Tống Dục thấp giọng thở dốc, trước mặt Tô Viễn cởi bỏ đai lưng, đem dươиɠ ѵậŧ đã cương đến phát đau móc ra, quái vật khổng lồ nặng trĩu, trong nháy mắt thấy được, Tô Viễn sợ đến mắt cũng đều đỏ.
So với ©ôи ŧɧịt̠ Tống Thao dữ tợn đanh đá chua ngoa (*: ౦ ‸ ౦ : chỗ này tác giả miêu tả vậy đó ạ, "đanh đá chua ngoa" ha ha ha*), của Tống Dục ít hơn gân thịt xanh tím, nhưng rõ ràng là thô tráng không ít, lúc này đang ở trạng thái sẵn sàng công lược nên đã tới trạng thái thô tráng không thể tin nổi, khiến cho Tô Viễn nhìn thấy phải hoài nghi kích thước như vậy căn bản là không thể tiến vào cơ thể cậu, nếu đi vào chắc chắn sẽ đem cậu hoàn toàn lộng hư!
"Không được..... Không, đừng đi vào! Cầu xin ngươi, không cần như vậy, trong bụng ta còn có hài tử......"
Tô Viễn lắc đầu cầu xin, nhìn thấy côn ŧᏂịŧ Tống Dục từng bước áp sát khiến cậu triệt để sụp đổ hi vọng mà nhắm mắt lại.
"Ngô..... Ô! Ngô...."
"Ngậm cho tốt, giống như ngươi đang khẩu giao cho phụ thân vậy, đầu lưỡi lại mạnh hơn một chút!"
Gương mặt Tống Dục thoáng hiện lên nét cười, đôi tay cố định đầu Tô Viễn, y đem tính cụ từng chút đỉnh vào trong khoang miệng mẹ kế. Nhìn đôi môi kiều nộn bị qυყ đầυ của y căng ra thành một hình tròn đầy dâʍ đãиɠ, Tống Dục không khống chế được mà trướng lớn vài phần.
"Ngô...."
Tô Viễn bị dương cụ to lớn bức ép đến chảy nước mắt, rõ ràng mới nhét vào một cái qυყ đầυ mà toàn bộ khoang miệng đều đã bị căng đầy, đầu lưỡi cũng chỉ có thể miễn cưỡng động đậy vài cái.
Nhưng Tống Dục cũng không có ý định cứ như vậy buông tha Tô Viễn, y vẫn tiếp tục nhất quyết tàn nhẫn đem ©ôи ŧɧịt̠ đâm vào trong miệng Tô Viễn, mãi cho đến khi nửa căn đều đã đi vào, qυყ đầυ chạm xuống tận thực quản thì Tống Dục mới dừng lại.
"Ta muốn động, phiền mẹ nhỏ giúp ta liếʍ hút một chút!"
Tô Viễn vừa khóc lóc vừa nỗ lực dùng miệng phun ra nuốt vào cự vật của Tống Dục, thậm chí còn bị y nắm giữ lấy ót mà cưỡng chế cắm rút đưa đẩy, làm cho Tô Viễn không chịu được phải nôn khan. Dươиɠ ѵậŧ lớn đâm sâu vào buộc cậu không ngừng co rút yết hầu, thậm chí đầu lưỡi còn khẽ quét lên liếʍ láp mã mắt.
"Mẹ nhỏ thật lợi hại..... Ah, nhi tử cũng bị hút ra luôn rồi, ngoan ngoãn ăn luôn có biết không?"
Tống Dục thoải mái đến thở ra một hơi dài, biểu tình bất lực thẹn thùng của Tô Viễn dưới háng chẳng khác nào một liều xuân dược mạnh nhất, làm cho hứng thú của Tống Dục tăng vọt lên.
Quả nhiên khi nghe mệnh lệnh của con riêng bắt cậu ăn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙, Tô Viễn kinh hoảng muốn phun ra ©ôи ŧɧịt̠ dữ tợn trong cổ họng, lại bị Tống Dục mạnh mẽ đè lại đầu, tiếp theo bị bắt nuốt xuống từng ngụm từng ngụm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của con riêng.
Quả nhiên mẹ nhỏ càng lộ ra vẻ mặt không muốn ăn, y càng muốn hắn phải vừa khóc lóc vừa nghe lời làm theo. Tống Dục có chút suy ngẫm mà âm thầm cân nhắc, chưa bao giờ nghĩ có một ngày mà chính y sẽ nảy sinh ra ý tưởng ác ý nhưng thú vị đến thế này.
"Khụ....khụ...... Ô...khụ...."
Sau khi nuốt xuống tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng, Tô Viễn vội vã ho đến mặt mũi đỏ bừng, nhưng mà tất cả đều đã được nuốt xuống bụng nhỏ, dù cậu ho thế nào cũng không ra được. Mà khóe miệng cậu còn dính lại vài sợi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, trông vừa ngây thơ vô tội nhưng cũng vừa dâʍ đãиɠ đến cực điểm.
"Ô.... Ta, ta đã giúp ngươi khẩu giao, ngươi có thể tha cho ta chưa....."
Tô Viễn thở dốc nửa ngày, mới sợ hãi dò hỏi ý kiến con riêng trước mặt. Mẹ kế đáng thương lúc này đã hoàn toàn bị con trai của chồng chơi đến không dám phản kháng, thậm chí đến loại chuyện này cũng theo bản năng mà khẩn cầu y buông tha, rõ ràng cậu mới là mẹ kế, không phải sao?
Tống Dục càng nhìn càng cảm thấy Tô Viễn câu nhân, vốn dĩ đã cảm thấy thỏa mãn rồi nhưng trong tâm tư lại gào thét muốn làm thêm chút nữa để chiếm lấy tiểu nhân thê trước mặt này.
"Mẹ nhỏ, ta còn muốn nhìn phía dưới của ngươi một chút, lần đầu tiên tiếp xúc với song nhi mang thai, ta có chút tò mò."
Tống Dục quỳ một gối ở phía sau Tô Viễn, nhẹ nhàng nói ra lời nói khiến Tô Viễn đỏ bừng mặt vội vã cầu xin, nhưng ngay sau đó y đã duỗi tay kéo qυầи ɭóŧ thiếu niên xuống.
"Không, không cần..... Cầu ngươi, ta là mẹ kế của ngươi, ngươi không thể làm vậy đối với ta....."
Tô Viễn khóc nức nở bị Tống Dục dễ như trở bàn tay mà kéo bỏ qυầи ɭóŧ, trong nháy mắt, viên đá quý trên vòng âm đế kim sắc hoàn toàn lộ ra ở trước mắt con riêng. Tống Dục chăm chú nhìn, dường như mê luyến mà quan sát đánh giá thân dưới Tô Viễn.
Tay y mềm nhẹ nâng lên hai mắt cá chân Tô Viễn, dọc theo phần bên trong chân nhẹ nhàng vuốt ve lên đến tận bắp đùi, sau đó dùng chút lực đem bắp đùi Tô Viễn ấn về hướng hai bên sườn thân thể.
Tô Viễn e ngại liên lụy tới bào thai nên không dám dùng sức phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn con riêng đem hai chân cậu mở ra hoàn toàn, bộ phận yếu ớt giữa hai chân cũng theo đó mà hiện ra.
"Thật đẹp..... Phụ thân quả nhiên rất thương mẹ nhỏ nhỉ? Viên đá quý này là mấy năm trước hắn đấu giá cao mà giành được."
Tống Dục bắt đầu thở gấp ngắm nhìn phong cảnh da^ʍ mỹ giữa hai chân của mẹ kế.
Côn ŧᏂịŧ trắng hồng nộn nộn của song nhi lúc này đã phản bội lại lí trí của Tô Viễn mà hưng phấn đứng lên, run run rẩy rẩy mà nhỏ dịch nước, trông thật đáng yêu, so với bản thân Tô Viễn thì thành thật hơn nhiều. Thịt nha đứng thẳng cho nên lỗ l*и nguyên bản bị che lấp giờ cũng lộ ra bên ngoài.
Nhưng khiến người xem hưng phấn nhất là, viên âm đế nho nhỏ vốn dĩ được bao bọc sâu trong môi thịt, lúc này bị vòng tròn kim sắc tàn nhẫn lôi ra khỏi hoa môi.
Một viên âm đế nhỏ xinh theo tháng ngày đã dần trở nên dị thường béo mập, tròn trịa sung huyết treo ở giữa hai chân Tô Viễn, đây chính là tác dụng của âm đế hoàn. Thịt môi gắt gao khép kín, cũng bởi âm đế xảy ra biến hóa to dài ra, mà tạo thành một khe hở.
Như vậy nơi riêng tư trên thân thể chắc chắn đã bị nam nhân dạy dỗ đến dị dạng, trở thành một cái ngoạn vật giúp nam nhân tùy ý nhấm nháp thưởng thức, lại dâʍ đãиɠ mê người đến cực kỳ, khiến người nhịn không được mà muốn hái xuống viên thịt đậu này, làm cho khối thân thể này hoàn toàn cao trào phun nước dâʍ ɭσạи.
"Cầu ngươi, đừng nhìn......ô......."
Tô Viễn đương nhiên biết, từ lúc bắt đầu nữ huyệt ngây ngô xử nữ của cậu đã biến thành bộ dạng dâʍ đãиɠ như thế nào.
Tống Thao đối với cậu chính là biếи ŧɦái cùng độc chiếm, khiến cho Tô Viễn không thể không tiếp nhận hết tất cả da^ʍ cụ cùng dạy dỗ lên hạ thân, thế cho nên thân thể cậu dần dần vô pháp chống cự lại bất cứ ý đồ chơi đùa nào của hắn, chỉ cần hắn nhẹ nhàng véo đánh vài cái, Tô Viễn đều không khống chế được mà mở ra hai chân, rưng rưng chờ nam nhân tiến vào.
Mà Tống Thao đặc biệt yêu thích bộ dáng dâʍ đãиɠ này của Tô Viễn, mỗi lần đều khuyên dỗ, bắt ép cậu làm ra các hành động hạ tiện vô cùng xấu hổ, một khi Tô Viễn không muốn làm liền sẽ bị nam nhân vô tình sử dụng hình phạt lên thân thể, đến cuối cùng cậu cũng chỉ có thể vừa khóc lóc vừa phối hợp với bất kỳ mệnh lệnh nào của nam nhân.
"Mẹ nhỏ bị phụ thân quản giáo đến thật tốt, thật sự dâʍ ɭσạи a, âm đế cũng phì mập thành như vậy, mẹ nhỏ giờ cũng không thể đi đường đàng hoàng được đúng không?"
Tống Dục dùng ngón tay gẩy nhẹ lên hạt thịt kia, nhìn nó không ngừng run rẩy tiết ra chất lỏng sền sệt nhỏ xuống, y có chút khô nóng mà liếʍ môi, hô hấp nặng thêm vài phần.
Chỉ cần tưởng tượng đến tiểu nhân thê trẻ tuổi thường ngày không thể không kẹp chặt âm đế phì mập giữa hai chân để đi lại, thậm chí còn giả vờ như không có vấn đề gì, Tống Dục trong nháy mắt lại cương lên, trong lòng không ức chế được mà ghen ghét với phụ thân, cư nhiên lại có thể chiếm hữu một song nhi hoàn mỹ như vậy.
Ngẫm nghĩ một chút, Tống Dục liền nhịn không được mà dùng tay nắm lấy viên đá quý trên âm đế hoàn kia, nhẹ nhàng lôi kéo, chờ mong Tô Viễn lộ ra thêm nhiều biểu tình mê người.
"Ân, ân....ha.... Không, a....."
Tô Viễn chịu không nổi mà liên tục thét lên, hai chân cũng bị điều giáo thành phản xạ có điều kiện, không những không dám tự mình khép lại, ngược lại còn dùng tay ôm lấy hai đùi kéo ra, vừa hổ thẹn khóc lóc, vừa dâng lên thân thể cho nam nhân càng thêm thoải mái đùa nghịch món đồ chơi trợ hứng cho việc giường chiếu.
Tống Dục hiển nhiên bị tư thái thuần phục này lấy lòng, rất có hứng thú mà chơi đùa vòng âm đế trong tay, khi thì hướng lên trên kéo kéo, khi thì hướng xuống dưới giật giật, đem Tô Viễn chơi đến cả người muốn nhũn ra. Ở một lần đột ngột lôi kéo, Tô Viễn rốt cuộc run rẩy bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, dư vị cao trào khiến cậu không thể nói nên một câu hoàn chỉnh, hai mắt mê mang thất thần nhìn về phía xa.
"Món đồ này cũng thật thú vị, một cái vòng âm đế bé xíu cũng có thể đem mẹ nhỏ chơi thành cái dạng này, ngươi có phải đã không thể nào rời khỏi cái đồ chơi này đi? Chỉ sợ mỗi ngày cũng đều phải cầu phụ thân cầm lấy chơi vài lần mới tốt?"
Tô Viễn mặc dù xấu hổ nhưng không có cách nào phản bác lấy một câu. Rốt cuộc Tống Thao bắt buộc cậu mang lên các loại da^ʍ cụ này vốn dĩ chính là trợ hứng cho chuyện phòng the, cũng chính là phương tiện tốt nhất giúp hắn khống chế cậu. Có đôi lúc Tống Thao hứng thú, hắn sẽ cố ý bắt Tô Viễn tự nâng mông lên, dâng lên viên đá quý giữa hai chân cho nam nhân đùa bỡn âm đế của cậu.
Mỗi lần vào lúc này, Tô Viễn đều cảm giác chính mình biến thành một con rối không có cảm tình tính ái, dường như chỉ vì thỏa mãn tìиɧ ɖu͙© của nam nhân nên mới tồn tại. Dù cho cậu có khóc lóc hay cầu xin tha thứ thì cũng chỉ càng làm tăng hưng phấn cùng đắc ý của nam nhân.
"Ô..... Cầu xin ngươi, chơi đủ rồi....thì thả ta đi..... Bị phát hiện liền xong......"
Tô Viễn hai mắt đỏ hồng ướt nước, bất lực mà nhìn Tống Dục, nức nở cầu xin đứa con riêng ác ma, hy vọng y có thể buông tha cho cậu.
"Chúng ta về phòng đi, phòng ta được không?"
Tống Dục lúc này cũng đã chơi đến tận hứng, duỗi tay ôm lấy eo và chân Tô Viễn, thoải mái mà bế lên kiểu công chúa. Tô Viễn hoảng sợ gắt gao bám lấy cổ Tống Dục, theo bước chân của y mà tiến vào phòng ngủ của con riêng.
Phong cách bày trí hoàn toàn bất đồng so với phòng ngủ chính trang hoàng lộng lẫy, phòng Tống Dục khắp nơi chỉ có màu xanh ngọc nhạt làm chủ đạo, dưới nền trải thảm nhung dày màu xanh dương thẫm, ấm áp mà lại thoải mái.
Tô Viễn được Tống Dục nhẹ nhàng đặt lên trên giường, sau đó y trải chăn, đem mẹ kế nhét vào ổ chăn, y lại nảy ý xấu không đem qυầи ɭóŧ đưa cho Tô Viễn. Tô Viễn chỉ có thể lúng túng mặt mày đỏ ửng, cậu không thích ứng được muốn ngồi dậy chạy trốn, lại bị Tống Dục cưỡng chế ấn xuống giường, ánh mắt như muốn xuyên thấu nhìn chằm chằm Tô Viễn.
"Tô Viễn, ngoan ngoãn nằm, đừng để cho ta tức giận, được không?"
Ngay lập tức Tô Viễn bị khí thế của Tống Dục dọa đến kinh hãi, không dám phản kháng mà ngoan ngoãn nằm yên trên giường con riêng. Cậu bây giờ đang trong tình cảnh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không nội y che đậy, bầu không khí vô cùng ái muội cùng cấm kị.
Tống Dục vừa lòng, hôn nhẹ lên mặt Tô Viễn, sau đó không nhịn được mà ngậm lấy đôi môi thiếu niên, hai người đều động tình môi lưỡi dây dưa cắи ʍút̼, Tô Viễn mê mang ngước nhìn con riêng, hé môi cùng y quấn quýt, mãi đến khi hai người tách ra trên khóe miệng còn treo một sợi chỉ bạc ái muội.
Tô Viễn nháy mắt mặt đỏ lựng như phát sốt, còn Tống Dục thì tươi cười vui vẻ, tâm tình không tệ chút nào.
Tống Dục nhanh chóng vươn tới lấy từ trong ngăn tủ đầu giường ra một căn giả dươиɠ ѵậŧ màu đen chạy bằng điện, Tô Viễn vừa nhìn thấy liền ngồi bật dậy, cậu vừa kinh hoảng vừa xấu hổ đến cực độ.
"Mẹ nhỏ dường như rất thích cái loại đồ chơi này nhỉ?"
"Tại sao lại......lại ở nơi này của ngươi?"
Đồ vật này sau đó Tống Thao không tìm thấy được, còn tưởng rằng tùy tiện vứt ở trong góc nào, cậu nghe thấy vậy cũng nhẹ thở ra một hơi, thậm chí còn nghĩ rằng sẽ không bị căn hung vật này tiếp tục tra tấn, lại không ngờ tới hôm nay lại thấy nó nằm trong tay Tống Dục.
Nhưng Tống Dục cũng chỉ nhếch mép cười mà không trả lời bất cứ cái gì, y nhanh chóng đi lại mép giường, đem Tô Viễn xếp thành tư thế quỳ bò, sau đó y như trở thành dã thú mà đè ép lên phía sau Tô Viễn.
"A..... Ô... Đừng, đừng như vậy.... Tống Dục!"
Tô Viễn chịu không nổi mà run rẩy, khí tức áp bách của con riêng phía sau khiến cậu không khỏi thở hổn hển, thân thể không tự chủ được mà cong người lên, Tống Dục nhân cơ hội đem tay luồn vào giữa hai chân mẹ kế, khi nặng khi nhẹ vân vê lôi kéo hạt âm đế sưng đỏ sung huyết.
"A... Mềm quá, ngoan ngoãn ăn vào!"
Tống Dục đem ©ôи ŧɧịt̠ to nóng cháy như bàn ủi chậm rãi ma sát với miệng l*и ướt đẫm, cảm thụ được mẹ kế dưới thân bất lực run rẩy cùng thở dốc, cự vật giữa hai chân trướng lớn thêm một vòng, lực độ trên tay cũng tăng thêm vài phần.
Tô Viễn bị Tống Dục áp sát đè nặng từ phía sau, căn bản không có biện pháp tránh né tính cụ dâʍ đãиɠ đang xâm phạm thân thể, cậu chỉ có thể quỳ bò thỉnh thoảng lại nức nở rêи ɾỉ vài tiếng, thậm chí cậu còn cảm nhận được đồ vật của con riêng càng thêm cứng rắn đỉnh nhẹ vào miệng lỗ thịt.
"A.....a! Tống Dục...... Ngươi, ngươi điên rồi..."
Đang lúc Tô Viễn đang điều chỉnh hô hấp, Tống Dục đem giả dươиɠ ѵậŧ nhét toàn bộ vào trong âʍ đa͙σ, bật chế độ thấp nhất rồi tiếp tục mở lên mức cao nhất, trong lúc Tô Viễn không kịp phòng ngừa, huyệt thịt đã bị tính cụ dữ tợn điên cuồng lăng nhục đến khóc thảm thương.
"Mẹ nhỏ khóc lên thật đẹp mắt, ngày đó trong ngực phụ thân cũng khóc đến xinh đẹp như vậy, là đang câu dẫn sao?"
Tống Dục mê muội hôn lên khóe mắt ướt nước của Tô Viễn, còn đưa lưỡi ra liếʍ đi tất cả nước mắt của cậu.
"Ô....... Ngươi điên rồi....... Ta là mẹ kế của ngươi...... Ngươi không thể như vậy!"
Tô Viễn nức nở muốn khuyên tỉnh Tống Dục lúc này đã hoàn toàn trầm mê, cậu không thể nào tiếp thu được chuyện con riêng dùng món đồ chơi tính sự mà lão công định chế để chơi đùa thân thể cậu, nhưng mà kɧoáı ©ảʍ ập tới khiến cậu muốn cao trào đến ngất xỉu.
"Mẹ kế? Nhưng ta không có người mẹ kế nào dâʍ đãиɠ như vậy. Tô gia cũng thật ngu xuẩn, cho rằng đưa ngươi bò lên giường phụ thân ta là có thể vượt qua cửa ải khó khăn?"
Tống Dục ngạo mạn mà khinh miệt châm chọc loại thủ đoạn hạ lưu này của Tô gia, lại làm cho Tô Viễn nhớ đến cái đêm gọi điện thoại kia, cậu nhịn không được mà khóc nấc lên.
"Ngươi như vậy liền muốn mang thai cho phụ thân ta? Rõ ràng vừa mới thành niên, đã sinh hài tử cho một lão già bằng tuổi cha mình, hay là thật sự ngươi thích bị lão nam nhân trên giường tra tấn, nhục nhã?"
Nhìn tiểu nhân thê đã hoài thai hài tử của phụ thân dưới thân mình, Tống Dục không ngăn được nội tâm phiền muộn, chỉ muốn đem cậu ta bức đến chân tường, đem toàn bộ bí mật trong lòng thiếu niên này nói ra hết một lượt mới tốt.
"Không, không phải..... Ô, ta không phải! Ngươi không cần nói nữa, cầu xin ngươi....."
Tô Viễn bị người khác nói hết những điều đè nén trong nội tâm ra, cơ thể cứng ngắt muốn phản đối lại, sắc mặt cậu cũng trắng bệch, không muốn thừa nhận phụ thân vì danh lợi tiền tài mà không tiếc hiến thân con trai mình cho một lão nam nhân.
"Hừ..... Tô Viễn học đệ, năm đó thời điểm ngươi mới vừa nhập học, ta liền để ý tới ngươi, không ngờ ngươi sẽ là một song tính nhân."
Lời Tống Dục làm Tô Viễn ngơ ngẩn cả người, đôi ngươi chứa đầy nước mắt không thể tin nổi mà mở to nhìn về phía y, nhưng Tống Dục cũng không nói thêm gì mà lẳng lặng nở nụ cười.
Cả hai người họ quả thật đều học ở trường học nổi tiếng nhất thành phố S. Học sinh nơi đó chủ yếu toàn là con của nhà có tiền, có quyền thế. Năm đó nhập học, lúc Tô Viễn đại diện cho các tân sinh lên đọc diễn văn, ngay thời khắc đó, Tống Dục đã khắc sâu hình ảnh tiểu học đệ nho nhỏ trắng nõn đứng trên bục giảng.
Nhưng một thời gian sau đó Tống gia có rắc rối lớn, y thân là nhi tử của người vợ trước không thể không xuất ngoại, cũng bởi vì vậy mà chưa làm quen với Tô Viễn đã phải vội vàng rời đi, Tô Viễn đương nhiên không biết đến đàn anh Tống Dục này.
Sau khi trở về, Tống Dục ngay từ đầu cũng không nhận ra Tô Viễn, so với năm đó đã thay đổi rất nhiều, y chỉ cảm thấy loại câu nhân này ngoài ý muốn có chút quen thuộc. Lại sau buổi tối da^ʍ mỹ nọ, y đã cho người điều tra một chút về Tô Viễn, tư liệu nhanh chóng được đưa tới, y có chút kinh ngạc mà phát hiện ra cư nhiên đây chính là thiếu niên trong trí nhớ năm xưa.
Cho nên khi quản gia tới truyền lại tin tức của phụ thân, Tống Dục tâm tình có vài điểm phức tạp.
Học đệ ngây ngô năm đó nay trở thành mẹ kế của mình, thậm chí trong bụng còn hoài hài tử của phụ thân, tất cả cái mớ rối rắm vớ vẩn này đều bởi vì Tô gia rung chuyển mà ra, nếu y trở về sớm một chút, có lẽ mọi chuyện sẽ không trở thành như vậy, phải không?
"Ô.... Cầu xin ngươi, nể tình, năm đó ta là học đệ, hiện tại ta cũng đã mang hài tử Tống Thao, ngươi có thể buông tha ta hay không...."
Tô Viễn hai mắt đẫm lệ, mông lung mà nhìn Tống Dục, không ngờ lời nói trong miệng lại làm cho con riêng càng thêm bực bội, thậm chí nhịn không được mà muốn đánh vỡ phòng tuyến cấm kỵ này.
"Ngươi như vậy liền thích Tống Thao? Thân mình đều đã bị chơi thành cái bộ dáng này.... Tô Viễn, không tưởng tượng được ngươi thật sự da^ʍ đến vậy."
Cứ cho rằng muốn cứu Tô gia, vì cái gì tình nguyện bò lên giường phụ thân, ở bên trong phòng khách bị phụ thân không chút tôn nghiêm mà dâʍ ɭσạи, lại không muốn bị y chạm vào một cái? Rõ ràng chính y mới là lựa chọn tốt hơn không phải sao?
Thần sắc Tống Dục càng thêm lạnh nhạt, những lời này bị y đè nén ở trong lòng, lực độ trên tay càng lúc càng lớn, ngón trỏ dường như cố ý mà chậm rãi vờn quanh hậu huyệt, có chút ý đồ mà khảy nhẹ nếp hoa tình sắc.
"A, ngứa quá..... Tống Dục, cầu xin ngươi, dừng tay đi...."
Tâm tình Tô Viễn đã hoàn toàn biến thành một cuộn chỉ rối, căn bản không biết nên lấy thái độ nào để đối mặt với Tống Dục. Rõ ràng lúc trước đã chậm rãi tự khuyên nhủ bản thân thích ứng với thân phận thê tử của Tống Thao, lúc này đã bị con riêng làm cho mơ mơ hồ hồ.
Tống Dục cưỡng bách cậu nhớ lại khoảng thời gian tươi đẹp trong trường học, chứ không phải khi đã gả cho Tống Thao, mỗi đêm đều ở trên giường bị y tùy ý đùa bỡn.
"Tô Viễn, Tô Viễn..... Đừng cự tuyệt ta, ta thật sự, rất muốn ngươi....."
Tống Dục gặm cắn vành tai Tô Viễn, thanh âm trầm thấp thổi vào tai cậu những lời âu yếm thân mật. Bởi vì tìиɧ ɖu͙© mà tiếng nói phá lệ gợi cảm, Tô Viễn nghe được toàn thân muốn nhũn ra, nhỏ giọng thút thít không biết phải làm sao mới đúng.
"Không! Tống Dục, thật sự không được.... Trong bụng ta còn có hài tử, ngươi không thể..."
Tô Viễn chung quy vẫn là cố kỵ thân thể mang thai của mình, muốn đem Tống Dục trên người đẩy ra, đứa con trong bụng chính là em trai của Tống Dục, nếu cậu cùng y phát sinh ra loại quan hệ cấm kỵ này, Tô Viễn quả thật không tiếp thu nổi.
Nhưng mà Tống Dục bị Tô Viễn kháng cự đã dần dần khơi lên du͙© vọиɠ sâu thẳm trong lòng y, người đã nằm trong ngực nhưng cố tình lại đẩy y ra, thậm chí còn hoài hài tử cho nam nhân khác.
Tô Viễn, ngươi cảm thấy ngươi có khả năng chạy trốn sao? Nếu ngươi muốn làm mẹ kế ta đến như vậy, ta liền cho ngươi thỏa mãn.
"Mẹ nhỏ, đừng nhúc nhích. Để cho ta cùng tiểu đệ đệ trong bụng tiếp xúc làm quen một chút."
Tống Dục cười tà, ©ôи ŧɧịt̠ giữa háng lại ám chỉ phương thức tiếp xúc da^ʍ uế ra sao.
"Ô.....không, đừng chạm vào nơi đó...."
Tô Viễn cảm nhận được ngón tay con riêng từng chút cắm vào hậu huyệt chư bao giờ bị khai mở, thân thể sợ hãi mà không ngừng run run.
Tống Dục không chút để ý tới việc Tô Viễn giãy giụa, chỉ là từng ngón từng ngón đi vào căng ra c̠úc̠ Ꮒσα tươi hồng diễm lệ, thậm chí còn lấy ra cao bôi trơn, tinh tế bôi lên các đầu ngón tay, nghiêm túc thăm dò thân thể Tô Viễn.
"Thật chặt, phụ thân còn chưa có chạm qua nơi này đi? Mẹ nhỏ, nói cho ta, nơi đây là lần đầu tiên phải không?"
Tống Dục biết lần này phụ thân tuy rằng cưới một song nhi, nhưng chính là tư tưởng của hắn rất truyền thống, sợ là đối với mỹ huyệt phía sau của song nhi coi như không thấy, lúc này sờ lên bị sự chặt chẽ bên trong làm cho y kinh ngạc, không thể nghi ngờ, nơi đây vẫn còn là một cái động xử nữ.
"Ô..... Không có, nơi đó không thể...."
Đây là lần đầu tiên Tô Viễn bị đùa nghịch nơi đó, cậu hoảng sợ lắc lư mông nhằm tránh khỏi ngón tay lạnh lẽo của Tống Dục, nhưng lại bị con riêng cưỡng chế đè lại trong l*иg ngực, câu căn bản không có biện pháp trốn thoát.
"Phụ thân thật sự lãng phí, nộn huyệt mỹ diệu phía sau này của mẹ nhỏ cũng không biết nhấm nháp thưởng thức, vậy để con riêng đây tới giúp mẹ nhỏ hảo hảo hưởng thụ một chút đi."
Tống Dục thong thả ung dung đem ngón tay đã căng hậu huyệt Tô Viễn rút ra, nhìn cửa động đang thất kinh run rẩy chảy ra giàn giụa nước dịch bôi trơn trơn nhớt, có chút nhịn không được mà thở gấp đem ©ôи ŧɧịt̠ chống lên miệng hoa, ngăn chặn lại lỗ huyệt nhỏ xinh, chậm rãi đâm vào bên trong Tô Viễn, cảm thụ được tư vị kɧoáı ©ảʍ mà nộn huyệt mẹ nhỏ đem lại.
"A,a..... Bị, bị đâm mở ra, ô! Thật lớn, đừng tiến vào......"
Tô Viễn thống khổ mà dâʍ ɭσạи ôm lấy bụng to, giả dươиɠ ѵậŧ bên trong hoa huyệt phía trước vẫn còn ong ong chấn động làm hết nhiệm vụ, hậu huyệt bị con riêng từng chút khuếch trương căng ra, thậm chí còn đem ©ôи ŧɧịt̠ to đưa vào trong cơ thể.
Tư vị tại thời điểm mang thai, trước sau hai động thịt đều bị nhét đầy vô cùng dâʍ đãиɠ, khiến nhân thê Tô Viễn chịu không nổi mà bắt đầu rêи ɾỉ lên.
"Vẫn luôn muốn nếm thử, quả nhiên nơi này của mẹ nhỏ thật thoải mái, cắn côn ŧᏂịŧ ta đến chặt chẽ, làm nó vừa sướиɠ vừa ngạnh thêm."
Tống Dục cố ý nói ra mấy từ kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tô Viễn, dán sát vào tai Tô Viễn nói ra những lời dâʍ ɭσạи bất kham, chọc Tô Viễn tới khóc nức nở, mông không tự chủ được mà lắc lư, thừa nhận xâm phạm đang dần mạnh mẽ và nhanh hơn từ con riêng.
"A..... Ô.....ân....ha..... Thật, thật lớn..... Muốn chết....."
Tô Viễn dưới thân Tống Thao chưa từng trải qua cực hạn kɧoáı ©ảʍ này, song huyệt bị đồng thời khai thác đùa bỡn, lúc này bị con riêng ôm vào trong ngực, bị chinh phục mà đưa đẩy, kɧoáı ©ảʍ đánh sâu vào trong trí óc khiến cậu vô pháp tự hỏi, chỉ theo bản năng mà vặn vẹo vòng eo, đón ý nói hùa mà nhấm nháp tình triều.
"Mông mẹ nhỏ thật biết mυ'ŧ, cắn không nỡ buông, có phải muốn đón tiếp ta vào thăm đệ đệ?"
Côи ŧɧịt̠ thô tráng của Tống Dục đem hậu huyệt Tô Viễn căng ra đến muốn nứt, nhưng mà thành ruột lại vô cùng mềm dẻo, vô luận bị đâm thọc tàn khốc như thế nào, đều có thể gắt gao bao lấy nhục căn của y, giống như lấy lòng mà khẽ mấp máy, co bóp liên tục khiến y sướиɠ muốn thăng thiên, y cảm thấy rằng lỗ huyệt này của mẹ kế đã dâʍ ɭσạи đến không thể khống chế.
"Ô..... Không, không được! Muốn đi ra ngoài......."
Tô Viễn càng thêm xấu hổ, bắt đầu thở dốc, cảm thụ được hình dạng ©ôи ŧɧịt̠ lớn của con riêng trong cơ thể, thậm chí cảm giác được giống như nó đang muốn đâm thủng hạ thể của cậu, Tống Dục mỗi lần đỉnh tới tận chỗ sâu nhất, đυ.ng tới thai nhi trong tử ©υиɠ mới bằng lòng rút ra, sau đó tiếp tục một đợt thao sâu vào trong hậu huyệt, cắm tút vô số lần, cùng với giả dươиɠ ѵậŧ phía trước cách nhau một tầng thịt mỏng.
Phía dưới đồng thời hàm chứa cả hai căn cự vật, kɧoáı ©ảʍ dâng lên nhấn chìm Tô Viễn, khiến tiểu nhân thê cao trào phun nước không thôi.
"Không được, mẹ nhỏ thật sự giảo hoạt quá, để ta đút cho đệ chút thức ăn."
Tống Dục cũng thở gấp, đỡ lấy eo Tô Viễn, đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙, một giọt cũng không mất tưới vào sâu trong tràng đạo run rẩy, Tô Viễn vừa mới cao trào, cơ thể lại một lần căng thẳng, cảm thụ tất cả thống khổ cùng kɧoáı ©ảʍ do dịch nóng bắn sâu vào thành ruột, cậu đỡ lấy bụng, nhịn không nổi mà khóc nấc lên rồi ngất đi.
Chờ đến khi Tô Viễn tỉnh dậy, ngoài trời đã là chạng vạng.
Tiểu nhân thê lặng lẽ mở ra hai mắt sưng đỏ, cậu phát hiện giường và cơ thể đã được Tống Dục lau rửa sửa soạn lại một phen. Nơi riêng tư ê ẩm đau cũng được bôi thuốc mỡ mát lạnh, trong ổ chăn cũng êm mềm ấm áp thoải mái, nếu không phải trên người mơ hồ truyền đến cảm giác đau đớn, thì giống như đã chẳng xảy ra chuyện gì.
Tô Viễn không nhịn được mà thở dài một hơi.
Nhưng mà thiếu niên mới vừa bị khi dễ nên không dám làm ra động tĩnh gì lớn, chỉ khẽ run mà yên lặng đánh giá xung quanh.
Phòng này khiến người chú ý nhất chính là kệ sách, chiếm cả một mặt tường lớn. Nghĩ tới việc từ sau khi tốt nghiệp Tô Viễn chưa bao giờ được nghiêm túc đọc sách, lòng cậu cũng lặng đi.
Lúc này Tống Dục đang mặt một kiện áo choàng lông rộng thùng thình, trên khuôn mặt còn đeo một mắt kính gọng vàng, ngồi trên ghế kê sát cửa sổ tìm một tư thế thoải mái mà đọc một quyển sách dày.
"Muốn đọc sách?"
Tống Dục tuy đang đọc nhưng vẫn luôn chú ý đến mẹ kế nhỏ. Từ lúc Tô Viễn tỉnh giấc Tống Dục đã biết, còn trong sách viết gì, căn bản y không quan tâm.
"Ân.... Có chút tò mò....."
Thanh âm Tô Viễn còn mang theo chút khàn khàn, thập phần chọc người trìu mến.
"Muốn xem thì tùy thời đều có thể đến đây lấy, nói trước với ta một tiếng là được."
Tống Dục nói xong liền cầm lấy di động ra khỏi phòng, Tô Viễn trên giường ngây ngẩn cả người, mấp máy môi, ngay sau đó không biết làm sao đành quay mặt đi.
Rõ ràng y là người làm ra mấy chuyện này đối với cậu, hiện tại lại bình tĩnh giống như chưa hề phát sinh ra chuyện gì.
Tô Viễn nhìn theo bóng lưng Tống Dục, tâm tình có chút mê mang, trong đầu lại bắt đầu miên man suy nghĩ như ngựa chạy thoát cương, từ sau khi vào Tống gia, mỗi ngày đối với cậu tựa như là mộng.
Dần dần, thân thể mệt mỏi cùng ấm áp thoải mái vây quanh đưa cậu chìm vào giấc ngủ nặng nề.
"A, bác Trần?"
Tống Dục nhẹ nhàng khép lại cửa, đi tới hành lang gọi điện thoại.
"Thiếu gia hảo, gia chủ bên này đã dàn xếp xong, bữa cơm tối nay cũng sẽ thuận lợi, thiếu gia bên đó....."
Quản gia bên kia tựa hồ như đã sắp xếp xong chi Tống Thao, lão có điều muốn nói lại thôi. Tống Dục cũng không nói lời nào, im lặng chờ đợi.
"Tiểu phu nhân ấy, thiếu gia vẫn nên có chừng mực thôi, tôi trước mặt gia chủ cũng không thể yểm hộ cho cậu nhiều lắm."
"Được, ta biết!"
Tống Dục nhẹ nhàng đáp ứng, làm cho quản gia nghe thấy như trút được gánh nặng, lão nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà quản gia không biết, trước khi cuộc điện thoại này tới, Tống Dục đã đem mẹ kế nhỏ - Tô Viễn chiếu cố đến trên giường rồi.
Hai người trò chuyện thêm vài câu về hạng mục công việc gần nhất, đến gần lúc ngắt máy, bác Trần có chút cảm khái.
"Phu nhân đã qua đời nếu có thể nhìn thấy thiếu gia hiện tại, nhất định sẽ vô cùng vui mừng!"
Tống Dục chỉ nhàn nhạt cười.
"Ta biết, bác Trần, ta sẽ không cô phụ kì vọng này của ông."