Siêu Đại Gia Trong Trường Học

Chương 2

Chương 2

Người phụ nữ đó nhìn Lâm Dật nằm trên đất, trên mặt bà có chút kích động.

Lâm Dật không kịp phản ứng lại, người phụ nữ đã nhào đến ôm chầm lấy cậu.

“Con à! Đúng là con rồi!”

Trong lời nói của người phụ nữ có chút nghẹn ngào khiến cho Lâm Dật đờ đẫn sửng sốt.

Cậu liếc nhìn mấy người đàn ông đeo kính râm phía sau người phụ nữ, rõ ràng là không biết nên làm thế nào lúc này.

“Hôm nay mẹ mới nhận được tin, mẹ liền bỏ lại công việc rồi lập tức chạy đến đây”. Người phụ nữ lau nước mắt rồi nhìn Lâm Dật khắp người toàn là vết thương.

“Nói cho mẹ biết, vết thương của con đỡ hơn chút nào chưa?”

Mẹ ư?

Không ngờ người phụ nữ trước mặt này lại tự nhận là mẹ của Lâm Dật.

Không thể nào! Bố mẹ của Lâm Dật vẫn sống ở quê, hiện giờ làm nghề nông cơ mà.

Nghĩ đến đây, Lâm Dật dùng sức đẩy người phụ nữ ra, vẻ mặt hoang mang nhìn chằm chằm vào bà.

“Bà nhận nhầm người rồi chăng?”

“Con à, con phải tin mẹ, mẹ thật sự là mẹ đẻ của con”. Người phụ nữ vẫn kích động nên nói năng lẫn lộn, khiến cho Lâm Dật nghe thấy lại càng mơ hồ hơn.

Lâm Dật nghi rằng mình đang gặp phải kẻ lừa đảo nào đó chăng?

Đã rơi đến bước đường này rồi, Lâm Dật thật sự không biết là mình còn gì đáng để bị lừa không.

“Mẹ biết là hiện giờ con rất khó chấp nhận sự thật này nhưng mẹ có mang đến chứng cứ đây”. Người phụ nữ bình tĩnh lại, sau khi ho hai tiếng thì bà lôi đến một người đàn ông trung niên.

“Chào cậu! Tôi tên là Lý Chí Minh, tôi là luật sư được phu nhân này mời đến”. Người có tên là Lý Chí Minh nói một câu với sắc mặt điềm tĩnh, sau đó lấy ra một văn bản từ trong túi văn kiện, tiếp đó đưa đến tay Lâm Dật.

“Đây là bản xét nghiệm quan hệ cha con. Thông qua việc so sánh nhóm máu, cộng với vết bớt trên người cậu thì có thể chứng minh, cậu chính là con trai của Tô phu nhân đây”.

Nhìn kết quả hiển thị so sánh DNA trong văn bản mà Lâm Dật như ngây người ra.

Người phụ nữ kia khẽ lau những giọt nước mắt trong khóe mắt rồi lại nắm chặt tay bị thương của Lâm Dật.

“Con à! Năm đó nếu như không phải bố mẹ bận kinh doanh thì con đã không bị bọn buôn người để ý đến. Bao nhiêu năm nay, mẹ luôn sai người đi nghe ngóng tin tức về con, mẹ tìm mười mấy năm rồi, cuối cùng…”

Có lẽ là không kìm nổi mà người phụ nữ vừa mới lau nước mắt thì lúc này, nước mắt lại trào dâng.

Lâm Dật nhìn ký tên trên văn bản mới biết bố đẻ của mình tên là Hà Chấn Đông, còn mẹ tên là Tô Duyệt Như.

“Bố con hiện giờ đang bàn chuyện kinh doanh ở Mỹ, tối nay ông ấy sẽ đến thăm con. Ông ấy khi biết được tin này đã rất kích động”. Bà Tô Duyệt Như nói câu an ủi với Lâm Dật.

Nhưng kể cả là sự thật đang bày ra trước mắt, Lâm Dật vẫn không thể nào chấp nhận được.

Cậu sống ở nông thôn cùng với bố mẹ mình đã hơn hai mươi năm. Giờ đây mới phát hiện ra họ không phải là bố mẹ đẻ của mình.

Cú sốc này khiến Lâm Dật khó thể khôi phục được trạng thái ban đầu. Cậu cứ đờ đẫn dựa người trên giường bệnh.

“Các người ra ngoài hết đi”.

Bà Tô Duyệt Như biết lúc này tâm trạng Lâm Dật đang rối bời. Để không làm ảnh hưởng đến cậu nên trong phòng bệnh lúc này chỉ còn bà và Lâm Dật mà thôi.

“Con à! Mẹ biết là mấy năm nay con đã phải chịu rất nhiều khổ cực, cũng biết là hiện giờ con khó chấp nhận được sự thật này. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, bố mẹ sẽ không để con phải chịu khổ nữa. Chúng ta sẽ tìm cách bù đắp cho con”.

Trước khi đến nhận Lâm Dật, bà Tô Duyệt Như cũng đã tìm hiểu về gia cảnh của Lâm Dật nên bà biết được cậu đã sống vất vả như nào.

Nhưng, mặc dù sống trong hoàn cảnh khốn khó như vậy mà bố mẹ nuôi của Lâm Dật có thể nuôi nấng cậu như hiện tại, điều này khiến bà Tô Duyệt Như cảm thấy vô cùng vui mừng.

Lâm Dật không hề nói gì, cứ ngồi trên giường suy nghĩ. Lúc này trong đầu cậu đều là khuôn mặt bố mẹ đã nuôi dưỡng cậu trong suốt hai mươi năm. Nếu như giờ cậu nhận người phụ nữ trước mặt là mẹ, điều đó có nghĩa là cậu sẽ phải rời xa ngôi nhà kia. Điều này khiến cậu không thể chấp nhận nổi.

“Vì vậy bây giờ các người đến đây là muốn tôi nhận các người và vứt bỏ bố mẹ đã nuôi nâng tôi hơn hai mươi năm sao?”

Lâm Dật ngẩng đầu lên, nhìn bà Tô Duyệt Như, hỏi.

“Không đâu con! Giờ mẹ không cầu mong con tha thứ cho bố mẹ mà chỉ hi vọng con có thể cho chúng ta một cơ hội. Chúng ta đã để mất con một lần, thật sự không muốn để mất con lần nữa”. Bà Tô Duyệt Như lại một lần nữa ôm cậu vào lòng rồi nói rõ từng câu từng chữ một.

“Đợi lát nữa mẹ sẽ đưa con đến bệnh viện tốt nhất để chữa trị. Phía bố mẹ nuôi của con, mẹ cũng đã sắp xếp cho người đến đó rồi. Hai ngày nữa sẽ đón họ đến đây. Có chuyện gì, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng bàn bạc. Con thấy vậy được không?”

Bà Tô Duyệt Như từ trên người lấy ra một thẻ ngân hàng rồi đặt vào tay Lâm Dật.

“Ở đây có một trăm triệu, coi như mẹ đã nợ con. Con cứ dùng tạm chỗ này, nếu không đủ thì cứ nói với mẹ”.

Lâm Dật nhìn thẻ ngân hàng trong tay, thân người không kìm nổi mà bắt đầu run rẩy.

Đây là một trăm triệu? Bà ấy nói cho mình là cho luôn chứ không do dự chút nào.

“Thẻ này không có mật khẩu nên con có thể đặt mật khẩu của riêng mình”. Bà Tô Duyệt Như nói với sắc mặt vui mừng.

Một trăm triệu đối với bà ấy mà nói, thật sự không đáng là gì.

“Tôi biết rồi, bà hãy để tôi yên tĩnh một lát”. Lâm Dật bình tĩnh nói một câu với bà Tô Duyệt Như.

Đối mặt với cục diện như này, nhất thời cậu thật sự rất khó thích ứng.

Bà Tô Duyệt Như ngưng lại câu định nói rồi nhìn con trai mình một cái, nói.

“Ừm, vậy con nghỉ ngơi đi! Mẹ sẽ cho người xử lý thủ tục chuyển viện của con”. Bà nhìn Lâm Dật lần cuối cùng rồi đóng cửa phòng bệnh lại, đi ra phía hành lang.

“Tô phu nhân! Có lẽ trong thời gian nhất thời con trai bà không thể thích ứng được tất cả. Bà hãy cho cậu ấy chút thời gian để suy nghĩ”. Luật sư nói an ủi bà Tô Duyệt Như.

“Ban nãy lúc tôi bước vào mới phát hiện ra con trai tôi đang bị tên bác sĩ ở đó kéo lê xuống đất. Tôi muốn nhờ ông điều tra giúp tôi một số tài liệu về hắn. Tôi muốn hỏi rõ xem, sao hắn lại làm thế với con trai tôi”.

Trước đó do có Lâm Dật ở đó nên bà Tô Duyệt Như không muốn làm quá việc lên.

Bà vừa mới gặp được con trai mà đã nhìn thấy cảnh đó, liệu bà có thể không tức sao? Phải biết rằng, Lâm Dật hiện giờ là con trai ruột của Hà Chấn Đông nên sao có thể chịu sự đãi ngộ hoang đường như thế được.

“Vâng thưa Tô phu nhân!” Luật sư đó gật đầu rồi vội đi luôn.

Ở bên kia, Lâm Dật một mình đờ đẫn cầm thẻ ngân hàng.

Người có thể tùy ý lấy ra một trăm triệu, chắc chắc không phải là một người giàu có bình thường.

Lẽ nào, mình thật sự là phú nhị đại?

Nghĩ đến đây, Lâm Dật liền cười khổ.

Ai có thể ngờ rằng, trước đây ăn bữa này lo đói bữa kia mà chớp mắt một cái đã thành người siêu giàu thế này. Tất cả những điều này giống như một giấc mơ vậy.

———————–