Edit: Đường Y Huệ *****
Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Đột nhiên, Phượng Thiên Mị đến bên cạnh Tà Long, mặt cơ hồ dán vào ngực Tà Long, cười tươi như hoa, tản ra loại cảm giác man mát, tay trái nâng lên, vuốt sợi tóc, dừng lại trên vòm ngực tráng kiện, động tác lộ ra rất là mập mờ.
Tà Long bị hành động của Phượng Thiên Mị làm cho sợ hết hồn, ngay sau đó sắc mặt dưới mặt nạ bắt đầu sa sầm, nhất thời trong lòng sinh ra các loại nóng giận.
Một là bởi vì Phượng Thiên Mị chủ động dán lên người một nam tử, điều này khiến cho lòng hắn cảm thấy rất khó chịu, huống chi bọn họ chẳng qua là mới gặp một lần. Như vậy có phải là đại biểu cho, đối với những nam tử khác nàng cũng như vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tà Long không kiềm chế được dâng lên một cơn giận.
Hai là bởi vì hành động của nàng lại mị hoặc như vậy, rất dễ khiến cho người ta sinh ảo tưởng không nên có, cho dù thấy được sự giảo hoạt trong mắt nàng.
“Nữ nhân này, nàng đang làm gì vậy!” giọng nói của Tà Long đυ.c khàn, mang chút ẩn nhẫn của tức giận.
Chết tiệt, nữ nhân này lại to gan như vậy, chẳng lẽ nàng không biết bộ dáng này là đang dẫn dụ, đùa với lửa sao?
Cảm giác thân thể đang bắt đầu nổi lên phản ứng, Tà Long càng tức giận, vội vàng dùng nội lực cưỡng chế ngăn lại. Mặc dù hắn thừa định lực, nhưng mà đối mặt không phải ai khác mà lại là Phượng Thiên Mị.
Nếu gặp phải người có định lực không tốt, vậy có phải hay không …
Nghĩ tới đây, Tà Long lại có cảm giác nổi nóng không ngờ tới.
“Huynh không phải nói muốn ta lấy thân báo đáp sao? Vậy đương nhiên là làm chuyện nên làm đi” Giọng nói Phượng Thiên Mị mềm mại có chút ủy khuất, đáy mắt thoáng qua vẻ giảo hoạt, hừ! Ta lại không tin, huynh dám làm thật.
Làm chuyện nên làm?
Tà Long có chút nổi đóa, nàng, nàng thật đúng là dám mà!
“Nương, người tỉnh lại đi!” Đột nhiên, bên ngoài có giọng nói vang lên cắt ngang thế giằng co giữa hai người, mà Phương Vãn Tình ở bên ngoài đã đau đến ngất đi, nói là đau không bằng nói là đang bị sợ.
Thấy Phượng Thiên Mị cùng Tà Long đã qua thời gian một chung trà còn chưa ra, bà nghĩ, hẳn là biết cái gì, càng nghĩ thì càng hoảng sợ, tinh thần không chịu nổi, ngất xỉu.
Lúc này Phượng Thiên Mị mới nhớ tới chuyện bên ngoài vẫn chưa có giải quyết xong! Sau khi phản ứng liền lập tức rời khỏi ngực Tà Long, Tà Long cảm thấy một khoảng trống trước ngực, có loại cảm giác không nói lên lời.
“Phương Vãn Tình, còn mấy vở diễn đang chờ bà đấy! Trước mắt ta hy vọng ta chưa tự tay gϊếŧ bà, bà tốt nhất đừng bị hù chết.” Trong mắt Phượng Thiên Mị lộ ra nồng đậm thù hận, cong khóe miệng, lộ vẻ khát máu.
Lẩm bẩm mấy câu, không để ý Tà Long, xoay người đi ra ngoài.
Thế nhưng Tà Long lại bị câu nói cùng vẻ mắt đầy thù hận và khát máu của Phượng Thiên Mị làm cho ngẩn người, hắn có thể cảm thụ được, cái loại thù hận đó của nàng sâu tận xương tủy, hận đến mức không để cho đối phương chết được thoải mái, mà là trước phải hành hạ đối phương đến thương tích đầy mình, cuối cùng vẫn không thoát khỏi cái chết.
Loại thù hận này, không phải bản thân mình thì sẽ không thể cảm giác được.
Bởi vì hắn cũng có thù, cũng có hận, nhưng vì lí do nào đó, không thể không mặc cho kẻ thù nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Phượng Thiên Mị đi ra ngoài, mắt lạnh quét qua mấy người Phương Vãn Tình, làm quá trớn quá đi.
Trước khi mọi người rời đi, Phượng Thiên Mị bước tới bên người Phượng Thanh Tường, nhỏ giọng cảnh cáo một câu: “Người không nên cảm thông với bất kỳ một người nào, biết đâu sự cảm thông đó của người lại hại chết người của người, nếu muốn biết thêm nhiều chân tướng, thì trước mắt tốt nhất án binh bất động. Còn nữa, chuẩn bị tâm lý thật tốt, con không muốn người chôn theo kẻ thù đâu.”
Người Phượng Thanh Tường cứng đờ, dĩ nhiên là nghe ra ý trong lời nói của Phượng Thiên Mị, bây giờ coi như ông không muốn tin chuyện có liên quan tới Phương Vãn Tình, nhưng cũng không thuyết phục được chính mình.
Bởi vì ông không phải người ngu xuẩn, có một số việc, dùng mắt để thấy, cố gắng cảm thụ là có thể thấy được.
Trước kia, ông đều cho rằng tất cả rất tốt, không đi để ý, nhưng lại không biết sau lưng lại ẩn giấu một âm mưu không ai biết.
Trước khi Phượng Thanh Tường rời đi, cũng nói để cho Đỗ di nương đảm nhiệm quản gia, mặc dù không có chân chính trở thành chủ mẫu, nhưng là đối với bà mà nói, đã cách vị trí chủ mẫu không xa.
Đối với Phượng Thiên Linh, Phượng Thiên Mị không thể không bội phục sức nhẫn nại của ả ta, xảy ra chuyện lớn như vậy ả lại không tiếp tục nháo nữa.
Đương nhiên, đây cũng là chỉ là hành động khác thường, vì nàng thấy Phượng Thanh Tường không có trách tội Phượng Thiên Mị, cho nên biết điều thu liễm. Nhưng nàng sẽ không bỏ qua cho Phượng Thiên Mị, bởi vì mẫu thân và đệ đệ của nàng đều bị Phượng Thiên Mị đánh cho trọng thương, còn nữa, lúc nàng rời đi, đáy mắt kia vẫn còn sát ý.
Cho nên, Phượng Thiên Mị biết rất nhanh Phượng Thiên Linh sẽ tìm tới nàng báo thù hơn nữa sẽ còn có thể dùng ám chiêu.
Có điều Phượng Thiên Mị nàng không sợ, Phượng Thiên Linh có chiêu gì cứ lấy hết ra, cuối cùng vẫn là ả ta tự nhận lấy kết cục thảm hại.
Không biết từ lúc nào Tà Long cũng sớm đã đi mất, Đỗ di nương nói mấy câu với Phượng Thiên Dao và Phượng Thiên Mị cũng rời đi.
Người cũng đi hết, chỉ còn lại Phượng Thiên Mị với Hồng Kiều.
“Tiểu thư, chuyện hôm nay, chẳng lẽ người không sợ một chút nào sao?” Hồng Kiều nghĩ lại sợ hãi hỏi.
Bây giờ nàng không biết dùng từ gì để hình dung tiểu thư, sau khi tiểu thư tìm được đường sống trong chỗ chết, những chuyện đã xảy ra, từng chuyện, từng chuyện một, không khỏi khiến cho người ta chấn động.
Tuy rằng, đi theo tiểu thư luôn có cảm giác sợ hết hồn hết vía, nhưng mà cho dù chết nàng cũng không nên rời khỏi tiểu thư. Các nàng là người đã chết qua một lần, ông trời cho các nàng cơ hội sống lại lần nữa, chính là để cho các nàng được làm chuyện mình thích, báo thù những người đã làm hại các nàng.
“Sợ cái gì, cho tới nay, thua thiệt cũng không phải là chúng ta.” Phượng Thiên Mị thản nhiên nói.
Chuyện về sau còn nhiều hơn đấy! Một chút như vậy đã sợ, làm sao còn có thể báo thù đây!
“Đúng vậy!” Hồng Kiều suy nghĩ một chút, quả thật đều là người khác ăn thua thiệt của tiểu thư!
“Ha ha! Mặc dù đánh Phương di nương rất đau tay, nhưng thật sự là quá sung sướиɠ, cho tới bây giờ em chưa từng được xả giận như vậy. Thấy mặt Phương di nương kia giống như đầu heo cảm thấy trong lòng được hả giận, ai kêu trước kia bà ta ức hϊếp em với tiểu thư, bây giờ gặp phải báo ứng. Mới vừa rồi một đá kia của em là dùng hết sức, sợ là sau này đi bộ, phải khập khiễng rồi.”
Hồng Kiều nhớ lại chuyện hôm nay, mặc dù nghĩ có chút sợ, nhưng nói ra
lại rất
sung sướиɠ.