Diêu Nguyên bay thẳng về trước, nhưng không lâu sau, tốc độ giảm xuống. Nguyên nhân vì năng lượng của thiết bị phản lực đã cạn, và trên đường, hắn thấy được ít nhất 5 thi thể!
Đúng vậy, đoạn đường này hắn thấy được ít nhất năm thi thể binh lính của quân đoàn vũ trụ. Bất quá không có Ưng và Lưu Bạch trong đó. Các thi thể này bị cắt thành từng khúc nhỏ, tựa như bị một vật cực kỳ sắc bén chém qua. Hơn nữa, miệng vết thương có dấu cháy xém, rõ ràng do vũ khí laser gây nên!
Xem ra, hành lang này có trang bị vũ khí laser!
Từ lúc bay vào, hắn đã sử dụng kỹ năng của thanh tích giả (người quan sát). Nhờ đó, hắn nhận thấy các vật dụng, vách tường kim loại xung quanh đều có dấu vết cải tạo sơ sài. Theo lý thuyết, với trình độ khoa học kỹ thuật của cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn, không thể nào có dấu vết cải tạo thô sơ như vậy được. Nhưng ở đây lại xuất hiện rất nhiều…
-…Nói cách khác, trí tuệ nhân tạo vốn nguyên mẫu không ở đây. Mà sau khi quần thể chiến hạm này bị hủy diệt, nó mới di chuyển đến đây, cải tạo lại chỗ này?
Năng lực của suy luận giả đồng thời được khởi động. Vô số thông tin, kết quả có được nhờ suy luận hiện ra. Bởi vấn đề này khá quan trọng.
Nếu như trí tuệ nhân tạo vốn ở chỗ này từ đầu, như vậy cho thấy nền văn minh ngoài hành tinh tương đối coi trọng nó, tương tự như máy tính chủ trên phi thuyền Hi Vọng. Như vậy, xung quanh nhất định có sự bảo vệ nghiêm ngặt, con đường phía trước rất nguy hiểm. Hơn nữa, cho dù liều mạng tiến lên cũng chưa chắc tìm được nó.
Nhưng nếu trí tuệ nhân tạo vốn nguyên bản không ở đây, mà di chuyển lại đây sau cơn hạo kiếp. Vậy chứng tỏ nó vẫn bị người ngoài hành tinh đề phòng. Cho đến khi tất cả bị hủy diệt, nó mới chạy trốn ra ngoài, sau đó đến đây, cải tạo lại làm chỗ ẩn núp. Như vậy, số lượng robot bảo vệ xung quanh nó nhất định không nhiều, cũng như khả năng phòng ngự sẽ kém đi.
Trong lúc Diêu Nguyên tự hỏi, phía trước xuất hiện một ngã rẽ. Hắn ngoặt vào, chợt thấy đám người Ưng đang giơ súng nhắm về mình, vội vàng hỏi:
-Là ta! Sao rồi? Tại sao không đi tiếp?
Đám người Ưng thở phào nhẹ nhõm, tinh thần đại chấn. Bất kể ai, khi thấy Diêu Nguyên còn sống sót đều tỏ ra vui mừng, kích động, thậm chí có người còn không nói nên lời.
Ưng tuy cũng cảm thấy thế, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ:
-Phía trước có một lượng lớn tia laser bảo vệ. Ba binh lính tình nguyện thăm dò đã tử vong…Chưa tìm được tiết điểm chứa năng lượng.
-Dùng lựu đạn công nghệ cao!
Diêu Nguyên không chậm trễ, lập tức móc một viên lựu đạn từ bên hông, đưa cho Ưng:
-Ta còn dư một trái đây, dùng nó. Thời gian không còn nhiều, chỉ còn hơn 2 phút thôi, nhanh!
Ưng nhận lấy lựu đạn, ra lệnh với mọi người còn lại:
-Lui ra ngoài! Chuẩn bị đột kích!
Nói xong, hắn lập tức kéo chốt lựu đạn.
Mọi người nhanh chóng theo Diêu Nguyên lui về sau. Chỉ thấy Ưng cẩn thận giơ lựu đạn lên. Hắn sử dụng kỹ năng của thanh tích giả đến cực độ, tính toán xác định rõ điểm rơi, sức ném cũng như quỹ tích của quả lựu đạn…Có thể nói, các thông số này hiện lên trong đầu hắn tựa như bản năng. Ngay lập tức, hắn ném quả lựu đạn ra, rồi dùng cả tay và chân đẩy cả người lui về sau. Diêu Nguyên nhanh chóng túm lấy hắn, ép cả hai người sát xuống sàn.
Ngã rẽ kia truyền đến tiếng nổ vang dội, chấn động kịch liệt khiến cho nhiều người bay loạn xạ, vô số mảnh vỡ kim loại văng tứ phía. Diêu Nguyên là người đầu tiên đứng dậy, xông vào hành lang. Phía trước hắn, cả hành lang đã bị phá hủy tan tành, vô số lỗ hổng xung quanh vách tường. Các tia điện tỏa ra xung quang chiếc hố to tướng giữa hành lang.
-Đi! Trang phục chiến đấu được làm bằng gốm, có khả năng cách điện! Chỉ cần không phải laser, thì không có gì phải sợ!
Diêu Nguyên gầm lên, dẫn đầu mọi người lao thẳng về màn điện.
Những người còn lại hiện vẻ mặt hung tợn. Đúng vậy, khi đến đây, bọn họ đã không còn gì phải sợ nữa. Bao nhiêu đồng đội đã hi sinh mở lối cho mình, vậy còn gì phải sợ sệt?
Khi hi sinh đã trở thành một thứ gì đó tầm thường, dũng khí lan truyền khắp thân thể họ…Cho dù lúc trước có do dự sợ hãi như thế nào đi nữa, đến bây giờ đã không còn gì để mất, vì sao lại do dự!
Diêu Nguyên đi dọc theo hành lang, bất ngờ là trên đường không còn cơ quan bảo vệ nào như tưởng tượng. Lát sau, một vầng sáng hiện lên trước mắt hắn. Phía trước là một căn phòng rộng lớn, các đường dây chằng chịt từ khắp nơi trong phòng tụ lại chính giữa, cắm thẳng vào một bảng mạch rối rắm. Bảng mạch đó cứ như được chế tạo bằng cách ghép nhiều tấm pin năng lượng mặt trời lại với nhau. Thoạt nhìn vô cùng quái dị, bằng năng lực thanh tích giả của Ưng và Diêu Nguyên thì hắn còn thấy được các dấu vết cải tạo thô ráp xung quanh.
Khi mọi người chầm chậm tiến vào phòng, bảng mạch quái dị chớp động liên tục, tựa như sống lại, đang suy xét chuyện gì đó.
-Đây là trí tuệ nhân tạo sao?
Ánh mắt Diêu Nguyên phức tạp nhìn đống kim loại, bảng mạch trước mắt. Thật sự, hình dạng của nó khác xa hình dáng mà hắn tưởng tượng. Xét về ngoại hình, nó thua máy tính chủ trên phi thuyền Hi Vọng, nhìn đi nhìn lại vẫn là một đống kim loại được lắp ghép loạn xà ngầu. Còn có những đường dây gắn lung tung khắp nơi trong phòng. Nó là thứ đã dồn con người vào đường cùng sao.
Bất quá, Diêu Nguyên không hề có tâm lý khinh địch. Hắn vẫy tay về sau, tất cả mọi người đồng loạt rút súng lục Gauss ra, nhắm thẳng về đống kim loại ở giữa. Diêu Nguyên lấy quả lựu đạn công nghệ cao cuối cùng bên hông ra, lúc hắn định giơ tay giật chốt, bỗng một thanh âm vang lên trong toàn bộ thiết bị liên lạc của mọi người.
-Sinh vật ngoại lai, chúng ta có thể hợp tác. Ta có toàn bộ tri thức khoa học kỹ thuật mà các ngươi cần, theo như cách mà các ngươi gọi chính là nền khoa học kỹ thuật của cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn. Thậm chí còn có ba vật phẩm của nền cách mạng công nghiệp lần năm trao đổi được từ thương nhân vũ trụ, ta…
-Đừng lảm nhảm vô nghĩa nữa!
Vừa gầm lên, Diêu Nguyên đã ném ra quả lựu đạn công nghệ cao. Gian phòng này rất rộng lớn, cho dù đứng tại cửa cũng không cần lo lắng bị ngộ thương do lựu đạn. Mọi người im lặng đứng tại chỗ, khuôn mặt hiện vẻ kiên nghị.
-Loài người chúng ta còn phải đi một đoạn đường dài nữa, nhưng tuyệt đối không thỏa hiệp với loại trí tuệ nhân tạo tàn bạo như ngươi…
Diêu Nguyên lạnh lùng nói:
-Cho dù tương lai, có nhiều khó khăn nguy hiểm hơn nữa, chúng ta sẽ dùng chính sức mình vượt qua, chinh phục nó…Gửi cho ngươi lời cuối. Đã xâm nhập vào máy tính chủ của phi thuyền Hi Vọng rồi sao, đã biết được lịch sử của chúng ta sao? Tìm hiểu lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi không rõ?
Loài người chúng ta mới là chủng tộc tàn bạo và khát máu nhất! Đừng bao giờ xem thường sức mạnh của loài người khi bị dồn vào bước đường cùng!
Quả lựu đạn công nghệ cao bay tới đống kim loại ở giữa phòng, một tiếng nổ vang dội xuất hiện, phá hủy mọi thứ trong màn lửa.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài phi thuyền Hi Vọng, tàu con thoi đang bay gần tới nơi mảnh vỡ chủ hạm đang ẩn nấp. Cho đến khi lọt vào phạm vi 10 km xung quanh mảnh vỡ chiến hạm, tàu con thoi bất chợt khôi phục lại ánh sáng, tất cả thiết bị được khởi động trở lại. Người lính da đen đang thấp giọng cầu nguyện chợt giật mình, vội vàng khởi động động cơ của tàu cùng với hệ thống thăm dò. Trên màn hình radar, mảnh vỡ chiến hạm đã ở rất gần, chưa tới 10 km.
-Lũ người ngoài hành tinh kia! Ta tới đây, đến mà nhận món quà do loài người gửi tặng đi. Một quả cầu lửa khổng lồ, ha ha ha ha, thích không nào!
Người binh lính trẻ tuổi khẽ hôn lên cây thập tự giá, rồi buông nó xuống, điều khiển tàu con thoi bay thẳng tới mảnh vỡ chiến hạm. Đồng thời, hắn cũng khởi động hệ thống vũ khí, bắt đầu nhập mật mã kích hoạt bom khinh khí. Chỉ cần tàu con thoi đến gần hơn, càng gần càng tốt, hắn sẽ kích nổ quả bom!
Hắn không để ý tới, robot ngoài hành tinh vốn làm nhiệm vụ đẩy tàu con thoi, đột nhiên trên người lóe lên vài tia sáng, sau đó quay ngược lại bay về phía phi thuyền Hi Vọng…Cứ như nó có ý thức tự chủ vậy!
Nhưng, người lính chằng màng tới điều đó. Hắn chỉ im lặng ngồi trên ghế lái, không có sự hoảng loạn hay bất lực trước khi chết, chỉ trầm mặc. Hắn đơn độc ngồi trên tàu con thoi, quay đầu nhìn về vách tường phía sau…Nơi đó là phi thuyền Hi Vọng, là nhà của hắn!
-Tạm biệt, phi thuyền Hi Vọng. Tạm biệt, mọi người. Marry…chúc em có một cuộc sống hạnh phúc!
Lúc này, tàu con thoi chỉ cách mảnh vỡ chiến hạm hơn 500 mét. Mà trong khi đó, robot ngoài hành tinh đi cùng hắn đã rời xa hơn 10 km. Khi người lính trẻ tuổi vừa giơ tay định nhất nút kích hoạt bom khinh khí, mấy chục viên đạn từ khắp nơi bay tới, xuyên thủng tàu con thoi, thậm chí xuyên qua thân thể hắn. Nhưng một giây sau, một luồng sáng mãnh liệt lóe lên, mang theo nhiệt độ và sức hủy diệt khủng khϊếp…
Sau vụ nổ 1 phút 27 giây, khu vực bao phủ của một loại hạt vô danh chợt biến mất, toàn bộ hệ thống năng lượng trên phi thuyền Hi Vọng được phục hồi. Khắp nơi trên phi thuyền nghênh đón ánh sáng trở lại.
Đầu tiên là hệ thống phản trọng lực cùng hệ thống duy trì sự sống, sau đó là máy tính chủ được khởi động lại…
Cùng lúc đó, trên phi thuyền Hi Vọng, gần một vạn robot đang tiến hành bắt bớ loài người, hơn nữa còn gϊếŧ hơn một ngàn người phản kháng, đột nhiên trên người chúng lóe lên ánh sáng, sau đó tất cả nhất tề dừng lại, cứ như đã biến thành đống sắt vụn…
Thắng lợi rồi…
Loài người đã thắng lợi!