Isekai Toriwake

Quyển 1: Chuyến Bay Đến Dị Giới (4)

Lúc này đây, không gian thoáng chốc hoán đổi. Xuất hiện trước mắt họ là một vùng hắc ám nào đó.

Các tia sét giăng ngược bên trên như dẫy mạng nhện khổng lồ trông cực kỳ kinh dị. Trong khi ấy, những tia sét còn lại thì đánh thẳng xuống khiến người ta không rét mà run.

Họ không kiềm chế mà run rẩy.

Thứ duy nhất có thể nghe thấy lúc này là thanh âm tiếng nổ rộp trời không dứt bên tai.

Mọi thứ giống như một giấc mơ... Không, họ ước gì khung cảnh hiện ra trước mắt đây chỉ là cơn ác mộng. Và khi tỉnh giấc, tất cả sẽ biến mất.

Nhưng đáng tiếc rằng, cơn ác mộng giờ đây đã được hiện thực hóa.

“Ôi Chúa ơi!”

Noureddine bất giác quên luôn việc điều khiển máy bay, ông ta há miệng thật to và chỉ còn lại sự kinh ngạc đang lấp đầy bên trong tâm trí.

Khung cảnh như vậy cũng đồng dạng xảy ra trong khoang hành khách.

Từ lúc máy bay gặp trục trặc và rung lắc thì tất cả đã bị đánh thức khỏi giấc ngủ của mình, và kể từ đó thứ họ phải đối mặt là bức tranh về ngày tận thế.

Họ chỉ ước rằng bản thân chưa từng tỉnh dậy còn hơn.

Nhìn khung cảnh thảm họa hiện tại đang bao phủ bên ngoài qua ô cửa sổ ấy, họ như kiểu thân xác bị tước đi linh hồn.

Tất cả hoàn toàn ngây dại và bị trấn trụ.

Và khi tình cảnh này qua đi. Thì rất nhanh, kế tiếp chính là tình trạng hỗn loạn.

“Ahhh——!!! Ai đó nói cho tôi biết việc gì đang diễn ra được không??!!”

“Lạy chúa, chúng con muốn được về nhà!!!”

“Phi hành đoàn đâu???... Bọn họ đang làm cái quái gì thế??!!”

“Tất cả chúng ta sẽ chết sao??? Làm ơn đừng để điều đấy xảy ra!!!!”

“Đây là địa ngục!!! Nơi này vốn là địa ngục!!!”

Thanh âm mà bọn họ bộc phát, chúng giống như dàn nhạc giao hưởng đang hoà tấu một cách đầy hỗn loạn. Trật tự tức khắc bị xóa bỏ. Từ khoang phổ thông cho đến hạng thương gia, họ như đồng loạt phát rồ.

Các nữ tiếp viên lập tức phát huy công việc của mình, họ cố gắng dùng lời nói để trấn an hành khách. Nhưng, có vẻ không hiệu qủa. Toàn bộ hành khách bỏ ngoài tai và làm ngơ trước mọi lời nói.

Không còn biện pháp, báo cáo được gửi cho Mosi, nữ tiếp viên trưởng của chuyến bay.

Bị cưỡng ép kéo ra khỏi buồng lái, khi Mosi nhận được tin tức về thực trạng hiện nay trên máy bay, cô nhanh chóng tìm cách tiếp cận với các hành khách. Khi mọi thiết bị điện tử đều đã hỏng, cô lập tức áp dụng cách thức cơ bản nhất và hiệu qủa nhất để họ chú ý đến mình: “Trật tự!!! Tất cả trật tự và hãy nghe tôi nói!!!”

Cô gằn giọng lên và hét lên thật to, chỉ cần cố gắng lấn áp tiếng la của họ thì phản ứng dây chuyền sẽ được sinh ra. Hiển nhiên rằng đây là biện pháp mạnh nếu muốn tạo sự chú ý.

Cũng vì vậy, bầu không khí dần dần yên tĩnh trở lại.

Chỉ chờ đợi có thế, Mosi tranh thủ lớn giọng nói ra: “Thưa các vị, xin đừng lo lắng!!! Chúng tôi đảm bảo rằng sẽ không có bất kỳ vấn đề gì xảy ra cả. Máy bay sẽ không gặp nguy hiểm nếu bị sét đánh trúng. Lớp vỏ bên ngoài cabin và nội thất máy bay được thiết kế để truyền điện nhưng cũng giúp cách ly dòng điện với phi hành đoàn, hành khách và các thiết bị điện tử bên trong!!!”

“Nếu vậy tại sao di động của tôi lại không hoạt động??!! Các người giải thích thế nào đây???”

“Phải vậy, di động của tôi cũng thế!!!”

“Không chỉ thế thôi đâu!!! Các người nhìn lại đồng hồ của mình thử xem, chúng đều đã chết và không còn hoạt động nữa!!!”

“V..việc này thì...”

Mosi thoáng ngập ngừng, cô phải giải thích sao đây? Trên nguyên tắc thì máy bay đôi khi vẫn bị sét đánh trúng khi đang bay, và mọi việc vẫn ổn thỏa. Nhưng hiện tại, mọi thiết bị điện tử đều đồng loạt ngưng hoạt động một cách không thể lý giải. Và trong khi đó, không hề có dấu hiệu máy bay bị hư hại bởi sấm chớp đánh trúng gây ra.

“Tôi nghĩ tất cả chúng ta đang đắm mình bên trong một chiều không gian nào đó, hiển nhiên rằng ở nơi này thì khái niệm thời gian không tồn tại.”

Tiếng nói của một hành khách nào đó vang lên, đưa ra ý kiến của mình.

Qủa nhiên, câu trả lời này đạt được rất nhiều sự hưởng ứng. Tất cả gật đầu tán thành, dường như đã chấp nhận đáp án này.

“Ở thời điểm hiện tại, điều mọi người cần làm và có thể làm duy nhất hiện nay chính là quay trở lại chỗ ngồi của mình và thắt chặt dây an toàn đề phòng có biến động bất ngờ. Xin tất cả hãy nghe theo!!!” Mosi chớp lấy thời cơ vội nói ra.

Mặc dù các hành khách rất sốt sắng, nhưng lo âu cũng chẳng giải quyết được vấn đề. Họ đành dáo dác tản ra, mỗi người tìm về vị trí ban đầu của bản thân, và điều duy nhất chính mình có thể làm bây giờ, đó chính là cầu nguyện.

Từng giây từng phút trôi qua, đấy giống như một sự tra tấn tinh thần với họ. Tận mắt chứng kiến sự hủy diệt của không gian bên ngoài, nhìn từng cơn sấm dồn dập như vũ bão kia. Họ nép mình trên ghế, y hệt một con ốc sên đang cuộn tròn cơ thể trong chiếc vỏ ốc của mình.

Sẽ thế nào nếu vĩnh viễn mắc kẹt tại đây?

Họ biết, những tia sét không phải mối nguy hại duy nhất cần được lo lắng.

Nếu may mắn sống sót qua những tia sét thì có ích gì nếu nơi này không hề có đường ra.

Giả tưởng rằng có lối ra ở đâu đó thì liệu máy bay có đủ nguyên liệu để gồng gánh đến thời điểm ấy hay không?

Những câu hỏi quanh quẩn trong đầu họ, sự thắc mắc không thể được giải khai.

Đối với cơ trưởng Noureddine và cơ phó thì ngược lại, hai người bọn họ không dám nghĩ nhiều đến vậy. Việc mà họ có thể làm là để cho máy bay cứ thế tiến thẳng về phía trước. Áp lực đặt lên đôi vai của họ thật sự vô cùng nặng nề, chỉ việc gồng gánh máy bay bay trong cơn bão tử thần này cũng đủ khiến cho đầu óc chẳng thể tập trung được vào việc gì khác.

Còn rêng hắn, bản thân lúc này đang nhàn nhã cực kỳ. Không biết từ bao giờ, hắn đã tháo mở chai Whisky và chậm rãi thưởng thức nó một cách yên tĩnh.

Chắc hẳn rằng uống rượu vào thời điểm này chẳng sao đâu nhỉ? Vì thực sự, đây mới là khoảng khắc xứng đáng cần một ly Whisky hơn bao giờ hết.

Sự sợ hãi đến từ các vị khách ở xung quanh, trong khi đó là những cơn sấm sét chớp lóe bên ngoài ô cửa kính, nếu lúc này có thêm âm thanh hòa tấu của tiếng đàn piano kết hợp nữa thì thật là perfect.

“BÙM!”

Cầm trong tay chai rượu, khi hắn đang dõi mắt nhìn bên ngoài thì bất chợt cánh trái của máy bay phát nổ.

Không, thứ cháy nổ là động cơ cánh quạt.

Cảnh tượng này diễn ra trong tầm mắt hắn.

Cũng chẳng có gì cần ngạc nghiên cho lắm, đây là những gì xảy ra khi bị sét tác động.

Có lẽ toàn bộ hành khách không nhận ra, máy bay đã vài lần bị sét bên ngoài đánh trúng, chứ không hề có chuyện may mắn gọi là đánh ‘trượt’.

Bình thường, vốn dĩ một tia sét sẽ để lại dấu vết không đáng kể, nếu có nó chỉ gây hư hại bên ngoài hoặc tổn hại một chút tới hệ thống điện của máy bay. Hành khách chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng lóe lên qua cửa sổ, nhưng họ sẽ không cảm thấy bất cứ điều gì. Thậm chí họ còn không nhận ra máy bay vừa bị sét đánh.

Vài luồng sét có vẻ như đã đánh vào mũi, thân máy bay và sau đó đi ra bằng đường đuôi và một phần cánh. Có một mạng lưới kim loại trong vỏ máy bay, đó là cách mà điện được chuyển đi.

Nhưng lý thuyết an toàn ấy chỉ có thể được áp dụng bên ngoài, vì hiện tại ở đây là cả một vùng sấm chớp như thể một vị Thần nào đó đang đánh rắm trong này.

Và khi động cơ cánh trái phát nổ dẫn tới việc mất cân đối, thì ngay lập tức máy bay bất ngờ nghiêng mạnh.

Kinh hãi trước sự việc xảy ra, toàn bộ hành khách hét toáng lên theo bản năng.

Hắn cũng hét.

Do qúa chóng vánh nên hắn đã tuột tay, vì vậy chai rượu rơi xuống rồi vỡ toang.

Còn John Lennon, anh ta hiện tại chỉ như một kẻ tâm thần ôm đầu ngồi đấy với vẻ mặt dữ tợn. Sự tỉnh táo và bình tĩnh đã biến mất. Có chăng, chỉ còn là một con người đang đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, mạng sống của anh ta giờ đây không do chính bản thân quyết định nữa.

Lực đẩy đến từ động cơ trái đã biến mất, cơ trưởng Noureddine đau khổ chèo chống máy bay bằng những gì còn lại của nó và cố gắng không để máy bay xà xuống từ kinh nghiệm dầy dặn của bản thân.

Nhưng đó cũng chỉ là chèo chống mà thôi, hiện tại máy bay cũng chẳng thể bay thẳng được nữa.

Thoáng chốc, độ cao đã giảm xuống 2000 m và động cơ cánh quạt cháy nổ vẫn đang liên tục bốc lên từng đợt khói đen nghi ngút.

Họ sẽ rơi xuống và vĩnh viễn nằm lại trong này, không một ai có thể tìm thấy được họ.

Trong lúc tưởng chừng tuyệt vọng ấy, dường như các vị Thần đã mỉm cười và chìa tay ra với họ.

Noureddine mừng rỡ, ông ta và cơ phó nhìn thấy một không gian khác hiển hiện trước tầm mắt.

Đó thực sự là thế giới bên ngoài.

Khung cảnh đen kịt của bầu trời đêm cùng cánh rừng thâm thẩm.

Đó đúng thật là thế giới yên bình ngăn cách với không gian ma trận chết tiệt này.

Nhưng cảnh tượng hiện tại bây giờ, không phải máy bay đang bay ra nữa.

Nó đang rơi, giống như một vận động viên nhảy dù thây vì mạnh mẽ cấm đầu xoay tròn xuống.

Điều mà Noureddine đang thực hiện, đó chính là giảm thiểu nguy cơ xuống mức thấp nhất.

Máy bay gãy đôi còn tốt hơn việc nó nổ tung và phân mảnh.

“VÉÉOOO——!!!”

Âm thanh cao vυ't của máy bay lướt nhanh mà qua, kết hợp với tiếng “Brum” phát ra từ động cơ khi cỗ máy biết bay đang lao xuống từ bầu trời.

Sự rung lắc mãnh liệt vang lên “lạch cạch” trong buồng lái, Noureddine gồng sức lên hai cánh tay, dùng lực kéo ngược cần điều khiển ra sau để mũi máy bay được trút lên, trong khi đó phải kiểm soát không cho máy bay nghiêng trái thật sự qúa khó khăn.

Độ cao vẫn đang từ từ giảm sút.

Dẫu vậy, nó vẫn duy trì thêm được một đoạn ngắn.

Giây phút này, cảnh tượng này y hệt một chiếc máy bay giấy bị người khổng lồ ném ra từ bên trong cơn bão kia.

Bộ phận bánh xe của máy bay được mở ra.

Rất nhanh thì sự va đập mạnh mẽ với mặt đất khiến chúng gãy lìa, điều đấy dẫn tới việc máy bay bị nghiêng nhẹ và phản ứng dây chuyền. Tiếp theo là phần cánh bị vướng, nó vỡ tung thành từng khối.

Tiếng gào thét từ phía hành khách vang vọng ở bên trong. Đấy như một trãi nghiệm kinh hoàng, nhưng âm thanh la hét của họ đã bị lấn áp hoàn toàn bởi cỗ máy khổng lồ.

Kéo theo một vệt to lớn trên đất làm cho cây cối ngã đổ và bật cả góc, chỉ thấy thân máy bay gãy đôi và tách ra thành ba đoạn.

Cũng trong khoảng khắc ấy, họ không thể kêu gào được nữa. Không một ai có mặt trên chuyến bay có thể dùng thể trạng nhỏ bé của Nhân loại chống lại sức chấn động khủng khϊếp đó.

Họ bị nghiền ép ngay lập tức.

(N/A: Thôi vậy, hoàn tất chương đây xem như hoàn thành bổ sung đi, mình sẽ tiếp tục ra tiếp từ chương 75 nhé mọi người. Vì nếu Edit lại sẽ mất đến vài tháng, mệt mỏi vl. Mình sẽ sửa dần từ từ và thây đổi vài lỗi nhỏ vậy. Kệ đi, dỡ thì dỡ, mình cũng chẳng phải tác giả chuyên nghiệp gì.

Dẫu thế, mỗi chương mình viết ra đều cực kỳ nghiêm túc, không qua loa và đã cố tốt nhất có thể. Tốn khá nhiều thời gian.

Nhưng các bạn có bình chọn hay không thì tùy ý, mình không quan tâm truyện xếp hạng ở vị trí bao nhiêu, nhưng rất mong nhận đc bình luận tích cực hưởng ứng để khích lệ tinh thần. Nếu vậy, các bạn đúng là những đọc giả đẹp trai/ xinh gái.)