôm nay không có chuyện gì đừng lan truyền linh tinh ra ngoài ” hắn nói với Tiểu Lâm: “Sắp xếp chỗ nghỉ cho hắn ta ở lại một đêm, mua vé vào ngày mai và để hắn rời đi.”

Nói xong liền rời đi.

Tôi một mực đưa mắt nhìn Lý Trường Vũ rời đi, bóng của hắn đã trở lại bình thường.

Con quỷ kia có lẽ đã thành tro bụi.

Tiểu Lâm nói ra: “Đi, ta dẫn ngươi đi khách sạn. “

Đây là lần đầu tiên tôi ở khách sạn.

Rất mới lạ.

Tiểu Lâm mở cho tôi một gian phòng. Hắn ta không rời đi, pha một tách trà và ngồi xuống đối diện tôi.

Hắn ta hỏi:” Rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra vậy.”

Tôi nói, “ngươi đã đã không nhìn thấy tất cả ư.”

Lúc đó hắn ta nhìn thấy rất rõ ràng, cái bóng đã biến mất trên đỉnh đầu, và động tác của tôi chậm hơn một chút và cái bóng biến mất.

Hắn hỏi: ” Điều gì xảy ra nếu cái bóng biến mất. “

Tôi hỏi ngược lại: ” Ngươi đã từng nghe ma không có bóng chưa??”

Nghe vậy, Tiểu Lâm ho mấy cái.

Sốc,sắc mặt tái mét, và một lúc sau hắn ta hỏi với vẻ sợ hãi: “Liệu… liệu hồn ma kia có trở lại không?”

Tôi lắc đầu nói: ” Nó đã bị đốt thành tro.Tuy nhiên, đội trưởng của ngươi sẽ gặp vấn đề về thể chất tiếp theo tùy thuộc vào vóc dáng của hắn ta, tốt hơn là bệnh nhẹ nhưng nó sẽ không đe dọa đến tính mạng.”

Lại nói tiếp, tôi thật sự rất độc ác.

Nhưng trong tình huống đó, thực sự không còn cách nào khác.

Và lần này cũng xác nhận rằng kỹ thuật m và Dương liên quan đến chữ vàng là khả thi, và lý thuyết bên trong là chính xác.

Tiểu Lâm châm một điếu thuốc, hít hai hơi và nhổ một ngụm nước bọt: “Có phải điều này có liên quan đến thôncủa ngươi?”

Tôi lắc đầu: “Ta cũng không biết.”

Hắn lại nhổ ngụm nước bọt giọng trầm nói: “Không chỉ có hơn ba trăm người ở thôn Hoa Lưu, mà còn có một cảnh sát, hắn ta cũng mất tích.”

Hắn lấy một tấm hình từ túi áo khoác.

Bức ảnh là một chàng trai trẻ có nụ cười rạng rỡ trong bộ đồng phục cảnh sát: “Tên hắn là Lý Trường Lạc.hắn ta là em trai của Lý Trường Vũ và là bạn học trung trường đại học với ta.”

Tôi lập tức hiểu được, thì ra là thế.

Khó trách đã qua bốn năm mà Lý Trường Vũ không bỏ điều tra về vụ này.

Tiểu Lâm đại danh là Lâm Đông.

Lâm Đông và Lý Trường Lạc tốt nghiệp đại học và vào đội cảnh sát hình sự và theo Lý Trường Vũ. Vụ án ở làng Hoa Lưu là vụ án đầu tiên của họ khi trở thành cảnh sát.

Nhưng cái gì đó đã xảy ra.

Tôi nghĩ tôi là nạn nhân duy nhất. Hóa ra hai cảnh sát cũng chung hoàn cảnh với tôi.

Điều này khiến tôi cảm thấy một chút thân mật đối với Lâm Đông.

Ùng ục ục.

Bụng của tôi kêu lên.

Hôm nay tôi đã ăn một bát mì trứng vào ban ngày và một bát mì ăn liền vào buổi tối. Điều này sẽ làm cho bụng của tôi dính vào lưng tôi.

Không chỉ là tôi, Lâm Đông cũng đói.

Hắn rất hào sảng nói: “Đi, đi ta sẽ đưa ngươi xuống lầu ăn tối. “

Thành thị khác ở nông thôn một điểm quỷ tiết không khí đều không có.

Các quầy hàng ăn tối bao phủ cả một con phố, đèn sáng, và có nhiều khách hàng, ồn ào, giống như làng của chúng tôi.

Lâm Đông đưa tôi xuống tại một quầy bán đồ nướng.

Hắn nói ra: ” cá gì mà quỷ đoạn ,người dân trong thành phố của ta không thích điều này, ngay cả khi có ma, nhìn thấy nhiều người, họ đã bỏ chạy.”

Lâm Đông nói không sai, nhiều người ở thành phố dương khí rất nặng.

Nhưng quỷ đoạn chính là quỷ đoạn.

Tôi chỉ vào con hẻm ở phía xa, ở lối vào của con hẻm mờ một ông già cầm một bó nhang và cứ cách vài mét lại nhét một nén vào góc.

Tôi nói, “Đó là một vị khách đi qua cửa. Ngươi phải mờii người đó uống một tách trà.”

Nhìn nên bầu trời lúc này mây đen dày đặc.

Và ngay bên dưới âm dương dày đặc này là một hoè lớn, thân cây to năm hoặc sáu người ôm lấy.

Tôi thầm nghĩ: “Nó đã xảy ra. “

Lâm Đông kinh ngạc nói: “Cái gì xảy ra? ” Nói xong mở ra một chai bia”.

Tôi nói: “Chỗ đó có cây hòe. “

Lâm Đông nhìn càng kỳ quái: “Cây hòe làm sao vậy? “

Tôi nói: “Biết rõ hòe chữ viết như thế nào không??. “

Lâm Đông nói: “Đương nhiên biết rõ, bên trái một cái mộc, bên phải một con quỷ……” Hắn đang rót bia liền dừng lại.

Tôi nói: “Cây hòe chính là mộc trong chi quỷ, âm khí rất nặng dễ bị trêu chọc . Những người treo cổ tự tử phần lớn là chọn cây hoè, là người sắp chết yêu thích đồ vật họ cũng đều trôn dưới gốc hoè .Một cây hoè lớn là nơi lén nghỉ ngơi và ngăn chúng vào làng để làm phiền mọi người . “

Lâm Đông nói: “Ngươi nói những thứ này có ý gì? “

Tôi lo lắng nói: ” cây hòe nếu bình thường cũng không có sao, nhưng hôm nay là quỷ đoạn ( Tui đoán là tết ma á 15/7). “

Lâm Đông nói: “Điều gì đã xảy ra. “

Tôi nói: “ăn nhanh lên , nếu không chúng ta sẽ đóng gói mang về “

Lâm Đông nói: “Tại sao?? Ở đây sẽ xảy ra chuyện gì ư? “

Tôi nhẹ gật đầu.