Từ nơi này đến đường Nha Đề đi xe khoảng hai mươi phút, nửa đoạn đường đầu hai người cũng chẳng nói với nhau lời nào.
Cuối cùng vẫn là Giản Tích không nhịn được mà nhẹ nhàng đạp thắng xe: “Anh làm gì mà cứ cười hoài vậy?”
Người đàn ông này từ lúc trèo lên xe vẫn cứ một bộ dạng không đứng đắn này suốt.
Hạ Nhiên liếc nhìn cô một cái, “Em lo việc lái xe cho tốt của em đi, đừng cứ mãi nhìn tôi. Nếu thật sự thích nhìn thì tấp xe vào lề rồi tôi cho em nhìn thoải mái.”
Giản Tích nhấc tay một cái, nhịn không được nói: “Được rồi, được rồi. Anh đừng mở miệng nữa.”
Mặt của Hạ Nhiên hơi thả lỏng, ánh mắt từ trên mặt cô chuyển dần sang cửa kính xe: “Sao không đi với thằng nhóc họ Lục đó?”
“Trước đó tôi đã đồng ý đưa anh về nhà.” – Giản Tích nói.
Hạ Nhiên cười: “Quan tâm tôi sao?”
“Tôi chỉ làm đúng lời mình nói thôi.” – Giản Tích có chút khó nói.
Hạ Nhiên “ À” một tiếng, đột nhiên nhìn cô xiết chặt tay lái, cười không nói lời nào.
Giản Tích bị ánh mắt anh nhìn chăm chú đến nổi làm cả người căng lên, thiếu chút nữa quýnh lên đến trắng mặt, giọng trầm xuống không tốt nói: “Anh đừng nghĩ nhiều.”
Hạ Nhiên lúc này hoàn toàn thấp giọng cười: “Tôi cũng đâu có suy nghĩ nhiều đâu.”
Giản Tích chỉ vào ven đường: “Tôi đưa anh đến đầu đường, không vào.”
Hạ Nhiên lưu loát mở cửa xuống xe, tiện tay lấy cái túi thuốc lớn quơ quơ: “Lái xe chậm một chút.”
Anh ta đi rồi, áp lực xung quanh cô giảm bớt phân nửa, Giản Tích cảm thấy lúc này mình có thể thoải mái thở ra rồi.
Nhà họ Giản ở Liên Thủy, kỳ thật nếu đi bộ cũng được, chỉ tốn tầm mười lăm phút nếu đi bằng con đường mòn gần đây. Nhưng lái xe thì phải đi qua một con đường quốc lộ.
Lúc Giản Tích đến nơi đã thấy Đào Tinh Lai nhìn vô ngoắc ngoắc: “Đào Ảnh đế đích thân đi tiếp giá, có phải chị cảm động muốn khóc hay không?”
Giản Tích buồn cười: “Đúng rồi, sợ muốn phát khóc đây!”
Đào Tinh Lai không hài lòng với câu trả lời này tí nào, lại vòng qua bên kia giúp cô mở cửa xe: “Chị có phải là chị ruột em không đấy.”
“Không phải lâu rồi.”- Giản Tích vẫn cười: “Ảnh đế bữa nay không phải quay chương trình gì à?”
“Sinh nhật bà Đào, chút lương tâm đó em vẫn có nha.”- Đào Tinh Lai khoác tay lên vai cô, cả hai cùng đi vào trong nhà.
Giản Tích cầm theo lễ vật: “Ba đâu?”
“Ở thư phòng.”
Vào phòng, Đào Khê Hồng đang cùng vài vị phu nhân chơi mạt chược, Giản Tích chào hỏi người lớn trong nhà xong, sau đó lại ôm và tựa cầm lên hõm vai của bà, thì thầm: “Mẹ, sinh nhật vui vẻ nha.”
Cả ánh mắt và gương mặt Đào Khê Hồng hết sức vui vẻ, cầm tay cô: “Con ngoan, vυ' Trương đã hầm tổ yến rồi đó, con đi nếm thử đi.”
Giản Tích vẫn ôm mẹ tư thế không đổi, nhìn một chút các quân bài trên bàn, đưa tay chỉ: “Đánh quân này.”
Đào Khê Hồng nghe cũng thuận thế đem con tám sách* đẩy ra: “Nghe con gái.”
Lại ở lại theo dõi ván bài một chút Giản Tích mới đi lên lầu hai.
Lầu hai là phòng ngủ cùng thư phòng, ở trong căn phòng đầu tiên kia chính là phòng làm việc của Giản Nghiêm Thanh. Giản Tích nhẹ nhàng gõ cửa sau đó mới đẩy vào.
Các vật dụng trong phòng hầu hết đều được làm từ gỗ lim, mùi gỗ hòa cùng mùi giấy sách tạo thành hương thơm tựa như mùi hương của rượu được tháng năm ôm ấp. Ngoài ban công lớn đặt vài chậu cây cảnh tinh tế. Mười giờ, ánh mặt trời đang vươn những tia sáng của mình vào trong phòng, nơi mà Giản Nghiêm Thanh đang ngồi trước bàn làm việc, trước mặt còn đặt vài xấp văn kiện.
“Ba, ngày nghỉ còn bận như vậy ạ?” – Giản Tích xoay người khép cửa lại.
“Tiểu Tích đến đây.” – Giản Nghiêm Thanh dáng ngồi thẳng, buông văn kiện trong tay xuống, ôn hòa gật đầu: “Cuối năm thành phố tương đối có nhiều chuyện cần xử lý, công việc của con ở bệnh viện có tốt không?”
Giản Tích đi đến trước bàn, châm nước vào bình trà: “Cũng tạm ạ, dù sao mỗi ngày cũng sẽ có người sinh con mà.”
Giản Nghiêm Thanh nghiêng đầu: “Mẹ con mấy lần trước gọi điện cho con, nhưng con toàn ở trong phòng giải phẫu. Con gái ở bên ngoài một mình phải chú ý thân thể một chút.”
“Con biết rồi ba.” – Giản Tích vòng ra sau ghế ngồi của Giản Nghiêm Thanh, đưa tay xoa bóp trên vai ông: “Người cũng phải vậy nha đồng chí Giản, lúc rảnh rỗi thì nên cùng Đào Tinh Lai đến mấy câu lạc bộ khiêu vũ thư giãn, hoặc tham gia mấy chương trình thiếu nhi gì đó cũng được.”
Giản Nghiêm Thanh hiếm có lúc cười to, hình tượng uy nghiêm hằng ngày hoàn toàn biến mất: “Ba già rồi.”
“Già thì vẫn là soái ca mà.”Giản Tích thần sắc xinh đẹp, vừa cười nói lực tay xoa bóp trên vai ba cô cũng chậm dần: “Còn chuyện lần trước của bạn con, ba, cám ơn ba.”
“Giữa cha và con gái cần gì nói cám ơn.”
Giản Nghiêm Thanh thân phận đặc biệt, trong ấn tượng của ông, đứa con gái nhỏ này từ bé đã nhu thuận, lúc nào cũng tuân thủ nguyên tắc, đây là lần đầu tiên mở miệng nhờ ông giúp đỡ.
Dừng một chút Giản Nghiêm Thanh lại hỏi: “Lão Từ có nói với ba, người bạn kia của con là đàn ông?”
“Vâng.” – Giọng của Giản Tích nhẹ nhàng chậm rãi: “Trước kia anh ta từng giúp đỡ con.”
“Ừm, cũng đến giờ rồi, cha con mình cũng nên xuống nhà tụ họp với mọi người thôi.” – Giản Nghiêm Thanh cũng không hỏi thêm gì nữa, đứng dậy dẫn Giản Tích ra khỏi thư phòng.
Đào Khê Hồng từ xa đi đến gần nói: “Ông Giản à, ông lại xem, bày mưu tính kế giúp tôi, bài này đánh quân nào thì tốt đây?”
Tai Đào Tinh Lai thính kinh người, từ cửa hét to: “Bà Đào bà như vậy là phạm quy nha, ai cho chơi mời cao thủ đến đây chứ!”
“Thằng quỷ nhỏ.” – Đào Khê Hồng cười mắng: “Được rồi, được rồi, cha con các người qua một bên chơi với nhau đi.”
Nói tới nói lui, Giản Nghiêm Thanh vẫn mang theo gương mặt tươi cười đi đến bàn bài.
Một nhà bốn người, còn có vài ba người bạn già lâu năm, không cần mang bộ dáng nghiêm túc, không cần làm hoành tráng, cũng không có những lời a dua nịnh nọt. Sau bữa cơm tối, Đào Khê Hồng lại cùng bạn bè chơi bài ở bên kia, Giản Nghiêm Thanh lại đem hotboy Đào Tinh Lai gọi đến thư phòng.
Còn một mình Giản Tích rảnh rỗi tản bộ trong sân viện.
Vì là nơi Giản Nghiêm Thanh ở, cho nên xung quanh khuôn viên thường có tuần tra cảnh vệ. Giản Tích cầm theo một ít dâu tây vừa rửa xong cho Từ đội trưởng, sau đó đi bộ dọc theo đường lớn.
Nơi này coi như là giữa sườn núi, đi bộ toàn là xuống dốc, đi tới đi lui một hồi, Giản Tích phát hiện thì ra mình đã đi đến chân núi.
Buổi tối Giản Tích có uống chút rượu, cơn gió lạnh của tháng mười hai đang thổi vù vù, cô ngẩng đầu đôi mắt có chút ý say nhìn xung quanh.
Cũng không biết người đàn ông kia đang làm gì?
Ánh đèn hai bên đường tỏa ra thứ ánh sáng lập lòe, Giản Tích bước qua từng cánh cửa nhà đang hắt ánh sáng xuống mặt đường. Nhà Hạ Nhiên ở phía trước mặt, nhà lầu hai tầng đứng thẳng trong bóng đêm.
Giản Tích cách đó bốn năm mét thì dừng lại không bước tiếp nữa, cô cảm thấy buồn cười, không có việc gì sao lại tìm tới nơi này chứ?
Tìm Hạ Nhiên? Đầu óc cô bị bệnh rồi sao?
Xem nhà? Đầu óc cô vẫn còn bệnh sao?
Đang nghĩ, bên ngoài căn nhà đột nhiên có động tĩnh, bóng dáng cao to của Hạ Nhiên từ cửa đi ra, trên tay còn xách theo một cái thùng nhựa. Trời rất lạnh, anh lại chỉ mặc một cái áo mỏng, phía dưới quần dài cũng không có, chỉ đơn giản một cái quần đùi.
Ánh sáng cùng hình ảnh được phác họa từ phía dưới làm vóc người của anh nhìn cứng rắn vững chắc vô cùng, đường cong lưu loát sạch sẽ.
Do dự mới vừa rồi của cô nhanh chóng bị quét sạch, Giản Tích cười, gọi to: “Tuyết sắp rơi rồi, anh như vậy không lạnh à?”
Hạ Nhiên mạnh mẽ ngẩn ra, nghĩ xem có phải mình bị hơi nước nóng trong phòng tắm làm cho mụ mị mà nghe lầm hay không, thẳng đến khi thấy rõ người vừa nói thì: “Con bà nó!”
“Anh chửi ai đó!”- Giản Tích híp híp hai mắt, không thèm nhìn cứ thế bước nhanh tới.
Hạ Nhiên nhanh chóng buông cái thùng trên tay chạy vội xuống, dang tay ra đón cô: “Chậm một chút, chậm một chút, khu này hai ngày nay sửa vòi nước, đào mấy cái hố còn chưa có lấp đấy.”
Anh còn chưa dứt lời, Giản Tích đã nhảy tới.
“Trời ơi, ngã bây giờ!” Hạ Nhiên nhanh tay lẹ mắt, một phát là bắt được cánh tay cô ngay, Giản Tích ngay cả thắng lại cũng không kịp đã bị anh ôm vào ngực.
“Dừng! Dừng! Dừng!”
Mặt Giản Tích dán vào l*иg ngực anh, cảm giác da thịt tiếp xúc lướt qua cực nhanh, nhưng vẫn nghe rõ ràng tiếng tim đập trong l*иg ngực.
Giản Tích đẩy anh ra giữ khoảng cách một chút, Hạ Nhiên nhéo nhéo ngón tay: “Mẹ kiếp, thật là không muốn buông ra mà!”
Giản Tích dở khóc dở cười: “Anh vào nhà thay quần áo khác trước đi.”
“Tôi vừa tắm rửa xong.” – Hạ Nhiên ánh mắt phức tạp: “Em uống rượu?”
“Uhm, sinh nhật mẹ tôi nên có uống một chút.” – Giản Tích vẫy tay: “Anh mau vào đi.”
“Em cũng vào nhà ngồi, ở bên ngoài lạnh lắm.” Hạ Nhiên nói.
“Không được, tôi chỉ thuận đường qua đây.” Giản Tích nhìn đồng hồ tay một chút: “Phải về ngay.”
“Chờ tôi.” – Hạ Nhiên không nói hai lời, đâm đầu vào phòng.
Đại khái chắc là do men rượu dâng lên, ngày lạnh như vậy, Giản Tích vẫn cảm thấy ấm áp.
Lúc Hạ Nhiên đi ra trên tay còn cầm thêm một cái bình giữ nhiệt: “ Lạnh chết người, cho em này, uống chút nước cho ấm người đã.”
Giản Tích không cần: “Lòng bàn tay đều nóng mà.”
“Nói bừa.” – Hạ Nhiên răn dạy, trực tiếp nắm tay cô, dùng bàn tay mình che kín bàn tay nhỏ bé kia lại. Quả thật ấm áp, nhẵn mịn, không có một chút run rẩy nào.
Giản Tích còn chưa kịp phản ứng, anh đã tự động buông tay: “Không cho nói bừa nữa,em mau uống hết phích nước ấm này đi.”
Lần này Giản Tích thật không biết nói gì, cũng không có điểm nào có thể phản kháng chỉ cảm thấy không cam lòng, vì thế nhỏ giọng làu bàu: “Hung dữ chết đi được.”
Hạ Nhiên lạnh lùng: “Ai hung dữ? Cái gì mà chết hả?”
Giản Tích vô cùng vui vẻ: “Là cố ý nói anh đó,”
Nói là nói như vậy, nhưng cô vẫn vặn mở bình giữ nhiệt mà Hạ Nhiên đưa, rót nước ấm vào nắp bình ngoan ngoãn uống. Giản Tích uống xem đem bình trả lại cho anh: “Tôi đi đây, ba mẹ còn đang chờ.”
“Tôi đưa em về.” – Hạ Nhiên nói một cách như lẽ tự nhiên: “Không cho từ chối, tôi không thể để con gái đi đêm một mình.”
Giản Tích nhún vai, hai người song song cùng bước: “Kinh nghiệm tình trường có vẻ phong phú nha Hạ lão đại, anh đưa bao nhiêu người rồi?”
“Không nói cho em biết.” – Hạ Nhiên xùy một tiếng: “Em cũng không phải vợ của tôi.”
Giản Tích liếc ngang anh một cái: “Không thèm nói với anh nữa.”
“Còn tôi thì thèm được nói chuyện với em, thèm chết đi được.”- Hạ Nhiên bật cười thật khẽ.
Đêm đông lạnh lùng nhưng trong trẻo, trăng sáng nổi bật trên nền trời mênh mông thoáng đãng, Giản Tích xiết chặt cánh tay, đem chính mình ôm kín hơn.
Hạ Nhiên hỏi: “Lạnh à? Để tôi đi mượn xe đưa em về.”
Giản Tích lắc đầu: “Không cần, cũng không còn xa lắm. Còn nữa, anh tuyệt đối đừng cởϊ áσ khoác cho tôi mặc.”
“…” – Hạ Nhiên co rụt tay lại, không thể tưởng tượng nổi nói: “Ý nghĩ gì của tôi cũng bị em nhìn thấu cả.”
Giản Tích cười khanh khách, ánh mắt Hạ Nhiên rơi trên mặt cô, sau đó lại đưa mắt dời đi.
Nhưng rất nhanh chân anh đã dừng bước, Giản Tích còn nghe được anh mắng thầm một tiếng, “Mẹ kiếp!”
Xa xa ánh đèn pha từ một chiếc xe bắn thẳng tới, Giản Tích bị thứ ánh sáng đó chiếu thẳng vào không mở mắt nổi, lấy tay cản lại.
“Hạ Nhiên, trùng hợp thật.” – Một giọng nam mang ý cười ẩn ý cất lên, ngữ khí khoa trương giống như cuộc gặp này thật sự là ngẫu nhiên.
“Gia Gia, thật đúng là trùng hợp.” – Hạ Nhiên tiến lên một bước, đem Giản Tích che chắn hoàn toàn ở sau lưng.
“À nếu là ngẫu nhiên, lựa ngày không bằng nhân dịp tình cờ này cùng tôi ngồi tâm sự một chút, thế nào?” – Bên ngoài Gia Gia thì cười, nhưng lời nói thập phần mang ý cưỡng chế, hắn đưa đầu hất về phía trước, thấy Giản Tích phía sau lưng Hạ Nhiên: “A, còn có bạn nữa à?”
Cả người Hạ Nhiên lập tức căng cứng, áp lực rơi xuống mấy bậc: “Không phải bạn, chỉ là hàng xóm qua đây mượn ít đồ.”
Chiếc đèn ô tô chiếu cả một chùm sáng lớn vào trong, thứ ánh sáng này làm người ta có thể nhìn rõ cả các hạt bụi đang bay tán loạn trong không khí. Tên thuộc hạ đứng bên cạnh Gia Gia nương theo ánh đèn nhìn rõ tướng mạo Giản Tích, đột nhiên nói: “Gia Gia, cô gái này chính là người lần trước làm chứng cho hắn ở đồn cảnh sát.”
Trong nháy mắt ánh mắt Gia Gia đã bao phủ hàn ý: “Người đẹp gan không nhỏ nhỉ.”
“Gia Gia, việc của tôi không hề liên quan đến người hàng xóm này.” Hạ Nhiên trầm giọng, âm thanh cứng cỏi nói: “Trước kia đã đắc tội với anh, anh muốn dùng nấm đấm hay nói lý lẽ, chỉ cần nói một câu, Hạ Nhiên tôi nhất định sẽ tiếp đến cùng!”
“Khẩu khí thật lớn.” – Gia Gia cười nhạt: “Hai năm trước cậu làm tôi mất một đống hàng hóa, lại hại tôi một phen, tiểu tử cậu nên nhớ rõ, thù này tôi không để yên đâu!”
Hạ Nhiên nắm chặt nắm đấm, gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay: “Nói gì cũng cần bằng chứng, chuyện đó tôi chưa từng làm.”
“Được, xem như chưa từng làm, vậy hai anh em ta nên tìm một chỗ để nói chuyện rõ ràng đi.” – Gia Gia nói giọng lạnh lẽo, như cười như không. Mấy gã vệ sĩ bên cạnh hiểu ý, vặn tay rắc rắc chuẩn bị, côn bổng lấy ra không chút che giấu.
Hạ Nhiên biết rõ, xem ra chuyện đêm nay vô vọng rồi. Anh xoay người, duỗi tay ra, dùng sức nắm chặt bờ vai Giản Tích, đem cô siết chặt vào trong ngực của mình.
Âm thanh trầm thấp của người đàn ông từ đỉnh đầu vang xuống: “Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em.”
Giản Tích liều mạng làm cho hơi thở kịch liệt của mình bình tĩnh lại, từng chữ từng chữ nói: “Tôi không sợ, tôi có mua bảo hiểm y tế.”
L*иg ngực Hạ Nhiên hơi rung lên, là anh đang cười, sau đó đem cô ôm càng chặt hơn: “Cô gái ngoan, ông đây thật yêu chết em mà.”
Bên kia năm ba người giống như quái thú ẩn nấp trong đêm đông, người xách mã tấu, kẻ cầm gậy tiến đến gần bọn họ, Hạ Nhiên sớm cầm ống nước bằng sắt dưới chân lên, đúng lúc này ---
Những tia sáng đèn pin không rõ từ nơi nào chiếu tới, một giọng nói quét qua: “Ai ở đằng kia?”
Giản Tích giật mình, mừng rỡ không thôi, từ trong vòng ôm của Hạ Nhiên ngẩng đầu lên: “Đội trưởng Từ!”
Nghe được trả lời, người nọ đi nhanh đến đây, trước mặt cô quả đúng là đội trưởng đội cảnh sát Từ Cẩm.
“Giản tiểu thư, thị trưởng Giản thấy cô ra ngoài lâu quá, nên bảo tôi dẫn một số người ra tìm cô.”
Từ Cẩm quân trang thẳng tắp, đưa tay chào đúng tiêu chuẩn quân đội, lại hỏi: “Những người này là?”
“Người qua đường.” – Giản Tích nhẹ nhàng bâng quơ: “ Chúng ta trở về thôi.”
Cô xoay người, hít một hơi thật sâu, nhìn Hạ Nhiên trầm mặc nói: “Tôi đi đây.”
Mà thẳng đến khi cô rời khỏi đường Nha Đề, cũng không nghe người đàn ông phía sau nói thêm một câu nào nữa.