Thời tiết đầu thu, hoa hải đường tàn, lá rụng lư đình, vài cây bạch quả nơi góc sân vươn cành, lá hạnh chuyển vàng. Lúc bấy giờ nắng ấm và gió thu thổi mạnh, nằm nghỉ trong đình viện là thoải mái nhất.
Diệp Minh Hoan nằm nghiêng trên ghế trúc, bóng cây loang lổ rọi lên má y, quấy nhiễu đánh thức y từ trong cơn mơ màn, y lười biếng vươn vai, lúc xoay người, ghế trúc phát ra một trận tiếng vang "kẽo kẹt" nho nhỏ.
"Đạp Tuyết..."
Diệp Minh Hoan vô thức gọi mới nhớ Đạp Tuyết đã bị Cố Kình sai đi đâu rồi, Tầm Mai cũng ẵm chồn tuyết ra sau vườn chơi, vẫn chưa về.
Lại liên tiếp gọi tên vài thị nữ, cũng chẳng ai đáp lại, Diệp Minh Hoan không khỏi kinh ngạc trong lòng, viện này của y có rất nhiều nha đầu, cả đám đều đi đâu vậy?
Đang định đứng dậy rót chung trà uống. Thường thì lúc y mới tỉnh ngủ luôn miệng đắng lưỡi khô, sẽ có Đạp Tuyết, Tầm Mai tri kỷ ở bên cạnh chuẩn bị trà trước, hôm nay cũng chẳng biết sao một cái Hương Mai viện to như vậy mà cả nửa bóng người cũng không có.
Diệp Minh Hoan bất mãn lầm bầm, vừa mới nâng mắt, thình lình đối mặt với một cặp mắt thâm thúy, y sợ đến giật cả mình, "Oa... Đại ca, huynh suýt hù chết đệ!"
Thì ra Cố Kình đang bưng một chung trà đưa tới bên môi y, nước trà ấm áp, vừa vặn thông cổ.
"Đại ca muốn tới đây, sao không nói một tiếng trước?" Hành vi săn sóc tỉ mỉ này khiến trong lòng Diệp Minh Hoan vô cùng dễ chịu, mềm mại ngọt ngào cười với Cố Kình, lộ ra cái răng khểnh nhòn nhọn.
Cố Kình đến bên ghế trúc, cũng cùng y ngồi nghiêng qua, "Vừa mới làm chuyện quan trọng xong, muốn cho đệ một bất ngờ."
Đại ca thật là vì chính vụ, cả ngày bận đến sứt đầu mẻ trán, rất nhiều ngày không ở cùng y. Diệp Minh Hoan túm ống tay áo Cố Kình, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Lại có chuyện gì sao, huynh sẽ không phải..."
Cố Kình lắc đầu, hôn một cái lên gương mặt phúng phính của y, "Sẽ không. Đại ca đáp ứng đệ, sẽ không xuất chinh nữa."
Một năm trước, khi nhận lệnh xuất binh ra trận nơi biên cương, hắn đã buộc thánh thượng đồng ý, nếu hắn tiêu diệt sạch bọn Thát Đát xâm phạm biên thuỳ hơn mười năm nay thì sẽ không phái hắn ra tiền tuyến nữa, chuyển thành xử lý quân sự ở trong triều, hoặc dẫn binh ở Thiên Sách.
Hắn là dùng mạng đổi lấy những ngày tháng an tâm lạc ý làm đến nơi đến chốn như bây giờ, như thế, mới có thể lâu lâu dài dài ở bên cạnh ái nhân.
Diệp Minh Hoan hừ một tiếng, ủy khuất nói: "Trong mắt đệ huynh chẳng hề có danh dự gì đáng nói." Còn ngấm ngầm oán trách hắn nhiều lần lừa gạt y hồi trước.
"Minh Hoan đây là đang nghi ngờ khả năng lên giường của đại ca?"
"Đương nhiên... Hả?" Diệp Minh Hoan nói một nửa mới phản ứng kịp, tức muốn hộc máu nháo với Cố Kình, "Huynh bớt nói đùa! Thành thật nói cho đệ."
Cố Kình vừa nói, vừa lặng yên không một tiếng động thò vuốt sói vào quần áo y, "Là khâu bài binh và phân phát quân lương trong triều xảy ra vấn đề, bây giờ đã xử lý xong bảy tám phần, còn có chút chuyện nhỏ không đáng kể, ta phái Tiêu Vân đi chuẩn bị. Không quá mức quan trọng, đệ đừng lo lắng."
"Ò, Tiêu Vân..."
Nghe thấy cái tên này, Diệp Minh Hoan ngơ ngác gật đầu, nhắc lại vài ngày trước, Cố Kình "nhất thời hứng khởi", đem Tiêu Vân thủ ở bên cạnh, làm ám vệ tùy thân, trong tối ngoài sáng gây khó dễ cho người ta. Diệp Minh Hoan không khỏi thầm nghĩ, Tiêu Vân lúc này còn không phải là bị đại ca chỉnh chết hay sao... Nam nhân này chiếm hữu cực mạnh, máu ghen ghê gớm, lúc trước y liên hợp với Tiêu Vân lừa huynh ấy như vậy, nhất định người ngày hận chết Tiêu Vân rồi.
Diệp Minh Hoan le lưỡi, âm thầm cầu nguyện cho thị vệ gặp vận rủi trời hỡi kia, ngàn vạn lần phải kiên cường sống sót trong tay đại ca.
"Đang nghĩ cái gì?" Cố Kình khều khều chóp mũi y, khoá thiếu niên quần áo xộc xệch vào lòng, "Nhớ Tiêu Vân?"
Diệp Minh Hoan nghe vậy, lắc đầu cười ngượng ngùng: "Không không không, không có không có!" Cũng không để ý lúc mình thất thần vừa rồi, xiêm y đã bị đại ca lột toang hoang, lúc này chột dạ, còn vươn người, chủ động bám lấy bả vai Cố Kình, dùng mặt cọ cọ l*иg ngực hắn giống như lấy lòng.
Cố Kình rất hưởng thụ hành vi dính người như mèo của y, thân mình ngã ra sau tựa lên ghế trúc, khi có khi không vuốt ve chú mèo đang ghé vào mình làm nũng, cười như không cười trả lời một câu: "Phải không?"
Cùng lúc đó, bàn tay đang chấm mυ'ŧ khắp nơi mò xuống cặp mông Diệp Minh Hoan, cách lớp tiết khố hơi mỏng, cảm thụ mông thịt ấm áp mềm mại.
Độ cong no đủ kia vừa lúc có thể dùng một tay bóp gọn, lúc hắn dùng đầu ngón tay khảy khảy, hai gò thịt mềm ấy cũng rung động theo, vô cùng dụ người.
Diệp Minh Hoan bị bàn tay sắc tình của đại ca tới lui châm lửa, bắt đầu rêи ɾỉ "ư ư a a", đã sớm quên chuyện Tiêu Vân gì đó ra sau đầu, ôm vòng eo cường tráng của Cố Kình, xoay lắc cái mông dâʍ đãиɠ.
Cố Kình thấy y quấn lên người mình như kẹo kéo, chỉ là buồn cười, đầu ngón tay đẩy tiết khố ra, quen cửa quen nẻo sờ lên đóa mật hoa đang chầm chậm thức tỉnh kia. Diệp Minh Hoan lập tức nhạy cảm đến khẽ giãy giụa, khi hai người mải mê quấn nhau, cái ghế trúc phát ra tiếng "kẽo kẹt" vì chịu không nổi sức nặng.
"Ưʍ..." Diệp Minh Hoan thốt lên, "Đại ca, mau đi xuống! Huynh thật nặng, cái ghế sắp sụp." Đây chính là chiếc ghế mà Tầm Mai đã đan rất lâu cho y, y rất thích, nếu bị cục tạ như đại ca đè, hứng chịu trọng lượng của hai người, còn không phải nát thành từng mảnh hay sao.
"Không hỏng đâu." Ngón tay dài đầy vết chai đánh đánh đùa nghịch mấy nếp gấp bên ngoài, chỉ một lúc sau, đã có chất lỏng trơn trượt dính lên đầu ngón tay Cố Kình.
"Nhưng... ưʍ... đây là trong sân..." Lỡ Đạp Tuyết, Tầm Mai trở lại, nhìn thấy y cùng đại ca tằng tịu giữa ban ngày ban mặt, còn không phải bị dọa ngất sao?
Cố Kình nhếch môi cười, cũng không trả lời, ống tay áo bên dưới chấn động, giũ thứ gì đó dài dài vào lòng bàn tay.
Thiếu niên không biết, gã đàn ông xấu xa này đã sớm cho lui cả sai vặt lẫn thị nữ trong viện của y ra ngoài hết, bây giờ không biết đang đánh ý đồ xấu gì, chuẩn bị suồng sã chơi đùa y.
"Minh Hoan có biết... ta ở chỗ của Tiêu Vân, tìm được một thứ rất thú vị."
Diệp Minh Hoan phát ra giọng mũi nghi vấn, sau đó lập tức cảm giác được có gì đó lành lạnh chọc lên mông mình, "Cái gì a..."
Nghĩ là đại ca lại tìm ra trò gì mới trêu đùa mình, Diệp Minh Hoan thầm mắng, quay đầu xuống xem, sắc mặt nháy mắt thay đổi.
"Đây... đại ca... đây..."
Cố Kình vừa bóp mông y, vừa đâm thọc cái thứ dài dài đó vào kẽ mông y, "Ta nhớ rõ, đây là như ý ngọc bách* vua ban bốn năm trước, vốn vẫn luôn bày trong thư phòng của đệ, sao lại...?"
*Như ý là cái này, nguồn khác nhau ghi công dụng khác nhau: binh khí, vật tượng trưng cho cát tường, đồ gãi ngứa trong dân gian..."Đệ... đệ chỉ là..." Còn nhớ khi ấy, Diệp Minh Hoan điều tra ra Tiêu Vân không phải kẻ tập kích mình hằng đêm, trong lòng áy náy nên mới bảo Tầm Mai lấy như ý bạch ngọc trong thư phòng đưa cho Tiêu Vân làm quà nhận lỗi. Không ngờ vậy mà cũng có thể bị đại ca tìm ra để nói chuyện...
Lu dấm này thật sự bị vẩy đến tung tóe cả lên, Diệp Minh Hoan le lưỡi, cười ha ha: "Đại ca, còn không phải chỉ là thứ vua ban thôi sao, phủ của chúng ta không thiếu mấy thứ ấy, cũng thường tiện tay thưởng cho hạ nhân mà... Huynh đừng suy nghĩ nhiều, lúc ấy đệ chỉ bảo Tầm Mai tùy tiện lấy thứ gì coi được trong thư phòng để thưởng, không biết đại ca thích, nếu như thế, huynh cứ lấy lại, đệ tìm thứ khác giống như vậy đưa hắn là được."
"Hửm? Đệ còn muốn tìm cái gì thưởng hắn?"
Trong lòng Diệp Minh Hoan lộp bộp trầm xuống, nghĩ thầm không xong rồi, vội sửa miệng: "Không phải... Đệ không thưởng!"
Cố Kình không lên tiếng, thưởng thức cây như ý ngọc bích trầm ngâm hồi lâu. Sau một lúc, không rõ nguyên do, nói: "Cây như ý này thật không tệ..."
Diệp Minh Hoan cũng không biết ý hắn là gì, lại nhìn cây như ý bằng ngọc kia thật là vật thượng thừa. Ngọc trong sáng, cảm giác nõn nà như mỡ dê rất tốt, cán dài cong lên, trên tay cầm có chạm hoa văn lá hạnh, đầu móc thì dẹp như lá cọ.
Cái thứ nhẵn nhụi này sờ lên như tơ lụa, bị Cố Kình cầm, không ngừng cọ xát, xoa vòng trên cái đùi trắng ngần của thiếu niên, lại rê đến khe mông, vét dâʍ ɖị©ɧ, sau đó, ấy thế mà hắn thọc cây như ý to bằng hai ngón tay vào trong cúc hoa của y!
"Ứm --!!"
Diệp Minh Hoan cắn răng, ngưỡng cái cổ thon dài lên, thở ra một tiếng mang theo rêи ɾỉ gợϊ ȶìиᏂ, đôi mắt đen láy như chú nai con nháy mắt dâng lên một tầng hơi nước.
Cố Kình thuận thế gặm cắn bên cổ y, hàm răng ngoạm lấy da thịt hơi mỏng, đầu lưỡi đè lên, mυ'ŧ mạnh một cái -- "Chụt" một tiếng, buông ra, lập tức có tơ máu chảy ra từ làn da trông như bạch ngọc. Nam nhân lẳng lặng ngắm một lát, đáy mắt chứa mấy tầng lửa dục, lại liên tiếp trồng mấy quả dâu tây ái muội trên cổ, trên xương quai xanh của thiếu niên.
Diệp Minh Hoan trốn không kịp, hậu huyệt lại bị một thứ nong chặt, hoảng hốt vừa thở vừa kêu: "Đại ca đừng mà... Nha á... Đây là đồ vua ban! Sao có thể --"
Cố Kình ấy vậy mà lại dùng lời y vừa mới nói, đáp: "Nhà của chúng ta không thiếu những thứ này, vua ban thì sao chứ."
Dứt lời, cầm lấy cái đầu móc, xoay xoay đẩy mạnh từng tấc từng tấc vào bên trong. Thứ này không to, cái động mật của thiếu niên lại là cái động đã bị thao chín, thoải mái nuốt vào, ngọc đẹp dính dâʍ ŧᏂủy̠, sáng bóng dưới ánh mặt trời, quả nhiên là da^ʍ mỹ hoa mỹ.
Cuối cùng Cố Kình cũng biết vì sao những kẻ có tiền cổ quái luôn thích mua mấy thứ dâʍ ɖu͙© thiên hình vạn trạng trong khuê phòng, mỗi ngày bày nhiều trò nhét vào mấy cái lỗ của luyến sủng hoặc tình nhi. Hóa ra, đó thật là một kỳ cảnh da^ʍ lệ.
Cái mông trắng như tuyết, cái lỗ thịt đỏ tươi, cắm khúc ngọc trong suốt nhẵn nhụi như mỡ dê, phụ trợ lẫn nhau, thiếu cái nào cũng không được, thật sự là nhìn mà khiến người ta kích động, lửa dục bùng cháy, hận không thể rút khúc ngọc ra, thay bằng dương cụ thô cứng tím đen của mình, nhưng chỉ sợ sẽ phá hủy cảnh xinh đẹp như vậy, rồi lại thèm muốn kɧoáı ©ảʍ vô thượng khi vấy bẩn thứ xinh đẹp như thế.
"Sao cái miệng nhỏ lại hút hăng hái đến vậy?"
Cố Kình tiến sát lại ngắm cho kỹ, chỉ thấy cái lỗ mới nhận tình ái vài hôm trước đang không ngừng khép mở nuốt nhả như con cá đòi ăn, nếu vạch hai gò mông phì nhiêu ra còn có thể thấy những nếp gấp xinh đẹp bị dịch ruột non thấm ướt.
Cái cán dài của gậy như ý có một đoạn uốn lượn, phải banh rộng cửa động mới có thể tiến vào. Cố Kình đổi góc độ, vạch cúc y ra, chậm rãi nhét vào từng tấc một, chất ngọc mát lạnh giải tỏa lửa nóng trong vách thịt, khiến Diệp Minh Hoan rêи ɾỉ một trận: "Á... Đừng... Không được, đại ca... Như ý quá dài, quá dài... sẽ thúc tới!"
"Dài hơn cả đại ca à?"
Mặt Diệp Minh Hoan đỏ phừng phừng, hồng hộc thở phì phò, xấu hổ nói: "Ưʍ... Không dài như đại ca..."
Cố Kình cười, Diệp Minh Hoan gối đầu lên ngực hắn, cảm giác l*иg ngực nam nhân chấn động, khẳng định là mình đã nói đúng, vội vàng vuốt đuôi, "Đại ca còn to hơn gậy như ý, thật dài, thật thô... nóng hổi, cắm vào mới thoải mái..."
Diệp Minh Hoan lắc lắc mông, "Không cần gậy như ý đâu, muốn, muốn côn ŧᏂịŧ đại ca..."
"Da^ʍ loàn." Cố Kình cười mắng một câu, lập tức làm như lời y nói, cầm gậy như ý định rút ra ngoài. Diệp Minh Hoan thấy thế mới thở phào một hơi, vội thả lỏng cúc hoa, để nam nhân nhanh chóng rút thứ đó ra.
Ai ngờ, đang lúc Diệp Minh Hoan thả lỏng hết mức, Cố Kình bỗng dưng bắt đúng thời cơ, bàn tay nhắm ngay đầu móc của cây gậy, đập mạnh một cái -- chỉ nghe thấy tiếng nước vang to cái "phụt", khúc ngọc đột nhiên thúc vào cực sâu!
Diệp Minh Hoan lập tức hét lên, cảm thấy như bị nam nhân không hề biết nặng nhẹ bắt lấy vòng eo thô lỗ mà thao mà làm tới đáy, sướиɠ đến eo bụng chua xót, thân dưới run mạnh, cắn chặt môi dưới mới nhịn xuống những tiếng kêu da^ʍ lãng cực điểm.
"Hu --" Diệp Minh Hoan bám vào bả vai đại ca, níu chặt y phục Cố Kình, mười ngón tay dùng sức đến trắng bệch, "Đại ca... sâu quá..."
Tay cầm mượt mà của khúc như ý bằng ngọc cắm thật sâu, càng chết người chính là cái đoạn giữa uốn lượn cong lên đè niêm mạc và hoa tâm yếu ớt, thông qua sự co thắt trong động thịt của mình, Diệp Minh Hoan cảm nhận rất rõ ràng hình dạng, chiều dài của khúc ngọc trong cơ thể.
Mà bạch ngọc mát lạnh kia bị độ ấm cơ thể hâm nóng, dần dần ấm lên, trở nên cùng nhiệt độ với cơ thể y. Không giống như dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng của đại ca, bây giờ thứ được ngậm bên trong này có kích cỡ thích hợp, độ ấm thích hợp, vừa đủ thoái mái.
Rất nhanh y đã dậy được hứng thú, bắt đầu rêи ɾỉ.
"Ư... Ưm a..."
"A, đừng, đừng sâu nữa! Ưm ư..."
Cố Kình đẩy khúc như ý vào, lại túm chặt đầu móc rút ra, tay cầm uốn lượn chà sát điểm da^ʍ, nghiến qua nghiến lại, dâʍ ŧᏂủy̠ lập tức tẩm toàn bộ đóa cúc, ái dịch bị thọc làm không kiềm được bắn "phụt phụt" ra ngoài.
"A a -- chậm một chút chậm một chút... Ưmm! Ha a... Sướиɠ quá..."
"A... Nhá, cà tới! Ô! Cà tới hoa tâm... A a không được không được --"
Ai ngờ Cố Kình cợt nhã chơi đùa một lúc, thấy Diệp Minh Hoan càng lúc càng hăng hái, bởi vì bị một cây gậy như ý chơi mà làn da trắng như tuyết bị tìиɧ ɖu͙© hun nóng đến đỏ ửng, đôi mắt ngậm sương, khóe mắt phi hoa, vòng eo uốn éo, thở gấp rêи ɾỉ... hắn không khỏi bắt đầu ghen, rút khúc ngọc ra nửa cây, sau đó chẳng hề thọc rút gì nữa.
"Cây như ý này dính đầy dịch nhờn của đệ, đệ có còn muốn đưa cho Tiêu Vân không?"
Diệp Minh Hoan thẹn đến toàn thân nóng lên, "Không, không dám đâu... Đại ca, huynh nói cái gì vậy..."
"Ta thấy Tiêu Vân đặt cây như ý này trên bàn sách, ngày nào cũng vuốt ve thưởng thức đủ kiểu..." Giọng Cố Kình lạnh lùng, "Bây giờ đệ lại nuốt nó vào cái lỗ da^ʍ của mình..."
Đôi mắt Diệp Minh Hoan run lên, giơ tay đánh l*иg ngực Cố Kình, "Đại ca! Còn không phải huynh rắp tâm trêu cợt đệ! Bây giờ lại ghen với một vật chết, chẳng ra làm sao cả."
Cố Kình bắt lấy bàn tay y, đặt lên môi hôn, nhưng vẫn trơ mặt thừa nhận: "Đúng vậy, ta chính là ăn dấm của một vật chết đấy."
"Có phải huynh vẫn còn so đo chuyện của Tiêu Vân không?"
Đôi mắt như chim ưng của nam nhân nguy hiểm nheo lại: "Hư hỏng, đệ đều biết."
Diệp Minh Hoan hờn dỗi, sau đó vòng tay ra sau lưng, rút khúc ngọc đang cắm ở tiểu huyệt ra.
"Huynh cũng không phải không hiểu lòng đệ..." Thiếu niên một tay vứt khúc ngọc, ghé vào trên người Cố Kình như không xương, dùng cái mông ướt đẫm cọ cọ đũng quần nam nhân, "Huynh so đo với người ngoài không liên quan làm cái gì, đệ chỉ là..."
Cố Kình cắn răng, quai hàm bạnh ra, đôi tay bóp cặp mông dâʍ đãиɠ gợϊ ȶìиᏂ của y.
"Đệ chỉ là của một mình huynh thôi, đừng quan tâm những cái khác nữa, Kình ca ca, huynh thương thương đệ... Ưm, dùng chỗ này... dùng côn ŧᏂịŧ lớn... tiến vào, tiến vào nha..."
Cố Kình không thể nhẫn nại tiếp được, kéo tiết khố xuống, làm một phát vào cái động da^ʍ lòng tham không đáy kia. Chợt, những tiếng da^ʍ ngôn lãng ngữ dần dần vυ't cao phiêu đãng trong viện Hương Mai, giọng thiếu niên khàn khàn không ngừng gọi "Hảo tướng công", "Tình ca ca", cũng không thấy âm thanh "kẽo kẹt" nọ dừng bao giờ.
Đảo mắt đã chạng vạng.
Tầm Mai ẵm một con chồn tuyết thuần trắng mặc cái áo lụa đỏ trên tay, đang từ sân sau trở lại viện Hương Mai. Đạp Tuyết ở trong phòng nghe thấy động tĩnh, mở cửa viện ra đón.
"Ây, ngươi may y phục mới cho chồn con từ khi nào thế? Dễ thương quá!"
Tầm Mai nói đùa vài câu với nàng, sau đó để Đạp Tuyết tạm thời chăm sóc chú chồn, xoay người vào đình thu thập trái cây và nước trà mà tiểu thiếu gia ăn trước khi ngủ trưa. Vừa tới, lại trợn tròn mắt, chỉ thấy chiếc ghế trúc nàng cực khổ bện bây giờ đã nát tan, mấy cành trúc thô to cố ý gia cố thêm cũng gãy hết, hoa trang trí bên trên cũng tan tành, trên những chiếc lá bạch quả rơi đầy đất còn dính không ít chất lỏng trắng đυ.c khả nghi.
Tầm Mai vừa thu dọn, vừa nhìn về phía phòng oán giận: "Tiểu thiếu gia, chiều nay ngài làm cái gì, sao lại phá hỏng đồ tốt của người ta!"
Bên kia, Diệp Minh Hoan dựa cửa, che mông, nghe vậy mặt đỏ bừng, cũng không biết nên trả lời như thế nào.