Siêu Đại Gia Trong Trường Học

Chương 34

Chương 34

Đang lúc Lâm Dật đang rối bời không biết nên làm thế nào thì điện thoại cậu đột nhiên vang lên. Lâm Dật mở ra nhìn thì đó là bà Tô Duyệt Như gọi đến.

“Con à! Con chắc chưa ngủ nhỉ? Chuyện ngày hôm nay mẹ cũng nghe nói rồi, lễ chúc mừng của trường có ổn không? Có vui không con?”

Lâm Dật chỉ tiện miệng đáp lại một câu.

“Tiền mẹ cho con còn không? Nếu hết rồi thì mẹ sẽ cho người chuyển cho con”.

Được mẹ đẻ quan tâm như vậy nên Lâm Dật thấy vô cùng cảm động: “Không cần đâu mẹ, nhiều tiền thế con không biết nên tiêu thế nào cơ”.

“Con cứ dùng đi, dù sao thì để đó cũng là cho con cả mà. À phải rồi, trưa mai con có rảnh không, đến chỗ mẹ ăn cơm. Mẹ sẽ giới thiệu cho con làm quen một người”.

Giới thiệu người?

“Ai vậy ạ?”

‘Chị gái con. Hai ngày này chị con đến đây giải quyết việc nên mẹ định cho con gặp mặt nó một lần.

Lâm Dật thật không ngờ là mình vẫn còn một người chị.

“Chị ạ? Sao trước đây con không nghe nói nhỉ?”

“Thật ra đó là chị họ của con nên không sống cùng chúng ta. Đợi khi con đến đây thì sẽ biết đó là ai”. Bà Tô Duyệt Như là một người mẹ hiền từ nên khiến Lâm Dật cảm thấy kích động.

“Vâng! Con biết rồi ạ”. Lâm Dật dừng lại một lúc, sau đó hỏi: “Mẹ à, có một việc con vẫn luôn muốn hỏi mẹ”. Đây là lần đầu tiên Lâm Dật gọi bà Tô Duyệt Như thân mật như vậy.

Bà Tô Duyệt Như quá mức kích động nên ngay lập tức không thể thích ứng được. Bà ngây người ra một lúc lâu mới cười nói: ‘Có chuyện gì vậy, con cứ nói đi”.

“Mẹ có quen người nào tên là Quách Tường không?”

Bà Tô Duyệt Như trầm ngâm một lúc lâu sau đó mới nói: “Mẹ không quen người này! Người đó có phải là doanh nhân không? Chuyện kinh doanh thì bố con quản lý nhiều hơn nên chắc ông ấy quen chăng. Sao vậy, sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này”.

“Không có gì ạ, con chỉ tò mò hỏi thế thôi”. Lâm Dật có chút bất lực vì cậu vốn định nghe ngóng chút tin tức của Quách Tường.

“Được rồi, có chuyện gì thì nhất định phải nói cho mẹ biết đấy. Mặc dù có thể mẹ không biết nhưng mẹ có thể nói cho chú Lưu. Chú ấy là quản gia nhà mình, chú ấy biết khá nhiều. Nếu như con muốn hỏi gì thì mẹ có thể gửi cho con cách liên lạc với chú ấy”.

“Vâng, vậy làm phiền mẹ rồi”.

“Chuyện nhỏ thôi mà, con giờ phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Nghỉ ngơi sớm đi con, mẹ cũng chuẩn bị ngủ đây”. Bà Tô Duyệt Như nói xong thì liền cúp điện thoại. Sau đó bà gửi một số điện thoại cho Lâm Dật.

Lâm Dật lưu số điện thoại đó lại. Cậu hiểu rõ, số điện thoại này sau này nhất định sẽ có tác dụng. Cậu vừa đặt điện thoại xuống chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng kính vỡ, tiếp đó là những tiếng bước chân dồn dập.

Lâm Dật hiểu rất rõ, các thiết bị an toàn của bệnh viện mình đang ở gần như là hoàn hảo, vì vậy không thể xảy ra chuyện gì đáng sợ được. Nhưng Lâm Dật vẫn vô cùng hiếu kỳ, cậu đứng dậy rồi đi về phía đám đông. Cả hành lang đã chật cứng y tá, thoạt nhìn ai nấy đều vô cùng lo lắng sốt ruột.

Lâm Dật kéo một người trong đó, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ban nãy có người nhảy lầu”.

Lâm Dật toàn thân run rẩy rồi cùng với bác sĩ và y tá đi xuống dưới tầng. Vừa đến cửa thì một giường bệnh được mấy bác sĩ vội vàng đẩy vào phòng phẫu thuật. Lúc giường bệnh đi qua bên cạnh Lâm Dật, cậu liền nhìn rõ khuôn mặt trên đó. Đó là Sở An Nhiên…

Cô nhắm chặt hai mắt, cùng với khuôn mặt hiền từ nằm trên giường bệnh lạnh lẽo, quần áo trên người đã bị thấm đầy máu. Trong thoáng chốc, nội tâm Lâm Dật kích động mãnh liệt.

Cậu định đi cùng vào phòng phẫu thuật nhưng bị các bác sĩ ngăn ở bên ngoài cửa.

Trong lòng Lâm Dật thấy vô cùng phức tạp. Cậu dựa vào ghế ở bên cạnh, sắc mặt trầm xuống không nói một lời. Tại sao người con gái này lại thà chọn cách này để giải quyết vấn đề chứ không nhờ mình giúp chứ?

Đây không còn là vấn đề tôn nghiêm nữa mà đó là ngốc nghếch.

Lâm Dật có chút nóng lòng, cậu hung hăng đập hai cái xuống ghế. Cảm giác đau đớn khiến tay Lâm Dật chảy máu. Giờ đây cậu vô cùng đau khổ.

“Thiếu gia, cậu không sao chứ?” Một người đàn ông mặc quần áo màu trắng đứng ở trước mặt Lâm Dật.

“Viện trưởng Vương?” Lâm Dật nhìn ông ta một cái nói.

“Giờ đã muộn rồi, nhiệt độ cũng xuống thấp, cứ ở đây lâu sẽ dễ bị cảm lạnh lắm”. Vương Trung Sinh đứng bên cạnh Lâm Dật, nói.

“Tình hình cô ấy thế nào rồi?” Lâm Dật hỏi.

“Ý cậu nói đến y tá Sở An Nhiên?”

“Chứ không thì ai nữa?”

Vương Trung Sinh đờ người ra một lúc, khẽ ho khan hai cái, nói: “Tình hình không được lạc quan lắm”.

“Thế là thế nào?”

“Bệnh nhân rơi từ tầng ba xuống, vị trí rơi xuống là nền xi măng, mất máu nhiều. Cứ coi như cứu được thì chỉ sợ, cả đời sẽ phải nằm trên giường bệnh”.

Lâm Dật nghe thấy vậy thì cắn răng, hỏi: “Không còn cách nào khác sao?”

“Thiết bị trong bệnh viện chúng ta đều là loại tốt nhất nhưng bác sĩ tốt nhất thì lại không ở đây”.

“Vậy thì ở đâu?”

“Nhà phu nhân ạ”.

Lâm Dật nhắm mắt trầm tư mấy giây rồi lập tức mở mắt ra: “Ông nghe đây, hiện giờ hãy liên hệ ngay với mấy bác sĩ đó. Bất luận bọn họ đang làm gì thì cũng bảo họ lập tức đến đây để cứu người với tốc độ nhanh nhất. Sau khi việc thành công, mỗi người sẽ được thưởng một trăm vạn. Nhưng nếu như không làm xong việc thì ông cũng gay go theo đấy”.

Dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Dật khiến Vương Trung Sinh cảm thấy sợ hãi. Ông ta lập tức lấy điện thoại ra rồi bấm gọi mấy số.

Lâm Dật hiểu được đôi chút về tình hình của Quách Tường. Cậu biết được bố của hắn là Quách Minh Nghĩa, làm về bất động sản.

Lâm Dật không muốn để cho Quách Tường yên ổn. Cậu nhìn số điện thoại ban nãy mình lưu lại rồi gọi cho số đó.

Điện thoại lập tức có người bắt máy, sau đó truyền lại âm thanh nghe khá lão luyện: “Alo”

“Là chú Lưu phải không, tôi là Lâm Dật”.

“Thiếu gia, sao cậu lại có số điện thoại của tôi? Trước đó phu nhân có bảo tôi liên hệ với cậu nhưng tôi nghĩ đến việc cậu đang dưỡng bệnh nên không dám làm phiền. Hôm nay cậu tìm tôi chắc có việc gì sao ạ?”

“Đúng vậy! Có một việc tôi hi vọng chú có thể giúp được”.

———————–