Siêu Đại Gia Trong Trường Học

Chương 196

Nằm ở ghế bên cạnh là một cô gái vô cùng khí chất và kiều diễm. Cô gái với mái tóc ngắn đến vai, dưới đôi lông mày đậm là đôi mắt như nước mùa thu, hàng lông mi dài và sống mũi thẳng tắp, đôi môi đỏ mọng khiến người ta không kìm nổi mà muốn thơm một cái.

“Lưu Nhân…Nhân”, Lâm Dật giật mình sững sờ như gặp ma, tiếp đó là há miệng trừng mắt nhìn Lưu Nhân Nhân ở bên cạnh.

Hôm nay Lưu Nhân Nhân ăn mặc có chút kỳ quái. Cô ta mặc quần da màu đen bó sát người để lộ ra đôi chân dài miên man cùng đường cong hoàn hảo quyến rũ. Tóc ngắn buông xõa, lông mày lá liễu, trên mặt còn có khí chất mê người, dịu dàng nhưng cũng vô cùng kiều diễm.

Cô ta nằm trên ghế thương gia, đôi chân đẹp khẽ đung đưa rồi liếc mắt nhìn Lâm Dật với vẻ cười như không cười, trong ánh mắt thỉnh thoảng lóe lên ý cười khó đoán.

“Sao chị lại ở đây, không phải là chị cũng đi Hải Nam đấy chứ?” Lâm Dật phản ứng lại, trố mắt nhìn rồi nói.

“Không được sao? Cậu và Tưởng Dao đi vụиɠ ŧяộʍ thì sao không thể đưa tôi đi cùng?”, Lưu Nhân Nhân trừng mắt nhìn Lâm Dật, nói.

Vụиɠ ŧяộʍ? Đi cùng? Lâm Dật nhìn Tưởng Dao vừa ngồi xuống bên phải cậu, trong đầu hiện ra một cảnh tượng, lúc này mặt cậu liền đỏ bừng lên.

“Mặt sao lại đỏ lên thế?”, đôi lông mày đẹp của Lưu Nhân Nhân liền nhau lại.

“Không, không có gì. Nhiều người cũng tốt, nhiều người thì náo nhiệt hơn…”, Lâm Dật cười ngượng ngùng cảm giác cơ mặt và gân cốt mình như cứng đơ. Làm sao cậu có thể ngờ chuyến đi Hải Nam lần này giữa cậu và Tưởng Dao lại đột nhiên có thêm một nhân vật như Lưu Nhân Nhân chứ.

Đúng là trò đùa mà, mình lần này đi xa với Tưởng Dao còn đang mơ tưởng đến cảnh tận mắt nhìn thấy nữ thần này mặc bikini cùng mình uống rượu nói chuyện nghe gió thổi trên cát và trên du thuyền. Thân hình của Tưởng Dao, trời ơi…Mỗi lần nghĩ đến thì Lâm Dật đều cảm thấy mũi mình nóng ran. Thậm chí cậu còn chuẩn bị cả giấy lau nữa để lúc nào cần thì sẽ tiện lau máu mũi luôn.

Ai biết được Lưu Nhân Nhân lại đi cùng. Nghĩ đến tác phong tùy tiện của Lưu Nhân Nhân, lần này cô ta đi cùng mình và nữ thần đi nghỉ dưỡng, nghĩ đến mà Lâm Dật cảm thấy mình thật bi thảm.

“Thật ra tối qua chị Lưu mới biết, vừa hay gần đây chị ấy cũng không bận gì nên muốn đi cùng chúng ta. Tôi vốn định sáng nay sẽ nói cho cậu nhưng sếp Hà tìm tôi có việc gấp, bận quá thành ra quên luôn nói với cậu”, Tưởng Dao ở bên cạnh giải thích.

Thật ra không cần giải thích thì Lâm Dật cũng biết là sự tình như nào rồi. Lưu Nhân Nhân lo là mình biết cô ta đến thì sẽ từ chối nên mới bảo với Tưởng Dao là giấu chuyện này. Dù sao thì cô ta cũng là người của nhà họ Hà, cũng không phải là chuyện gì to tát nên yêu cầu như này, Tưởng Dao vẫn đồng ý với cô ta.

“Ừm, vậy chúng ta cùng đi đi”, Lâm Dật bất đắc dĩ nói. Vốn là chuyến nghỉ dưỡng riêng tư của hai người giờ lại thành ra ba người. Điều này khiến Lâm Dật vốn hứng thú cao độ, giờ đây lại cảm thấy mình đáng thương vô cùng. Có điều, Lâm Dật thì không vui nhưng hai người đẹp như Tưởng Dao và Lưu Nhân Nhân thì lại hào hứng hơn bao giờ hết. Vừa gặp mặt là nhiệt tình vô cùng. Họ để mặc Lâm Dật mà cứ thế nói chuyện từ Nam Đô đến tận Hải Nam. Khó khăn lắm xuống máy bay ngồi lên xe bảo mẫu mới thay đổi được dáng vẻ lạnh lùng trước đây nhưng họ vẫn tay nắm tay, nói chuyện không ngớt.

Chỉ có điều, nhìn hai người đẹp tuyệt sắc như này ngồi trước mặt mình với đôi chân dài cực phẩm và thân hình nóng bỏng và ánh mắt chốc chốc lại nhìn lại phía mình khiến Lâm Dật cảm thấy chuyến đi lần này của mình không tệ hại như mình nghĩ trước đó.

Tưởng Dao nhờ người quen thuê một biệt thự ở biển, nó nằm ở trung tâm vịnh, ba mặt bao quanh là biển, ra khỏi đó năm mươi mét là đến được du thuyền mà Hà Chấn Đông đã sắp xếp trước đó, có thể ra biển bất cứ lúc nào.

Năm giờ chiều, ba người đến ngôi biệt thự đó. Sau khi ai về phòng người đó thì Lâm Dật thay sang bộ đồ bơi, ngồi bên cạnh bể bơi của biệt thự, vừa hút thuốc vừa nhìn cảnh đêm đẹp tuyệt ở bờ biển xa xăm. Cậu mong đợi về chuyến đi như này từ rất lâu rồi.

Trong kế hoạch hai mươi năm của Lâm Dật thì trước ba mươi tuổi có thể được đi biển một lần, như vậy coi như hoàn thành được tất cả mục tiêu trước tuổi trung niên. Nhưng thật không ngờ, mục tiêu này không những thực hiện trước mà còn hoàn thành lúc cậu sắp đón sinh nhật tuổi hai mươi. Nằm trên ghế dài, Lâm Dật dường như có chút suy nghĩ. Sau đó phía sau truyền lại tiếng cười vui vẻ của hai cô gái.

Quay đầu lại nhìn, Lâm Dật như sững người ra, tiếp đó cậu thấy sống mũi nóng ran rồi cậu cảm giác trong mũi như có gì chảy ra…

Hai cô gái này, đúng thật là…Một bộ đen một bộ trắng, kiểu bikini hai mảnh mặc trên người khiến họ khoe trọn được body mình, lúc này xuất hiện trước mặt Lâm Dật. Chỉ tiếc là, Lâm Dật chỉ nhìn một cái rồi vội quay đầu đi lấy khăn giấy ra lau máu mũi. Vừa lau mũi vừa co hai chân về.

“Cô thấy chưa, tôi đã nói là đừng mặc mà, chắc chắn cậu ấy không chịu nổi đâu”. Phía sau truyền lại giọng nói oán trách của Tưởng Dao. Cô cũng nắm rõ được ‘sức đề kháng’ của Lâm Dật. Qua mấy lần thăm dò, cô rất rõ một điều, máu mũi Lâm Dật thường thể hiện ở những mức độ như nào.

Trước đây khi ở trong xe ô tô, bản thân cô chỉ mặc bình thường mà đã khiến cậu xịt máu mũi rồi, huống hồ giờ mình còn mặc hở bạo như này xuất hiện trước mặt cậu. Khi nhìn thấy tình huống trước mắt thì cô sớm đã đoán được rồi. Ai biết được, Lưu Nhân Nhân khẽ mỉm cười rồi nói: “Khó khăn lắm mới được đến biển nghỉ mát, cô cũng không thể bọc mình kín quá chứ, body đẹp như này không phô ra thì phí quá”.

Hai người nói xong thì đi đến trước mặt Lâm Dật, hỏi: “Chúng tôi định đi ra biển chơi một lát, cậu muốn đi cùng không?”

Lâm Dật không dám ngẩng đầu lên nhưng có thể nhìn thấy Tưởng Dao trong lúc khom người đã để lộ ra phần không đáng để lộ khiến cậu lúc này chảy càng nhiều máu mũi hơn, vì thế mà cậu dùng sức lắc đầu.

“Vậy chúng tôi đi trước nha, cậu đợi hồi phục lại rồi đến tìm chúng tôi”. Lưu Nhân Nhân cười một tiếng rồi dắt tay Tưởng Dao rời khỏi biệt thự.

Đợi lúc sắp đi đến cửa thì Lâm Dật nghe thấy Tưởng Dao nhỏ giọng hỏi: “Nếu cậu ấy tự mình giải quyết trước rồi đến tìm chúng ta thì có phải tốt hơn không?”

Lúc này Lâm Dật đứng phắt dậy, hoảng loạn chạy về phía phòng mình.

“Hai người con gái này…”, trong vòng năm phút Lâm Dật kìm được máu mũi của mình rồi ngồi trên giường đờ đẫn. Trải qua mấy lần được Cố Phiến Phiến tận tình chăm sóc, cậu cứ nghĩ rằng mình đã nâng cao được sức miễn dịch với Tưởng Dao. Nhưng hiện giờ có thể thấy, tất cả mọi cố gắng đều là vô ích.

“Nóng bỏng quá đi…”

“Eo thon nhỏ như vậy thì sao mà đỡ được…”, Lâm Dật thầm suy đoán nhưng đúng lúc này thì điện thoại trên giường cậu đột nhiên vang lên.

Là bố mình gọi sao?? Lâm Dật cúi đầu nhìn thì phải mất ba giây cậu mới run rẩy cầm điện thoại lên rồi ấn nút nghe.

“Alo, là cậu phải không?”

“Lâm Dật! Cậu khỏe không?” Giọng nói quen thuộc truyền đến tai cậu, Lâm Dật thấy sống mũi cay cay, đôi mắt ửng đỏ.

Cô ấy tỉnh rồi….Cuối cùng cô ấy cũng tỉnh rồi. Lúc này Lâm Dật kích động đến nỗi chỉ muốn hét lớn lên nhưng cậu vẫn kìm nén cảm xúc, vội hỏi: “Sở An Nhiên! Cô tỉnh khi nào vậy, tình hình thế nào rồi, bác sĩ có cho cô gọi điện thoại không đấy?”

Đứng trước một loạt câu hỏi của Lâm Dật, Sở An Nhiên ở đầu dây bên kia khẽ ừm nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: “Tôi tỉnh lúc tối đêm hôm qua rồi, tôi không để bác sĩ nói cho cậu và giám đốc Tưởng biết, chính vì muốn chính miệng mình nói với cậu, cậu không trách tôi chứ?”

“Không đâu! Tất nhiên là không rồi, hiện giờ tôi vui còn không kịp ý chứ, sao lại trách cô được”. Lâm Dật vừa nói vừa lau giọt nước mắt ở khóe mắt, đồng thời nói với giọng quan tâm: “Vậy hiện giờ cô hồi phục thế nào rồi, bác sĩ không nói là khi nào có thể về nước sao, hay là tôi đến thăm cô cũng được. Giờ tôi sẽ đặt vé đi Đông Kinh, cô đừng vội, cô cứ ngoan ngoãn ở đó đợi tôi, giờ tôi sẽ đến…”

“Lâm Dật! Anh…anh đừng kích động, hiện giờ em…em đang ở trong phòng điều dưỡng vô khuẩn, em gọi điện để nói cho anh biết…Anh không phải lo lắng cho em đâu, bác sĩ nói em sẽ nhanh hồi phục thôi. Đến lúc đó em trang điểm xinh đẹp rồi anh hãy đến đón em về nhà, được không?”

Thấy Sở An Nhiên đột nhiên thay đổi xưng hô mà Lâm Dật thấy tim đập loạn nhịp và cảm thấy có một cảm giác hạnh phúc dâng trào. Nhưng Sở An Nhiên vừa nói xong thì giọng nói có chút thấm mệt, đồng thời trong lúc này Lâm Dật cũng nghe thấy giọng của Vương Trung Sinh: “Lâm thiếu gia, cô Sở An Nhiên chỉ được nói chuyện một phút thôi. Giờ tôi phải ngắt cuộc nói chuyện của hai người rồi, tình hình cụ thể như nào tôi sẽ báo cáo riêng với cậu ạ”.

“Được rồi…An Nhiên, em…em cố gắng nghỉ ngơi đi, đợi khỏe rồi anh sẽ đến đón em về, em nhất định phải dưỡng thương cho tốt nhé…”, lúc này Lâm Dật cũng thay đổi cách xưng hô nhưng không đợi cậu nói xong thì đã nghe thấy trong loa điện thoại truyền lại tiếng máy móc bằng tiếng Nhật rồi điện thoại cũng ngắt luôn.