23 tháng 6.
Khu dân cư cao cấp Furman vào sáng sớm.
Một chiếc McLaren GT từ từ chạy vào.
Đỗ Duy ngồi ở ghế lái, trên ghế lái phụ có một bó hoa hồng lớn, tổng cộng có 99 đoá.
Đúng rồi đó.
Hắn sắp đến gặp bạn gái, cũng đã chuẩn bị món quà quen thuộc.
Ngoài hoa, hắn thực sự không nghĩ ra có thể tặng gì khác.
Sở dĩ chọn gặp bạn gái vào lúc này là bởi vì phiền phức của Đỗ Duy về cơ bản đã được giải quyết, thứ tiếp theo là đồng hồ cổ.
Thứ này thì rất khó giải quyết. Có thể mất nhiều thời gian.
Vì vậy, không có gì sai khi dành thời gian đồng hành cùng bạn gái.
Ngoài ra, hắn đã hẹn với Alexis, sẽ cùng cô ấy trở lại gia tộc Wittbach, để quan sát tấm bia bí ẩn của ba vợ Lawrence.
Có thể sẽ thu thập được một số thông tin hữu ích.
Sau đó, cũng đến lúc đi đến San Polia rồi.
...< mả cha mày, webtrâu, truyenfân, lũ chó>
Vào lúc này.
Ở phía bên kia, gia tộc Wittbach nằm ở khu vực trung tâm, cách New York gần 1,000 km về phía nam, trên bờ nam của hồ Erie, ở cửa sông Detroit.
Gia tộc này là một tập đoàn lớn lâu đời.
Từng có một lịch sử rất huy hoàng ở Châu Âu, nhưng không hiểu vì lý do gì mà lại rời bỏ Châu Âu.
Hiện gia tộc lâu đời này đã lui về sau hậu trường, ảnh hưởng đến rất nhiều sản nghiệp.
Nói khoa trương một chút, nếu họ muốn phát triển một ngành công nghiệp mới, họ có thể ngay lập tức tạo ra hàng chục nghìn, hoặc hàng trăm nghìn việc làm.
Nhưng thực tế là gia tộc Wittbach đã im hơi lặng tiếng kể từ khi Alexis sinh ra vào cuối thế kỷ trước, họ đã kiếm đủ tiền mà nhiều người thậm chí không thể tưởng tượng được.
Ảnh hưởng lan rộng đến mọi tầng lớp xã hội.
Ảnh hưởng mạnh mẽ đến mức thành phố thịnh vượng nhất ở miền trung, được thành lập bởi gia tộc Wittbach.
Nhưng gia tộc này không hề xuất hiện với bên ngoài, mà xây dựng một số lâu đài cổ ở vùng núi gần đó.
Nhìn quanh, những tòa lâu đài cổ kính ấy rất rong rêu xưa cũ, mang không khí cổ kính.
Nhưng nếu bước vào và quan sát, sẽ thấy rằng những lâu đài này thực sự rất hiện đại.
Tất cả các loại thiết bị điện tử hiện đại đều có.
Lịch sử trong mắt người ngoài, cái gọi là kết thúc, trong mắt của gia tộc Wittbach, chẳng qua là cuộc sống của họ mà thôi.
Lúc này, bên trong lâu đài lớn nhất, các thành viên trong gia tộc đang dùng bữa.
Người ngồi ở chủ vị không phải là ba vợ Lawrence Wittbach của Đỗ Duy ,mà là một ông già ngoài 70 tuổi.
Ông cụ đội tóc giả, da có nhiều nếp nhăn, khuôn mặt cũng lốm đốm đồi mồi.
Nhưng dù là vậy, đôi mắt của ông vẫn không hề vẩn đυ.c, với vẻ uy nghiêm không thể giải thích.
Mọi người đều im lặng.
Sau khi ăn xong, ông lão chậm rãi nói: "Lawrence, đứa cháu gái yêu quý nhất của ba, khi nào sẽ trở về với gia tộc? Ba đã lâu không gặp con bé."
Lawrence đang ngồi cạnh ông cụ nói khẽ: "Thưa ba, 2 ngày nữa Alexis sẽ về, và chồng tương lai của cô ấy cũng sẽ đi theo."
Ông lão trầm ngâm nói: "Đỗ Duy? Là Hunter?"
Lawrence gật đầu nói: "Đúng vậy, theo ta được biết, Đỗ Duy không bao lâu nữa sẽ trở thành Sở trưởng Sở Tài Phán của giáo hội, đồng thời cũng sẽ trở thành giám mục trẻ tuổi nhất trong lịch sử giáo hội."
Ông lão hừ lạnh, nói: “Hàng năm Gia tộc Wittbach tiêu tốn rất nhiều tiền cho giáo hội, nhưng người mà cháu gáu tôi theo đuổi lại là Hunter.”
Ông lão lại cau mày hỏi: "Gia tộc Wittbach cần một Hunter, nhưng người tên là Đỗ Duy, liệu có thể hoà nhập cùng chúng ta không?"
Một gia tộc truyền thừa từ xa xưa, thứ tích luỹ không chỉ là lịch sử và tiền tài, mà còn là khí chất, kinh nghiệm, tầm nhìn, v.v ...
Người bình thường thật sự không thể hoà nhập vào.
Lawrence mỉm cười nói: "Con rể của con, sẽ khiến ba kinh ngạc. Đứa trẻ này rất khác biết, được cấp cao trong giáo hội đánh giá là thánh nhân."
"Thánh nhân?"
Ông lão lắc đầu: "Trên đời này làm gì có thánh nhân. Nếu có thì phải là cháu gái tôi Alexis. Con rể của gia tộc Wittbach cũng không thể là thánh nhân."
"Ba hy vọng cậu ta có thể quỷ quyệt hơn."
...
Mà ở bên kia.
Trong giấc mơ của Đỗ Duy, Freddy đã kết thúc đêm giày vò.
Đúng vậy……
Ryan đã gọi cho nó suốt đêm qua.
Nói tục, chế nhạo, coi thường, xúc phạm, làm phiền.
Freddy dựa vào bức tường của phòng giải phẫu, thẫn thờ nhìn bóng tối phía trước.
"Ma quỷ! Ma quỷ Đỗ Duy! Sao mày lại hành hạ tao như thế? Tao đã làm gì sai."
"Tao nhận sai còn không được sao? Mày trở về đi, cho tao chết êm ái..."
Giờ nó hối hận về hành vi trước đây của mình.
Rõ ràng là có cơ hội để giải thoát.
Nhưng nó không nắm giữ, tên ma quỷ không chỉ ngăn chặn con đường tìm ác ma nữ tu để tự sát, còn lấy được thông tin mà hắn muốn từ nó.
"Chúa ơi, Satan!"
"Con cầu xin các ngài hãy để cho ma quỷ đó dùng tao một lần nữa."
"Nếu không, có thể cả đời này con cũng sẽ không thể gặp lại thằng ma quỷ đó nữa."
"Nếu hắn không xuất hiện, con muốn chết cũng không được!"
Freddy thì thầm cầu nguyện.
Hơn nữa, nó còn vẽ thánh giá trên ngực, im lặng cầu nguyện.
Trên mặt đất, có một ngôi sao 5 cánh.
Cây thánh giá tượng trưng cho Chúa, còn ngôi sao 5 cánh tượng trưng cho Satan.
Nhưng sau khi cầu nguyện, Freddy đã khóc.
"Chết tiệt, chó má Chúa, Satan đb, tao cầu nguyện lâu như vậy cũng vô dụng, còn không bằng tin vào Ryan, nếu còn không được thì thà tin vào ma quỷ Đỗ Duy."
...
"Hả? Hình như tôi nghe thấy ai đó gọi tên mình?"
Ryan, người đang cho James ăn, nghiêng đầu: "James, chú có nghe thấy gì không?"
"Tôi không nghe thấy gì cả, chắc là ảo giác của cậu."
Ngồi trên giường, James rất uể oải với đôi tay đang bị băng bó.
Trong hai ngày qua, y đã có một khoảng thời gian tồi tệ. Không biết tại sao, cứ liên tục nôn mửa và tiêu chảy, toàn thân mất nước.
Nhưng không ăn cũng chết.
James vẫn chưa quên mục đích gia nhập giáo hội của mình, y là một nội gián nên phải giữ gìn sức khỏe, nếu không thì chưa kịp giúp đỡ giáo hội, thì đã tiêu đời rồi.
Vì vậy, y sốt ruột nói với Ryan: "Cho tôi ăn thêm chút nữa đi, tôi còn chưa no."
Ryan ồ một tiếng, rồi đút cho y một thìa canh: "Vậy chú uống nhiều hơn một chút, giờ tay phải của chú đang hồi phục tốt. Chỉ cần nghỉ ngơi thêm 2-3 ngày nữa, anh căn bản không cần cho ăn nữa."
James hơi xúc động: "Ừ... tôi biết, dù rất ghét cậu, nhưng tôi sẽ không quên những ngày cậu đã chăm sóc tôi. Trong tương lai... ừm, tôi sẽ tìm cách cứu cậu."
Ý của y là sau khi Twilight trở lại giáo hội, y sẽ gửi Ryan đến bệnh viện tâm thần.
Nhưng Ryan cau mày, gã nghĩ: "Tên ngốc này lại bắt đầu ảo tưởng về việc chữa trị cho mình. Mẹ kiếp, bác sĩ Ryan siêu giỏi này mà cần thằng nhóc này chữa trị sao?"
"Xem ra là do liều lượng không đủ!"