Tử Phàm không chắc có thể dùng cách đó được không. Hắn chỉ suy luận rằng nếu như trong viên ngọc này là linh khí của một người, coi như đó là cái l*иg, nếu người trong đó có mệnh hệ gì, chỉ cần phá vỡ cái l*иg là có thể cứu được. Hiện tại bốn người đã ở chân núi Bạch Mộc Lương Tử, có thể cứu người hay không cứ lên gặp Đắc gia sẽ rõ.
- Tà khí có thể xâm nhập, nhưng để nó phát tác thì cần một khoảng thời gian, từ đây tới tiên tộc còn phải đi một quãng đường nữa, nên tranh thủ thời gian – Tử Phàm nói.
- Ta hiểu rồi, nhanh, chúng ta xuất phát thôi – Đình Thiên toan đứng dậy, Bá Dũng ở bên cạnh liền cản lại, nói:
- Công tử mới dậy chưa lâu, xin hãy nghỉ lại đây với Quốc Trí, thuộc hạ sẽ đi với Tử Phàm đem ngọc lên tiên tộc trước, vài ngày nữa công tử hồi phục rồi hãy đi cũng chưa muộn.
- Trần hộ vệ nói phải đấy, công tử nên giữ gìn sức khỏe, chỉ trong một ngày một đêm phải tới nơi, bằng không sẽ không kịp – Tử Phàm cũng nói thêm vào.
- Không phải lo cho ta, nếu như để các ngươi tới đó, vậy ta còn đến đây làm gì nữa, việc của ta tự ta giải quyết. Một ngày một đêm là đủ rồi, mau đi thôi – Dứt lời Đình Thiên lập tức đứng dậy, bước đầu còn chật vật, ngay sau đó công tử liền lấy lại tinh thần, nhanh chóng tiến lên phía trước.
Trước khi theo chân mọi người đi vào trong rừng cây, Tử Phàm có quay lại nhìn vào hồ Bạch Tâm. Mặt nước phẳng lặng, màu nước hòa với màu trời, trong vắt như mắt mèo, cao sâu thăm thẳm, có chút khói lãng đãng trên mặt hồ.
Ánh mắt Tử Phàm tràn đầy tiếc nuối, giống như hắn đánh rơi xuống đó một bảo vật, vĩnh viễn không thể tìm lại. Hắn đã từng hy vọng, nhưng hiện tại niềm hy vọng ấy đã tiêu tan, thực sự không có ai giúp được hắn, trước sau hắn vẫn chỉ là kẻ không thuộc về nhân thế.
Bốn người đi xuyên rừng hơn một canh giờ, từ đây bắt đầu ngược lên sườn núi thoai thoải, tứ phía là trùng điệp những cây cổ thụ, cành lá cao tít tắp, đường lối nhờ đó mà quang đãng hơn. Lại đi thêm hai canh giờ nữa, trong rừng có sương giăng, mưa mù đủ ướt áo, không khí cũng có phần lạnh lẽo.
Tử Phàm vượt lên trước, hắn không biết đường, nhưng so với những người kia thì khả năng đi rừng của hắn vẫn hơn một bậc. Tử Phàm dựa vào việc nhiều người đã từng đến đây mà tìm được dấu hiệu để đi theo, có khi là vạch trên thân cây, có khi là cột mốc, người khác còn do dự khi thấy những dấu hiệu trên bất đồng, Tử Phàm thì không. Hắn cho rằng đường nào rồi cũng sẽ dẫn đến nơi, tình thế cấp bách, không nên chần chừ lãng phí thời gian.
Càng lên cao cây cối càng thưa thớt, chim chóc cùng thú vật trốn đâu biệt tích, vì thế mà đường đi rất thuận lợi. Mảnh trời mỗi lúc một rộng hơn, mây ghé xuống sát tán lá, có thể thấy được nền đất dưới chân bắt đầu lộ ra mặt đá gồ ghề. Đình Thiên đi liên tục bảy canh giờ, xương cốt công tử bắt đầu tê bại, mấy người có ý giảm tốc để công tử có thời gian hồi sức, nhưng thấy đường còn xa, càng đi càng gập ghềnh, nếu không nhanh có thể hết đêm nay cũng chưa tới được đỉnh núi.
Trời chiều sáng nhẹ, núi đá dần hiện ra trước mắt, từng cồn mây bao quanh vách núi như một cái đuôi cáo trắng xám, khi tụ lại khi tản ra, biến thành muôn hình vạn trạng. Bốn người nghỉ chân ngoài bìa rừng, ngắm cảnh mây trời l*иg lộng trước mắt, ngẫm trong thiên hạ hiếm có nơi nào đẹp tới như vậy.
Nửa canh giờ sau, Tử Phàm từ đâu chạy lại, hắn mừng rỡ nói:
- Bần đạo tìm được cầu thang đá, người ta đồn rằng vách đá của Bạch Mộc Lương Tử treo leo không có đường lên, chỉ tiên nhân mới bay tới được, thực ra không phải. Họ đẽo đá để làm cầu thang, tuy thô sơ nhưng rất vững trãi, theo đường đó mà lên thì an toàn rồi.
Bốn người lấy làm mừng lắm, nghỉ ngơi xong đâu đấy lập tức xuất phát, Tử Phàm dẫn họ đi vòng ra phía sau núi, chỉ cái cầu thang đá mà vừa rồi hắn phát hiện ra. Ba người vừa nhìn liền tái mặt, gọi nó là cầu thang thì hơi khoa trương, kia là một dải bờ đá hẹp bằng hai bàn chân nhô ra được mài dũa tạm bợ, bước cao bước thấp, không có quy luật. Quả nhiên đường lên trời không phải đơn giản, so với bám vách núi thì đây cũng tiện nghi hơn rồi.
Sắc trời thẫm dần, bốn người lần lượt leo lên bậc đá, lưng dán vào vách, từng bước từng bước dò dẫm đi lên. Người đồng bằng chưa từng đi núi, sẽ không biết việc đó vất vả thế nào. Bậc có chỗ thắt ngẵng như cổ gà, có chỗ lại trơn trượt, nhiều nhất là những khoảng trống giữa các bậc, có khoảng dài cả sải tay, muốn qua phải dùng tay bám vách, một chân đứng sát bờ bên này, một chân nhón qua bên kia, chênh vênh chới với lưng chừng trời.
Đi hết quãng trống, liền tiến vào vùng mây che mờ mịt, nhìn xuống chân như không chạm đá, mỗi bước một thấp thỏm. Đoạn này có nhiều đá sạt, Đình Thiên bước hụt một lần, Tử Phàm đi cạnh kéo không được liền trượt theo, may mắn là Bá Dũng và Quốc Trí kịp thời giữ lại, mặt người nào cũng tái nhợt, tim nhảy loạn cả l*иg ngực. Sau đó bốn người phải buộc dây vào nhau để di chuyển, thuận tiện hỗ trợ khi gặp biến cố.
Không khí trên cao ít ỏi, riêng việc hít thở cũng tốn sức, hơn nữa nhiệt độ giảm sâu cùng lượng ẩm lớn khiến phổi có dấu hiệu tổn thương. Bốn người đi được vài bậc lại phải ngừng để thở, thở mạnh còn thành ra ho, ho một trận liền hộc máu, lục phủ ngũ tạng cũng đau quặn. Đều là trai tráng, sức lực đương khỏe, thấy khó không sờn, đau tới mặt cắt không ra máu cũng chẳng ai kêu nửa lời.
Đi tới khi trời tối mịt, nhìn lên thì không thấy đỉnh, nhìn xuống thì không thấy đất, chỉ thấy xa xa là vạt rừng đen kịp, hồ Bạch Tâm lóng lánh ánh trăng bấy giờ to bằng một bàn tay. Tử Phàm thấy một mỏm đá tương đối bằng phẳng, hắn nói với Đình Thiên nên nghỉ hồi sức, còn phải leo tới sáng mới đến nơi.
Đang lúc ngồi nghỉ, Đình Thiên liền quay ra hỏi Tử Phàm:
- Ngươi nói có mục đích tới đây, vậy mục đích đó là gì?
Tử Phàm chớp mắt, hắn ngước nhìn ánh trăng, nghĩ một lát mới nói:
- Công tử đã bao giờ nghe về tu ma nhân chưa?
Mấy người bên Đình Thiên cùng lắc đầu.
- Theo lý mà nói thì tu ma nhân là kẻ ác, gϊếŧ người, phóng hỏa, đốt nhà, không việc gì là không làm. Ta cũng là một trong số đó.
Cha mẹ Tử Phàm đều là tu ma nhân, hắn từ khi sinh ra đã mặc định trở thành một truyền nhân của tà phái, nhưng cha mẹ hắn lại bị người khác hãm hại. Họ đem Tử Phàm mới được hơn hai tuổi bỏ trong miếu, rồi dẫn dụ kẻ địch rời đi. Từ đó hắn mồ côi. Tử Phàm không làm ra vẻ thống khổ, ngừng một chút, hắn mới tiếp:
- Sư phụ ta là kẻ thù của tu ma nhân, ta bất mãn với tông đồ nên không theo bọn họ hành sự.
Kỷ lão tiên sinh là người đầu tiên nuôi dạy Tử Phàm, thời gian đó hắn hoàn toàn là một con người. Chỉ tới khi trưởng thành, ý trí truyền đời của tu ma nhân thúc giục hắn phải đi tìm nguồn cội, tới nơi có đồng loại. Tử Phàm vì thế đã bí mật xuống núi, lãnh trách nhiệm hủy diệt chính phái, truy sát Quỷ Khách. Khốn thay sư phụ cũng nằm trong số đó.
Vì thế hắn đã bỏ trốn, lang bạt khắp nơi, dùng nghề bói toán để che dấu thân phận. Nói tới đây Tử Phàm chỉ về phía hồ Bạch Tâm, từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy là một mảnh tối đen.
- Tình cờ ta nghe nói, Tố Tâm tiên tử trong hồ Bạch Tâm có thể gột rửa linh hồn con người. Vì thế mà ta tìm tới để tẩy trần tâm ma, xóa sạch phần tà đạo, ta thực sự đã hy vọng mình được giải thoát khỏi số mệnh này, làm một người bình thường, cả đời sống trong Bách Tùng miếu. Tiếc là tâm ma đã quá lớn, nó giống như một phần máu thịt trong ta, không cách nào tách rời được.
Đình Thiên im lặng, công tử nghĩ gì đó rất lung, sau mới nói:
- Khi việc của ta hoàn thành, ta sẽ cùng ngươi về Bách Tùng miếu, để giải quyết chuyện của ngươi.
- Công tử muốn làm gì?
- Tới lúc đó ta sẽ nói.
Dứt lời Đình Thiên liền đứng dậy, gió núi thốc vù vù vào vạt áo, công tử lại tiếp tục trèo lên. Qua quãng mây dày, bậc đá liền trở lên rộng rãi, sắp xếp thành hình xoắn ốc quanh vách núi, bốn người thong thả đi liền năm canh giờ, tới khi thấp thoáng trông thấy một cái lán dựng trên mỏm đá, thì trời cũng tang tảng sáng.
Trong lán có người, một già một trẻ, họ đón tiếp bốn vị khách lạ rất niềm nở. Vì bất đồng ngôn ngữ nên Đình Thiên phải đưa mảnh ngọc ra họ mới hiểu, người này là tới tìm Đắc gia. Nghỉ chân nửa canh giờ, bốn người theo đứa trẻ trong lán đi tiếp. Quãng đường đó họ luồn vào trong hang núi, có bậc thang lên trên, thành vách nhẵn nhụi, đây mới là đường của tiên tộc dùng để di chuyển.
Rất nhanh liền thấy đường ra, vừa bước chân tới bên ngoài, ai nấy đều sửng sốt. Những ngôi nhà bằng tre nứa được dựng khéo léo trên các gờ đá, bên dưới có cột chống, nhà này nối với nhà kia bằng cầu thang gỗ, mây còn phải ở thấp hơn bọn họ, ngửa mặt nhìn lên trời chỉ cách một sải tay. Nhà dựng rất đơn sơ, chèo chống không cầu kỳ, cốt là nhẹ và chắc chắn, bước lên cảm giác vững chãi như đi trên đất bằng.
Đứa trẻ dẫn bốn người qua rất nhiều nhà, lại lên vài dãy cầu thang, đi ngược ra sau núi, tới một căn đứng riêng biệt, cửa nhà đó khép hờ, bên trong có ánh sáng hắt ra. Đứa trẻ gọi ba tiếng, sau cửa liền xuất hiện một người con gái, thân hình mảnh dẻ, tóc búi trễ, mắt lá răm mày lá liễu, mũi miệng vừa như khuôn, tổng thể rất xinh đẹp. Nữ nhân trao đổi với đứa trẻ kia xong liền qua nói với Đình Thiên:
- Ngươi tới vì ngọc luyện hồn phải không?
Hóa ra người con gái ấy nói được tiếng xuôi, công tử ©υиɠ kính đáp lời. Nữ nhân nhìn qua từng người, thấy bọn họ ai nấy đều mặt mũi phờ phạc, thương tích đầy mình, môi miệng nứt nẻ, ngay cả người đứng trước mặt nàng cũng không kém tang thương. Người con gái tự xưng là Thị Dung, Đắc gia theo nữ quyền, vì thế mà Thị Dung liền dẫn bốn người tới nhà khách gặp tộc trưởng, cũng là tằng tổ của nàng.
Sau một tuần trà, bốn người đều yên vị, thần thái mười phần đã khôi phục bảy, có thể tỉnh táo nói chuyện với tộc trưởng Đắc gia. Đó là một bà lão tóc bạc phơ, da dẻ đã nhăn nheo, miệng đã móm, nhưng đôi mắt vẫn rất tinh anh. Thị Dung dẫn tằng tổ ra tiếp khách tiện thể đứng phía sau hầu bà, tằng tổ nói:
- Ngươi đường xa tới đây, muốn gặp lão có việc gì?
- Xin tiên nhân giúp cho tại hạ việc này, ngoài người ra không ai có thể làm được – Đình Thiên đứng dậy, công tử bước sang cạnh ghế của tằng tổ, đầu gối lập tức khụy xuống. Tiếp theo Quốc Trí cùng Bá Dũng cũng lần lượt quỳ phía sau, chủ tớ đồng lòng khẩn thiết.
- Nói lão nghe.
Đình Thiên dâng mảnh ngọc bội lên quá đầu, nói:
- Đây là kỷ vật của mẫu thân tại hạ, tiên nhân có nhận ra nó không?
Tằng tổ cầm lên, vừa chạm tay vào liền gật đầu, bà lão này tuy tuổi cao sức yếu, nhưng hoàn toàn minh mẫn, trong đời đã từng chế bao nhiêu mảnh ngọc bà đều nhớ hết. Con bàn long này Liên Thành quý phi nhờ tằng tổ chế ra, là ám chỉ thân phận của Đình Thiên, tất nhiên bà lão sẽ khắc cốt ghi tâm.
- Ngọc đã nhuộm đen, linh khí cạn kiệt, tà khí bao trùm, giống như độc đã ngấm vào xương tủy, không thể giải được –Tằng tổ trả lại mảnh ngọc cho Đình Thiên.
- Tại hạ mông muội, cúi xin tiên nhân hãy phá ngọc để giải thoát cho mẫu thân tại hạ.
- Tà khí lớn như vậy, mảnh ngọc này nếu vỡ ra sẽ vấy bẩn cả Bạch Mộc Lương Tử, lão không thể giúp ngươi, mau về đi – Tằng tổ phất tay.
- Xin tiên nhân nghĩ cách cứu giúp, tại hạ dẫu làm trâu ngựa cũng không từ nan – Nói rồi Đình Thiên lập tức khấu đầu ba cái.
- Lão không phải không muốn giúp, là vật này không thể cứu vãn nổi, nơi đây vốn cấm đem theo tà khí, ngươi dám tới là đã quá to gan rồi, mau quay về đi – Tằng tổ đứng dậy, bà lão để Thị Dung đỡ, quay người toan đi vào buồng trong.
- Tiên nhân thấy chết không cứu, tại hạ sẽ quỳ mãi ở đây, dẫu có đánh đuổi cũng không quay về - Đình Thiên dập đầu thật mạnh xuống sàn gỗ, công tử không ngẩng đầu lên, thuộc hạ phía sau răm rắp làm theo.
Tằng tổ mặc kệ bọn họ, một đường đi thẳng vào buồng trong, cửa đóng then cài kín mít. Tử Phàm thấy cảnh thương tâm, muốn khuyên công tử một câu, nhưng biết không lay chuyển được ý định ngài ấy, cuối cùng đành ngồi bên cạnh uống trà, nhìn ra ngoài cửa mây bay khói tỏa, trầm ngâm đợi công tử buông xuôi.
Đình Thiên khấu đầu nguyên một canh giờ, trong buồng lại có tiếng mở cửa, Thị Dung bước ra, thấy bốn người không đi, mới lấy lời khuyên can:
- Tằng tổ đã nói không được thì các người cũng đừng hy vọng, đường từ đây xuống núi còn xa, mau về sớm đi, nếu thiếu lương thực ta sẽ cho, đừng làm khó chúng ta nữa.
Đình Thiên không ngẩng đầu. Thị Dung đành bỏ qua công tử, đi sang buồng ngách xuống nhà dưới. Lại đợi tiếp một canh giờ nữa, Tử Phàm hết trà uống, đang nhấp nhổm tìm Thị Dung xin nước, lại thấy nàng từ dưới buồng ngách đi lên, tay bưng bốn bát bốc khói nghi ngút. Thị Dung để bát xuống bàn, nói:
- Các ngươi chưa ăn gì thì húp tạm ít cháo chay này, sau đó hãy trở về.
Nói rồi nàng quay người rời đi. Tử Phàm bấy giờ đã hết cách, hắn đột nhiên lên tiếng:
- Tiên cô, xin dừng bước. Tại hạ có vật này, mong tiên cô chuyển giúp tới trưởng tộc.
Thị Dung nhìn hắn, thấy hắn đưa tới một chuỗi tràng hạt bằng đá cẩm thạch, trên mỗi hạt đều khắc ký tự. Nàng gật đầu, sau đó đi vào buồng. Lát sau cửa liền mở, Thị Dung chuyển lời của tằng tổ tới Tử Phàm, nói hắn mau vào trong để bà hỏi chuyện. Tử Phàm đứng dậy, trước khi đi hắn còn vỗ vai Đình Thiên, nói với công tử rằng:
- Ta sẽ dốc sức giúp công tử lần này, vậy nên đừng quỳ nữa, mau ăn bát cháo kia đi, vẫn còn nóng đấy.
Đình Thiên ngẩng đầu, thấy hắn đi theo Thị Dung vào buồng, cửa vừa đóng lại, công tử cũng lảo đảo gục xuống. Hai thuộc hạ vội lên đỡ, nhưng tuyệt nhiên công tử không chịu đứng dậy. Bát cháo bưng tới trước mặt vừa hút được hai miếng, cửa lại mở, Đình Thiên đặt bát cháo xuống một bên, nhìn những người bước ra.
- Ngươi đảm bảo sẽ cự lại được tà khí kia chứ? – Tằng tổ hỏi.
- Bần đạo dám lấy tính mạng ra đảm bảo, một chút cũng không để lọt, xin tộc trưởng yên tâm – Tử Phàm cung kính hành lễ.
- Ngươi đứng lên đi, theo ta ra đan phòng – Tằng tổ chỉ Đình Thiên nói.
Công tử thấy bà lão đồng ý với mình, mắt liền chuyển hướng sang Tử Phàm, muốn hỏi hắn đã làm gì. Tử Phàm nói nhỏ rằng, chuyện này vốn rất đơn giản, Đắc gia tu luyện đạo pháp từ khi còn ở miền xuôi, sau đó mới lên núi này ở ẩn, hắn có trong tay tràng hạt của trưởng phái Trúc lâm thiền tự, cũng chính là nói mình theo chính đạo. Tằng tổ nhận ra báu vật liền cho gọi Tử Phàm, hắn tùy tiện bịa chuyện, nhận tràng hạt là của mình, chính tay trưởng phái Trúc lâm thiền tự kế nghiệm truyền lại cho hắn. Vì thế mà khi hắn đảm bảo sẽ thu phục tà khí, bà lão không nghi ngại mà gật đầu đồng ý với công tử.
Đình Thiên chật vật đứng dậy, chân công tử mất cảm giác, từ đầu gối tới bàn chân lạnh toát, phải dựa vào thuộc hạ mới có thể đứng vững. Tằng tổ đã đi trước, công tử sợ bà lại đổi ý, liền quên hết đau đớn, bước thấp bước cao đi theo, tới một căn phòng cửa mở sẵn thì bước vào.
Mảnh ngọc bội được trao cho tằng tổ, bà lão đặt nó lên một cái chậu đá lớn, trong ngập nước, dưới chậu có bốn chân quỳ khắc đầu thú, lần lượt là tứ tượng: Chu Tước, Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, miệng thú ngậm một thanh tre. Tằng tổ bày binh bố trận xung quanh, Đình Thiên nhìn hoàn toàn không hiểu, Thị Dung nói rằng, bà lão đang chuẩn bị tẩy trần cho mảnh ngọc.
Tử Phàm lật một ống tay áo lên, hắn dùng bút lông vẽ đồ hình vào lòng bàn tay, chăm chú tô từng nét chữ, màu mực ăn sâu vào da hắn, giống như Tử Phàm đang xăm chuỗi ký tự kia lên tay mình. Tay còn lại hắn rút ra một lá bùa, chân bước đến trước chậu đá, Tử Phàm cúi người hành lễ với tằng tổ Đắc gia. Bà lão gật đầu, lấy từ trên giá xuống một cái búa ngọc nhỏ cỡ nửa nắm tay, có cán bằng vàng, gõ đánh coong một tiếng vào thành chậu đá.
Nước trong chậu sủi lên lăn tăn, đồng thời đầu Thanh Long khắc trên chân quỳ phát ra tiếng u u. Bà lão lại gõ liền ba tiếng nữa, lần lượt các đầu thú còn lại đều tru lên, nước trong chậu như bị khuấy đảo, bọt nước bắt tung, rất nhanh liền xuất hiện một chiếc vòi rồng trên mặt nước. Đây giống như một truyền thuyết của người Tàu, kể về bốn thần thú trấn giữ tứ phương đông, tây nam, bắc.
Thuở bấy giờ trời đất đang yên bình, bỗng một ngày xuất hiện khe nứt rất sâu, tà khí lan tràn, muôn loài kinh hãi, tiếng kêu động tới thiên môn. Ông trời biết được liền sai thần tiên xuống vá đất, nhưng không ai làm được, mà khe nứt vẫn ngày một rộng ra. Trong lúc cấp bách, ông trời liền bố cáo với toàn thể sinh linh dưới hạ giới, ai có cách vá đất thì nghe hiệu lệnh trống của thiên đình, lập tức đáp ứng.
Trên trời đánh lên một tiếng trống, từ phương bắc Huyền Vũ đáp lời, mây đen kéo đến vần vũ. Tiếng trống thứ hai vừa dứt, từ phương nam Chu Tước đáp lời, kéo gió tới ầm ầm. Lại tới tiếng trống thứ ba, từ phương đông Thanh Long đáp lời, mưa lập tức trút như vũ bão. Sau cùng là tiếng trống thứ tư, từ phương tây Bạch Hổ đáp lời, sấm vang chớp giật ùng ùng nổi dậy. Bốn thần thú hợp sức tạo lên cơn đại hồng thủy, ba ngày ba đêm lấp đầy nước trong khe nứt, tạo lên sông Trường Giang bây giờ.
Dẹp yên đại nạn, bốn thần thú được ông trời cho trấn yểm mỗi con một phương, trong dân gian liền truyền tụng nhau tục thờ tứ tượng, là để trị thủy trừ tà. Tằng tổ Đắc gia gõ xong bốn tiếng, liền xuất hiện vòi rồng trong chậu đá, Tử Phàm đưa bàn tay đã vẽ chú vào giữa vòng xoáy, lá bùa chặn trên cổ tay.
Tách!
Có tiếng ngọc vỡ trong chậu, tà khí theo đó thoát ra, một chút liền bốc lên đen kịt. Tử Phàm giữ cho đám khói đen đó không lan rộng, hắn dùng trấn thuật để hút lấy tà khí, quả nhiên lượng khói đen tích tụ trong mảnh ngọc lớn kinh người, tay hắn liền chuyển từ trắng sang xám, rồi từ xám sang đen. Những người đứng nhìn ai nấy đều kinh thần trân trối, chỉ thấy Tử Phàm mồ hôi chảy như tắm, tay nọ giữ chặt tay kia, hết sức áp chế tà khí, bàn tay run lên bần bật.
Khói đen dần bị hút hết vào tay Tử Phàm, tiếng tru vừa dứt, hắn liền rụt tay về, đem lá bùa quấn vào cổ tay, phong bế tà khí lại. Tử Phàm đứng không vững, hắn lấy vạt áo che cánh tay đã phế kia đi, tựa lưng vào vách nứa thở hổn hển. Đình Thiên lập tức đến hỏi thương thế hắn, qua một lúc mới thấy hắn xua tay, lại chỉ vào trong chậu đá, ý bảo công tử nhanh qua đó xem.
Đình Thiên nhìn vào trong chậu, mảnh ngọc bội đã vỡ đôi, màu lục bảo liền được khôi phục. Ảnh phản chiếu của công tử in lên mặt nước, Đình Thiên bỗng nhiên nhận ra, kia không phải mặt mình, khuôn mặt mà công tử nhìn thấy là của mẫu thân. Ánh mắt người hiền từ, chỉ là một bóng nước mà vẫn toát ra vẻ bao dung vô hạn. Đình Thiên vươn tay chạm đến, ảnh phản chiếu lập tức tan ra, nhìn lại thì đã không thấy mẫu thân đâu, dưới nước là khuôn mặt sầu thảm của công tử.
- Người đã được giải thoát, hà cớ gì ngươi phải đau lòng? – Tằng tổ Đắc gia lên tiếng.
- Tại hạ còn một thỉnh cầu, xin tiên nhân chấp thuận – Đình Thiên cung kính nói.
- Ngươi có phải cũng muốn chế ngọc luyện hồn?
- Thưa, vâng.
- Những người này thường có kết cục bất hạnh, không ai giữ được lương tâm trong sạch mãi, dù là người ngươi muốn bảo vệ, một khi đã trao cho người đó linh hồn ngươi, sẽ chẳng biết khi nào người đó biến ngươi thành ma quỷ.
- Chỉ cần người đó được bình an, tại hạ sẽ không oán trách.
- Kể cả là không có luân hồi, nhân thế ruồng bỏ, hồn siêu phách tán?
- Tại hạ đều chấp nhận.