Con Riêng Nhân Thê

Chương 11-1

Trong phòng ngủ, Tống Dục ngồi ở trước cửa sổ, thoạt nhìn căn bản không có dấu hiệu gì sốt cao sinh bệnh, y đùa nghịch một hộp thuốc đã bị niết bẹp.

“Cậu ta đã trở về?”

“Đúng vậy, tiểu phu nhân đã trở về phòng.”

Vệ sĩ bên cạnh cúi đầu trả lời, càng lúc càng không thể hiểu rõ tâm tư của thiếu gia hắn.

Tống Dục không nói gì, chỉ đưa tay tháo mắt kính ném qua bên cạnh, mệt mỏi xoa xoa mi tâm, khóe miệng y có chút trầy xước, thậm chí bên má còn sưng lên một mảng, trông đặc biệt thê thảm.

“Thiếu gia, ngài có muốn bôi ít thuốc không, để như vậy…..”

“Không cần, ngươi đi xuống trước đi.”

Vệ sĩ có chút lo lắng mà khuyên can, lại bị Tống Dục không kiên nhẫn đuổi xuống. Thấy thiếu gia nhà mình như thế, vệ sĩ cũng miễn cưỡng rời đi, nhẹ nhàng khép lại cửa phòng.

Sau khi vệ sĩ vừa rời đi, điện thoại Tống Dục liền vang lên.

“Này, nghe bác Trần nói ngươi phát sốt?”

Thanh âm Tống Thao từ bên kia di động truyền đến, không biết bên kia đang làm cái gì, nhưng loáng thoáng nghe được có tiếng người ầm ĩ bận rộn.

“Thế nào?”

Tống Dục lười nhát nằm trên ghế mềm, giống như đối với quan tâm của Tống Thao cũng không để bụng.

“Cái gì thế nào, ba ngươi quan tâm ngươi, ngươi lại nói thế nào!”

Tuy rằng không gặp mặt, Tống Thao vẫn bị Tống Dục dễ dàng khơi lên lửa giận. Nhưng mà Tống Dục cũng không thèm để ý, cả cuộc đối thoại đều toàn trầm mặc, chỉ có tiếng thở dốc cáu bẳn của Tống Thao.

“Mẹ kế ngươi đâu, có đến xem qua ngươi hay chưa?”

Sau khi bình ổn cảm xúc, Tống Thao mới giống như lơ đãng mà hỏi đến Tô Viễn trong nhà.

Mà con trai hắn bên này nghe xong hắn hỏi mới có chút nâng lên tinh thần, y nhếch môi cười đổi sang tư thế nửa ngồi nửa nằm trên ghế.

“Đương nhiên không có, tiểu tình nhân của ngươi, vì cái gì mà phải đến xem đứa con riêng này?”

Tống Dục nói dối mà mặt không đổi sắc, tự nhiên là không nói cho Tống Thao tình hình thực thế, chính y mới vừa cự tuyệt Tô Viễn đến thăm.

Tống Thao nghe xong liền nắm chặt điện thoại im lặng không lên tiếng. Hắn thấy hội nghị cũng sắp bắt đầu liền đè thấp âm thanh.

“Ta biết rồi, trước tiên dừng ở đây, có chuyện gì thì lát nói sau.”

Tống Dục nhìn điện thoại bị cắt đứt, không nhịn được mà muốn cười, nhưng lại khiến khóe miệng đang bị thương kéo ra đau đến nhíu mày, cuối cùng chỉ có thể vừa đưa tay khẽ vuốt ve miệng vết thương, vừa có chút không có ý tốt mà nhìn di động, tâm tình vui vẻ.

Trên màn hình di động, là hình ảnh Tô Viễn chỉ mặt một tấm áo ngủ mỏng manh, không hề phòng bị ngủ say trên giường con riêng.

Trên người Tô Viễn thoát ra khí chất thanh thuần vô tội, nhưng mấy dấu hôn mơ hồ lộ ra bên cổ lại làm cho hình ảnh tăng thêm vài phần ái muội cùng hương vị tình sắc. Hai sắc thái đối lập cùng trong một tấm ảnh chụp, khiến cho người nhìn không thể rời mắt được.

Tô Viễn, lúc nào ngươi sẽ vào bẫy đây?

Tống Thao bên này chờ đến khi kết thúc hội nghị, mới nổi giận đùng đùng mà rời khỏi phòng họp. Bác Trần cũng thật cẩn thận mà tiếp nhận tư liệu của gia chủ, gắt gao đi theo ở phía sau.

“Gia chủ, ngài đừng nóng giận, tiểu phu nhân hẳn là còn chưa quen với thân phận mới của mình.”

Tống Thao nghe xong sắc mặt liền âm trầm  mà quay đầu lại nhìn thoáng qua quản gia.

“Hừ, ta không phải phải sinh khí với Tô Viễn, loại nghịch tử này vẫn là phải tránh xa một chút mới tốt.”

Quản gia nghe vậy cũng không dám nói gì thêm, chỉ là bước nhanh hơn một chút, chờ Tống Thao ở bên dưới, mà Tống Thao nói xong cũng trầm ngâm một hồi lâu.

“Rốt cuộc nếu truyền ra ngoài cũng không dễ nghe. Đến văn phòng kết nối máy với Tô Viễn, ta cùng cậu ấy nói chút chuyện.”

“Vâng, gia chủ.”

Tô Viễn ngây thơ lúc này đang ôm lấy quyển sách kia, mơ mơ màng màng nằm ở trên giường ngủ rồi, lúc này lại bị một hồi chuông điện thoại reo đánh thức, cậu trì độn mà vươn tay đón lấy điện thoại, nghe thấy âm thanh quen thuộc của Tống Thao bên kia mới giật bắn, vội đáp.

“Lão, lão công…..”

Đôi tay Tô Viễn nắm chặt di động, ngồi quỳ ở mép giường, có chút ngượng ngịu mà nói lên cái xưng hô xấu hổ lâu rồi chưa gọi, làm cho Tống Thao bên kia nghe xong tâm tình liền thoải mái hơn một chút. Hắn như quên mất phải khuyên Tô Viễn phải ở cùng với con riêng như thế nào, ngược lại lúc này chỉ nghĩ đến làm sao để đùa bỡn tiểu thê tử mấy ngày không gặp đây.

“Bảo bối, mấy ngày nay có nhớ lão công không?”

“Tô Viễn nhớ lão công….”

Tô Viễn đỏ mặt vội vàng đáp, sợ Tống Thao lại nổi lên tâm tư nghi ngờ, nhưng mà hình ảnh bị Tống Dục tiến vào cơ thể đυ. làm mấy ngày nay không ngừng rót vào trong đầu óc tiểu nhân thê, khiến cậu không nhịn được mà kẹp chặt hai chân.

“Hừ, cái động da^ʍ nhỏ có phải lại ngứa rồi hay không, muốn ăn đại bảo bối của lão công rồi?”

Tống Thao đắc ý ám chỉ chuyện giường chiếu dâʍ ɖu͙© với Tô Viễn, không chút nào e dè nói ra ngôn ngữ hạ lưu kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tô Viễn ở bên kia đầu điện thoại, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng ra được tiểu thê tử đã bị hắn làm cho đỏ mặt thẹn thùng, cả hai tai cũng đều ửng hồng.

“ Ô…… Muốn, muốn ăn……”

Tô Viễn quả thật đã đỏ mặt, nhớ lại ngày hôm qua bị Tống Dục lớn mật đè ở trong phòng thử đồ đùa bỡn cả hai lỗ huyệt, nhưng mà tại thời điểm cùng lão công nói chuyện nhưng cậu lại hồi tưởng về hình ảnh bản thân bị con riêng gian da^ʍ thật sự làm cho Tô Viễn cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Ngoan, tách hai chân ra, dùng tay sờ l*и, nắm lấy vòng kẹp âm đế!”

Tô Viễn lập tức biết Tống Thao muốn làm chuyện gì, nhưng mà thân thể đã sớm bị nam nhân lặp đi lặp lại các loại dạy dỗ cùng trừng phạt, nên cậu không dám vi phạm, nghe lời mà cởi bỏ quần ngủ, tách ra hai đùi, hô hấp rối loạn, dùng ngón tay nắm lấy vòng âm đế, học theo phương thức đùa bỡn của Tống Thao mà nhẹ nhàng lôi kéo, tức khắc liền không nhịn được mà khóc nức nở.

“Lão công, lão công…. Tiểu Viễn thật là khó chịu !”

“Là thoải mái, có thích món đồ chơi mà lão công mang cho ngươi không?”

Tống Thao ngữ điệu trầm thấp, hiển nhiên đã bị âm thanh nức nở của Tô Viễn làm cho du͙© vọиɠ ngẩng đầu.

“Ta trở về sẽ đeo lên cho ngươi một sợi dây xích vàng xinh đẹp, khi nào lão công muốn chơi sẽ kéo một kéo, tiểu dâʍ đãиɠ ngươi liền chính mình bò lại cho lão công đυ..”

“Ô….. Không thể, chỉ có cẩu cẩu mới bị xích dây xích….”

Tô Viễn lập tức liền sợ hãi vội vàng kêu lên, lại làm cho Tống Thao da^ʍ tà cười ra tiếng.

“Ngươi nói đúng, tao lão bà phải trở thành cẩu cẩu cho lão công, ngoan ngoãn bị lão công ôm đυ. l*и mới đúng! Về sau liền nắm dây xích mang ngươi đi ra ngoài dạo hoa viên, được không?”

Tống Thao nghĩ đến chính mình về sau có thể dùng dây xích đem Tô Viễn hoàn toàn trói buộc liền không kiềm được mà hưng phấn lên, tiểu nhân thê xinh đẹp chỉ thuộc về một mình hắn, một song nhi l*и đẹp vυ' mềm, trong bụng còn có hài tử của hắn, tốt nhất là nên giống như thú cái, được nam nhân nuôi dưỡng ở trên giường, tiếp thu hết tất thảy dâʍ ɖu͙© cùng thụ tinh, không ngừng mang thai sinh đẻ.

Tô gia tuy rằng ngu xuẩn, nhưng kỳ thực lại đưa đến cái lễ vật này khiến hắn cực kỳ vừa lòng, hắn nhịn không được mà muốn hoàn toàn dạy dỗ cùng chiếm hữu.

“Ô….. Ân…ha, không, không được…..”

Tô Viễn bên này không ngừng lôi kéo vòng tròn xuyên qua âm đế giữa hai chân, bên tai còn nghe lời nói da^ʍ tục sắc tình của Tống Thao, cả người dần dần hưng phấn, trong tiếng rên cũng nhiễm vài phần tìиɧ ɖu͙©.

“Kéo mạnh một chút, kéo đến khi âm đế hoàn toàn mập phì ra mới được! tay còn lại sờ sờ tiểu bảo bảo trong bụng, hỏi nó xem có thích tư vị mẹ mình cao trào không?”

“Không, không phải, ta không phải là mẹ…. Không phải vậy…”

Tô Viễn xấu hổ nghe theo lời nam nhân, một tay sờ đến bụng thai của mình, lại một lần nữa chân chính cảm nhận được trong bụng cậu đã dựng dục con nối dõi của Tống Thao, cậu khóc lóc muốn phản bác lại lời Tống Thao nói. Hắn cũng không thèm để ý, chờ đến khi xử lý xong mọi chuyện rồi trở về, hắn sẽ có nhiều thời gian hơn để dạy dỗ thê tử càng thêm ngoan ngoãn mà đút sữa, dưỡng thai.

“Hừ, l*и da^ʍ đều phun nước, có phải chính mình xoa núʍ ѵú, lập tức liền cao trào phải không?”

“Ân ha…… Ô, muốn, muốn ra tới….”

Hốc mắt Tô Viễn ngập nước, thống khổ mà thở hổn hển, tự an ủi đến cao triều nhưng cảm giác vẫn luôn thiếu cái gì đó, trong thân thể càng thêm ngứa ngáy, rồi lại bị âm thanh đầy tìиɧ ɖu͙© của nam nhân khiến cậu càng thêm kí©ɧ ŧìиɧ, trong nháy mắt bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, sao đó hoàn toàn xụi lơ ở trên giường thở dốc.

“Tao lão bà giỏi quá, lão công cũng bị ngươi rên đến cứng lên, chờ lão công lần này trở về sẽ mang theo lễn vật tặng cho ngươi.”

Tống Thao bên kia hiển nhiên cũng đã tiến vào cao trào, âm thanh khàn khàn khen ngợi Tô Viễn, nhưng lại khiến thiếu niên không tự chủ được mà co rúm lại, cậu căn bản không dám tưởng tượng đồ vật mà trượng phu đưa cho.

“Đúng rồi, Tống Dục bị bệnh, tuy rằng không cần quá quan tâm, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng nên ghé qua một chút, miễn cho có lời đàm tiếu không dễ nghe !”

Qua thời gian lâu Tống Thao mới chậm rãi nói ra mục đích của cuộc điện thoại này với Tô Viễn, Tô Viễn bên này rối rắm mê mang nắm chặt khăn trải giường dưới thân.

Chuyện cậu bị con riêng không cho bước vào phòng Tô Viễn không dám nói với Tống Thao, cho nên đoạn trầm mặc này thuận lý thành chương khiến Tống Thao hiểu lầm rằng Tô Viễn chán ghét con riêng kiêu ngạo khó thuần, không muốn cùng con riêng lỗ mãng “tiếp xúc”.

Tống Thao còn đang suy nghĩ không biết nên khuyên nhủ tiểu thê tử cách nào để lấy thân phận là mẹ kế cùng con riêng xấp xỉ tuổi nhau hảo hảo ở chung, Tô Viễn đã nhìn đến mấy quyển sách cũ trên mép giường, giọng có chút run rẩy đáp ứng.

“Ta, ta sẽ đi qua…..”

“Ừ, vậy cũng được, hiện tại liền đi đi, đi xong trở về ngủ, cùng hài tử trong bụng nghỉ ngơi cho tốt.”

“Ân.”

Tống Thao có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Sau khi Tô Viễn ngoan ngoãn đáp ứng nam nhân căn dặn thêm vài điều, cuộc điện thoại mới kết thúc.

Tống Dục vốn tưởng rằng Tô Viễn sẽ nhanh chóng bị phụ thân sĩ diện thúc giục tới đây thăm bệnh đứa con riêng này, nhưng mãi người vẫn chưa đến. Tống Dục thậm chí còn hoài nghi khả năng phán đoán của y, không lẽ phụ thân đột nhiên đối với Tô Viễn bảo bối nổi lên tình cảm.

Nhưng bên ngoài phòng nhanh chóng truyền đến tiếng gõ cửa, cùng với âm thanh quen thuộc của Tô Viễn. Tống Dục cơ hồ là dùng tốc độ nhanh như gió  nhảy lên giường, túm lấy khăn ướt đắp lên trán, cả người vùi sâu vào trong chăn, dùng sức nháy mắt ra hiệu cho vệ sĩ.

(editor: mất mọe hình cmn tượng)

Vệ sĩ đã được dặn dò từ trước, thấy một màn này của thiếu gia nhà mình khóe miệng có chút rạn nứt, cứng đờ xoay người ra cửa nghênh đón Tô Viễn.

Tô Viễn vốn tưởng rằng cậu phải tốn một phen sức lực mới có thể tiếng vào, còn phải vắt óc suy nghĩ nửa ngày để tìm cách giải thích với vệ sĩ rằng cậu chỉ đem mấy quyển sách này trả cho Tống Dục, nhưng ngoài dự đoán, vệ sĩ chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua sách trên tay cậu liền cho người đi vào.

Tô Viễn đáng thương căn bản không phát hiện ra khi cậu bước vào phòng, tên vệ sĩ đồng thời lặng lẽ lui ra, thậm chí không chút giấu vết mà đem cửa phòng ngủ hoàn toàn khóa lại.