Con Riêng Nhân Thê

Chương 13

Tống Thao quyết định trước tiên quay trở lại, hưởng thụ thế giới hai người cùng với Tô Viễn, nhưng mà con trai hắn - Tống Dục còn ở nhà thì hiển nhiên không tiện làm việc, bởi vậy Tống Thao trực tiếp phái trợ lý đưa Tống Dục đến công ty con xử lý việc gấp.

Trùng hợp Trần quản gia cũng bị điều đi làm việc khác, khiến cho Tống Dục đối với sắp xếp này cảm thấy không vui, y ở nhà cùng với Tô Viễn quấn quýt một phen, sau đó mới đến công ty con.

Còn một mình, Tô Viễn mỗi ngày đều đến phòng Tống Dục đọc sách gϊếŧ thời gian, vừa nghĩ xem đến khi nào thì con riêng mới có thể trở về.

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời lên cao, trong phòng cũng là một mảnh trong vắt. từ sau khi mang thai, bụng Tô Viễn càng lúc càng lớn, đến hôm nay cậu mặc một kiện áo ngủ tơ lụa trắng rộng thùng thình nhưng vẫn có thể thấy được bụng tròn nhô lên cao cao, làm cho Tô Viễn tăng thêm vài phần hương vị mẫu tính*

Sau khi về đến nhà, Tống Thao vẫy lui người hầu ở lầu dưới, vốn định lặng lẽ lên lầu hai để cho Tô Viễn một kinh hỉ, nhưng tìm đến nửa ngày vẫn không thấy tiểu thê tử ở đâu, cuối cùng, hắn cảm thấy có chút kỳ quái mà mở ra cửa phòng con trai. Ngẩng đầu lên liền thấy tiểu thê tử đang ngồi trên ghế trong phòng Tống Dục, trên tay ôm một quyển sách.

“Sao lại không ở trong phòng, đang xem cái gì vậy?”

Tống Thao vốn đang lo lắng trong lòng, sau khi thấy Tô Viễn liền đè nén bồn chồn mà bình tĩnh lại, thay vào đó chính là du͙© vọиɠ ẩn sâu đang bắt đầu rục rịch nổi lên.

“Tống…. Tống Thao? Không, lão công, ngươi đã trở lại….”

Tô Viễn nguyên bản là vui mừng định quay đầu lại gọi tên Tống Dục, không ngờ người đứng ở đó lại là trượng phu Tống Thao đã lâu chưa gặp, cậu hoảng loạn vội vàng sửa miệng thay đổi xưng hô, sách trên tay thiếu chút nữa đã rớt xuống.

“Thế nào, không cao hứng? ta mua vé máy bay trở về sớm.”

Tống Thao nhàn nhã bước tới bên người Tô Viễn, dễ dàng đem sách từ tay Tô Viễn rút ra, tùy ý xem qua một chút liền ném qua bên cạnh, có chút suy tư mà nhìn tiểu thê tử đang đứng ngồi không yên trên ghế, thần sắc mang theo vài phần nghiền ngẫm.

Tô Viễn khẩn trương đến lắp bắp, ngay sau đó liền bị bàn tay Tống Thao luồn vào trong áo, ái muội mà chậm rãi vuốt ve eo sườn.

“Ô… Ân ha, cao hứng….. Đã lâu, không nhìn thấy lão công…..”

Tô Viễn thở hổn hển, cả người co lại nằm sấp trên mặt bàn, bất lực để mặc cho bàn tay Tống Thao làm càn, giống như một con thỏ trắng bị thợ săn tàn ác dạy dỗ đến trở nên thành thục, lúc này vừa sợ hãi nhưng cũng vừa thoải mái mà động tình rêи ɾỉ nức nở.

Tống Thao cũng không nói chuyện, chỉ yên lặng hưởng thụ cảm giác thoải mái đến hai mắt nheo lại, đôi tay giống như tùy ý tuần tra trên lãnh địa thuộc về chính mình, nhanh chóng đẩy ra nịt vυ' dưới áo ngủ Tô Viễn, khảy lên hai viên thịt đầṳ ѵú mềm nộn đàn hồi.

Nam nhân có chút cổ quái mà nhìn tiểu nhân thê hai mắt đã đẫm lệ mông lung trong l*иg ngực, khẽ hừ một tiếng, sau đó ôm Tô Viễn đi về phía phòng ngủ chính của hai người họ.

“Hiện tại ngươi cùng Tống Dục, quan hệ củng không tồi nhỉ?”

Tống Thao nhớ rõ đứa con trai này của hắn luôn có ý thức lãnh địa rất lớn, từ nhỏ đã không thích người khác chạm vào đồ vật của nó, ngay cả phụ phân là hắn mà cũng rất ít có cơ hội tiếp xúc, càng miễn bàn đến sách của Tống Dục. Thế mà hiện giờ Tô Viễn lại còn có thể tùy tiện lật xem, điều này làm cho Tống Thao có chút ngoài ý muốn.

“Ngày đó bị cảm mạo, ta chiếu cố y…… Sau đó, cứ như vậy……”

Thời điểm Tô Viễn nói dối, mặt cậu sẽ đỏ bừng, thậm chí còn nói lắp, nhưng mà lúc này Tống Dục không có ở bên cạnh, Tô Viễn chỉ đành cố gắng mà trả lời câu hỏi của Tống Thao, để cho nam nhân không nổi lên lòng nghi ngờ.

Cũng may thân thể Tô Viễn lúc này đang ở trong trạng thái động tình, Tống Thao cũng chỉ cho rằng cậu đang thẹn thùng, nên hắn cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi chút suy tính.

Ở chung thuận lợi dĩ nhiên chính là chuyện tốt, bất quá trở nên quá thân mật thì có lẽ vẫn chưa tới đi. Rốt cuộc hai người số tuổi không chênh lệch lắm, chuyện cần kiêng dè thì cũng phải nên kiêng dè.

“Hòa thuận với nhau cũng không tồi, nhưng mà về sau vẫn là cần chú ý cho thỏa đáng, ngươi là mẹ kế thì không nên ở lâu trong phòng con riêng, biết không?”

Tâm Tô Viễn nhảy lên theo từng chữ Tống Thao nói ra, sợ bị Tống Thao nhìn ra vấn đề. Nhưng mà vô luận Tô Viễn có ý đồ quan sát biểu tình Tống Thao như thế nào, thì cũng không nhìn ra được điều gì khác lạ, giống như hắn chỉ đang thật sự khuyên giải cậu chú ý đúng mực mà thôi.

Tống Dục đột nhiên rời đi, Tống Thao ngoài ý muốn mà trở về, đều làm cho Tô Viễn giờ phút này không biết phải làm sao, cậu hoảng loạn che dấu hết thảy không để cho sự tình bị phơi bày ra ánh sáng, cả người đều run rẩy bị Tống Thao ôm vào trong ngực mang ra khỏi phòng Tống Dục.

“Hảo hảo nằm xuống, để lão công nhìn xem bụng đã lớn thế nào rồi.”

“Ô…… Đừng, đừng kéo….”

Tô Viễn đỏ mặt được nam nhân đặt xuống giường lớn, kéo xuống áo ngủ, bụng thai dưới lớp áo trông càng thêm lớn hơn, cơ hồ muốn đem qυầи ɭóŧ căng đến chỉ có thể miễn cưởng bao lấy nơi riêng tư phía dưới, dường như hai chân thon dài cũng càng thêm tinh tế.

“Mấy ngày không gặp đã mập lên như thế này rồi.”

Tống Thao sắc mị mị mà kéo xuống qυầи ɭóŧ Tô Viễn, kéo đến khi qυầи ɭóŧ mắc lên trên một mắc cá chân của Tô Viễn mới dừng lại. Sau đó nam nhân đẩy ra hai đùi trơn bóng của thiếu niên, khảy lên côn ŧᏂịŧ ngây ngô hơi ngóc đầu dậy, cẩn thận quan sát kim hoàn đính trên nộn huyệt.

“A a….. Lão công, lão công nhẹ chút! Ô, chịu không nổi…..”

Tô Viễn nhanh chóng cảm nhận được ngón tay thô tráng của nam nhân đang sờ lên hạ thể ướt dầm dề của cậu, cậu không tự chủ được mà co rúm lại, đồng thời thít chặt miệng l*и, âʍ đa͙σ sau mang thai dị thường mẫn cảm, bởi vậy bị đùa bỡn đến kɧoáı ©ảʍ ập tới liên tục, làm cho Tô Viễn hô hấp dần thô suyễn.

Hương vị trong phòng ngủ chính vừa xa lạ vừa quen thuộc khiến cho Tô Viễn nhịn không được mà run rẩy, giống như quay trở lại đoạn thời gian mà cậu cùng Tống Dục còn chưa phát sinh quan hệ, Tống Thao cũng không có đi công tác, cậu bị nhốt trong căn phòng dâʍ ɭσạи này, mỗi ngày đều chờ Tống Thao về nhà ôm cậu – một thê tử từ lúc tân hôn đã không thể xuống được giường.

Tống Thao lúc này căn bản không biết được tâm tình phức tạp của Tô Viễn, chỉ là cẩn thận đem bên trong bên ngoài dựng huyệt của tiểu thê tử sờ soạng hết một lần, lúc này mới đem ánh mắt chuyển đến nam căn ngây ngô phía trên.

So với động thịt màu mỡ ở dưới đã quen đầu hạ ©ôи ŧɧịt̠ nam nhân, thì dươиɠ ѵậŧ phía trên của Tô Viễn có vẻ đặc biệt phấn nộn. Nói là dươиɠ ѵậŧ, chi bằng nói là thứ đồ chơi trang trí giữa hai chân của song tính nhân, giúp làm tăng thêm cảm nhận khi bị nam nhân chân chính xâm phạm.

Hơn nữa đại bộ phận người song tính một khi đã bị phá trinh, bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào tử ©υиɠ, thì nam căn phía trước sẽ dần bắt đầu thoái hóa, thậm chí một số bộ phận các nô song tính trong những nhà giàu có thường được thống nhất xử lý, để tránh cho thể chất đặc thù của họ làm cho nữ nhân trong nhà tạo thành chuyện không tiện. (ý là người song tính cũng có thể khiến nữ giới mang thai, nên cần khống chế cái kia để không xảy ra chuyện ngoài ý muốn)

Tống Thao cầm hộp trang sức bằng gỗ được điêu khắc tinh mỹ trong tay, ý vị thâm trường mà đưa cho Tô Viễn.

“Cho ngươi mang đồ chơi nhỏ, vẫn là theo quy củ như trước, tự mình chọn một cái, về sau cứ cách ba ngày thì đổi một lần.”

Tô Viễn nhìn hộp gỗ, vừa do dự vừa hoảng sợ, hiển nhiên lần trước cậu bị Tống Thao chuẩn bị ngoạn ý cho âm đế khắc sâu vào trong tâm trí, cậu không biết lần này Tống Thao lại sắp xếp đồ vật cổ quái gì.

Lúc này Tô Viễn bị Tống Thao nhìn chằm chằm, không thể không mở hộp ra, cậu không dám thở nhìn vào đồ vật đang nằm yên bên trong.

“Cạch” một tiếng, nắp hộp chậm rãi nâng lên, trên lớp nhung lụa đẹp đẽ quý giá lẳng lặng bày ra ba kiện phối sức vàng bạc tinh mỹ kỳ lạ, giống như một cái l*иg rỗng, bên trong còn có một trụ cao su mềm nhỏ tinh tế dựng thẳng, lúc này ở dưới ánh đèn chiếu rọi xuống, lóe lên vẻ châu quang bảo khí, nhưng cũng da^ʍ mĩ vô cùng.

Đây là vật mà Tống Thao trả giá tiền cao để tìm thợ thủ công chế tạo ra tắc niệu đạo, đối với người song tính, còn gọi là thư lung.

Rất nhiều song tính nhân bị nuôi dưỡng sẽ phải mang lên món đồ chơi trợ hứng cho chuyện giường chiếu này. Thư lung tinh mỹ được chạm rỗng sẽ giống như cái l*иg sắt mà khóa trụ qυყ đầυ hồng nhạt của người song tính, tắc cao su mềm sẽ lấp kín chặt chẽ miệng niệu đạo, khiến cho song tính nhân ở thời điểm cao trào không thể thuận lợi bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Ở trên giường bị chủ nhân không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ các điểm mẫn cảm, nhưng lại khó có thể chân chính đạt tới cao trào, nhóm song tính nhân sẽ bị kɧoáı ©ảʍ cùng thống khổ song trọng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến cho thịt l*и phía dưới càng co bóp mυ'ŧ chặt, thậm chí toàn thân đều bị tìиɧ ɖu͙© chi phối, sẽ không ngừng khóc lóc cầu xin tha thứ, làm cho các nam nhân cắm vào trong cơ thể bọn họ cảm nhận được cực hạn ham muốn chinh phục cùng cảm giác khống chế, không ít các nhà quyền quý đặc biệt yêu thích loại tình thú này.

Hơn nữa lúc đầu song tính nhân có thể nửa ngày sẽ được dỡ xuống một lần để bài xuất tϊиɧ ɖϊ©h͙, về sau thời gian đeo thư lung càng ngày càng dài, ức chế cao trào bắn tinh càng lâu, hoa hành của họ cũng sẽ dần dần mất đi năng lực cao trào, hoàn toàn trở thành một vật trang trí trên thân thể, chỉ có thể ngẫu nhiên bị các nam nhân nắm trong tay thưởng thức một phen mà thôi.

Lúc này thân thể của người song tính bắt buộc phải học cách dùng hậu huyệt cao trào như thế nào, cũng vì vậy mà l*и cũng sẽ phát dục đến dị thường màu mỡ hương nộn, rất nhiều người sẽ đem song tính nhân trong tay mình dạy dỗ thành vưu vật vô pháp dùng nam căn cao trào ở trên giường, mà Tống Thao lần này cũng chính là quyết định như vậy.

“Trước tiên mang nửa ngày, quen rồi thì học cách mang một ngày, hai ngày liên tục. Chờ đến khi phía dưới ngươi đã quen thuộc, liền có thể lấy xuống.”

Tống Thao nhẹ nhàng mà tà ác nói bên tai Tô Viễn, làm cho Tô Viễn vừa thẹn vừa sợ đến nước mắt không kiềm được mà chảy xuống.

Nam nhân nói ngày mà có thế lấy thứ đó xuống, cũng chính là lúc mà hoa hành của cậu bị dạy dỗ đến độ không thể cao trào được nữa, đạo cụ kia tất nhiên cũng không còn ý nghĩa, bởi vì thân thể cậu đã hoàn toàn bị thay đổi.

“Lão công…. Cầu xin ngươi, ta có thể không mang được không….. Ta sẽ không thể đi vệ sinh được….”

Tô Viễn chưa từ bỏ ý định mà cầu xin nam nhân buông tha cho cậu, nhưng càng làm cho Tống Thao buồn cười.

“Vật nhỏ của ta, chẳng lẽ ngươi không biết dùng cái miệng nhỏ phía trước này để đi tiểu?”

Tống Thao dùng ngón tay sắc tình sờ tới khe hở giữa hai mảnh môi thịt, nắm lấy âm đế hoàn xoa nắn, sắc mặt Tô Viễn trong nháy mắt trắng bệch, khuất nhục mà cuộn tròn người lại.

“Nếu gả lại đây, ngươi liền phải học cho tốt cách hầu hạ nam nhân của ngươi. Ngươi xem mấy song nhi khác kết hôn, không phải đề phải học cách ngồi xổm dùng l*и mà đi tiểu sao? Ngươi còn muốn đi, là dùng cái chỗ nào.”

Này kỳ thật cũng là một loại khống chế biến tướng của xã hội hiện tại đối với người song tính. Một khi quen thuộc với cách ngồi xổm dùng thư huyệt bài nướ© ŧıểυ giống như nữ nhân, âm đế giữa hai chân cũng bị vật treo phía trên lôi kéo dài xuống, trong bụng còn hoài thai con nối dõi của nam nhân, cái này làm cho người song tính trên cơ bản hoàn toàn mất đi cơ hội trở lại công tác, sinh hoạt bình thường, từ thể xác và tinh thần đều hoàn toàn trở thành công cụ tiết dục và là sủng vật chỉ biết sinh con cho nam nhân.

Mà người có du͙© vọиɠ chiếm hữu dị thường tràn đầy như Tống Thao như thế nào sẽ bỏ qua loại thủ đoạn này, lần này có cơ hội tiếp xúc dĩ nhiên là gấp không chịu nổi mà cho người chế tạo thư lung đeo lên cho Tô Viễn. Tống Thao tính toán đem Tô Viễn hoàn toàn nhốt trong Tống trạch, biến Tô Viễn thành một người vợ song tính truyền thống, ban ngày chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ở trên giường, buổi tối thì dang rộng hai chân chờ lão công về nhà đυ. huyệt.

“A…… Ô, thật ngứa, lão công…..”

Tô Viễn chỉ có thể mở to mắt mà nhìn Tống Thao, tùy tay chọn một cái thư lung kim sắc cùng màu với vòng âm đế, nhắm ngay lỗ niệu đạo trên hoa hành, chậm rãi xoay tròn nhét vào trong đó.

Quá trình đeo thư lung cũng không có đau đớn, ngược lại còn làm cho thân thể dâʍ ɭσạи của Tô Viễn dần dần nổi lên hưng phấn, cảm giác khuất nhục do bị khống chế niệu đạo biến thành thứ thúc đẩy tìиɧ ɖu͙©, khiến cho tiểu nhân thê chỉ có thể hàm chứa nước mắt mà tiếp nhận khống chế thân thể bá đạo từ trượng phu.

“Thật là dâʍ đãиɠ, chỉ mang thư lung, mà phía dưới còn có thể hưng phấn đến chảy nước, ngươi có biết vì sao lão công phải cho ngươi mang l*иg sắt.”

Tống Thao có chút khô khốc mà liếʍ môi, sắc tình nhìn gậy cao su nhỏ từng chút một cắm vào bên trong niệu đạo Tô Viễn, dần dần đi vào hoàn toàn, sau đó khóa lại khóa vàng ở dưới hệ rễ, rút ra chìa khóa vô cùng tinh xảo bỏ vào túi.

“Ô….. Không, không biết a…..”

Tô Viễn nhìn thấy nam căn của cậu vốn dĩ phấn nộn thanh tú đã bị “l*иg sắt” chạm rỗng bao chặt qυყ đầυ, giống như đội một cái mũ màu vàng, niệu đạo lại bị trụ mềm đính trên mũ ngăn chặn chặt chẽ, không cho lậu ra một giọt chất lỏng nào.

“Hừ, là bởi vì ngươi quá tao, lần nào cũng nhanh bắn ra như vậy, về sau mỗi lần bắn tinh đều phải chờ lão công đồng ý mới được phép xuất ra, loại người song tính dâʍ đãиɠ như ngươi không xứng được tùy tiện cao trào, phải để lão công tới giúp đỡ dạy dổ mới phải”

Tống Thao không chút lưu tình mà tuyên bố việc cao trào của Tô Viễn về sau sẽ do trượng phu hắn toàn diện tiếp quản khống chế, thậm chí muốn bắn tinh phải khẩn cầu Tống Thao mới được phê chuẩn, điều này làm cho Tô Viễn hoảng sợ đến không ngừng nức nở.

“Lão công, Tô Viễn sai rồi…. Cầu xin ngươi, đừng làm vậy….. Về sau sẽ không bao giờ tùy tiện bắn, có thể đừng đeo được không….”

“Muốn lấy xuống, phải hầu hạ lão công ngươi cho thật tốt, lão công thấy thoải mái nói không chừng sẽ lấy xuống để cho ngươi sung sướиɠ.”

Tống Thao xấu xa mà cầm lấy cà vạt vừa cởi bỏ xuống ở bên cạnh, đem đôi tay Tô Viễn trói buộc trên đầu giường. Tô Viễn lúc này sợ hãi đến không dám giãy giụa, ngoan ngoãn thuận theo Tống Thao để hắn tùy ý đem áo ngủ trên người cậu lột xuống, để lộ ra thân mình trắng nõn mượt mà bên trong.

Trên người tiểu nhân thê nhanh chóng bị lột sạch, chỉ còn sót lại qυầи ɭóŧ đang treo trên mắt cá chân, cùng với nịt vυ' đã bị cởi bỏ ở nửa thân trên, bị hai bầu vυ' cao cao đẩy lên phía bên trên. Thân thể thiếu niên nhân thê tươi mới ngon miệng cứ như vậy hoàn toàn phơi bày ra loại tư thế dị thường dâʍ đãиɠ bất kham ở trước mặt trượng phu Tống Thao.

“A…… Lão công, ô… tha cho Tô Viễn đi….”

Tô Viễn thở hồng hộc, giờ phút này cậu không có thời gian để ý tới tư thái vô cùng dâʍ ɭσạи của mình, cả người đề đã bị da^ʍ cụ mới vừa mang lên ở chỗ kia tra tấn đến mê loạn, chủ động mở ra hai đùi nâng chân lên, để dựng bụng kẹp ở giữa hai chân thon dài, lộ ra lỗ l*и da^ʍ mĩ đang chảy nước.

Nhưng mà Tống Thao cũng không có vội vã động thủ, hắn đến bên vali lấy ra hai cuộn dây lưng, đem vòng tròn phía trên tròng vào mắt cá chân Tô Viễn, cố định chặt chẽ với bắp đùi, cứ như vậy, Tô Viễn sẽ không thể nào tự ý khép lại hai chân được nữa, chỉ có thể hoàn toàn mở rộng thân thể để lộ ra khí quan bí ẩn.

“Tha cho Tô Viễn, lão công, cầu xin ngươi….”

Tô Viễn mất đi quyền khống chế thân thể của mình, cả người đều bị trói buộc cố định ở trên giường, cho dù chỉ là vặn vẹo vòng cũng sẽ chật vật mà run rẩy không thôi, Tô Viễn càng thêm hoảng loạn, cậu cảm thấy bản thân dường như biến thành một món đồ chơi không còn ý thức, chỉ có thể để nam nhân tùy ý đυ. lộng.

“Ngoan ngoãn, đừng nhúc nhích, miễn cho thương tổn đến hài tử trong bụng. L*и của tao lão bà đã thèm đến chảy dãi, cho nên hôm nay dù có thế nào thì  lão công cũng sẽ không tha cho ngươi, phải đem đồ đê tiện phát tao ngươi đυ. đến khi l*и không khép lại được nữa!”

Tống Thao dùng ngón tay hạ lưu mà đẩy ra nộn huyệt Tô Viễn, thở gấp đem ©ôи ŧɧịt̠ xấu xí đã nhếch cao cương cứng để bên hoa môi kiều nộn, chậm rãi đi vào, để cho thân thểTô Viễn cảm nhận được tư vị bị tính cụ của nam nhân xâm phạm

“Không…. Bụng, bụng chịu không nổi….. Lão công, rút ra đi a!”

Tô Viễn ngay lập tức rơi lệ, cả người bất lực run rẩy.

“Dâʍ đãиɠ, kêu la cái gì? Lão công đυ. l*и ngươi là chuyện thiên kinh địa nghĩa*, còn dám nói chịu không nổi, kẹp chặt l*и lại chút cho ta!”

Tống Thao hưng phấn, không chút lưu tình nào mà xoa nắn hai cánh mông thịt Tô Viễn, động thân đem toàn bộ ©ôи ŧɧịt̠ đều chôn vào lỗ l*и nóng ướt, gốc ©ôи ŧɧịt̠ phủ đầy lông mao thô ráp cùng hai túi tinh hoàn thậm chí còn đánh mạnh lên miệng l*и, làm toàn bộ da thịt xung quanh của Tô Viễn nhanh chóng sưng đỏ một mảnh lớn.

“A…… Ô, thật, thật lớn….. Sắp hỏng rồi, không được…..”

Tô Viễn dần rêи ɾỉ trong vô thức, thân thể dưới sự xâm phạm thô bạo của Tống Thao thô phạm mà dần dần nổi lên hưng phấn, bày ra sắc thái tìиɧ ɖu͙© da^ʍ mĩ.

“Bụng cũng là do lão công ngươi đυ. cho lớn ra, cũng đã hoài hài tử rồi nhưng sao vẫn còn ngượng ngùng như vậy? Không lẽ ngươi muốn lão công tới dạy ngươi cách kêu giường như thế nào sao?”

Tống Thao càng lúc càng hung mãnh, loại tư vị lúc tân hôn dần dần quay lại, làm cho hắn không khỏi nhớ đến đêm phá thân Tô Viễn tràn đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng kɧoáı ©ảʍ.

“Ô, không, không phải…. Đại, đại dươиɠ ѵậŧ lão công….đυ. tao hóa thật thoải mái! Bụng, bũng cũng lớn…. Lão công thật là lợi hại…..”

Tô Viễn vừa hoảng loạn vừa xấu hổ rêи ɾỉ, đôi mắt ngập nước nhìn hình ảnh ©ôи ŧɧịt̠ nam nhân không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đâm vào bên trong cậu, nước mắt từng giọt rơi xuống, vừa đau vừa sướиɠ đến  ngón chân cũng cuộn lại.

Tống Thao nhìn thiếu niên xinh đẹp ở dưới háng hắn, từ lúc bắt đầu còn là xử tử đối với loại sự tình giao hợp này còn non nớt ngây thơ, cho tới bây giờ đã trở nên dâʍ đãиɠ bị nam nhân trói ở trên giường ôm bụng to rêи ɾỉ kêu loạn, ham muốn chinh phục trong lòng hắn cơ hồ đạt đến cực đại.

Chỉ là mặc cho hắn dạy dỗ thế nào, bộ dáng khí chất thanh thuần kia của Tô Viễn vẫn không thay đổi, thậm chí còn tăng lên mấy phần thành thục cùng tươi đẹp mê người.

“Đều đã mang thai, còn xấu hổ cái gì, về sau phải chủ động kêu lên cho ta!”

“Ân ha…. Mang thai, ô… trong bụng có tiểu bảo bảo, lão công nhẹ chút, l*и tao hóa….sắp hỏng rồi…”

Tô Viễn rưng rưng hổn hển mà thốt lên lời cầu xin tha thứ, bộ dáng sắc tình của thiếu niêu xinh đẹp bụng lớn, bị nam nhân trói lại thân thể, bị bắt mở ra hai chân để nam nhân tùy ý xâm phạm, Tống Thao xem đến phân thân càng thêm cứng rắn phát đau, hắn hung ác mà đỉnh tiến vào trong thân thể Tô Viễn, tàn sát bừa bãi thao phá.

Cánh mông tuyết trắng no đủ của tiểu nhân thê bị bàn tay to của nam nhân không ngừng lôi kéo ra hai bên, từng dấu ngón tay hiện lên trải rộng trên mông thịt bạch nị thành những vết đỏ. Nhục hoa vốn khép chặt lúc này đã bị ©ôи ŧɧịt̠ xấu xí tanh hôi của nam nhân không ngừng căng ra thỏa thích đυ. vào, cánh hoa môi bên ngoài đã bị dâʍ ŧᏂủy̠ tưới lên ướt nhẹp, từng đạo vệt nước dọc theo bộ vị giao hợp của hai người không ngừng chảy xuôi xuống dưới, làm ướt một mảng lớn khăn trải giường.

Hai túi trứng dái căng tròn nặng nề của nam nhân cũng theo động tác tính giao mà hung hăng qua lại, va chạm với địa phương giữa hai chân trắng nõn của Tô Viễn, đem nước sốt dính nhớp đánh văng ra khắp nơi, thân thể thiếu niên giống như cao trào mà co rút lại vặn vẹo, dường như chỉ cần bị nam nhân đỉnh một cái thì miệng tử ©υиɠ vì mang thai nên khép chặt cũng sẽ mở ra.

Thân thể cùng khí quan tinh xảo của song tính nhân thuần khiết, cứ như vậy bị ©ôи ŧɧịt̠ xấu xí của nam nhân tà ác lần lượt  xâm phạm lăng nhục, thậm chí dưới tình huống đang mang thai cũng phải mở ra hai chân, dùng thân thể để thỏa mãn tính dục nam nhân, âʍ đa͙σ không ngừng bao vây co bóp liếʍ mυ'ŧ gậy thịt, vừa đáng thương vừa thoải mái hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ bị xâm chiếm.

“Ô! Lão công, muốn đi ra ngoài, thật là khó chịu….. nhổ, nhổ cái kia ra a!”

Tô Viễn bị nam nhân đυ. đến cao trào, nhưng vì có thư lung giam cầm không cho nam căn bắn tinh nên chỉ có thể vừa đau vừa sướиɠ run rẩy thân thể, khóc lóc ôm lấy cổ Tống Thao, cầu xin nam nhân mở khóa cởi bỏ giam cầm giúp cậu.

“Dâʍ đãиɠ, chính ngươi trước tiên phải hầu hạ ©ôи ŧɧịt̠ lớn của lão công! Chỉ biết sướиɠ cho mình ngươi!”

Tống Thao thở hổn hến tát một cái lên trên mông thịt Tô Viễn, Tô Viễn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến giật nãy lên hét to, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Thân thể không có cách nào cao trào chỉ đành tuyệt vọng run không ngừng, nỗ lực phối hợp với tiết tấu thao vào rút ra của nam nhân, lỗ l*и mấp máy, bị ©ôи ŧɧịt̠ lớn không ngừng căng ra, thịt l*и theo động tác bị kéo ra đến tận cùng, sau đó lại bị thô bạo mà nhồi vào lại sâu bên trong, tiếng thở dốc cùng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ cơ hồ như không dứt, cả người Tô Viễn đều bị vây trong trạng thái cực đoan, vừa thống khổ lại vừa vui sướиɠ đến phát điên.

“Thật là khó chịu, ô…… Không, không được, đừng cắm….. Đã, đã không chịu nỗi rồi!”

Tô Viễn nhịn đến phát hỏng mà cầu xin tha thứ, thân thể bị bắt cao trào liên tục nhưng không có cách nào bắn tinh khiến cho tiểu nhân thê bị vây bủa trong kɧoáı ©ảʍ ngập trời. Nhưng mà gậy thịt nóng bỏng của nam nhân vẫn không ngừng lại mà tiếp tục đưa đẩy vào bên trong động huyệt giữa hai chân, lần lượt khuấy lên ngọn sóng cao triều bên trong Tô Viễn càng thêm khủng bố.

“Quả nhiên đυ. đến thoải mái, càng đυ. càng chặt, đúng là đồ vật tốt!”

Tống Thao cảm thụ được âʍ đa͙σ Tô Viễn khẩn trí nóng chặt khác với bình thường, thoải mái đến sắp bắn, nhưng mà nhìn đến Tô Viễn gần như hỏng mất ở dưới thân hắn, nam nhân nhịn lại du͙© vọиɠ bắn tinh, tiếp tục hưởng thụ loại kɧoáı ©ảʍ đỉnh cấp này.

Thân thể Tô Viễn đã là cực phẩm trong giới song tính nhân, lại bị dạy dỗ thành loại tư thái dâʍ ɭσạи này làm cho Tống Thao cảm thấy vô cùng kinh hỉ và mê luyến, hận không thể đem tiểu yêu tinh này nhốt lại chặt chẽ bên người, hoàn toàn không thể chạy trốn.

“Ô, ân ha ------ hỏng mất……”

Tô Viễn rốt cuộc cũng run rẩy cao trào, nhưng mà lần này lại là lần đầu tiên chân chính dựa vào l*и triều xuy mà đạt tới cao trào. Tống Thao chỉ cảm thấy một cổ nhiệt lưu từ sâu bên trong l*и Tô Viễn phun ra, xối lên trên qυყ đầυ, từng luồng từng luồng theo khe hở mà chảy xuôi ra bên ngoài, giống như bị mất khống chế mà phun nước.

“Triều xuy? Chỉ dựa vào nam nhân đυ. l*и mà cũng có thể triều xuy, quả nhiên là một cực phẩm.”

Tống Thao cũng thật kinh ngạc mà nhìn đến nước sốt trong suốt chảy xuống giữa hai chân Tô Viễn, trong nháy mắt cả người đều bị loại mùi vị này làm cho mê luyến, chờ đến khi Tô Viễn kết thúc triều xuy, mới hung hăng đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ toàn bộ bắn sâu vào trong âʍ đa͙σ.

“Không….. Lão công, ô, không…. Không được….”

Tô Viễn mê mang nhìn lên trên trần nhà, cả người run nhè nhẹ, thân thể dường như bị mất hết tri giác, tư vị cao trào trước nay chưa từng có quét sạch hết lý trí của cậu, toàn thân giống như đang nằm trên đám mây, sức lực bị rút cạn, không cách nào cử động được tứ chi.

“Sữa? ngươi đã có sữa!”

Tống Thao vừa mới bắn tinh đã nhanh chóng phát hiện đầṳ ѵú trước ngực Tô Viễn chảy ra từng vệt chất lỏng màu trắng, dọc theo đầṳ ѵú phấn nộn chậm rãi chảy xuống, vô cùng tình sắc.

Tống Thao vạn phần kinh hỉ, ngậm lấy một viên núʍ ѵú, tham lam mà mυ'ŧ mát hút nào. Tô Viễn nghẹn ngào một chút, sau đó nhắm lại hai mắt nức nở không thôi.

Đây là lần đầu tiên Tống Thao chơi Tô Viễn trên giường đến mức triều xuy, cũng bởi vậy mà hắn càng kiên định trong việc bắt Tô Viễn mang thư lung, biến thiếu niên hoàn toàn trở thành một nhân thê truyền thống.

Bên trong thư phòng Tống gia, Tống Thao đã tắm rửa xong, mặc lên một cái áo choàng ngủ, thư thái mà đọc báo.

“Ô…. Ngô!”

Dưới háng Tống Thao chính là Tô Viễn đang quỳ bò, đôi tay trắng nõn nâng lên gốc ©ôи ŧɧịt̠ thô tráng của nam nhân, thật cẩn thận mà dùng miệng mυ'ŧ vào.

Toàn thân trên dưới Tô Viễn mặc một kiện nội y tình thú cho dựng phu vô cùng da^ʍ mĩ. Áo lụa trong suốt cơ hồ như gắt gao ôm lấy thân thể thiếu niên, nhưng chỗ giữa hai chân lại cố tình được khoét hở mở rộng, thậm chí chỉ có một sợi dây thừng thít chặt vào trong hoa huyệt phì nộn, đã ướt đẫm nước. Hoa hành thiếu niên rõ ràng đã lâm vào trạng thái hưng phấn, nhưng bị l*иg sắt bằng vàng chặt chẽ khóa trụ làm cho không thể ngẩng đầu.

Hơn nữa nếu cẩn thận quan sát, liền có thể phát hiện, vòng tròn kim sắc trên âm đế của thiếu niên bị một sợi dây xích tinh tế gắn vào, dây xích rũ ở trên mặt đất một đoạn, phía cuối dây lại nối liền vào một cái nhẫn đeo ở trên ngón tay nam nhân.

Kể từ đó, cả người thiếu niên dường như giống với sủng vật do mấy nhà quyền quý nuôi dưỡng để phục vụ cho tính ái, toàn thân được đeo lên các món đồ chơi trợ hứng quý giá mà dâʍ ɭσạи, để lấy lòng chủ nhân đang nắm giữ điều khiển vận mệnh của mình.

Miệng Tô Viễn bị qυყ đầυ to lớn của nam nhân căng đến căng phồng, cơ hồ như không thể phun ra nuốn vào được nữa, nhưng tiểu nhân thê vẫn rất nỗ lực mà dùng đầu lưỡi cùng yết hầu hầu hạ cự căn cương cứng của nam nhân, nước bọt dọc theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống dưới.

Bởi vì một khi Tô Viễn chậm lại, hoặc là không làm cho Tống Thao vừa lòng, nam nhân sẽ trực tiếp lôi kéo xiềng xích trong tay, buộc Tô Viễn phải nghẹn ngào kẹp chặt vòng âm đế đang bị lôi kéo, tiếp tục run rẩy mà nghiêm túc lấy lòng nam nhân, mãi cho đến khi Tống Thao vừa lòng mới thôi.

Tống Thao hiển nhiên đối với loại tư thái hoàng toàn nắm giữ Tô Viễn này cảm thấy phi thường vừa lòng, thấy thiếu niên đang mang thai nhắm hai mắt lại, dùng đôi tay nâng lên thân ©ôи ŧɧịt̠ thô lớn không ngừng bú ʍúŧ liếʍ láp, bộ dáng vô cùng dâʍ ɖu͙©, thịt cụ nam nhân liền trở nên càng cứng rắn tỏa nhiệt nóng bỏng như dùi sắt, làm cho Tô Viễn vừa thẹn vừa sợ.

Hơn nữa, trong cơ thể Tô Viễn cũng không phải là không có gì, Tống Thao từ sớm đã đem một viên khiêu đản nhét vào bên trong l*и tiểu thê tử, cài đặt chế độ chấn động ở  tần suất vừa đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho thịt l*и liên tục bảo trì trạng thái hưng phấn nhưng sẽ không đạt tới cao trào, do đó hắn có thể tùy thời hứng thú đυ. nộn huyệt ướt nóng của  thiếu niên mà không cần làm tiền diễn dạo đầu.

“Toàn bộ uống sạch, không được lãng phí!”

Tống Thao đột nhiên ấn đầu Tô Viễn, thở hổn hển chuẩn bị bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙. Tô Viễn sau khi nghe thấy liền vội vàng khẩn trương mà chuẩn bị nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân, cơ hồ là một giọt cũng không để chảy ra bên ngoài, hoàn toàn nuốt xuống bụng, thậm chí còn dùng đầu lưỡi rửa sạch hạ thể cho nam nhân, cuối cùng mới ủy khuất mà ngước nhìn Tống Thao.

Tống Thao thấy thế có chút khen ngợi mà xoa nhẹ đầu Tô Viễn, thuận thế nhéo cằm Tô Viễn buộc tiểu nhân thê cùng hắn đối diện.

Vẫn là bộ dáng vô tội xử tử thanh thuần, nhưng thân thể so với kỹ nữ thì còn muốn mẫn cảm, dâʍ đãиɠ hơn. Trong bụng đều đã hoài thai hài tử của nam nhân, nhưng thời điểm bị hắn tiến vào trong thân thể lại vẫn khẩn trương thẹn thùng, tiểu nhi tử của Tô gia này, thật sự có thể nói là một song tính nhân cực phẩm.

“Tô lão gia vừa mới gọi điện thoại cho ta, biết ngươi mang thai, ngươi đoán lão công cùng hắn hàn huyên chuyện gì?”

Tống Thao thần thần bí bí trò chuyện thành công làm cho Tô Viễn bắt đầu khẩn trương.

“Lão công nói cái gì…… Tô Viễn, Tô Viễn không biết….”

Tô Viễn không thể không trả lời, cậu không dám suy đoán phụ thân sẽ cùng trượng phu thảo luận việc gì.

“Chỉ cần đứa nhỏ trong bụng ngươi sinh ra, ta sẽ tiến hành cấp vốn vòng thứ nhất Tô gia. Cho nên, ngươi hiện tại chính là đại công thần của Tô gia, phụ thân ngươi thật may mắn mới nuôi được một nhi tử tốt như ngươi, rốt cuộc tính mạng lớn bé ở Tô gia đều phụ thuộc vào trong bụng của ngươi a.”

Tống Thao đắc ý bế Tô Viễn lên, dùng tay chậm rãi vuốt ve lên bụng Tô Viễn, thậm chí nhịn không được mà vỗ nhẹ nhẹ vài cái, đem tai dán lên cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong.

Nội tâm Tô Viễn vừa chua xót vừa có chút oán hận. Lúc trước không ngừng trốn tránh hiện thực, hiện tại cũng đã bắt đầu chậm rãi tiếp thu. Hồi tưởng lại ngày mà cậu bị đưa tới đây, trước đó chén nước mà phụ thân đưa tới rõ ràng là đã hạ dược, giọng điệu cử chỉ khi đó của ông cũng đều là trăm ngàn chỗ hở, nhưng cậu lại không có chút nào hoài nghi, đến khi tỉnh lại, vận mệnh liền đã hoàn toàn thay đổi.

“Ngoan ngoãn đem đứa nhỏ này sinh ra, ngươi sẽ hoàn toàn trở thành thê tử của Tống Thao ta, đến lúc đó tự nhiên ngươi sẽ không còn suy nghĩ nhiều nữa.”

Tống Thao có chút cảm khái, nhìn Tô Viễn trong lòng ngực, lại khiến cho Tô Viễn trong thoáng chốc cũng nhận thấy được một cỗ cảm xúc kỳ lạ. Nguyên lai bản thân cậu đã không còn là Tô Viễn nữa.

Tuy rằng oán hận phụ thân tuyệt tình đem cậu dâng lên cho Tống Thao lấy làm thê tử, nhưng cậu cũng không có biện pháp quên đi ân dưỡng dục những ngày tháng trước kia của phụ thân, ngay cả bào thai đang chậm rãi lớn lên trong bụng, cậu cũng sinh ra vài phần tình cảm diệu kỳ.

Nhưng mà vào đêm mưa thu mà Tống Dục sinh bệnh kia, những cái vuốt ve ôn nhu tinh tế cùng da^ʍ mĩ, những cái ôm ngả ngớn rồi lại thâm tình, không lúc nào mà không khắc sâu trong lòng Tô Viễn, nhắc nhở những sự tình cậu trải qua. Nếu, nếu quan hệ giữa cậu cùng Tống Dục bị Tống Thao biết, chỉ sợ rằng đứa nhỏ trong bụng này cũng không có cách nào cứu được Tô gia.

Trong lúc Tô Viễn còn đang suy nghĩ miên man, Tống Thao đã nhịn không được mà cúi đầu hôn lên tiểu thê tử trong lòng, sắc tình mà lôi kéo xích vàng trong tay, Tô Viễn nhanh chóng thoát khỏi suy tư, kinh hoảng thở dốc, vừa định kẹp chặt hai chân lại đã bị nam nhân ôm lấy ấn ngã lên trên bàn công tác.

“Ô, lão công….”

Tô Viễn quỳ ghé lên bàn công tác, quay đầu lại bất lực nhìn nam nhân, lại thấy Tống Thao cởi ra áo choàng dài, đem ©ôи ŧɧịt̠ vừa mới được hầu hạ liếʍ ướt nhắm ngay đóa hoa giữa hai chân thiếu niên chậm rãi đỉnh đi vào.

Tư thế tiến vào từ phía sau đều làm cho cảm giác thâm nhập phá lệ rõ ràng. Bởi vì vừa mới phát tiết qua vài lần, Tống Thao đã không còn sốt ruột, bây giờ hắn mới bắt đầu thong thả ung dung nhấm nháp khối thân thể của mỹ nhân trong lòng ngực.

Tô Viễn cũng thấp giọng thở hổn hển, không ngừng nâng mông lên, xấu hổ đỏ mặt chủ động phun ra nuốt vào ©ôи ŧɧịt̠ lớn của nam nhân, tùy ý để cho dươиɠ ѵậŧ tím đỏ ở trong thân thể cậu qua lại trừu sáp, thỉnh thoảng nức nở cầu xin tha thứ vài cái, lại ngượng ngùng mà mở ra hai chân, cảm thụ thân thể bị lão công vây chặt hoàn toàn vào trong lòng ngực, cố gắng dùng l*и nuốt vào nguyên căn gậy thịt, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.

“Côи ŧɧịt̠ lão công ăn ngon sao?”

Tống Thao vô cùng hứng thú nhìn nơi giao hợp dâʍ ɭσạи giữa hai chân Tô Viễn từng chút từng chút bị chơi đến độ cả người mềm nhũn ra, bộ dáng ngượng ngùng dần dần trở nên trầm mê trong dâʍ ɖu͙©.

“Ô….. Quá lớn, bị căng hỏng rồi…..”

Đôi tay Tô Viễn chống ở trên mặt bàn, cảm nhận được lỗ l*и khẩn trí co chặt của bản thân bị ©ôи ŧɧịt̠ thô lớn cứng rắn căng ra tới cực hạn, làm cho Tống Thao thoải mái giống như khi tra bảo kiếm vào vỏ, được gắt gao bao vây vừa khít, hận không thể cắm bên trong âʍ đa͙σ của tiểu thê tử vĩnh viễn không cần rút ra.

“Nói dối, rõ ràng là thoải mái đến xoắn chặt, còn không thừa nhận. Tiểu tao hóa sao lại thẹn thùng như vậy?”

Tống Thao nhìn Tô Viễn dưới thân mặc nội y tình thú dâʍ đãиɠ, đôi tay không nhịn được kéo ra áo lụa trước ngực Tô Viễn, nắm lấy hai bầu vυ' phấn nộn tràn đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, trên đầṳ ѵú bị hai viên lục lạc kẹp kên, leng keng rung động.

Từ khi biết được Tô Viễn ra sữa, Tống Thao liền đem kẹp nhũ kẹp lên hai đầu núʍ ѵú, không cho sữa lãng phí chảy ra ngoài. Cố tình trên kẹp còn treo hai viên lục lạc nhỏ, chỉ cần Tô Viễn động một chút liền sẽ phát ra âm thanh giòn vang giống như tiếng lục lạc trên vòng cổ của mèo nhỏ.

“Ân…… Ô, đừng đùa, lão công!”

Tô Viễn nghe thấy thanh âm lục lạc từ trên đầṳ ѵú truyền tới xấu hổ đến mặt mũi đỏ bừng, cả người đều mềm nhũn xuống. Tống Thao thừa cơ hội mà trực tiếp đỉnh mạnh vào, nhanh chóng thọc vào rút ra mà đυ. lạn.

Cả thư phòng chỉ còn tiếng rêи ɾỉ cùng cầu xin tha thứ của thiếu niên nhân thê, cơ hồ có thể làm cho bất cứ nam nhân nào nghe thấy cũng có thể cương cứng trong nháy mắt, muốn đem tiểu tao hóa này đυ. đến không thể kêu rên mới tốt, Tống Dục tự nhiên là đi theo du͙© vọиɠ sâu trong nội tâm của hắn, hung hăng khi dễ tiểu nhân thê thuộc về mình, một chút chũng không có nương tay.

Nhưng mà lúc này đã qua cơn cao trào, Tô Viễn lại đỏ mặt lên, thân mình không ngừng run rẩy.

“Lão công, ta, ta muốn đi đến phòng vệ sinh…”

“Đi phòng vệ sinh cái gì, trực tiếp ngồi xuống tiểu vào chậu ta chuẩn bị cho ngươi ở bên cạnh, để người hầu thu thập cho ngươi.”

Tống Thao cảm thấy mỹ mãn mà vỗ vỗ mông Tô Viễn, Tô Viễn chỉ có thể vừa thở dốc vừa bò đến cái chậu đặt ở phía trên mặt thảm, ở trước mặt Tống Thao gian nan ngồi xổm xuống, dùng tay nâng lên hoa hành cùng vòng âm đế miễn cho bị nướ© ŧıểυ dính vào, đem l*и nhắm ngay miệng chậu, thở hổn hển mà dùng sức co bóp, do dự không biết nên làm thế nào để dùng thư huyệt đi tiểu.

Không lâu trước đây, Tô Viễn cũng đã dưới sự giúp đỡ của Tống Thao miễn cưỡng bài xuất qua một lần, nhưng mà đối với việc tự mình chủ động ngồi xuống dùng thư huyệt bái nướ© ŧıểυ, cảm giác hoàn toàn không giống nhau.

“Không, không được….. Không ra được….”

Tô Viễn thở hổn hển, mặt đỏ lên, căn bản không có cách nào thuận lợi bài tiết nướ© ŧıểυ dưới ánh nhìn chăm chú của nam nhân, Tống Thao lại kéo dây xích trong tay, lúc nặng lúc nhẹ mà lôi kéo vòng âm đế Tô Viễn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho tiểu nhân thê bật khóc run rẩy.

“Ô, đừng, đừng kéo! Lão công!”

Tô Viễn nhịn không được mà thở dốc, âm đế mập phì run rẩy bị lôi kéo đến biến hình, kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho Tô Viễn không thể giữ vững thăng bằng cơ thể, cuối cùng tại một giây kia, nướ© ŧıểυ cũng phun ra ngoài, Tô Viễn còn đang nức nở được người hầu dùng khăn lông ướt cẩn thận rửa sạch lau khô hạ thể. Nhóm người hầu đối với những chuyện xảy ra này đều không như không thấy, chỉ lẳng lặng nhanh chóng thu thập cầm đồ vật rút lui.

“Ngươi xem, lặp lại vài lần, cũng sẽ thành thói quen. Về sau căn đồ vật này cũng liền biến thành thứ chỉ để trang trí.”

Tống Thao nhếch môi cười nhìn Tô Viễn ngồi quỳ trên mặt đất khóc thút thít, tay nắm lấy dây xích đi ra khỏi thư phòng. Tô Viễn không thể không nhanh chóng đứng lên, kẹp chặt vòng âm đế theo nam nhân trở về phòng.

Mà lúc này, Tống Dục đang ở nơi khác, tâm thần luôn không yên, dễ dàng xử lý xong xuôi mọi chuyện. Nhưng mà bởi vì sự việc quá dễ giải quyết, ngược lại làm cho Tống Dục có chút hoài nghi cùng bất an. Loại vấn đề này rõ ràng không cần y tự tay xử lý, lại cố tình giao cho y, quả thực giống như cố ý buộc y rời khỏi Tống trạch.

Xử lý xong công việc, Tống Dục không màng đến lời mời giữ lại của người quản lý địa phương, ngay lập tức mua vé máy bay đến chạng vạng thì quay trở về thành phố S.

Lúc Tống Dục tuy hoang mang nhưng cũng có vài phần mong chờ quay trở lại Tống gia chờ đợi người hầu mở cửa, di động đột nhiên vang lên, là điện thoại của bác Trần.

“Thiếu gia, vừa mới nhận được tin tức, lão gia đột nhiên đặt vé máy bay, đã về đến nhà hôm trước.”

Tống Dục nắm chặt di động trên tay, dường như muốn đem điện thoại bóp nát, nhưng mà biểu tình trên gương mặt lại dị thường bình tĩnh, thậm chí còn không đáp lại lấy một câu, chỉ là lẳng lặng nhìn đến hình ảnh trước mắt sau khi cửa mở. Bác Trần ở đầu bên kia có vẻ cũng ý thức được chuyện gì, đột nhiên an tĩnh, không dám nói thêm một câu nào.

“Đã trở lại? Thu thập một chút, lại đây ăn cơm đi.”

Tống Thao ngồi ở ghế chủ tọa, ngẩng đầu nhìn đứa con trai Tống Dục đang đứng ở trước cửa, sau đó lại cúi đầu chuyên tâm với tiểu thê tử Tô Viễn đang run rẩy nức nở trong lòng ngực.

Toàn bộ hạ thể Tô Viễn lúc này đều bị dây thừng màu nâu trói lại chặt chẽ, hai chân mở rộng ra, nằm sấp ở trong ngực trượng phu Tống Thao, bị tay Tống Thao tác loạn vuốt ve lên âm đế phì nộn. Nhục huyệt vừa bị nam nhân bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ không ngừng mấp máy, chất lỏng sền sệt làm ướt toàn bộ hai đùi, vừa da^ʍ mỹ vừa diễm lệ.

Lúc này tiểu nhân thê căn bản không còn tinh lực để chú ý đến con riêng Tống Dục ở phía sau.

P/s: má ôi, nó dài, lần đầu tiên t vừa edit H vừa ngủ luôn á.......

T lặn tiếp đây nhé (^• ω •^)