Đêm nay, Manh Manh không có ở đây, hai người lớn cực kỳ phóng túng tùy tiện, Giản Tích bị anh làm cho cực kỳ mẫn cảm, nhanh chóng phun nước. Cuối cùng cũng nhận ra sở thích đặc biệt của Hạ Nhiên cô cảm thấy có chút ba chấm.
Giản Tích thật không rõ được, anh từ đâu có được một kho tài nguyên dồi dào như vậy, nào là Nhật Hàn Âu Mỹ rồi từ trong phòng cho đến ngoài trời, mỗi thể loại một bộ. Không những thế anh còn dạt dào tình cảm mà giới thiệu, “Em xem dài nhưng hơi lệch, không thẳng được như anh.”
Giản Tích nghe được mặt đỏ tới mang tai, Hạ Nhiên mười phần sung sức, “Cái tư thế này chúng ta đã thử qua, em chịu không nổi.”
Giản Tích, “…”
Hạ Nhiên kéo chân cô qua một chút, hỏi trực tiếp, “Vợ à, ngồi xuống đi? Chân em cuộn eo anh lại.”
Giản Tích, “!!!”
Người này đã là cha rồi đó, nhưng thật sự kẻ cực kỳ vô sỉ, một kẻ không biết xấu hổ đến cùng cực.
Giày vò hơn nửa ngày, Hạ Nhiên cũng mệt mỏi đến mức thân cùng eo run lên, thở không ngừng.
Giản Tích bội phục anh, “Anh không sợ tinh tẫn nhân vong à?”
“Vì em anh có thể.” Hạ Nhiên ngồi phịch trên giường, quay lưng về phía cô, xương bả vai nhô lên cứng rắn. “Bác sĩ Giản, ngày mai mua cho anh kỷ tử về bổ thận nha.”
Giản Tích cười đến náo loạn, cầm gối đầu đập lên đầu anh một cái, “Nhìn anh như không đắc ý chút nào.”
“Cho anh nửa tiếng để chỉnh đốn bản thân, loại sự tình này, mẹ nó, quá hại thận.”
Hạ Nhiên nghiêng mặt qua, mở to mắt nhìn cô.
Giản Tích bị anh nhìn lâu như vậy liền hỏi, “Thế nào?”
Hạ Nhiên cong miệng, “Vợ anh thật đẹp.”
Trái tim của Giản Tích cứ như vậy mà đập nhanh một chút, thỏa mãn nói: “Lời này thật êm tai.”
Hạ Nhiên đưa tay, sờ lên mặt cô, “Yêu anh sao?”
Giản Tích gật đầu, “Đặc biệt yêu.”
Hạ Nhiên cười sâu lớn, “Yêu như thế nào?”
“Đối với anh em toàn tâm toàn ý.” Giản Tích cúi xuống, cụng vào trán anh, “Yêu anh vì anh mang lại cho em một ngôi nhà.”
Hạ Nhiên huýt sáo một tiếng, “Anh cứ tưởng em sẽ nói, yêu anh là một việc tốt.”
Giản Tích đưa ngón trỏ ra, đẩy nhẹ lên trán anh, “Tốt, vậy cũng là một cái.”
Hạ Nhiên thần sắc khẽ động, bắt lấy tay cô, thuận thế ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi thô ráp mà đánh một vòng lại thêm một vòng, mới nói: “Kỳ thật, anh đối với em là vừa gặp đã yêu.”
Giản Tích giật mình.
“Tại phòng KTV, em bị khi dễ, đần độn, cầm cái bình rượu không dám hướng đến đầu người kia mà đổ lên.” Lời nói Hạ Nhiên bình tĩnh, mỗi một chi tiết đều nhớ rõ, “Lần đầu tiên thấy em, cảm thấy cô gái này thật xinh xắn, cải trắng tốt như vậy đều bị heo ủi.”
Giản Tích im lặng, khóe miệng cong lên.
“Về sau gặp em mấy lần nữa, nói thật, anh cũng muốn làm con lợn.” Hai năm, Hạ Nhiên không còn là một tên thanh niên toàn thân tỏa ra khí chất phản nghịch nữa. Anh trầm ổn, kiềm chế, rèn luyện con người bên trong thông qua những thăng trầm bên ngoài, xây dựng cái nhà này.
Giản Tích nghe xong, hốc mắt nhẹ nhàng ướt.
Hạ Nhiên đặt một nụ hôn trên lưng bàn tay cô, “Cô nương tốt để cho ta tới yêu, đời ta đều được đại vận.”
Giản Tích kêu một tiếng, đầu hướng đến bộ ngực anh cắn một cái, “Anh đáng ghét, làm em khóc luôn rồi.”
“Khóc không phải cũng là khóc thoải mái à.”
Tâm tình Hạ Nhiên cực tốt, hướng đến xương cụt của cô mà vuốt vuốt, “Mỗi lần làm em, em đều khóc kêu không muốn, không muốn.”
Giản Tích lại cắn lên điểm lồi trên ngực anh, Hạ Nhiên “Á” kêu đau một tiếng, “Trời ạ, cô gái này, tôi còn đang cho con bú đó.”
Giản Tích chui từ trong chăn ra, tóc tai lộn xộn như một cô sư tử con, “Làm sao? Anh có ý kiến gì? Chịu đựng đi.”
Hạ Nhiên híp hai mắt, “Bác sĩ Giản, em rất phách lối nha.”
Giản Tích giương cằm lên, “Kiềm chế.”
Hạ Nhiên gật gật đầu, “Vậy được.”
Anh trung thực chịu thua không quá hai giây chăn bỗng nhiên bị vén lên, đùi kẹp lấy, đem Giản Tích đặt dưới thân.
Giản Tích đang nằm sấp, bị anh chọc cười một trận, “Này.”
Hạ Nhiên hạ thấp xuống ép, “Em vừa rồi hút rất hăng hái nha. Lần này đến lượt anh. Hai ta so tài thi đấu một chút, xem ai hút được nhiều.”
Giản Tích: “Thi đấu cái gì?”
Tay Hạ Nhiên hướng ra phía trước dò xét, sờ một mảng xuân quang nói: “Uống sữa nha.”
Giản Tích: “…”
------
Rất nhanh liền đến thôi nôi của Manh Manh.
Đào Khê Hồng thương lượng với Giản Nghiêm Thanh một chút, vẫn là mời vài gia đình qua lại thân thiết đến để chúc mừng.
Ngại thân phận của Giản Nghiêm Thanh, cộng thêm Giản Tích cũng không muốn làm phiền đến nhiều người, ngay cả khi cô và Hạ Nhiên kết hôn cũng không có làm tiệc tùng gì. Lần này các gia đình thân thiết cũng vừa vặn mượn cơ hội này mà đưa đến bao lì xì khá dày.
Hạ Nhiên xem như lần đầu tiên ra mắt mọi người với thân phận con rể. Mặc dù chỉ là một bữa tiệc nhỏ, nhưng anh vẫn chuẩn bị trong ngoài chu toàn, đón khách tiếp đãi phải nói là rất có phương pháp, giành được ấn tượng tốt của người nhà họ Giản.
Đào Tinh Lai vẫn còn đang trong thời kỳ tuyên truyền phim, may mắn vẫn còn ở thành phố này, buổi chiều tham gia một buổi công chiếu, xong việc cũng nhanh chóng qua đây.
“Má ơi, anh rể, hôm nay anh có ánh sáng rực rỡ phát ra đó, trên đầu còn có một vòng sáng long lanh nữa, là tiểu tiên nữ đó.”
Hạ Nhiên bị chọc cười đến sắp ngất, “Anh van cậu, đừng có ở đây nã pháo nữa, Lục Hãn Kiêu ở bên trong kìa, đi vào quấy nhiễu cậu ta đi. Em làm cho cậu ấy phiền chết anh liền gửi cho em một bao lì xì.”
Đào Tinh Lai lấy kính mát ra, sửa sang lại cái nơ, “Cái gì vậy, anh không nghe ra là em đang khen anh à. Em sẽ không yêu thích anh nữa, em đi tìm anh Hãn Kiêu của em đây.”
Cậu đem bao lì xì kín đáo đưa cho Hạ Nhiên, “Cực lớn có phải không nè, siêu dày luôn, nói đi yêu hay không yêu, nói một lời.”
Hạ Nhiên nhận được, “Yêu yêu yêu.”
Manh Manh bị vây quanh bởi nữ quyến trong nhà, tiểu nha đầu vừa nhìn thấy cậu, liền dùng hết sức mà gọi, “Bức bức gà, bức bức gà.”
Đào Tinh lai nhìn cô bé, làm động tác bắn súng, “Bằng bằng bằng.”
Manh Manh mặt tròn liền xìu xuống, khóe miệng đè ép, “Oa” một tiếng liền khóc lên.
Đào Tinh Lai trợn mắt há mồm, “Mẹ kiếp, con mới là Ảnh hậu nha.”
Con bé vừa khóc liền có nhiều người đi đến, Đào Khê Hồng nhíu mày đi tới, “Tinh Lai, con bao nhiêu tuổi rồi, còn chọc Manh Manh khóc như vậy.”
“Tụi con đang chơi mà.”
Đào Khê Hồng nhìn cậu một cái, lông mày càng nhăn, “Con nha, đã hai mươi bốn tuổi rồi, mà chẳng khác nào một đứa trẻ con.”
Giản Tích đứng bên cạnh, “Không đúng mẹ ơi, nó năm nay hai mươi sáu.”
Lục Hãn Kiêu cũng bị tiếng khóc hấp dẫn mà xuất hiện, đặc biệt góp lời, “Không được nói nhảm, anh rõ ràng tính được, em hai mươi ba tuổi rưỡi.”
Đào Tinh Lai sắp biến thành hóa thạch rồi, cậu ôm ngực, ngăn cản khí huyết cuộn trào, ưu thương nói: “Mọi người xác nhận là người thân của con sao? Mẹ ruột của con ơi, năm nay con hai mươi lăm tuổi.”
Giản Tích cùng Lục Hãn Kiêu nhìn biểu cảm đau đớn tột cùng của cậu, lương tâm có chút cắn rứt.
Ngược lại Đào Khê Hồng, bình thản mà “A” một tiếng, “Con không phải sinh năm 93 sao?” Bà nói thầm, trong lòng muốn làm rõ nhưng nghĩ không ra, đi ra cửa chào hỏi khách đến.
Đào Tinh Lai, người ra đời năm 92, lôi kéo tay Giản Tích, mặt có một dấu chấm hỏi to đùng, “Em cảm thấy em cần nói chuyện với lão Giản, một nhà bốn người làm chút máu nghiệm thân.”
Giản Tích xin lỗi cười, “Thật xin lỗi, từ lúc sinh Manh Manh xong, trí nhớ liền không được tốt.”
Đào Tinh Lai lập tức hỏi lại, “Hạ Nhiên sinh ngày nào?”
Giản Tích nhanh chóng trả lời, “Năm 1987 ngày 20 tháng 4, cầm tinh con Thỏ.”
Đào Tinh Lai: “…” Trầm mặc một lát, cậu chân tâm thật ý, “Nếu như hôm nay không phải thôi nôi của Manh Manh, em thật sự sẽ khóc cho chị xem.”
Giản Tích sờ sờ đầu của cậu, “Không thể khóc, em phải nhớ kỹ nhũ danh của em.”
Lục Hãn Kiêu hiếu kỳ, “Đào Nhi cũng có nhũ danh à?”
Đào Tinh Lai ghét mắt, mặt ấm ức, “Làm gì, nhũ danh là Đào Kiên Cường, anh có ý kiến gì?”
Lục Hãn Kiêu đứng tại chỗ, trở về chỗ hai giây, tặc lưỡi, “Vi diệu nha.”
Thị ủy có việc, Giản Nghiêm Thanh khoan thai về trễ, thời điểm từ trên xe bước xuống trong tay cầm một món đồ chơi nhỏ.
Hạ Nhiên nhanh chóng đi đến đón ông, đây chính là ‘hàng hiệu’ nha, tất cả tiểu bối đang ở đây đều đứng dậy chào hỏi. Đào Tinh Lai vẫn còn đang đắm chìm trong mớ đả kích vừa rồi, chậm chạp quá mức, ngồi im bất động, hai tay chống cằm, ánh mắt ngốc nghếch.
Giản Nghiêm Thanh hỏi: “Tinh Lai bị làm sao vậy?”
Đào Khê Hồng nói: “Không có việc gì, nó á, một tháng luôn có hai mươi chín ngày không thoải mái.”
Một phòng người đều cười vang.
“Con phải nhớ kỹ từng khuôn mặt mỗi người, đến lúc muốn con ký tên cho đến nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Có một cô em họ, tinh quái đi đến, “Anh trai Đại Minh Tinh, anh giúp em xin chữ ký của chị Kiều Thù được không?”
Hết chuyện để nói, Đào Tinh Lai cực kỳ phiền muộn, “Không được, không quen.”
Cô bé này lại tiếp tục dùng giọng nói thiếu nữ giòn tan, “Tin tức trên mạng viết, lúc quay phim anh không ngừng đi theo chị ấy nha.”
“Mẹ nó, đây chính là phỉ báng, Thị trưởng, tóm nó, không được để một con sầu làm rầu nồi canh, phá hư sự thanh bình thịnh trị của thành phố!”
Giản Nghiêm Thanh nụ cười lớn.
Đào Tinh Lai khinh thường, “Chìa khóa văn phòng của ba con đã làm hơn mười mấy chiếc, rồi làm thành chuông gió treo đầu giường.”
Giản Nghiêm Thanh không cùng một tên ngốc cãi nhau về ưu khuyết điểm, ông đi đến bên Giản Tích, “Đến đây, cho ba ôm con bé một chút.”
Manh Manh béo bắt đầu quậy, nhìn thấy mở miệng kêu, “Ông ngoại, ông ngoại.”
Giản Nghiêm Thanh đem người ôm lấy, cầm trống bổi lúc lắc, nhẹ nhàng lay động, tiếng trống giòn giã, “Tiểu gia hỏa, tuổi mới an khang.”
Loại đồ chơi truyền thông này, Manh Manh rất thích, nhận lấy liền đưa lên miệng gặm gặm.
Giản Tích kéo tay con bé ra, “Con gái, cái này không ăn được, lắc lắc sẽ kêu.”
Manh Manh thật đúng là hiểu được, đưa tay ra, lắc lắc, nhịp trống vang một tiếng, con bé liền khanh khách cười.
Lúc tiệc còn chút nữa là bắt đầu, đám trẻ tuổi tụ họp lại chơi bài, Hạ Nhiên ngồi cùng Giản Nghiêm Thanh cùng những chú bác lớn tuổi nói chuyện. Trong khi đó, Đào Khê Hồng ôm Manh Manh cùng nữ quyến nói chuyện phiếm.
Lục Hãn Kiêu cùng Đào Tinh Lai hợp thành một đội, hai người miệng lưỡi lưu loát, chẳng khác nào đang diễn tuồng. Giản Tích cầm hai hộp sữa tươi đi qua phát cho mỗi người một hộp, “Uống đi, giải khát.”
Thế là hai tên đẹp trai bức người cắn ống hút, vừa nói vừa uống càng tăng thêm cảm giác.
Giản Tích dở khóc dở cười, điện thoại lúc này vừa vặn vang lên, lấy ra xem, cô ngẩn người.
Là điện thoại của Hạ Chính An.
Giản Tích liếc mắt nhìn Hạ Nhiên một cái, sau đó đi đến bên cửa sổ, nhỏ giọng nghe, “Lão gia tử.”
Nghe vài câu, Giản Tích nhíu mày, “Ngài đến đây? Để con đến đón ngài.”
Hạ Chính An cự tuyệt, báo cho cô địa chỉ liền cúp máy.
Giản Tích nghĩ đến lời căn dặn liên tục trong điện thoại, suy nghĩ nửa ngày, nắm chặt điện thoại. Trong phòng náo nhiệt, ai nấy đều bận bịu, Giản Tích nhẹ chân nhẹ tay, không làm kinh động đến ai, mà đi ra ngoài.
Hạ Chính đang ở tại Khách sạn Mộ Lâm, cách nơi này một con đường.
Giản Tích một đường chạy chậm đuổi tới, tìm được phòng 5106.
Cửa khép hờ, Hạ Chính An đang đứng pha trà.
Giản Tích tâm tư thay đổi, suy nghĩ một lát, đẩy cửa vào, kêu một tiếng, “Ba.”
Xưng hô thế này làm cho tay Hạ Chính An lắc một cái, cột nước cũng bị lệch đi, đổ ra khỏi cốc.
Giản Tích hít sau một hơi, đi đến như không có việc gì, “Để con giúp ba.”
Hạ Chính An buông lỏng tay, để cô làm.
Giản Tích đem trà bưng cho ông, “Vừa vặn cũng sắp khai tiệc, ba đi qua cùng con đi.”
Hạ Chính An sắc mặt trầm ổn bình tĩnh, nhấp một ngụm trà, mới nói, “Không đi, ta cùng thằng nhóc kia trời sinh đã đối đầu nhau, gặp mặt nhau liền rùm beng lên, đừng để cho người khác chế giễu.”
Giản Tích: “Không có người nào sinh ra đã đối đầu nhau, kỳ thật là do hai người…”
“Được rồi, không cần nói nữa.”
Hạ Chính An đưa tay cắt ngang, “Mấy chục năm rồi vẫn chưa sửa được. Nếu có cơ hội sẽ đi đến chào hỏi cha mẹ con.”
Giản Tích há miệng, cảm xúc có chút khó tả.
Hạ Chính An cong người đến bên cái tủ nhỏ, cầm lấy cái túi trên đó, từ đó lấy ra hai thứ. Một là một cái bao lì xì, tiếp theo là một cái hộp gỗ nhỏ màu xám đen tinh xảo.
“Manh Manh một tuổi, ta làm ông nội, so với người qua đường còn lạ lẫm hơn.” Hạ Chính An than nhỏ một hơi, nói: “Bao lì xì là đồ vật may mắn, còn cái trong hộp là một cái dây chuyền khối ngọc, truyền mấy đời rồi, liền giao lại cho con.”
Giản Tích thuận theo nhận lấy, chưa từ bỏ ý định, cô vẫn tiếp tục thuyết phục, “Ba, hôm nay chỉ toàn là họ hàng thân thích, rất náo nhiệt, Manh Manh cũng đặc biệt vui vẻ, ba đi qua đó cùng con đi. Ăn một bữa cơm, con ngồi với ba, không cho Hạ Nhiên tới gần, được không?”
Hạ Chính An cảm thán nói: “Nếu ta mà có được một đứa con gái ngoan như con, cái mạng già này có thể sống lâu thêm mấy năm.”
“Con chính là con gái ba mà.” Giản Tích cười nhu thuận, “Người một nhà không nói hai lời, Hạ Nhiên, thật ra vẫn đang thay đổi, nếu như ba đồng ý lại cho anh ấy một cơ hội.”
Hạ Chính An giơ tay lên không trung, hạ thấp xuống, cắt ngang cô, “Con mau đi đi, ta cũng đi.”
Giản Tích biết, nhiều lời vô ích, cô dìu lấy Hạ Chính An, lặng im xuống lầu.
Lái xe đã chờ sẵn ở trước cửa, đỡ Hạ Chính An ngồi lên xong, Giản Tích lại kêu lên, “Chờ một chút.”
Cô lấy từ trong giỏ xách ra một hộp sữa bò, luồn vào cửa xe, “Ba, giờ này đã đến giờ cơm trưa, trước mắt ba uống lót dạ một chút, đừng để bị đói.”
Hạ Chính An không kể là ngũ quan hay khí chất đều cực kỳ nghiêm túc, nếp nhăn trên khóe mắt khắc như một cái rãnh sâu. Nhưng giờ phút này, khóe mắt hay đuôi lông mày tất cả đều nói ra là ông đang xúc động.
Giản Tích sợ ông lại cao ngạo lạnh lùng cự tuyệt, thế là trực tiếp ném vào xe, “Lái xe chậm một chút.”
Cô đi vài bước, phát hiện xe vẫn chưa di chuyển, thế là lại xoay người, mang theo hy vọng mà hỏi thăm: “Nếu không, ba đi nhìn Manh Manh với con nha, đồ ăn con chọn, cực kỳ ngon.”
Hạ Chính An vuốt cằm sau đó để lái xe lái xe đi.
Giản Tích nhìn theo đuôi xe biến mất nơi đầu đường, trong lòng mất mát thất vọng.
Điện thoại Hạ Nhiên gọi tới, “Gần khai tiệc, em đi đâu vậy?”
Giản Tích vừa trả lời vừa đi về, “Có chút việc nhỏ, em về liền.”
Trở lại bữa tiệc, ánh mắt Hạ Nhiên lại không yên tâm theo sát nhất cử nhất động của cô, Giản Tích ngẩng đầu, cho anh một cái mỉm cười “Yên tâm”, sau đó ôm Manh Manh cười đùa.
Hạ Nhiên luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng chưa kịp hỏi đến cùng thì tất cả mọi người đều đang nâng ly chúc mừng, tiếng hoan hô nét mặt tươi cười vang vọng cả sảnh.
Trên mặt Giản Tích mỉm cười, nhưng trong lòng từ đầu tới cuối đều ghi nhớ, Hạ Chính An từ một nơi xa lẳng lặng đi đến, vụиɠ ŧяộʍ để lại cho cháu gái một cái bao lì xì, lại một mình mà đi mất. Một lão nhân gia, ngồi trong Mercedes, tuy là cao cao tại thương nhưng cũng vạn phần cô đơn lạnh lẽo.
“Đại minh tinh ơi, anh có thể xin cho em vé vào cửa chương trình “Đại bản doanh vui vẻ” không? Em rất muốn đi xem tại hiện trường nha.” Là mấy cô em họ nhỏ tuổi, bắt đầu lân la hỏi thăm Đào Tinh Lai.
“Vậy các em dưới Weibo của anh, mỗi người bình luận mười comment khen anh đi.” Đào Tinh Lai bắt chước động tác đếm tiền. “Giúp anh tiết kiệm tiền mua thủy quân.”
Lục Hãn Kiêu vỗ vỗ ngực, “Anh cho, Đào Nhi, anh khen em.”
“Anh Hãn Kiêu, đến anh.” Đào Tinh Lai còn nhớ rõ, “Anh lần trước tại một bức hình em tự chụp, tại sao lại comment là --- cơ bụng của em không đẹp bằng anh. Em liền tức giận nha.”
Lông mày Lục Hãn Kiêu nhướn lên, “Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng.”
“Mùa hè năm ngoái, em chỉ có bốn múi thôi, bây giờ không như xưa nữa, em đã có sáu múi rồi. Đàn ông chân chính.”
Lục Hãn Kiêu, mẹ nó, cười sắp chết, chỉ vào Hạ Nhiên, “Người anh em, qua đây so một lần xem ba chúng ta xem ai có cơ bụng đẹp hơn, anh đây sẽ khiến cho hai người không có mặt mũi mà vén quần áo lên.”
“Woa, em rất sợ đó nha.” Đào Tinh Lai không phục, “Chọn ngày không bằng được ngày, đợi lát nữa đi toilet, nhớ kỹ, là toilet thứ hai, không gặp không về.”
Hạ Nhiên tranh thủ thời gian phủi sạch quan hệ, “Hai người chơi đi, tôi đây đã là ba người ta rồi, không muốn tham gia náo nhiệt nữa.”
Đào Tinh Lai còn muốn nói, điện thoại vang lên, là tin nhắn Wechat.
Đoán chừng là Lý Tiểu Cường, cậu mở ra xem.
Lại là Kiều Thù, cô ấy hỏi: [Sao anh đổi ảnh chân dung rồi?]
Đào Tinh Lai gian xảo trả lời: [Cô có thể không cần xen vào, mẹ tôi mới có quyền quản tôi.]
Kiều Thù: [Con trai]
Woa, mẹ nó, rất được nha.
Đào Tinh Lai: [Cô không thể sinh ra được đời sau đẹp như tôi.]
Kiều Thù: [Anh không thử một chút làm sao biết được?]
Cô ta lại dùng những từ ngữ đầy cạm bẫy, không thể chiếm được tiện nghi của cậu đây mà.
Đào Tinh Lai nghĩ một chút đã hiểu được, [Cô muốn ‘làm’ tôi cũng không được, hôm nay tôi mặc quần jean nha.]
Giao diện chat đang hiện lên “Đối phương đang đánh chữ…” nhưng tin nhắn chậm chạp không gửi đi, Đào Tinh Lai xem đi xem lại, có chút buồn bực.
Khi điện thoại rung lên, cậu cảm thấy trái tim cậu đập liên hồi, tranh thủ nhìn một chút.
Kiều Thù: [Tôi không muốn ‘làm’ anh, nhưng nếu anh muốn thì tôi không có vấn đề, lúc nào cũng được. Anh nhớ tắm rửa sạch sẽ, nằm nghiêng ráo nước nha.]
Đào Tinh Lai ý thức mình lại bị đùa giỡn, mười phần tức giận trả lời: [Cô có phải là con gái không đó? Thật là không văn minh tí nào. Bây giờ là thời nào rồi, cô còn muốn chơi trò QQ hả? Nói cho cô biết, đừng nói là không có cửa, đến cả lỗ chó cũng không có.]
Ông đây không muốn cùng cô yêu đương.
Đào Tinh Lai thở phì phò, đặt điện thoại lên bàn, nghĩ lại vẫn chưa hết giận, lại đem màn hình ụp lại, nhắm mắt làm ngơ.
Tin nhắn lại đến, chấn động đến Lục Hãn Kiêu ngồi bên cạnh, anh ta nhìn khắp nơi, “Động tĩnh gì thế, em trai Đào Nhi à, em có phải hay không ẩn giấu ‘đồ chơi’ chạy bằng điện không hả? Sao lại chỉnh đến tần suất lớn như vậy?”
“Không cứu vớt được. Các anh từ nhỏ đã không chịu học hành đàng hoàng, toàn học những trò bậy bạ.” Đào Tinh Lai cầm điện thoại lên, tức giận rời tiệc, “Ba mẹ, chị em đi toilet.”
Cậu vừa đi vừa nhìn tin nhắn mới đến, Kiều Thù lần này chỉ gửi đi hai chữ: [Ra đây.]
Đào Tinh Lai da đầu sắp bong ra, cô ta lại tới?
Đây cũng không phải là nói đùa, toàn bộ gia đình của cậu đều ở đây, lỡ như bị một tên vô lại quấy rối, Giản Thị trưởng có thể nổi bão.
Đào Tinh Lai đeo kính mát, tranh thủ thời gian đi ra ngoài, ra khỏi nhà hàng hết nhìn đông rồi lại nhìn tây. Đột nhiên bả vai có người vỗ xuống, Đào Tinh Lai cảnh giác quay đầu, nhìn thấy một người mặc toàn thân màu đen Kiều Thù, nhìn cậu lạnh lùng.
Đào Tinh Lai lo lắng, “Cô cô cô, nhanh trốn đi, hai chúng ta bảo trì khoảng cách an toàn ba mét, bị bắt gặp là xong đời.”
Kiều Thù nhẹ giơ cằm, bộ dáng thanh thoát lạnh lùng, khí chất bức người, “Tôi có bao nhiêu không xứng với anh?”
“Cô quá mạnh miệng khi nói đến chuyện đó, tôi đều không có ý tứ gì đến cái đó, thầy giáo tôi từ nhỏ đã dạy, con gái thì không được nói đến chuyện đó.”
Kiều Thù sắp bị cậu chỉnh đến điên, “Cái gì mà thầy giáo dạy?”
Trình độ nói bậy Đào Tinh Lai còn có thể nâng tầm cao hơn, “Là thầy giáo Đào Tinh Lai nha.”
“…” Cái tên ngốc này, haizz, ai bảo cô ấy lại đi thích cái tên ngốc này cơ chứ.
Kiều Thù hắng giọng một cái hỏi, “Anh có nhớ tôi hay không?”
Đào Tinh Lai gần như muốn bùng nổ: “Mẹ nó, hai buổi chiều đi tuyên truyền hơn bốn tiếng với cô, tại sao lại phải nghĩ đến cô?”
Kiều Thù thấp giọng, ngữ khí sa sút, “Phải không, thế nhưng tôi rất nhớ anh, mới tách ra thôi đã nhớ lắm rồi.”
Đào Tinh Lai nổi hết da gà, đứng thẳng lên, toàn thân như bị điện giật, cảm giác tê tê dại dại vẫn còn đó, rất thoải mái.
Đúng lúc này----
“A a a! Kiều Thù! Đây không phải là Kiều Thù sao!”
“Đúng đúng đúng! Bên cạnh kia chính là Đào Tinh Lai!”
Hỏng bét bị fan hâm mộ nhận ra rồi.
“Đều tại cô!” Đào Tinh Lai tức giận, “Cô không biết là cô vừa xinh đẹp lại vừa nổi tiếng sao?”
Kiều Thù bỗng dưng bị anh hung dữ mà đỏ mặt.
Tiếng kêu của fan hâm mộ có chút lớn, người ghé mắt xem ngày càng nhiều, Đào Tinh Lai không chút suy nghĩ, dắt tay Kiều Thù chạy về hướng ngược lại.
Ngón tay Đào Tinh Lai thon dài mà hữu lực, thật chặt, đặc biệt có cảm giác tồn tại. Lưng cậu thẳng tắp, bước chạy thẳng tắp không cong hay uốn lượn. Ánh mắt Kiều Thù dời xuống, vai rộng eo hẹp, người dù ngây thơ nhưng rất có hương vị đàn ông.
Đào Tinh Lai nắm tay cô ấy, chạy ngược với đám người, né tránh dòng xe cộ, chạy qua bồn hoa, vòng qua bể phun nước, bóng cây cũng đang dần lùi lại. Tốc độ này cũng vừa vặn, giống những thước phim.
Không, so với phim còn đẹp hơn.
Kiều Thù nhìn bóng lưng anh, vụиɠ ŧяộʍ cong khóe miệng.
Hai người chạy vào trong hẻm nhỏ, rốt cuộc cũng dừng lại, Đào Tinh Lai chống đầu gối thở mạnh, “Đào Phi nhân sắp mệt chết rồi.”
Kiều Thù không nói lên tiếng nào, rất yên tĩnh.
Đào Tinh Lai buồn bực, “Cô làm sao mà cũng không thở hả, phổi cô tốt thật.”
Cậu vừa nói vừa ngẩng đầu, nhưng nghênh đón cậu là một cái hôn.
Mặt Kiều Thù gần ngay trước mắt, làn da trắng như trứng gà mới bóc, thật là dễ nhìn.
Toàn thân Đào Tinh Lai cứng ngắc, xong đời rồi, nụ hôn đầu của cậu.
Hơn nửa ngày, mặt cậu mới đỏ lên, lại mở miệng nói một câu, “Cô, người này thật là, động tay động chân còn chưa nói, làm sao đến môi mà cũng động rồi…”