Khống Chế Em Trai (Ngự Đệ)

Chương 4

Phát hiện em trai bị bỏ thuốc (khai bao)

_________________________

Tú bà Thúy Điểu Các là một người thông minh, thấy Vệ Trạch mặt đầy tức giận liền trực tiếp đưa y vào một phòng trống nghỉ ngơi, cũng không gọi người phục vụ, chỉ an bài hai gã sai vặt ngoài cửa.

Vệ Trạch không ngừng trở mình trên giường, phiền não cực điểm, vừa nghĩ tới Vệ Nhiên liền tức luôn, hai vυ' của y rốt cuộc lại phồng lên, xốp xốp tê tê ngứa muốn chết, nguyên nhân hẳn là do thuốc thúc sữa.

"Chết tiệt!" Vệ Trạch nhớn nhác đấm lên giường, kéo rớt một đoạn màn che.

Phòng trong Thúy Điểu Các không thể thoáng khí hơn phòng Vệ Trạch ở nhà, đại khái cũng bởi nơi tìm thú vui thường có thói quen che che giấu giấu, trên tường chỉ có duy nhất một cái cửa sổ lại còn treo đầy các loại rèm cửa tím tím đỏ đỏ, Vệ Trạch nhìn phát bực, hất chiếc chăn mỏng trên giường xuống rồi hướng phía cửa quát, "Hồ đồ, không có mắt nhìn chút nào, còn không mau đem đá vào đây?"

Gã sai vặt ngoài cửa vâng vâng dạ dạ chạy đi, trong chốc lát bưng chậu đá vào, cúi đầu cũng không dám nhìn Vệ Trạch trên giường, đặt chậu xong liền bỏ chạy, ngược lại tú bà đứng đối diện cửa phòng lớn tiếng ra lệnh, "Các cậu mau rót cho Cậu Hai chút nước đi."

Nhắc tới cũng đúng dịp, hai gã sai vặt mặc dù lanh lợi, nhưng không theo hầu Vệ Trạch được lâu, mặc dù biết nằm trong phòng là một vị công tử, nhưng không biết gì về sở thích của y. Mà tiếng lóng ở Thúy Điểu Các nhiều vô kể, cứ lấy ví dụ như 'uống nước', người bình thường uống nước chính là uống trà, đến nơi này lại mang một tầng nghĩa khác, vì vậy hai người tự cho là thông minh xách lên một ấm 'nước', còn âm thầm đắc ý, cảm thấy lát nữa có thể cầm rất nhiều tiền thưởng sau khi cậu ấm trong phòng được thỏa mãn, nào ngờ bản thân Vệ Trạch cũng đang vì phồng sữa mà bừng bừng lửa dục, hiện tại lại uống những thứ này, thân thể nhất thời bị tìиɧ ɖu͙© tàn phá, y nằm sấp trên giường điên cuồng uốn éo người, trong lúc vô tình đã cởi hết quần áo.

Lại nói bên kia, Vệ Nhiên từ sáng sớm đã đến hiệu buôn, trả lời xong mấy bức điện báo là rảnh rỗi, đoán chừng Vệ Trạch sẽ không ngoan ngoãn ngồi im ở trường, liền lái xe đến Thúy Điểu Các. Vệ Nhiên chưa tính là khách quen ở đây, ngay cả tú bà nhìn thấy hắn cũng nghĩ một lúc lâu mới nở nụ cười tươi roi rói, "Thật đúng là khách hiếm."

"Vệ Trạch ở đâu?" Vệ Nhiên ngại mùi phấn son đầy người tú bà, cau mày đi lên lầu, "Tới bao lâu rồi?"

Ánh mắt tú bà đảo vòng vòng, ấp úng ra vẻ nhớ lại, "Cậu hai? Hôm nay y có tới sao, sao tôi lại không thấy nhỉ?"

Bước chân Vệ Nhiên hơi ngừng, móc ra lấy tờ chi phiếu ném trên tay tú bà, tú bà khó xử không biết nên nhận hay không.

Danh tiếng nhà họ Vệ nổi danh khắp thành, nhất là mấy thứ liên quan đến thừa kế tài sản đều trở thành đề tài nói chuyện trong mọi bữa trà dư tửu hậu, Vệ Nhiên trở lại lần này, bên ngoài truyền qua không biết bao nhiêu lời nói bóng nói gió, phổ biến nhất là lời đồn Vệ Nhiên về tranh gia sản với Vệ Trạch. Tú bà là người từng trải, mấy cậu ấm nhà giàu tới đây tìm thú vui hơn phân nửa đều rất loạn, đắc tội ai đó một cái, giờ chưa nhìn ra hậu quả, nhưng nếu người này đợi sau tính sổ một thể, mười Thúy Điểu Các cũng phải bồi vào.

Vệ Nhiên đi theo đội buôn lăn lộn ba năm, tâm cơ thâm trầm, tự nhiên biết tú bà lo lắng cái gì, đẩy kính trên sống mũi, nhàn nhạt nói, "Tôi không có nhiều kiên nhẫn như vậy."

"Ngài thật đúng là làm khó tôi..." Tú bà cứ thế bị dọa sợ mồ hôi lanh đầy người ngay giữa mùa hạ, siết chặt chiếc khăn tay dính đầy hương phấn định kéo dài thời gian, "Ngài để ta suy nghĩ một chút."

Vệ Nhiên khoanh tay tựa bên cầu thang hừ nhẹ, vén tay áo nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Nghe nói khế đất của Thúy Điểu Các các người sắp hết hạn?"

Tú bà nhất thời ỉu xìu, giơ ngón tay chỉ phòng lầu cuối hành lang, nơm nớp lo sợ khẩn cầu, "Cậu Cả, chúng tôi làm ăn cũng không dễ dàng."

Vệ Nhiên vốn không muốn dây dưa nhiều, nếu tú bà cho hắn bậc thang, thì hắn cũng sẽ hồi đáp. "Đúng vậy, cũng không dễ dàng." Nói xong nhấc chân đi hướng tú bà vừa chỉ, vừa mới đến gần lại thấy hai gã sai vặt tụm lại cười nói cái gì, lòng bỗng động một chút, túm một người trong đó, hỏi, "Các người làm cái gì ở đây?"

Gã sai vặt thấy Vệ Nhiên ăn mặc không tầm thường, không dám thờ ơ, "Thưa ngài, ngài tới chơi?"

"Ai trong phòng này?" Vệ Nhiên hơi nheo mắt, không đếm xỉa tới câu hỏi của người kia, lại hỏi, "Là cậu hai nhà họ Vệ?"

"Ấy, ngài là bạn của Cậu Hai?" Gã sai vặt nghe vậy liền cười nịnh nọt sáp lại gần, "Có lẽ ngài đến không đúng lúc rồi."

Vệ Nhiên nghe xong, chỉ cảm thấy trong đầu có cái gì đứt phựt, "ba" một tiếng đạp cửa, cho là Vệ Trạch thân mật cùng người khác bên trong, lập tức xông vào. Gã sai vặt cảm thấy Vệ Nhiên cùng một bè lũ ăn chơi với Vệ Trạch tự nhiên sẽ không ngăn cản, còn tự cho là đúng đóng cửa lại giúp hai người.

Vệ Nhiên vừa đẩy cửa ra liền trợn tròn mắt, chỉ thấy Vệ Trạch toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giãy giụa trên giường, khí tức tìиɧ ɖu͙© ngọt nị cùng mùi sữa thơm đan xen hun tới khiến hắn hứng lên trong nháy mắt.

"Anh hai?" Ý thức Vệ Trạch đang lúc mơ màng, loáng thoáng nhìn thấy bóng hình Vệ Nhiên, trong đầu chỉ còn lại cảnh tượng đêm qua anh trai hút sữa giúp mình, lảo đảo nhào vào l*иg ngực Vệ Nhiên, "Anh hai... giúp em một tay...'

Vệ Nhiên ôm Vệ Trạch trần như nhông, trơ mắt nhìn y đem vυ' cọ lên âu phục của mình, quét mắt một vòng quanh gian phòng trống rỗng, cuối cùng ánh mắt đặt trên bình trà bên bàn. Mặc dù Vệ Nhiên không tới những nơi này tìm trò vui, nhưng vốn biết rõ ràng những thủ đoạn bỏ thuốc như này, tự khắc suy ra được Vệ Trạch vô tình uống phải thuốc gì, nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười, cũng chỉ có Vệ Trạch mới ngốc nghếch mà trúng chiêu.

"Anh hai..." Vệ Trạch làm gì đã từng thử qua loại thuốc này, hiện giờ bị dục hỏa đốt đến hết hồn hết vía, "Anh hai, em thật khó chịu..." Nói xong bấu lấy quần áo anh trai đem Vệ Nhiên đẩy xuống ghế, tự động ngồi lên người hắn, "Anh thân yêu, mau giúp em hút hút một chút."

Vệ Trạch là một song nhi, bị bỏ thuốc làm sao mà nhịn được, không bị người chạm qua, hoa huyệt liền ướt thành bãi nước, bầu ngực rỉ ra sữa thơm, không được anh trai giúp đỡ, tự nhiên liều mạng cầu xin anh y hỗ trợ.

"Lớn từng nào rồi, uống nước cũng không biết phân biệt." Vệ Nhiên tháo kính vùi đầu bú sữa, hận không thể rèn sắt thành thép đánh mông Vệ Trạch một cái, "Anh mà không đến ai sẽ giúp em?"

Vệ Trạch bị đánh thân mình mềm nhũn, ôm đầu Vệ Nhiên gọi lên không ngừng, "Anh hai ơi, mau giúp em đi." Thanh âm y nghe vừa nhẹ vừa khàn, khiến Vệ Nhiên chỉ muốn hung hăng mà hôn môi y, mυ'ŧ đầu nhũ một lúc nhịn không được dùng răng mài mài thịt vυ' mơn mởn, bàn tay dọc theo cánh mông ướŧ áŧ nắn bóp nhào nặn, đầu ngón tay dính đầy nước da^ʍ sền sệt.

"Anh hai, em ngứa..." Ngực căng đau được giải thoát chút ít, hạ thân lại bắt đầu ngứa, theo bản năng Vệ Trạch cong eo  chà xát dươиɠ ѵậŧ sưng lên trong quần anh trai, "Giúp em sờ một cái thôi được không?"

Vệ Nhiên nghe lời này, dường như có dòng điện chạy qua thân thể, bàn tay chợt dùng sức đè chặt Vệ Trạch trong lòng mình, gậy thịt nóng bỏng cách quần chống lên hoa huyệt của y. Vệ Trạch thỏa mãn thở dốc, rồi lại khó nhịn giãy giụa nâng eo, "Muốn anh hai sờ sờ..."

"Biết mình đang nói cái gì không?" Giọng Vệ Nhiên khàn đi mấy phần, ôm Vệ Trạch đặt lên mép giường, "Anh là anh trai em."

Vệ Trạch bị tìиɧ ɖu͙© đốt đến hồ đồ, nơi nào còn để ý người ôm mình là ai, chui vào trong ngực Vệ Nhiên, miệng mê sảng, "Thật là ngứa... Anh hai mau chen vào..."

Vệ Nhiên nghe vậy lập tức đặt Vệ Trạch lên đùi mình, giơ tay đánh mông y mấy phát, "Ai dạy em lời này?"

Vệ Trạch bị đánh ra lửa, hai chân kẹp bắp đùi anh trai vểnh mông uốn éo, "Muốn anh hai cắm vào... anh phải chen vào!"

"Không học được cái gì tốt!" Vệ Nhiên giận, dù sớm mơ ước Vệ trạch, nhưng nghe loại lời mê man này vẫn sinh khí, phải tìm được nguyên do từ đâu mà Vệ Trạch học xấu, "Ngày ngày trốn học, bây giờ còn nói lời như vậy?"

Vệ Trạch cả thân khó chịu, hoa huyệt ngứa lợi hại, sớm không nhịn nổi, mà anh trai chỉ biết đánh y, đυ.ng cũng không thèm đυ.ng, vì vậy y liền tức, nằm trong lòng Vệ Nhiên vừa khóc sướt mướt vừa mắng, "Anh hai, anh có phải không được hay không?" Vệ Trạch đưa tay sờ dươиɠ ѵậŧ anh trai, tức giận nói, "Nếu không thì em đi tìm cho anh...ít thuốc, rồi anh làm em được không?"

"Còn biết hạ thuốc người khác?" Vệ Nhiên tức giận, đè eo Vệ Trạch đánh mông y, lúc này thật sự dùng chút sức mạnh, khiến Vệ Trạch chịu đau ngậm miệng lại, qua một lúc lâu mới hồi thần.

"Chết tiệt..." Vệ Trạch giãy giụa, "Anh...anh có bệnh thì lấy tay giúp tôi cũng được..."

"Còn dám nói anh có bệnh?" Vệ Nhiên làm bộ chuẩn bị đánh tiếp.

Vệ Trạch không dám nói nữa, nằm sấp trên giường chổng mông lên, đầu ngón tay run rẩy vạch mở hoa huyệt khiến nước chảy bốn phía, "Không bệnh mau chen vào... chen vào không cứng được lại uống chút thuốc..."

Vệ Nhiên giơ tay lên rồi lại hạ xuống mấy lần cuối cùng cũng không nỡ đánh, sau cùng chỉ đành cởi hết quần áo xoay Vệ Trạch lại ôm trong lòng, "Không chọc thủng em, cả đời chắc em đều cảm thấy anh không lên được."

Vệ Trạch bịt tai không nghe, tâm trí tràn đầy hình ảnh gậy thịt tím đen dữ tợn từ trong quần bật ra của anh trai, khe nhỏ tham ăn chảy nước miếng ròng ròng, rớt xuống giường, y đưa tay sờ, cảm thấy nóng kinh khủng liền đổi sang tuốt động tính khí, mông bận rộn cạ cạ lên dươиɠ ѵậŧ Vệ Nhiên, tự động đưa miệng hoa huyệt ghé sát vào, hai mảnh thịt mềm bị ép bẹp, từng đợt sóng trào nối đuôi nhau chen ra.

"Anh hai..." Vệ Trạch giương mắt nhìn anh trai, Vệ Nhiên nhớ tới ánh mắt của y hồi bé mỗi lần muốn đồ vật gì đó của mình, mặc dù biết y giả bộ, Vệ Nhiên vĩnh viễn đều sẽ mềm lòng, lần này cũng không ngoại lệ, liền nâng mông Vệ Trạch đỉnh vào.

"Anh... anh hai!" Vệ Trạch lúc đầu còn sảng khoái rêи ɾỉ, đợi đến khi Vệ Nhiên kiên định đi thêm vào trong mới hoảng hốt, "Anh... anh hai nhẹ một chút..."

Trán Vệ Nhiên phủ một tầng mồ hôi, Vệ Trạch là lần đầu tiên, hắn cũng vậy, căn bản không dùng sức, chỉ làm làm Vệ Trạch bị thương, vì vậy thả chậm tốc độ, nhàn nhạt đảo mấy cái.

Hoa huyệt Vệ Trạch càng phun nhiều nước ấm áp , đôi mắt ngấn lệ sụp đổ ôm lấy cổ anh trai, "Anh có cắm được hay không vậy? Anh không được... tôi tìm người khác..."

"Chưa thấy qua người nào miệng tiện như em." Vệ Nhiên giận đến cau mày, giữ lấy đôi chân động đậy linh tinh của Vệ Trạch, "Đừng lộn xộn."

"Em không động, anh mau chen vào đi nha!" Vệ Trạch òa khóc, ôm eo anh trai thút thít than phiền, "Anh...anh chính là không cứng được... Anh mau đi uống thuốc..."

Vệ Nhiên vừa nghe triệt để tức, ôm Vệ trạch hai người thuận thế ngã trên giường, xách chân y lên lỗ mãng đỉnh vào, cảm thấy rái tai truyền đến một trận đau nhói, Vệ Trạch dưới thân run lẩy bẩy, bên mép còn dính chút máu từ vết cắn trên tai Vệ Nhiên, tính khí bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn pha lẫn một tia máu, mặt trắng bệch.

"Anh có được hay không?" Vệ Nhiên nắm cằm y truy hỏi, "Em nhìn rõ xem là ai thượng em."

Vệ Trạch đau đến gần ngất xỉu, hai chân mở rộng liều mạng lắc đầu, "Anh hai...anh hai...anh cắm em đau..."

"Cho em miệng tiện." Vệ Nhiên thấy vết máu bên dưới liền mềm lòng, ôm Vệ Trạch hôn một hồi, thấy y không còn run dữ dội như trước nữa, liền cắn răng rút cự vật trong huyệt ra, vùi đầu ngậm một viên nhũ hoa sưng lên, mυ'ŧ vào, hạ thân lần nữa thô bạo húc vào.

Vệ Trạch vẫn cảm thấy đau, ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, mềm nhũn dính trên giường, lay động từng nhịp theo từng cú thúc của anh trai y, hai chân khẽ co rút, đầu ngón chân trắng trắng nộn nộn căng thẳng cuộn chặt.

"Còn nói anh không được?" Vệ Nhiên sờ sờ tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên eo y, khiêu mi cười nói, "Bắn nhiều như vậy, xem ra rất thoải mái."

Vệ Trạch chớp mắt một cái, nước mắt theo gò má lăn xuống, Vệ Nhiên sững sờ, giơ tay lau nước mắt giúp y, "Rất đau sao?"

Lời kia vừa thốt ra, Vệ Trạch ủy khuất bộc phát, ôm cổ anh trai khóc không thở được, "Anh cắm thật đau quá."

Vệ Nhiên lập tức không dám động, dươиɠ ѵậŧ chôn bên trong hoa huyệt ướt mềm chần chừ không dám tiến lên, "Ai bảo em miệng tiện?"

"Anh...Anh hai anh đừng cắm nữa..." Hoa huyệt Vệ Trạch ngậm dươиɠ ѵậŧ cứng như sắt, đau như bị chém ra làm hai nửa, cũng không cản được y mở miệng mắng người đối diện, "Cắm em đau..."

Vệ Nhiên tự biết đuối lý, hắn chưa bao giờ thân mật cùng người khác, tự nhiên không biết phá thân song nhi phải cẩn thận đến mức nào, mới vừa bị Vệ Trạch khích bác không kiềm chế được, giờ nhìn vết máu loang lổ trên giường đau lòng chết đi được, liền một mặt nhẹ nhàng vỗ về Vệ Trạch, một mặt thử khe khẽ rút ra cắm vào. Cũng may Vệ Trạch bị bỏ thuốc, đau đớn không kéo dài, hai tay y ôm Vệ Nhiên dần dần bớt căng thẳng, dịch thể tràn ra từ hoa huyệt dần dần mất đi dấu máu, rất nhanh cường độ cắm vào ôn nhu của Vệ Nhiên không thỏa mãn được thân thể Vệ Trạch nữa, y liền ghé sát tai Vệ Nhiên than phiền, "Anh hai, anh xoa xoa giúp em..."

Hô hấp Vệ Nhiên hoàn toàn rối loạn, đem một chân Vệ Trạch gác lên vai, điên cuồng đâm mấy nhịp, dươиɠ ѵậŧ đè tới tận cùng huyệt đạo chạm tới tử ©υиɠ, đem khối thịt căng mịn kia mài đến ướt mềm nóng hổi, dâʍ ŧᏂủy̠ sền sệt theo gậy thịt chảy xuống ga giường tạo thành một bãi loang lổ.

"Anh hai..." Vệ Trạch chợt nhấc cao eo, đầu ngón tay bấu vào da thịt Vệ Nhiên, "Anh!" Thanh âm y tràn đầy hoảng hốt, trước tiên bởi thuốc kí©ɧ ɖụ© đã dần dần tiêu tán , sau lại bởi Vệ Nhiên đánh bậy đánh bạ chỉa đúng chỗ mẫn cảm nhất của y.

Vệ Trạch kinh ngạc nhìn xuống, tay anh trai đã bóp lấy âʍ ѵậŧ nhỏ nhắn đang cứng lên của y, tìиɧ ɖu͙© bên eo đang lúc cháy mãnh liệt tựa như được tiếp thêm nhiên liệu, chỉ là cái người đưa y lên tận cùng kɧoáı ©ảʍ không phải ai khác, lại chính là người anh có quan hệ máu mủ với y. Lệ trong mắt Vệ Trạch càng rỉ ra nhiều hơn, muốn mở miệng mắng anh trai, khóe miệng lại chỉ tràn ra tiếng rêи ɾỉ khàn khàn, mà Vệ Nhiên đã sớm đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙©, vùi đầu chăm chăm động eo, gậy thịt nóng bỏng không chút kiêng kỵ rong ruổi bên trong hoa huyệt Vệ Trạch.

Trong lòng Vệ Trạch tràn đầy cảm giác xấu hổ khi làʍ t̠ìиɦ cùng anh ruột, đánh vỡ tầng quan hệ cấm kị này đối với y vừa mới lạ vừa vi diệu, quan hệ anh em của bọn họ vốn nên khăng khít, cơ mà khăng khít đến trình độ này... Vệ Trạch bỗng nhiên ngẩng cổ hoảng hốt la lên, Vệ Nhiên điên cuồng đỉnh mấy chục lần, dòng nước ấm áp từ sâu trong huyệt đạo phun ra ngoài, tưới lên phân thân Vệ Nhiên khiến hắn hô hấp nặng nề.

"Anh hai..." Vệ Trạch mềm nhũn ngả trên giường, đầu ngón tay lướt trên gò má Vệ Nhiên, "Em là... em trai anh..."

Vệ Nhiên không cho là đúng bắt lấy ngón tay y hôn lên, "Vậy thì sao?"

Vệ Trạch giống như bị thái độ của anh trai hù dọa, cho đến khi một lần nữa bị đè xuống giường hung hãn đỉnh làm mới kịp phản ứng, "Anh...anh có phải đã sớm muốn..." Lời nói của y chưa ra hết khỏi miệng đã hóa thành những tiếng thở dốc, Vệ Nhiên đè trên người y, mười ngón tay đan lấy nhau.

Vệ Nhiên nhẫn nhịn hồi lâu lại khởi phát lòng chinh phục bẩm sinh khiến Vệ Trạch bị dọa sợ run lẩy bẩy, không dám tin kẻ phá thân mình lại là người anh trai không được yêu thích đã rời nhà đi ba năm. Vệ Nhiên tựa như ẩn giấu đi tất cả gai nhọn trên người, cho tới giờ khắc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ va chạm Vệ Trạch mới tỉnh ngộ, anh trai y thực tế cũng là một người dã tâm bừng bừng.

Mà ở thời khắc Vệ Trạch ý thức được điều này, y đã trở thành tất cả trong mắt Vệ Nhiên.

"Anh hai..." Hoa huyệt bị kịch liệt chà sát dần dần sưng đỏ, tính khí phía trước đã sớm không bắn ra nổi cái gì, chỉ có thể run lẩy bẩy theo động tác của anh trai, "Anh hai anh nhẹ một chút..."

Vệ Nhiên bỗng nhiên ngừng một lát, ngón tay quét một ít sữa rỉ ra từ ngực Vệ Trạch đưa lên môi nếm, chưa thỏa mãn liếʍ liếʍ môi, "Anh muốn cắm em ra nước từ rất lâu rồi."

Vệ Trạch nghiêng đầu, cắn môi cười khổ, "Chết tiệt... tôi là em trai anh."

Vệ Nhiên dùng sức đỉnh sâu, dươиɠ ѵậŧ cắm mở tử ©υиɠ, len sâu vào trong tử ©υиɠ ướt mềm, "Đúng, anh chính là muốn làm em, dù em là em trai anh anh cũng muốn thượng em."

"Anh...anh..." Vệ Trạch nghe vậy xấu hổ phát run, lại bị Vệ Nhiên nắm hai vυ' hung hăng nắn bóp, nhất thời giãy giụa thét lên, hai chân theo bản năng dang rộng, hoa huyệt còn chưa bị cắm thêm mấy lần liền vô tri vô giác mà lêи đỉиɦ, tia sữa mỏng manh trượt xuống theo bầu vυ', được Vệ Nhiên ung dung liếʍ sạch.

"Không thấy chán ghét sao?" Vệ Nhiên liếʍ xong quay sang hôn môi Vệ Trạch, không cảm nhận được chút kháng cự nào lại thấy lạ lùng.

Vệ Trạch rũ mắt, thuốc kí©ɧ ɖụ© về cơ bản đã hoàn toàn biến mất, y mặc dù bị Vệ Nhiên thao đến nước chảy tràn trề, đầu óc lại thanh tỉnh hơn chút, "Không để cho anh cắm... chẳng lẽ lập gia đình cho người khác cắm sao?"

Vệ Nhiên hiểu rõ cười cười, "Em có thể tiếp nhận anh?"

"Khá hơn chút so với người khác." Vệ Trạch thở dốc, đem tay anh trai đè lên hoa huyệt, "Anh hai, xoa xoa giúp em..."

Thời điểm Vệ Trạch gọi 'anh hai' trên giường luôn có thêm vài phần ngoan ngoãn, khác hẳn hình dáng giương nanh múa vuốt trước đây, mà Vệ Nhiên hết lần này đến lần khác đều chìm vào, ngón tay nắm lấy âʍ ѵậŧ mềm mại lôi lôi kéo kéo, dươиɠ ѵậŧ tới lui trong hoa huyệt mỗi lần thao đều chọc cực sâu, giống như muốn hung ác xuyên thủng Vệ Trạch.

"Những năm này anh đều giả bộ?" Vệ Trạch ôm cổ anh trai liếʍ liếʍ tai y, "Rõ ràng... rõ ràng có thể đem gia sản tranh tới tay..."

"Anh muốn gia sản làm gì?" Vệ Nhiên ôm người trong lòng dồn hết tâm trí cắm rút, chỉ nói, "Anh muốn bắn vào."

Vệ Trạch nhất thời không phản ứng kịp, đợi đến khi anh trai dùng sức tách hai chân y ra mới giãy giụa thét lên, "Không... không muốn..."

"Không muốn?" Vệ Nhiên đè trên Vệ Trạch, hung tợn ra vào, thao đến khi ánh mắt y tan rã mới mở miệng lần nữa, "Không đút em ăn no, lần sau lại nói anh không được."

Vệ Trạch che mắt lắc đầu, mê man cầu xin, "Anh hai, bỏ qua cho em lần này..."

Vệ Nhiên kéo y vào lòng, không nói lời nào nâng lên cặp mông nồn nộn dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của y, Vệ Trạch ngồi không yên ổn, lảo đảo lắc lư sắp ngã đến nơi, bị anh trai ấn chặt vào l*иg ngực mạnh mẽ thao làm, ý thức mơ hồ tựa như còn trong mộng không thể thoát ra, đau đớn cùng cao trào đều qua đi, chỉ còn dư lại trước mắt khuôn mặt tương tự mình.

Vệ Trạch ngờ nghệch cười lên, nhào qua hôn lên khóe miệng Vệ Nhiên, "Anh hai..."

"Chịu để anh bắn vào không?" Vệ Nhiên vừa liên tục rút ra cắm vào, vừa xoa xoa bầu ngực căng lên của y.

"Anh hai mau đút cho em ăn no..." Vệ Trạch mơ mơ màng màng câu lấy cổ Vệ Nhiên, hoa huyệt mấp máy ôm chặt gậy thịt đang điên cuồng đảo phá bên trong, "Bắn vào... bắn hết vào em..."

Vệ Nhiên hài lòng cắn đầṳ ѵú Vệ Trạch, nảy sinh ham muốn thao Vệ Trạch thật tàn nhẫn, hắn cũng là lần đầu tiên, không biết nặng nhẹ cũng không kiềm chế được du͙© vọиɠ, nhất thời tiếng thở dốc khó nhịn cùng tiếng rêи ɾỉ khe khẽ bao trùm căn phòng, Vệ Trạch bị đυ.ng đến lêи đỉиɦ mấy lần, rốt cuộc chịu không nổi mà ý thức tan rã, mềm nhũn nằm trong ngực anh trai không một tiếng động, mà Vệ Nhiên lúc này cũng bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c phun sâu bên trong khiến cả người Vệ Trạch căng thẳng co rút, hoàn toàn tỉnh lại, trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn trần nhà, cho đến khi anh trai y bắn xong hết, mới khàn giọng lẩm bẩm, "Anh hai, anh làm nát ghê."