Diệp Minh Hoan mặt đỏ tai hồng, không dám nhìn vào mắt Cố Kình, còn chưa hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra, đã bị đại ca làm đến chỉ có thể ngoan ngoãn đáp lời: "Thích lắm! Thích! Hu... Thích bị đại ca thao như vậy —— á..."
Nhìn thiếu niên ngoan như thế, tâm tình Cố Kình tốt vô cùng, hai tay chụp gò mông mượt mà của Diệp Minh Hoan, mười ngón tay bóp lấy bóp để cặp mông thịt chín mọng, lại bắt đầu trên dưới thọc làm. Diệp Minh Hoan bị thúc đến chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, nghiệt căn trước người run rẩy, phun ra từng luồng dịch đùn đυ.c, bắn lên tận ngực hai người, thậm chí dính đầy cằm Cố Kình, da^ʍ mị đến rối tinh rối mù.
Cố Kình trầm thấp cười, lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên người, thuận tay bôi lên cánh môi đỏ thắm của Diệp Minh Hoan. Người nọ theo bản năng đưa lưỡi ra liếʍ, đầu lưỡi đỏ tươi cuốn một cái, mang ngón tay Cố Kình vào trong miệng nhỏ nóng ướt.
"Cái miệng phía trên của Minh Hoan so với cái phía dưới càng nóng, càng chặt..."
Diệp Minh Hoan ngượng ngùng liếc Cố Kình, lại không biết đôi con ngươi đong đầy tìиɧ ɖu͙© của mình lúc liếc xéo mang theo mười hai vạn phần dụ chọc và câu dẫn, khiến người thất điên bát đảo. Y ngậm lấy hai ngón tay Cố Kình, rất có ý vị ám chỉ mà khẽ liếʍ, mυ'ŧ lấy, sau đó mơ hồ nói: "Vậy đại ca... muốn nếm thử mùi vị cái miệng nhỏ phía trên của Minh Hoan hay không?"
Yêu tinh này...
Cố Kình lập tức bị chọc tới nỗi máu muốn không về kinh mạch được, dồn sức một cái, lật người đang nằm trên đệm lên, "bóc" một tiếng, rút côn ŧᏂịŧ ra, gác chân trái lên ghế, chợt nắm lấy côn ŧᏂịŧ còn dính dâʍ ɖị©ɧ, gí sát vào gương mặt đầy xuân tình của Diệp Minh Hoan.
Cự vật nặng trịch quất "bạch bạch" lên gò má thiếu niên, "Ngậm vào."
"Ưʍ..." Mùi dươиɠ ѵậŧ ập vào mặt khiến Diệp Minh Hoan nhíu mày, nhưng bên dưới hạ thân nước trào ra lại càng nhiều. Y thử thăm dò vươn đầu lưỡi, khẽ đυ.ng đυ.ng qυყ đầυ như chuồn chuồn lướt nước. Đầu nấm có bao bọc một tầng niêm mạc nhơn nhớt, lỗ tinh đang hấp háy thở, dường như không ngừng có hơi nóng phun ra. Thiếu niên lập tức dùng đầu lưỡi lấp kín nó, dùng đôi môi bao lại, chợt mυ'ŧ vào một cái thật mạnh.
"Szzzz ——" Cố Kình cắn chặt răng, khó nhịn nâng hàm, ngón tay đang nắm đầu vai thiếu niên siết chặt, "Dâʍ đãиɠ, ai dạy ngươi những thứ này!"
"Um... Ô..." Bộ dáng Diệp Minh Hoan như bị chinh phục bởi tìиɧ ɖu͙©, cái miệng nhỏ nhắn hơi buông lỏng côn ŧᏂịŧ, dùng giọng nói ngọt ngào run run mà phát lãng: "Đều tại đại ca, thao Minh Hoan... thành da^ʍ như vậy... Um..."
Nói xong, lại bắt đầu như mèo con liếʍ ăn, dùng đầu lưỡi liếʍ từng chút từng chút lên cây thịt thô tráng, từ qυყ đầυ đến rãnh mũ. Sau đó, mặt lưỡi thuận theo chỗ giao thoa của những đường gân dữ tợn mà liếʍ dần xuống, chuyển qua ngậm lấy túi trứng, hôn mấy cái, lại dùng gò má làm nũng cọ cọ cây thịt nóng hổi.
Cố Kình chỉ nhìn hành vi dâʍ đãиɠ hưởng thụ của đệ đệ ruột thịt mà lý trí lung lay, sắp kiềm không nổi.
"Minh Hoan..."
Diệp Minh Hoan vùi mặt vào đống lôиɠ ʍυ rậm rạp, lại bị chà phát ngứa, thế là chầm chậm lui ra, sau đó nâng cự vật lên, lấy đôi môi mềm mại ma sát qua lại thân dươиɠ ѵậŧ đang phồng thật to.
"Minh Hoan... Minh Hoan!"
"Đại ca... Um... Um..." Diệp Minh Hoan ra sức mυ'ŧ hôn một đường từ gốc côn ŧᏂịŧ đến qυყ đầυ, giương mắt như muốn quyến rũ ai, giọng run rẩy hỏi, "Sao vậy, đại ca... Không thoải mái sao..."
...
"Minh Hoan!"
"Minh Hoan, tỉnh tỉnh!"
... Hửm?
Diệp Minh Hoan mờ mịt tỉnh dậy, hai mắt uể oải, không biết hôm nay là hôm nào, chỉ theo bản năng chép chép miệng.
Cố Kình thì mặt mũi trương hồng, gân xanh trên cổ và trán đập thình thịch lên.
Có trời mới biết đệ đệ ngoan của hắn đã làm cái gì.
Một lúc trước, Cố Kình nửa dựa người, hắn vốn đang buồn ngủ nặng nề, Diệp Minh Hoan gối lên chân của hắn lại trở mình, cứ đổi tư thế nằm, trong miệng cũng lẩm bẩm cái gì, thật lâu sau mới yên tĩnh lại.
Thiếu niên ôm lấy eo Cố Kình, chôn mặt giữa háng hắn, dường như đã ngủ an ổn. Cố Kình trấn áp tìиɧ ɖu͙© vỗ vỗ đầu vai y, sau đó nhẹ nhàng lùi về sau một tấc. Tĩnh lặng hồi lâu mới chợp mắt.
Ai ngờ chẳng bao lâu, dươиɠ ѵậŧ ẩn núp dưới khố đột nhiên chạm vào một thứ mềm mại, bỗng dưng xuất hiện kɧoáı ©ảʍ khiến lông mày Cố Kình nhảy dựng.
Vừa mới cúi đầu, không ngờ lại thấy cánh môi hồng của thiếu niên đặt ở chỗ cộm lên giữa hai chân mình, đang vô thức vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếʍ láp.
Thiếu niên trong lúc ngủ say mang theo khuôn mặt ngây thơ vô tội lại làm nên chuyện dâʍ đãиɠ khiến người ta líu lưỡi như vậy —— Đầu lưỡi mềm mại ướŧ áŧ của y liếʍ láp dưới đáy quần nam nhân, nước miếng dần dần làm ướt khối vải sậm màu, thấm thành một màu càng tối hơn.
Thoáng chốc trong đầu Cố Kình xẹt lên một mảnh điện quang hỏa thạch, cứng ngay lập tức.
Bây giờ nhìn bộ dáng tỉnh dậy sau khi mê hoặc người khác của Diệp Minh Hoan, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ. Cố Kình vội tóm một cái chăn mỏng đắp lên hạ thân, một tay vuốt lên gò má thiếu niên, "Nói cho đại ca nghe... vừa rồi đệ mơ thấy cái gì?"
Lúc hắn nói chuyện, tranh thủ dùng bụng ngón cái vê vê cánh môi dưới của thiếu niên, xoa vò trái phải một cách ngập tràn du͙© vọиɠ, mới xoa ba cái, cánh môi mỏng mềm mại hơi lạnh kia đã nhanh chóng sung huyết, như một giọt mực chu sa rót vào lòng nước trong, loan ra một mảnh sắc hồng mai xinh đẹp.
Lúc này Cố Kình tận lực đè thấp thanh tuyến, giọng nói từ tính như từng bước từng bước dụ dỗ, khiến Diệp Minh Hoan thất điên bát đảo. Sắc trời đã tối, dạ minh châu khảm bên trong thùng xe tỏa ra hào quang nhàn nhạt. Dưới ánh sáng nhè nhẹ, ngũ quan vốn cứng rắn tuấn dật của đại ca trở nên vô cùng nhu hòa, mông lung, phút chốc dường như lẫn lộn với người đã bắt nạt y đến hai mắt đẫm lệ trong cảnh mộng, thân ảnh hai nam nhân như lang như hổ trùng khớp nhau.
Mới vừa rồi y mơ thấy cái gì?
Y...
Mơ thấy y ở trên xe ngựa đi về Dương Châu, bày ra tư thế vô sỉ chủ động cầu hoan, khóa ngồi trên háng đại ca.
Côn ŧᏂịŧ đại ca phình to như một thanh sắt nung đỏ, tùy ý ra vào bên trong huyệt của y, còn thì vặn eo lắc mông chủ động nghênh hợp sự xâm chiếm của nam nhân, bị đưa lêи đỉиɦ cực lạc hết lần này đến lần khác. Thậm chí không biết xấu hổ ôm hông đại ca, mυ'ŧ cái nghiệt căn còn dính dịch thể chính mình đến phát ra tiếng "tấm tắc" vang đội, vẻ mặt như say như mê.
Mùi tanh tưởi đặc trưng của đàn ông dường như vẫn còn lưu lại trong miệng, Diệp Minh Hoan không kìm nổi hồi tưởng lại tư vị thẹn người kia. Chẳng ngờ, đột nhiên dưới khố có dị động, nghiệt căn giật giật, vật bên dưới thế mà lại chậm rãi ngóc đầu dậy.
Chợt nổi lên phản ứng khó xử, khiến thiếu niên "tách" một cái thoát ra từ trong tưởng tượng.
Cố Kình đợi mãi không thấy Diệp Minh Hoan đáp lại, nương theo ánh sáng của dạ minh châu mà nhìn, chỉ thấy thiếu niên rụt đầu, lặng yên rơi nước mắt.
Lòng hắn lộp bộp trầm xuống, lập tức hoảng sợ, vươn tay ôm y. Diệp Minh Hoan lại không dấu vết né ra.