Nhét love egg vào hoa huyệt em trai
(đạo cụ play)
_________________________
Vệ Trạch nằm sấp trên giường không nhúc nhích.
"Muốn tôi cởi giúp cậu?" Vệ Nhiên nghiêng người, tay hướng về phía ngực Vệ Trạch mò mẫm nút áo.
Vệ Trạch chợt cúi đầu cắn bàn tay hắn, mập mờ cười lạnh, "Mày là đồ khốn kiếp."
Vệ Nhiên ngược lại không tức giận, nắm cằm Vệ Trạch rút tay về, nhìn mu bàn tay.
Thấy dấu răng rõ ràng hằn lên, hắn hứng thú mà cảm khái, "Càng ngày càng không biết lớn nhỏ."
Rèm cửa nhẹ nhàng gõ lên cửa kính, Vệ Trạch liếʍ liếʍ vết máu bên mép, nghĩ đến bóng lưng Vệ Nhiên lúc rời đi nhà họ Vệ ba năm trước, khinh thường nhắm mắt lại.
Vệ Trạch là con trai vợ cả của Vệ lão gia, mà Vệ Nhiên dù là anh trai y, nhưng là do dì ba sinh, rất không được ưa thích, ba năm trước mẹ Vệ Nhiên qua đời, hắn liền đi theo đội buôn của gia đình, thẳng đến hôm nay mới trở về.
Vệ Trạch với hắn cách nhau một tầng quan hệ thừa kế gia sản, từ nhỏ không nhìn nhau vừa mắt, tự nhiên cũng không gọi một tiếng 'anh hai.'
Vệ Nhiên đưa mu bàn tay bị Vệ Trạch cắn rách lên mép, không thỏa mãn liếʍ liếʍ vết thương. Vệ Trạch nhìn thấy trong lòng phát hoảng, rắn không ăn mềm không buông, nhấc chân đá vào bả vai hắn mắng một câu, "Buồn nôn."
Vệ Nhiên nghe được trực tiếp bật cười, siết cổ tay Vệ Trạch kéo y vào l*иg ngực, nheo mắt lại quan sát vẻ mặt y, "Có thể ướt trước mặt anh trai không phải càng buồn nôn?"
Vệ Trạch cứng cổ đè nén lửa giận, giựt phăng cúc cởϊ áσ ra, xé hết đống vải quấn quanh ngực, "Muốn làʍ t̠ìиɦ với em trai ruột mới càng buồn nôn."
Lũ ve giống như bị trời nóng thiêu đốt tự dưng hét thảm, tiếng kêu thê lương vô cùng, Vệ Trạch cùng anh trai ngôi trên giường gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, khinh miệt chán ghét cùng tình cảm khó nói rõ dây dưa cùng một chỗ, khiến hô hấp hai người ngày càng nặng nề.
"Anh lại có cảm giác với tôi?" Vệ Trạch mất kiên nhẫn trước tiên, thịt vυ' mềm mại xốp xốp tê bắt đầu đứng lên, tựa như bị ngón tay chạm qua, đến lúc này thà chịu khó tiến lên còn hơn lâm trận bỏ chạy, y liền cố ý ưỡn ngực tiến sát trước mặt anh trai, dán ngực lên người hắn, cắn răng mò xuống phần nhô lên nóng bỏng dưới thân hắn, "Anh hai, thấy mất mặt không?"
"Chỉ ở trên giường mới chịu gọi 'anh hai'?" Vệ Nhiên bị y sờ hô hấp không yên, nhưng cũng không muốn thua trận, cứng rắn ôm eo Vệ Trạch, đem y ấn vào trong ngực mình, hung hăng vỗ mông y.
Vệ Trạch không nhịn được, từ khóe miệng tràn ra một tia rêи ɾỉ.
Vệ Nhiên lập tức cười lạnh, "Lại ướt? Cậu đúng là dâʍ đãиɠ."
Vệ Trạch tự nhiên không muốn dễ dàng chịu thua, tay đè trên quần người đối diện, không nặng không nhẹ nắn bóp, "Anh cũng không tốt gì, cứng đến mức này rồi."
'Tán tỉnh' một hồi cả hai người đều động tình, cơ mà Vệ Trạch là song nhi, tính nhẫn nại không bằng Vệ Nhiên, người không kiềm được mà mềm nhũn, hai khối thịt mềm như nước trước ngực rất nhanh bị anh trai y thô bạo nắm lấy. Vệ Trạch khi tự mình động chạm đều rất cẩn thận nhẹ nhàng, còn Vệ Nhiên lại dùng sức nắm bóp hai bầu ngực, ngón tay kẹp đầu nhũ tròn vo vân vê qua lại.
"Sau này không được bó vào nữa." Vệ Nhiên bóp bóp đến hưng phấn, hai chân chống quanh eo Vệ Trạch, hạ thể sưng lên cách một lớp quần càn quấy bên hoa huyệt y, "Ba năm trôi qua cũng chẳng to lên chút nào."
"...Cút." Vệ Trạch hận nhất bí mật thân thể y bị người khác phát hiện, huống chi là cởi hết cho người ta chơi hai bầu vυ' xinh xắn, nhất thời giận đến cả người phát run, giùng giằng muốn hất tay Vệ Nhiên ra.
Vệ Nhiên chợt vùi đầu ngậm vào một bên ngực mềm mại, miệng lưỡi nóng bỏng bao quanh thịt vυ', lưỡi béo mập lởn vởn mài qua núʍ ѵú nhạy cảm.
Vệ Trạch nhất thời ngồi thẳng người, ánh mắt dần rơi vào mê man, chốc lát Vệ Nhiên đắc ý khiêu mi, "Cậu phun ướt quần rồi." Tiếp đó đưa tay dò xuống dưới thân Vệ Trạch, dùng sức ấn vị trí vải vóc ướt nhẹp kia, kí©ɧ ŧɧí©ɧ âʍ đa͙σ của y, "Cậu bị anh ruột sờ ướt."
"Anh...anh cố ý..." Vệ Trạch không còn vẻ phách lối trước đó, hai chân run rẩy, eo khẽ đung đưa theo cái tay bên hoa huyệt, trên gương mặt đều là vẻ đỏ ửng động tình.
"Gọi 'anh hai' đi rồi tôi bỏ qua cho cậu." Tay Vệ Nhiên dừng lại một chút.
Có lẽ Vệ Trạch chính là kiểu thích mềm không thích cứng, nếu như anh trai y không nói những lời này có lẽ y còn cầu xin tha thứ, nhưng một khi anh y nói ra, y càng không thể nhượng bộ, lúc này liền nhẹ nhàng tự động eo cọ xát cái tay kia.
Vệ Nhiên hít sâu một hơi, khàn giọng cười lên, cả khuôn mặt vùi vào ngực Vệ trạch, tròng kính lạnh như băng đυ.ng phải khiến y thét lên, tiếp đó xấu hổ bưng kín miệng mình lại.
"Thật không gọi?" Vệ Nhiên liếʍ láp đầu nhũ đỏ thắm, Vệ Trạch chưa từng bị khai thác qua mang hơi thở tươi mát mê người, bất kể dâʍ đãиɠ hay tìиɧ ɖu͙© non nớt đến mức nào. Vệ Nhiên tháo kính, ngón tay vuốt ve bầu ngực vểnh lên, nhìn chằm chằm ánh mắt Vệ Trạch từ từ hóa mê li, nhân cơ hội cởϊ qυầи y.
"Vệ...Vệ Nhiên!" Vệ Trạch hốt hoảng khép hai chân, dịch thể ấm áp chảy xuống dọc hai đùi y, Vệ Nhiên chăm chú nhìn vết nước diễm tình kia, hiểu rõ mà câu khóe miệng.
Trong lòng Vệ Trạch lộp bộp một tiếng, thầm nói không ổn, quả nhiên câu đầu tiên anh trai y nói ra là một lời châm chọc, "Tôi còn chưa thực sự chạm vào, cậu đã ướt đến mức này rồi?"
Vệ Trạch không cam lòng, không biết sao hoa huyệt đã ướt thành bãi nước như vậy, nhưng lại không nói ra lời phản bác nào, cho đến khi nghe thấy tiếng thở dốc ngày càng nặng nề của Vệ Nhiên, y mới đem tay anh trai đè lên chân mình, kɧoáı ©ảʍ tê dại khiến đôi mắt Vệ Trạch ngâm nước, y cắn răng nói, "Có...có bản lĩnh thì khiến tôi ra nhiều nước hơn nữa xem."
Đầu ngón tay Vệ Nhiên chạm vào cánh hoa êm ái, không chỉ hô hấp nặng nề, vật trong quần cũng hoàn toàn cứng rắn. Vệ Trạch cảm nhận được, trong lòng thống khoái vô cùng, "Làm sao?...Không dám sờ?" Y lôi tay anh trai sờ mó qua loa, "Đừng nói ngay cả sờ thế nào cũng không biết nhé?"
Vệ Nhiên không nói gì, nhưng dùng một tay khác túm tay Vệ Trạch.
Vệ Trạch ngẩn người, tiếp đó đắc ý cười lớn, "Anh còn không có chạm qua người khác?" Y vừa mới cười mấy tiếng liền cười hết nổi, ngón tay Vệ Nhiên đã nắm một bên cánh hoa mềm mại hung bạo kéo hai phát. "Đau! Vô liêm sỉ... đau quá đi!"
"Còn biết đau?" Sắc mặt Vệ Nhiên âm trầm, dùng bàn tay không ngừng đè ép hoa huyệt Vệ Trạch, "Nơi này của cậu cũng không bị người khác sờ qua, đắc ý cái gì?"
Vệ Trạch bị anh trai xoa bóp cả người vô lực, kɧoáı ©ảʍ không ngừng chồng chất, cũng không nói chuyện, chỉ thành thật động eo, hoa huyệt liên tục phun ra chất lỏng sền sệt. Vệ Nhiên sờ sờ, ngón tay mò tới âʍ ѵậŧ ấn một cái, Vệ Trạch trợn to mắt, eo rút một cái, nước từ trong âʍ đa͙σ mãnh liệt tràn ra ngoài.
"Mới được bao lâu?" Vệ Nhiên thu tay về, đem ngón tay dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ quơ quơ trước mặt Vệ Trạch, "Bị tôi sờ thoải mái đến vậy?"
Vệ Trạch thở hồng hộc nằm trong ngực anh trai, vừa định mắng mấy câu thô tục, lại thấy Vệ Nhiên đưa tay lên miệng tỉ mỉ liếʍ, trong nháy mắt y liền tĩnh lặng, nhìn anh y hơi cau mày ngậm ngón tay mυ'ŧ vào, cái lưỡi đỏ thẫm dọc theo đầu ngón tay một mực liếʍ hết các đốt ngón tay, đem từng giọt nước dính lên đều nuốt vào bụng.
Vệ Trạch kinh ngạc lại gần, khẽ liếʍ một chút ngón tay Vệ Nhiên, mùi vị tanh ngọt khiến y xấu hổ đỏ cả mặt, không khỏi ngập ngừng than phiền, "Ghê quá."
Vệ Nhiên không nói tiếng nào cắm ngón tay vào miệng Vệ Trạch, cậy mạnh khuấy động đầu lưỡi mềm mại của y, Vệ Trạch vùng vẫy mấy cái, lại bị anh trai y mò hoa huyệt, nhất thời chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào, được một hồi vẻ mặt dần dần tan rã.
"Không nghe lời một chút nào." Vệ Nhiên cong ngón tay đảo lộng hàm trên Vệ Trạch, tiếp đó khẽ than thở, đáy mắt cuồn cuộn do dự, cuối cùng vẫn không nhịn cúi người hôn vệt nước trên cằm Vệ Trạch, rồi chầm chậm dịch lên, sau đó dừng lại bên bôi y.
Vệ Trạch tìm về một tia tỉnh táo, dưới eo nóng tìиɧ ɖu͙© không tìm được chỗ phát tác, tự dưng nhìn Vệ Nhiên không vừa mắt, nhận ra được anh trai chần chờ, lập tức lành lạnh cười nói, "Anh... anh đến cả người thân cũng không tha sao?"
Trong lòng Vệ Nhiên rõ ràng, mặc dù Vệ Trạch nói những lời này trông đắc ý như mèo bắt được chuột, nhưng thực tế thanh sắc bên trong đều mang vẻ mềm yếu, vì vậy hắn cũng không đấu võ miệng với y, ngược lại ép tới gần Vệ Trạch, môi đè lên môi y. Vệ Trạch quả nhiên luống cuống, muốn tránh né hắn, lại bị Vệ Nhiên giữ cằm không thể động đậy.
"Phải thử một chút đã?" Giọng Vệ Nhiên mang ý cười, "Cũng đừng có bảo không dám đấy."
"Tôi thấy kẻ không dám là...." Vệ Trạch vừa mới mở miệng, Vệ Nhiên liềm thò lưỡi thăm dò hàm răng y, rồi quấn lấy lưỡi y khuấy đảo điên loạn, nước miếng chảy ra từ khóe miệng Vệ Trạch, chút kháng cự của y dần chuyển thành thở dốc khó nhịn, hai tay cũng do do dự dự choàng lên cổ anh trai, ngay cả chân cũng quấn lấy hông Vệ Nhiên.
Trong mắt Vệ Nhiên rốt cuộc hiện lên lẻ tẻ ôn nhu, ôm lấy Vệ Trạch hôn lên đôi môi run rẩy của y, nói Vệ Trạch hôn non nớt, khôn bằng nói bọn họ đều chưa thành thạo, chốc lát liền mất khống chế, động tác Vệ Nhiên tràn đầy cướp đoạt bá đạo, ép Vệ Trạch đến hít thở không thông, hôn rồi lại hôn đến ngã xuống giường, bị anh trai vững vàng đè lên.
"Vệ Trạch?" Vệ Nhiên khẽ gọi, nước miếng dính trên môi hai người, vẫn tiếp tục rỉ ra, khiến bờ môi Vệ Trạch nhuộm một tầng nước sóng sánh.
Sương mù giăng đầy đôi mắt Vệ Trạch, y giả bộ già dặn, trên thực tế lại là một em trai nhỏ chưa từng trải qua kinh nghiệm tình trường nào, hiện tại bị Vệ Nhiên khơi lên lửa dục, chỉ biết mơ mơ màng màng kêu một tiếng, "Anh hai."
Vệ Nhiên bị dáng vẻ của y chọc cười, vùi đầu hôn một hồi, đầu gối dễ dàng chen vào giữa hai đùi Vệ Trạch, Vệ Trạch rêи ɾỉ kèm theo chút bất mãn mà hừ nhẹ, đại khái là bị quần Vệ Nhiên mài không thoải mái lắm, hít hít cái mũi tránh né. Vệ Nhiên liền đổi thành ngón tay đi sờ, đầu ngón tay bóp bóp âm đế nho nhỏ, Vệ Trạch không càn quấy, động tác của hắn liền dịu dàng hơn rất nhiều, cơ mà vẫn xoa ra một đống nước như trước.
"Anh hai..." Vệ Trạch bỗng nhiên nắm bả vai anh trai tìm về chút thần trí, nhìn trong mắt Vệ Nhiên đầy vẻ ôn nhu gợi cảm lại thêm cả đắc ý, cũng không lo hoa huyệt đang chảy nước đầm đìa, nâng chân cọ cọ bên eo anh trai, "Đừng nói ngay cả chen vào thế nào anh cũng không biết chứ?"
Ôn tình mới sinh ra trong lòng Vệ Nhiên nháy mắt tan thành mây khói, ngón tay dùng sức cắm vào huyệt đạo ướt mềm, hung hãn khuấy mấy cái, "Cậu từng ăn rồi?"
"Tôi...tôi đương nhiên..."Vệ Trạch đương nhiên chưa bao giờ làm rồi, nhưng lẽ nào lại thừa nhận trước mặt Vệ Nhiên, liền cứng rắn đè giọng, "Tôi như vậy lại có nhiều anh em xung quanh... ai không chạm qua?"
Vệ Nhiên nhìn ra y đang nói láo, hoa huyệt Vệ Trạch phấn hồng non nớt béo mập, rõ ràng chính là hình dáng không người chạm qua, nhưng mà nghe y nói càn như vậy trong lòng vẫn phẫn nộ, liền lấy ngón tay thô bạo cắm rút khiến nước da^ʍ tràn trề. "Một đám phá của."
"Anh...anh quản tôi?" Hoa huyệt Vệ Trạch bị moi móc vừa đau vừa tê dại, giận đến phát run, "Anh thì là...cái thứ gì..."
"Tôi là anh cậu." Vệ Nhiên siết lấy Vệ Trạch đem chân y dang rộng, rồi nắm lấy cánh hoa ẩm ướt lôi lôi kéo kéo, "Gọi 'anh hai' cho tôi."
"...Mơ đi." Vệ Trạch không tự chủ đưa tay lên bầu ngực xoa nắn, miệng vẫn cố tình kháng cự.
Vệ Nhiên càng phát giận, không ưa dáng vẻ Vệ Trạch rõ ràng đã không chịu nổi, còn không chịu nhượng bộ, liền dùng sức bắt nạt y, không dùng ngón tay cắm làm nữa, mà lôi một quả cầu xinh xắn trong túi ra, "Bây giờ gọi tôi một tiếng 'anh hai' vẫn còn kịp đấy."
Vệ Trạch cắn răng, mắng, "Khốn kiếp!"
Vệ Nhiên cầm vật kia thấp giọng cười lên, đem nó chạm hờ sau tai Vệ Trạch, Vệ Trạch chỉ cảm thấy vật bên tai rung bần bật, khiến y kinh hoảng thất thố, liều mạng đưa tay muốn túm nó lại, nhưng Vệ Nhiên vẫn vững vàng nắm lấy quả cầu nhỏ đang chấn động, lại đem nó đè lên núʍ ѵú Vân Trạch, "Đồ chơi này còn mới lạ, lấy từ bên ngoài, cho cậu nếm thử một chút."
Một bên đầu nhũ Vệ Trạch nhanh chóng bị quả cầu va chạm đỏ lên, cảm giác tê dại chèn ép y, đem người xụi lơ trên giường lắc đầu nguầy nguậy, hai chân xoắn chặt, cuối cùng sụp đổ ôm lấy cánh tay Vệ Nhiên, "Anh hai...anh...bên kia..."
Vệ Nhiên nắm quả cầu cọ cọ bên ngực còn lại của y, xoay một vòng vuốt ve đầu nhũ đã sưng lên, tiếp đó dọc theo đường cong mềm mại bên eo chậm rãi trượt xuống, tay quanh quẩn bên đùi Vệ Trạch, mân mê dần đến hoa huyệt. Trứng rung này là Vệ Nhiên tình cờ mua trên đường về nhà, vốn không nghĩ sẽ sử dụng đến nhanh như vậy, dẫu sao Vệ Trạch còn chưa bị khai phá, dùng vật này e là y chịu không nổi, ai ngờ Vệ Trạch thật sự quá biết cách chọc giận người khác, Vệ Nhiên nhẫn nại hồi lâu vẫn là không nhịn được mà trứng rung đè sâu lên hoa huyệt y.
"Anh hai!" Eo Vệ Trạch chợt nảy lên, trong mắt nhỏ xuống mấy giọt lệ, "Anh...anh mau lấy đi..."
Vệ Nhiên không ngờ tới phản ứng của y lại cường liệt đến vậy, nắm trứng rung đưa đẩy qua lại xung quanh miệng huyệt đang dần đỏ ửng như ứa máu, đầu ngón tay dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ra từ huyệt đạo. Nhưng mà Vệ Trạch càng nhượng bộ, hắn càng dừng không được, đem trứng rung vững vàng đè lên hoa huyệt, nhìn Vệ Trạch phí sức giãy giụa đến sụp đổ àm buông xuôi, nhìn y bụm mặt nghẹn ngào, cánh hoa béo mập nặng nề sưng lên, từng dòng nước sền sệt nối tiếp nhau phun ra ngoài, làm ướt đẫm một mảng ga trải giường.
"Anh hai..." Vệ Trạch ôm cổ Vệ Nhiên, núʍ ѵú tròn mẩy cọ lên ngực anh trai, "Anh hai, anh mau lấy..."
"Bây giờ biết gọi 'anh' rồi sao?" Vệ Nhiên bóp eo Vệ Trạch, thoáng lấy trứng rung ra một chút, dâʍ ŧᏂủy̠ dinh dính nhuộm đầy quả cầu, âʍ đa͙σ ướt đẫm, Vệ Nhiên thấy được cả người nóng ran, hận không thể lập tức cởi hết quần áo ôm lấy Vệ Trạch này này nọ nọ.
"Anh ơi..." Vệ Trạch dường như thở không ra hơi, rõ ràng trước ngực không bị đè ép, lại so với bị chèn ép còn khó chịu hơn, không nhịn được mà cuộn ngón chân uốn éo người, "Anh...nữa...sờ nữa..."
Khóe miệng Vệ Nhiên nhếch lên hài lòng, đưa tay hơi vạch mở miệng huyệt, rồi thẳng thắn nhét trứng rung vào.
"Anh hai!" Vệ Trạch thét lên ngồi bật dậy, liều mạng đưa tay muốn lấy quả cầu trong cơ thể ra, Vệ Nhiên nhanh chóng nắm lấy cổ tay y đè lên phía trên đầu. Vệ Trạch điên cuồng uốn éo người, bị trứng rung khuấy lên tiếng nước xì xì, thịt huyệt bị mài nóng lên, mồ hôi hòa lẫn nước mắt chảy xuống gối.
Vệ Nhiên vững vàng áp chế Vệ Trạch, đưa tay vuốt ve khuôn mặt tràn đầy nước mắt, "Ở trước mặt tôi ra nước có phải rất sướиɠ không?"
Vệ Trạch lòng tràn đầy xấu hổ, trước mắt thoáng qua hình ảnh Vệ Nhiên mặt mũi tương tự y, lại từ loại quan hệ quái dị này sinh ra một tia kɧoáı ©ảʍ bí ẩn, chỉ cảm thấy trứng rung trong cơ thể thuận theo dâʍ ŧᏂủy̠ trơn trượt mà len vào sâu hơn, tường thịt bị đè ép điên loạn, cảm giác khổ sở xen lẫn kɧoáı ©ảʍ liên tục đánh úp tới, so với chính y tự mình dùng ngón tay thoải mái hơn không biết bao nhiêu lần.
Cơ mà người đem y chơi ra nước có liên hệ máu mủ sâu đậm với y,Vệ Trạch vùi mặt vào vai Vệ Nhiên, nghẹn ngào cắn cắn cổ hắn, bị anh ruột phát hiện bí mật thân thể, còn bị chơi thành bộ dạng này, là điều y chưa từng nghĩ sẽ phải đối mặt. Nhưng mà thoải mái cứ cuồn cuộn từng đợt, Vệ Trạch bất chấp sau này Vệ Nhiên sẽ đối đãi với mình thế nào, ghé sát bên tai hắn cầu xin, "Anh thân mến, mau lấy ra giúp em."
Vệ Nhiên bị hơi thở gấp gáp nóng bỏng của y bức ra mồ hôi đầy trán, đưa tay đỡ Vân Trạch xụi lơ, siết mông y dùng sức nắn bóp. Viên trứng rung trong cơ thể Vệ Trạch càng trượt càng sâu, dần dần ép tới màиɠ ŧяiиɧ yếu ớt, khiến y hoàn toàn hoảng hồn, ôm cổ anh trai liều mạng giãy giụa, "Anh...anh hai của em..."
Vệ Nhiên nghe được mở cờ trong bụng, ôm lấy Vệ Trạch mồ hôi đầy người.
"Giúp em một tay..." Mắt Vệ Trạch lại nhỏ lệ, hai chân quấn bên hông Vệ Nhiên, không ngừng cựa quậy cọ cọ dươиɠ ѵậŧ sưng lên trong quần hắn, "Anh ơi, giúp em..."
Tay Vệ Nhiên mới mò xuống dưới thân Vệ Trạch, lòng bàn tay đã ướt nhẹp dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp, ngón tay đùa bỡn hoa hạch, "Gọi thêm mấy tiếng nữa cho anh nghe."
"Anh hai... anh trai tốt..."Vệ Trạch quả nhiên khóc lên, "Ngứa quá, anh lấy ra giúp em..."
Nhưng mà Vệ Nhiên càng thêm gắng sức xoa bóp âʍ ѵậŧ của y, ngón tay dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠, khiến Vệ Trạch gấp đến độ trong miệng lại bắt đầu phun ra mấy lười thô tục, trong sáng ngoài tối châm chọc anh trai y không biết phục vụ người, mình ngược lại đã bắn mấy lần rồi, đùi trong đẫm nước, huyệt nhỏ cũng mấp máy nhả thêm chất lỏng, cuối cùng không kiềm được sợ hãi thét lên, ưỡn ngực, núʍ ѵú bị cạ lên ngực Vệ Nhiên, tiếp đó thoát lực mà xụi lơ trên giường, cao trào qua đi, trứng rung liền theo dòng nước bị đẩy ra ngoài miệng huyệt, kéo ra một bãi nước to đùng trên giường.
Vệ Trạch vừa ủy khuất vừa khổ sở, hận Vệ Nhiên không giúp y, liền đạp loạn người trên thân. Vệ Nhiên chỉ thấy thời khắc này Vệ Trạch như con thú nhỏ giận dữ, ánh mắt rưng rưng khiến cho y có dọa mắng cái gì cũng tự động biến thành nũng nịu.
"Khốn kiếp... tôi phải đuổi anh ra ngoài..." Vệ Trạch rất giận, đầu đầy mồ hôi, "Cái nhà này... không có chỗ cho anh..."
Vệ Nhiên lần nữa đeo kính lên, ôm y vào lòng, nhéo gáy y một cái, "Anh ngược lại muốn xem em đuổi anh đi thế nào."
"Anh thật sự muốn tranh gia sản với tôi?" Vệ Trạch thoáng thanh tỉnh hơn chút.
Vệ Nhiên không trả lời vấn đề này, ngược lại còn hăng hái xoa đầu y, hỏi, "Em tranh qua anh sao?"
"Đùa à, tôi dựa vào cái gì mà không tranh hơn anh?"
"Bộ dáng này của em tranh với anh thế nào?" Vệ Nhiên chạm một cái lên đùi Vệ Trạch, "Em sẽ lập gia đình đi."
"Anh...anh không được nói ra ngoài!" Vệ Trạch nghe vậy sắc mặt tái xanh, "Khốn kiếp, nếu anh dám nói ra ngoài, tôi liền...liền..." Y ấp úng hồi lâu cũng không tìm ra được điểm yếu của Vệ Nhiên, chỉ đành ngẩn ngơ, trong lòng đầy ủy khuất bực bội.
Vệ Nhiên thấy bộ dạng này của y không nhịn được cười ra tiếng, cố ý tiến tới liếʍ liếʍ yết hầu y, "Em muốn làm sao?"
"...Vô liêm sỉ!" Vệ Trạch nặn ra một câu mắng, quay đầu không muốn nhìn người trước mặt.
Vệ Nhiên cũng không ép buộc y, liếʍ một hồi rồi dừng lại, chỉ nói, "Anh sẽ không nói cho người khác."
"Anh có lòng tốt như vậy sao?" Vệ Trạch cười lạnh nhìn trứng rung dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ một bên.
"Em là em trai anh." Vệ Nhiên hôn môi y một cái, "Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, anh đương nhiên sẽ không nói cho người khác biết."
Vệ Trạch nghe vậy rủ mi, tự nhiên biết anh trai y ám chỉ cái gì.
Gió nóng râm ran trong phòng phảng phất mùi vị tìиɧ ɖu͙© tanh ngọt, vẻ mặt Vệ Trạch phức tạp nhìn chăm chú gương mặt vô cùng giống mình này, cuối cùng từ trong l*иg ngực nặn ra tiếng hừ lạnh.
"Đáng ghét."