Tư Tình biết chuyền gì đang xảy ra chỉ hé miệng cư, mà Tư Diệu cùng Hồng Kiều nghe mà mạc danh kỳ diệu ( không hiểu)
“Tiểu, tiểu thư, Mạch vương chịu trách nhiệm cái gì cơ!” Hồng Kiều khó hiểu hỏi, trong lòng đã có một loại dự cảm bất hảo.
Ách, Phượng Thiên Mị chỉ cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, không biết nên nói như thế nào với Hồng Kiều.
Nhưng Thương Lan Mạch lại xung phong nhận việc nói ra,“Bởi vì ta từng nhín thấy tỷ tỷ tắm rửa nên ta muốn chịu trách nhiệm với tỷ tỷ”
“Cái gì?” Hồng Kiều cùng Tư Diệu sợ tới mức kinh hô ra tiếng, không thể tin được hai mắt trừng lớn.
“Tiểu, tiểu thư, hắn, hắn …….” Hồng Kiều quả thực không thể tin được, muốn hỏi tiểu thư xem chuyện gì xảy ra, nề hà không ra lời.
Phượng Thiên Mị cũng không biết nên nói gì, về phần Thương Lan Mạch có từng nhìn trộm nàng tắm rửa hay không, nàng không biết nhưng hắn nhận ra nàng là thật.
“Tỷ tỷ nói qua, tỷ tỷ không cần ngươi chịu trách nhiệm, ngươi vẫn mau về nhà đi!” Phượng Thiên Mị bất đắc dĩ.
“Không được, Mạch Mạch là nam tử hán đại trượng phu, nhìn tỷ tỷ tắm rửa nhất định Mạch Mạch phải chịu trách nhiệm.” Thương Lan Mạch không thuận theo không chịu buông tha, một bộ dạng đại nhan dám làm dám chịu.
Phượng Thiên Mị đảo cặp mắt trắng dã, nam tử hán đại trượng phu, thôi đi!
Ngốc tử còn đòi làm nam tử hán đại trượng phu cái gì! Bất quá cũng không thể phủ nhận, một ngốc tử như hắn còn biết chịu trách nhiệm còn tốt hơn một số người bình thường nhiều.
“Ngươi lại nói hưu nói vượn ta để rắn cắn ngươi.” Phượng Thiên Mị không có cách nào đành uy hϊếp hắn.
“Ô oa ……. không cần a!” Thương Lan Mạch vừa nghe cho rắn cắn sợ tới mức oa oa khóc.
Huyết Xà cuồng hãn, chủ tử người có thể hay không đừng đem nó ra doạ hắn! Dọa hắn rõ ràng không lỡ, nữ nhân a! Thật là khẩu thị tâm phi.
[ Phượng Thiên Mị: Di, đúng rồi! Huyết Xà ngươi là nam hay nữ
Huyết Xà: Ta…ta…ha …ha! Ta cũng là nữ.
Phượng Thiên Mị: Vậy Ít nói nhảm.
Huyết Xà:…….]
“Tiểu thư, người đừng doạ Mạch vương, hắn chỉ là tiểu hài tử thôi mà.” Hồng
Kiều thấy Thương Lan Mạch bị Phượng Thiên Mị dọa khóc, trong lòng không đành, đem chuyện Thương Lan Mạch nhìn lén Phượng Thiên Mị ném ra sau đầu.
Nghe Hồng kiều nói, khóe mắt mọi người một trận run rẩy, tiểu hài tử?
Được rồi! Tâm trí của hắn chỉ có bay tám tuổi.
“Mau xuống dưới, về nhà đi.” Phượng Thiên Mị tức giận nói.
“Ô ô …..tỷ tỷ, ta sợ lắm.” Thương Lan Mạch ủy khuất nói.
Ách ……..mọi người đều đầu đầy hắc tuyến.
“Vậy ngươi lên thế nào?” Phượng Thiên Mị có chút dở khóc dở cười.
“Từ cây đại thụ bên kia leo lên.” Thương Lan Mạch chỉ chỉ cái cây bên tường.
“Vậy ngươi lại xuống bằng cây đó!” Phượng Thiên Mị bất đắc d mắt trợn trắng.
“Ta không dám” Thương Lan Mạch đô đô mở miệng, điềm đạm đáng yêu nhìn Phượng Thiên Mị nói.
“Ngươi ….” Phượng Thiên Mị sắp tức đến hộc máu, được rồi! Hắn là ngốc tử, ngốc tử ngốc tử, ngốc tử.
Phượng Thiên Mị đi qua, rồi nhảy lên một cái, nắm áo sau lưng Thương Lan Mạch xách hắn lên như xách gà nhảy xuống đất.
“Tư Tình, ngươi tìm người đưa hắn hồi Mạch vương phủ.” Phượng Thiên Mị kiên nhẫn đã đến cực hạn, nàng không chắc nếu ngốc tử này còn quay lại quấy rầy nàng, bản thân có thể đánh hắn đến chết hay tàn phá hay không.
“Là, tiểu thư.” Tư Tình đáp.
“Tỷ tỷ, kia Mạch Mạch còn có thể tìm tỷ chơi đùa không?” Thương Lan Mạch lưu luyến hỏi.