Edit: LINH NHI*****
Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Nhưng bây giờ đã khác, mặc dù bà chưa phải chủ mẫu, nhưng mà bà đã được quản gia, khiến cho Phương Vãn Tình phải ăn một chút cơm rau dưa, chói lọi đi tới chỗ mụ ta diễu võ, dương oai, khiến cho mụ ta cảm thụ một chút cảm giác bị chèn ép.
Bà biết, Phương Vãn Tình từng cho người tới chỗ lão gia tố cáo, nhưng mà lão gia cũng không có để ý tới, bà biết, nguyên nhân là do tiểu thư.
Nhưng mà, bây giờ tiểu thư gây ra chuyện như vậy, khiến cho bà cũng cảm thấy khinh thường, huống chi là người đời!
Phượng Thiên Dao cau mày, cắn răng thật chặt, trên mặt nhìn như là đang lo lắng Phượng Thiên Mị, nhưng mà trong lòng, lại có chút tâm tư khác.
Tại sao? Đại tỷ lại ở ngoài đường phố câu dẫn Mộc công tử, nàng thật sự rất không muốn có ý kiến gì đối với đại tỷ, nhưng mà, vì sao lại cố tình là Mộc công tử!
Đại tỷ xuất sắc như vậy, Mộc công tử lại thích mỹ nhân như vậy, bọn họ có thể hay không ···
Nghĩ đến đây, Phượng Thiên Dao có chút không dám nghĩ tiếp.
Nàng biết bản thân mình không xuất sắc, cho nên vẫn giấu tâm tư của mình thật sâu ở trong lòng, ngay cả mẫu thân, nàng cũng chưa từng nói, ngay cả nghĩ, cũng là lúc chỉ có một mình mới có thể nghĩ.
Sau một lần nhìn thấy Mộc công tử, nàng âm thầm yêu đơn phương, nhưng mà, nàng bình thường như vậy, cho dù là đầy bụng kinh luân, cũng ẩn sâu ở trong lòng, cho dù là trời sinh quyến rũ, cũng chỉ có thể giả dạng bình thường.
Nàng rất hận, hận địa vị của mình thấp hèn, hận mình không phải
là đích nữ, hận bản thân mình bị mọi người chèn ép, tao nhã không thể lộ, ngay cả đối với người mình thích, cũng chỉ có thể nhìn thấy nhưng không với tới được.
Vốn cho rằng mẫu thân quản gia, rồi sau đó, có lẽ có thể trở thành chủ mẫu, mà nàng, cũng thành đích nữ. Như vậy, có thân phận kế thừa, nàng sẽ không cần tự ti như vậy.
Nhưng mà, ngay vào lúc này, Đại tỷ lại với Mộc công tử truyền ra chuyện như vậy, bảo nàng đối mặt như thế nào đây! Trong lòng Phượng Thiên Dao rất là rối rắm.
“Đường đường Phượng phủ, thế nhưng nha hoàn không kiêng nể gì đi nghị luận chuyện của chủ nhân, nói loạn luyên thuyên, chẳng lẽ không nên giáo huấn sao? Nếu truyền ra ngoài, Phượng phủ còn gì mặt mũi nữa?” Giọng nói của Phượng Thiên Mị bình thản, lại không giận mà uy.
Lời này của Phượng Thiên Mị, nhất thời khiến cho mọi người khinh bỉ, ngay cả nàng, còn không biết xấu hổ nói chuyện mặt mũi, chuyện xảy ra hôm nay, đã sớm ném mặt mũi Phượng gia lên đến chín từng mây rồi.
Trong lòng mọi người đương nhiên biết rõ ràng, Phương Vãn Tình không chịu nổi, thêm dầu vào lửa xem thường nói: “Chẳng lẽ bọn họ nói không phải sao? Ngươi cả đêm không về, lại câu dẫn Mộc công tử ở trước đám đông, còn lôi lôi kéo kéo với Cẩm vương, việc này khiến Phượng gia có mặt mũi sao?”
“Ha ha! Bà nhìn thấy sao? Ta câu dẫn thì thế nào? Còn không tới phiên những hạ nhân này nói ba đáp bốn.” Phượng Thiên Mị cười lạnh nói.
Phượng Thiên Dao vừa nghe thấy bản thân Phượng Thiên Mị cũng thừa nhận câu dẫn Mộc Cẩm Thần, trong lòng khó chịu, hai tay gắt gao nắm khăn lụa trên tay, rất có xúc động muốn xé rách.
“Nếu không làm, cần gì phải phải sợ hãi người khác nói!” Phương Vãn Tình cười nhạo nói.
“Ta làm cái gì, không ai có quyền lợi nói, cho dù là thiên hoàng lão tử cũng không được.” Sắc mặt Phượng Thiên Mị trầm xuống, lạnh lùng nói, giọng điệu cuồng vọng, khí thế không cho người khác phản kháng.
Lời Phượng Thiên Mị nói ra khiến mọi người hoảng sợ, đương nhiên, trừ bỏ Hồng Kiều đã thành thói quen, cùng Phượng Thanh Tường đã biết bản tính của Phượng Thiên Mị.
Lời nói cuồng vọng như thế, nếu để cho Hoàng Thượng nghe được, chắc chắn sẽ bị trị tội, chỉ là không biết là trị tội Phượng Thiên Mị, hay Phượng gia cũng bị tai họa theo.
Nghĩ đến đây, mọi người rùng mình một cái, ánh mắt nhìn Phượng Thiên Mị, đều là trách cứ.
“Ngươi” Phương Vãn Tình có chút nổi đoa, có điều suy nghĩ một chút, nếu đem tội danh coi rẻ hoàng quyền này đổ lên người Phượng Thiên Mị mà nói, như vậy đến lúc đó, Hoàng Thượng tức giận, sẽ xử trí Phượng Thiên Mị.
Nghĩ xong, Vãn Tình lập tức thay đổi sắc mặt, cáo mượn oai hùm nổi giận nói, “Phượng Thiên Mị, ngươi thật to gan, trong thiên hạ này, Hoàng Thượng độc quyền, lời của Hoàng Thượng chính là thánh chỉ, thật không ngờ ngươi dám coi rẻ hoàng quyền.”
“Hoàng tuyền ư, yên tâm, nếu như bà chết, cũng phải xuống hoàng tuyền, chẳng qua phải nhớ kỹ, mang theo nhi tử và nữ nhi của bà, như vậy, trên đường hoàng tuyền, cũng có bạn, sẽ không cô đơn.” Phượng Thiên Mị cố ý xuyên tạc hoàng quyền trong lời Phương Vãn Tình, hoàng quyền, ở trong mắt nàng, cái gì cũng không phải.
Ngay cả mặt mũi của Hoàng Thượng cũng không cho, nàng còn sợ hoàng quyền cái rắm!
“Ngươi” Phương Vãn Tình nhất thời tức giận đến mức khó thở, sắc mặt thay đổi lần lượt hồng trắng xanh, ngực thì phập phồng lợi hại, thương thế vốn chưa tốt hoàn toàn cũng bị ảnh hưởng bởi động tác này, cho nên vừa giận vừa đau bà trực tiếp té xỉu.
Phượng Thiên Linh thấy thế, lập tức đỡ lấy bà.
Mọi người cũng bị lời của Phượng Thiên Mị dọa sợ, sắc mặt cũng trắng bệch, mày nhíu chặt lại, rõ ràng không thể tưởng được, Phượng Thiên Mị lại dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế.
Đây, đây không phải đang rủa Phương Vãn Tình cùng Phượng Thiên Linh, Phượng Thiên Bình chết sao?
“Đủ rồi.” Phượng Thanh Tường nghiêm giọng ngắt lời, ánh mắt nhìn Phượng Thiên Mị tràn đầy trách cứ.
Coi như Mị Nhi không cho ông nhúng tay vào chuyện trong phủ, để ông chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận chuyện kế tiếp sẽ xảy ra, tuy rằng ông đã tuyệt vọng với Phương Vãn Tình, thậm chí còn thù hận. Nhưng mà mặc kệ nói như thế nào, Linh Nhi và Bình Nhi đều là con của ông, nhưng mà, Mị Nhi lại rủa bọn họ chết như vậy, là muốn Phượng gia hắn tuyệt hậu sao?
Song, Đỗ di nương nghe Phượng Thiên Mị nguyền rủa mẹ con Phương Vãn Tình như thế, tuy rằng bị dọa sợ, nhưng mà, trong lòng lại rất sung sướиɠ, hận không thể lập tức nhìn bọn họ xuống địa ngục.
Thấy Phượng Thiên Mị vẫn chiếm thế thượng phong, cảm giác nguy cơ trong lòng Đỗ di nương dần dần thấp xuống, nhưng mà, vẫn là có chút lo lắng.
“Sao nào? Không thích nghe! Không thích nghe thì đừng nghe, thật không biết, trên thế giới làm sao có những người ngu xuẩn như các ngươi. Xin hỏi, ai nhìn thấy cả đêm ta không về ngủ, cả đêm ta không về ngủ, tại sao người phát hiện trước tiên lại là người ngoài, chuyện trong Phượng phủ, nếu không phải người trong Phượng phủ nói ra ngoài, người ngoài ai sẽ biết. Hiện giờ là giờ nào, buổi sáng ta đi ra ngoài, bây giờ trở về chẳng lẽ lại không thể sao?” Phượng Thiên Mị châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói.
Một lời vạch trần, đúng vậy! Chuyện trong Phượng phủ, nếu không phải người Phượng phủ nói ra ngoài, người bên ngoài làm sao có khả năng biết! Mọi người nhất thời rõ ràng, nói như vậy, khẳng định là người trong phủ truyền ra.