Siêu Đại Gia Trong Trường Học

Chương 47

Chương 47

Trong lúc Lâm Dật chú ý đến thao tác của Tường Dao thì trong lòng cậu lại một lần nữa thấy kích động. Có thể nói, cậu chưa từng gặp người con gái nào lại có sức sát thương lớn như Tường Dao. Mỗi lần nhìn người con gái này, trong lòng Lâm Dật lại có một cảm giác không giữ được thăng bằng.

“Thiếu gia xem qua đi ạ”. Tường Dao mỉm cười rồi đưa văn bản trong tay cho Lâm Dật.

Lâm Dật ngưng lại một lát rồi nhận lấy văn bản đó. Sau đó cậu nhìn qua nội dung ở trên đó.

Tháng trước, công ty của bố Lâm Dật thu được tổng lợi nhuận là hơn hai trăm triệu tệ. Đây là một con số quá kinh khủng. Điều thần kỳ nhất đó là, tập đoàn dưới trướng của bố Lâm Dật lại không xuất hiện trên bất cứ kênh kinh tế thương mại nào.

Hà Chấn Đông…Người đàn ông này rốt cuộc có nhiều tiền đến mức độ nào. Lâm Dật phát hiện ra, bố mình chỉ dựa vào bệnh viện tư nhân đã có thể kiếm được lợi nhuận năm trăm triệu rồi. Những cái khác thì chưa nói đến, riêng chỉ bệnh viện tư này đã đủ cho người đàn ông này nuôi được mấy đời rồi. Với những số liệu này thì những tỷ phú trước mặt ông ấy đúng là trò cười.

Ngoài thu nhập của bệnh viện, còn thêm 5,8 tỉ từ tập đoàn thuốc; 3 tỉ từ quản lý khách sạn; 1,5 tỉ từ công ty thể dục thể thao; 4 tỉ từ sản xuất điện ảnh truyền hình; 3 tỉ từ bất động sản và 4 tỉ từ những doanh nghiệp nhỏ còn lại cộng gộp lại. Có thể nói, gia tộc của nhà Lâm Dật gần như đã lũng đoạn hoàn toàn tất cả các ngành nghề.

Thương nhân là một ngành nghề rất đặc biệt. Một khi có tiền thì sẽ càng có nhiều tiền hơn. Tất cả những hạng mục đầu tư sẽ dần được nâng cao dựa theo lợi ích nhãn hiệu của mình. Bố của Lâm Dật cũng dựa vào chiêu thức này mà mở rộng doanh nghiệp đến mức mà người khác không thể so sánh được. Còn về những người giàu trên bảng xếp hạng triệu phú tỉ phú thì trong mắt người nhà cậu ta cũng chỉ như đám trẻ đến nhà chơi mà thôi.

Cũng khó trách, một gia tộc mà cho mình hàng trăm triệu chỉ để tiêu vặt thì sao có thể là gia tộc có nhiều tiền thông thường được. Qua thời gian dài thích ứng, Lâm Dật đã có sự chuẩn bị sẵn sàng. Qua những tháng ngày kinh ngạc không ngớt thì giờ cậu cũng dần điềm tĩnh hơn nhiều.

“Nhiều tiền như vậy, tôi chỉ sợ có tiêu mười đời cũng không tiêu hết được”. Lâm Dật đưa lại văn bản đó cho Tường Dao sau đó nói một câu.

“Về điểm này thì có lẽ cậu nói đúng. Nhưng theo như quan sát của tôi thì cậu chắc không phải kiểu người chỉ biết tiêu tiền”. Tường Dao khẽ nói một câu.

Lâm Dật nghe thấy thế thì vô cùng bất ngờ. Cô thư ký riêng này thoạt nhìn thì có chút ngây ngô giống như bình hoa nhưng những lời cô nói ban nãy đúng là lời nói của người có mắt nhìn người, không giống với người thường. Cũng đúng, dù sao thì bố mình sẽ không tùy ý mời tới một số người vớ vẩn để làm thư ký riêng cho mình.

“Học lực của cô chắc không thấp nhỉ?” Lâm Dật thuận miệng hỏi một câu.

“Tôi tốt nghiệp đại học Harvard, học vị thạc sĩ kinh tế, thật sự thì cũng không cao lắm”.

Cái gì cơ…? Nếu so sánh với người con gái này thì trường mà Lâm Dật đang học thật sự không đáng là gì.

Nếu như không phải vì có bố mình thì cả đời Lâm Dật khéo không thể để người con gái như Tường Dao trở thành thư ký của mình được.

“Tôi phải cảm ơn lão gia đã cho tôi cơ hội này, đây là việc tôi nên làm”. Tường Dao cúi đầu rồi với vẻ vô cùng cung kính.

Lâm Dật bắt đầu hoài nghi, cậu đoán thân phận của bố mình không hề đơn giản.

Nếu đã là người đẹp có học vị cao như vậy thì Lâm Dật nguyện ý nói chuyện thêm với cô vài câu. Qua mấy tiếng đồng hồ nói chuyện vui vẻ, cuối cùng Lâm Dật cũng nhận ra được bản lĩnh của cô gái đó. Cô ấy có những phân tích toàn diện về những vấn đề tài chính thị trường hiện tại.

Nếu như không phải Vương Trung Sinh gọi điện thoại đến thì có lẽ Lâm Dật sẽ nói chuyện với cô ấy đến khi trời tối mất: “Thiếu gia! Phẫu thuật của cô Sở An Nhiên sắp bắt đầu rồi, cậu có muốn đến xem thế nào không?”

Lâm Dật thở dài một cái rồi đồng ý. Tường Dao nhìn thấy biểu cảm của Lâm Dật thì cười nói: “Thiếu gia! Nếu cậu có việc thì cứ đi làm đi. Hiện giờ tôi là thư ký riêng của cậu rồi nên có chuyện gì cậu cứ căn dặn”.

Lâm Dật cười gật đầu, sau đó ánh mắt lại nhìn xuống đôi giày cao gót của cô gái này, nói: “Đôi giày này tôi nhất định sẽ mua đền cho cô”.

“Vậy thì tôi đợi tin tốt lành từ thiếu gia”.

Lâm Dật đến cửa phòng phẫu thuật thì nhìn thấy Vương Trung Sinh đang đứng ở đó.

“Thiếu gia! Tôi đưa cậu đến phòng quan sát ở kế bên, ở đó có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình phẫu thuật của giáo sư John”. Sau khi Vương Trung Sinh nhìn thấy Lâm Dật thì lập tức kích động đứng lên nói.

Năng lực của giáo sư John được xếp vào hàng nhất nhì trên thế giới. Hơn nữa lần này ông ấy còn đích thân đến đây cũng là nể mặt mẹ mình.

“Thôi, tôi không đi đâu”.

“Vâng thiếu gia! Nếu có tình hình gì thì tôi sẽ thông báo cho cậu đầu tiên”. Vương Trung Sinh nói xong thì xoay người rời đi.

Lâm Dật quay về phòng bệnh của mình, đột nhiên lấy ra mấy vé đi xem buổi hòa nhạc của Tô Mạch Nhiễm. Cậu vốn định dẫn Sở An Nhiên đi xem nhưng tình hình hiện giờ thì không được rồi.

Vừa may ba vé này đủ cho ba người anh em tốt của cậu. Hai vé còn lại thì cho Lăng Tiêu Tiêu, coi như bù đắp cho cô ấy. Chuyện lần trước ở trên xe vẫn khiến Lâm Dật cảm thấy ngượng ngùng. Cậu nhìn số điện thoại của Lăng Tiêu Tiêu trong máy của mình nhưng cậu vẫn do dự. Nhưng một lát sau thì cậu từ bỏ suy nghĩ đó.

“Thôi, đợi xem tình hình của Sở An Nhiên thế nào rồi tính tiếp”. Nghĩ đến đây, Lâm Dật đặt vé trên bàn rồi nằm xuống giường ở bên cạnh. Và rồi cậu chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Đánh thức cậu là tiếng chuông điện thoại. Cậu mở mắt ra nhìn thì đó là số điện thoại của Vương Trung Sinh.

“Thiếu gia! Cuối cùng cậu cũng nghe điện thoại rồi”. Vương Trung Sinh nói trong điện thoại với giọng vô cùng sốt ruột.

“Chuyện gì vậy, cuộc phẫu thuật kết thúc rồi sao?”

“Vâng! Chúc mừng thiếu gia, mọi thứ đều diễn ra vô cùng thuận lợi, không có bất cứ vấn đề gì”.

Cuối cùng thì Lâm Dật cũng yên tâm được rồi. “Nếu được như vậy thì tốt quá”.

Lâm Dật mừng thầm rồi một mình đi đến cửa phòng phẫu thuật. Lúc này, Sở An Nhiên đang được nhóm bác sĩ John đẩy ra ngoài.

“Cậu Lâm! Phẫu thuật của cô Sở vô cùng thuận lợi. Hiện giờ cô ấy chỉ cần nghỉ ngơi ở phòng giám hộ bốn mươi tám tiếng là có thể hồi phục rồi. Chỉ có điều, thời gian này tôi hi vọng đừng có ai đến quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi”.

Lâm Dật gật đầu, trên mặt mang theo niềm vui khó nói nên lời. Nhìn thấy Sở An Nhiên được đẩy vào phòng giám hộ, Lâm Dật liền nhấc máy gọi cho một số điện thoại trong danh bạ: “Alo, cô có rảnh không, tôi muốn mời cô đi ăn đồ nướng”.

———————–