Khi Sư Phụ Hắc Hóa

Chương 61: Sống Dậy🌱

Beta: Đậu Xanh

Hạ Lan Vi xoay người lại nhìn thấy người đi tới thì có chút sửng sốt rồi nhanh chóng nở nụ cười thong dong, nói: "Nguyên công tử đang nói gì vậy, ta đây cũng chỉ vô ý đi ngang qua, bây giờ lập tức rời đi."

Nguyên Thành Liệt không vội vàng nói tiếp mà ở cách đó không xa bình tĩnh nhìn nàng, trong mắt quay cuồng một cảm xúc không biết tên, hoàn toàn không thể đối mặt với nhau cởi mở, ngay thẳng như buổi sáng được nữa.

Hạ Lan Vi đột nhiên cảm thấy không khí lúc này quỷ dị không nói nên lời, muốn nói lời cáo biệt rời khỏi. Nguyên Thành Liệt không ngăn cản nàng, lại như không chút để ý mở miệng: "Hạ cô nương, lòng hiếu kỳ của mỗi người không nên quá nặng. Đôi khi có một vài việc, vẫn là chỉ cần biết trong bụng mới tốt."

Nói một câu không đầu không đuôi như thế, Hạ Lan Vi nghe ra được từ trong giọng nói có ý ngầm cảnh cáo. Nàng không dừng lại lâu, nhanh chóng rời đi.

Trên bầu trời đêm ánh trăng sáng ngời, trong bóng đêm lại có chút lành lạnh, Hạ Lan Vi cảm thấy có một vài việc đã dần dần thoát khỏi tầm kiểm soát.

Tới ngày thứ hai, Tạ gia đối với những người khả nghi làm một trận tra khảo nhưng vẫn không có được manh mối gì. Nhưng ngoài dự đoán của tất cả mọi người, tiên thí đại hội không vì thế mà tạm dừng. Nếu không phải Tạ gia hạ lệnh khống chế chặt chẽ những người đi ra vào thành, chỉ vào không được ra, Hạ Lan Vi mơ hồ còn cho rằng, hôm qua không hề xảy một trận án mạng đẫm máu nào.

Đề tài so tài ngày thứ hai là kiếm pháp, không ngoài ý muốn, hạng nhất kiếm pháp thuộc về Lam Ly Hạo, mà tông phái kiếm thuật xưng Kiếm Diễn tông lại chỉ đứng thứ hai. Điều này làm Túc Thật tức đến sái cổ. Túc Hòa lại cười híp mắt, phong lưu trong mắt đào hoa như vô tình lại cố ý cười nhạo nói: "Túc Thật, những đệ tử này của huynh đúng là không dùng được..."

Túc Thật thiếu chút nữa tức nổ phổi, Túc Hòa lại cười càng thêm thoải mái.

Kiếm thuật chiếm phần khá nhiều so với các mục thi đấu khác của tiên thí đại hội. Nếu có thể lấy một thứ hạng tốt thì tổng thể xếp hạng ở tiên thí đại hội đương nhiên sẽ không thấp.

Lam Ly Hạo đạt được hạng nhất nên tâm tình rất tốt, khuôn mặt luôn mang theo vẻ cao ngạo thanh lãnh không giấu được vài phần vui sướиɠ, khi nhìn thấy Hạ Lan Vi thì bỗng nhiên cười, trong mắt như có hàng ngàn ngôi sao đang chuyển động.

Hắn nhẹ giọng gọi Hạ Lan Vi lại: "Sư tỷ!"

Hạ Lan Vi thấy là Lam Ly Hạo nên tiến đến chúc mừng một phen: "Chúc mừng, sư đệ!"

Lam Ly Hạo nhẹ nhàng nhấp môi, khuôn mặt không có nhiều biểu tình nhưng như cũ nhìn ra được tâm tình hắn không tồi, hắn đáp lại: "Đa tạ sư tỷ khích lệ."

Hắn nhìn qua xung quanh, thấy chỉ có Hạ Lan Vi lẻ loi một mình thì hỏi: "Sư tỷ đứng chờ ở đây có việc gì sao?"

Hạ Lan Vi lắc đầu, cả ngày ở Tạ gia cũng không có việc gì. Lam Ly Hạo khóe miệng hơi cong, đang định mở miệng bỗng thấy một đội nhân mã nhanh chóng chạy đến hội trường, bao vây toàn bộ người trong đó lại, tra khảo từng câu từng người một.

Đám người kia vây toàn bộ hội trường tỷ thì lại, nếu có người trẻ tuổi nào đi ra ngoài đều phải cuốn áo tay trái lên cho người khác kiểm tra một lúc.

Hạ Lan Vi còn chưa kịp mở miệng hỏi, người xung quanh đã bắt đầu nghị luận.

Mọi người hỏi: "Sao lại thế này?"

Có người đáp: "Nghe nói lại có người chết."

Một người khác lại bổ sung: "Nghe nói người chết là nhi tử nhà Mô Dung gia, Mô Dung Tô. Hơn nữa cách chết giống hệt Tạ Hoài Lĩnh, là bị người khác hút hết linh khí, dương v*t cũng..."

Một người đều hít ngược khí lạnh vào phổi.

Đầu tiên là đại công tử Tạ gia Tạ Hoài Lĩnh, giờ lại đến nhi tử Mộ Dung gia Mộ Dung Tô.

Người nào không muốn sống nữa lại dám đắc tội với cả hai đại thế gia tiên môn thế này?"

Một người lớn mật suy đoán, "Có phải là Ma tộc không?"

Một người khác lại cười nhạo, "Ma giới gần đây vô cùng loạn, bên trong còn đang đấu đá lẫn nhau, lấy đâu thời gian rảnh rỗi mà đi gϊếŧ người."

Chủ đề bàn luận của mọi người về cơ bản là giống nhau, Hạ Lan Vi không nghe thấy gì nữa mà lại hồi tưởng một màn tối qua...

Chẳng lẽ đêm hôm qua, nàng đã nhìn thấy cái xác ở hiện trường...là của Mô Dung Tô sao?

Trong lúc đang suy nghĩ, đội người đi kiểm tra đã tiến tới bên này, Lam Ly Hạo nhìn đoàn người đi tới, khuôn mặt dần cứng đờ...

Quản sự phụ trách đội kiểm tra hơi hướng Lam Ly Hạo gật đầu, theo thường lệ để Lam Ly Hạo vén tay áo bên trái lên. Lam Ly Hạo cuốn tay áo lên, một vết thương không dài không ngắn xuất hiện từ cổ tay của hắn. Quản sự hơi híp mắt lại. nhìn kỹ lại một lần nữa rồi giơ giơ quyển sách trong tay nói: "Lam công tử, phiền công tử đi cùng tiểu nhân một chuyến."

Hạ Lan Vi mở miệng ngăn cản, "Đây là có ý gì?"

Vị quản sự không có trực tiếp trả lời Hạ Lan Vi mà vẫn lễ phép đáp lại, "Hạ cô nương, tiểu nhân chỉ là người đi truyền mệnh lệnh, những thứ khác cũng không biết rõ."

Đây là muốn cùng nàng đánh Thái Cực?

Hạ Lan Vi hiển nhiên có chút không vui, Lam Ly Hạo ngược lại rất thản nhiên, nói: "Một khi đã như vậy, chúng ta nhanh chóng đi thôi."

Dứt lời, hắn đi theo phía sau quản sự.

Sở Minh nghe thấy động tĩnh cũng vừa hay chạy lại đây, thấy Lam Ly Hạo đã cùng rời đi với một nhóm người. Nghe Hạ Lan Vi đem sự việc vừa nãy nói ngắn gọn, hai người lập tức vội vã đuổi theo phía sau Lam Ly Hạo.

Xuyên qua từng dòng người, cuối cùng dừng lại trước một sân sạch sẽ. Những người vừa rồi còn thảo luận chuyện ở hội trường Tạ Minh Trác, Kỳ Chính Thanh, Túc Hòa, Túc Thật, Hi Loan và những người liên quan đều tập chung trong cái sân nhỏ này.

Giữa sân đặt khối thi thể dùng vải bố trắng che kín đầu, nhưng từ thân hình cùng trang phục có thể nhận ra đây là một nam tử.

Không thể nghi ngờ là Mô Dung Tu.

Hạ Lan Vi đánh giá một hồi lâu, thi thể này so với thi thể nàng thấy tối hôm qua cao lớn hơn nhiều, hiển nhiên không phải cùng một người. Hơn nữa, hôm qua di chuyển thi thể có hai người, rõ ràng không phải lần đầu tiên làm chuyện này.

Như vậy ở Tạ gia, còn ai nữa đã bị gϊếŧ, không để người Tạ gia phát hiện mà muốn lặng lẽ xử lý?

Hạ Lan Vi càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, Hi Loan không biết khi nào đã đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vỗ vai nàng, an ủi: "Đừng sợ."

Chút tâm tình hoàng loạng của Hạ Lan Vi nhanh chóng buông lỏng. Đúng vậy, dù cho có chuyện gì xảy ra, sư phụ cùng sẽ luôn bên nàng.

Người gần với Lam Ly Hạo nhất, gia chủ Mộ Dung gia Mộ Dung Võ dùng ánh mắt không có ý tốt nhìn trên người Lam Ly Hạo. Một bên Mộ Dung phu nhân cũng hét lớn: "Ngươi đồ ác quỷ! Trả lại nhi tử cho ta!"

Lam Ly Hạo nhăn mi lại, nhẹ nhàng nghiêng người, vẫn chưa nói gì. Túc Hòa lại nói: "Mộ Dung phu nhân, sự việc này cũng chưa điều tra rõ, người đã tự kết luận như vậy, e là không ổn."

Mộ Dung phu nhân đã hoàn toàn mất bình tĩnh, móng tay sắc nhọn chỉ thẳng về phía Lam Ly Hạo, giọng nói run rẩy: "Trừ hắn còn có ai? Đêm qua có rất nhiều người thấy hắn cùng Tô nhi ở trong sân vung tay đánh nhau. Nhất định là hắn đã ghi hận trong long, nửa đêm nhân cơ hội gϊếŧ người!"

Lam Ly Hạo không biết đang nghĩ cái gì, đi đến thi thể, không quan tâm đến tiếng kêu hét của Mô Dung phu nhân mà xốc vải trắng che mặt lên.

Quả thật là người hôm qua.

Tạ Minh Trác khụ một tiếng, mở miệng lễ phép hỏi:"Lam công tử, có người nói đêm qua công tử cùng Mô Dung công tử xảy ra tranh chấp, có đúng là có chuyện này không?"

Lam Ly Hạo gật đầu, nói:"Hôm qua ta quả gặp hắn đang..." Hắn hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:"Đang khinh nhục một tỳ nữ nên ra tay tương trợ. Sau mới biết người này là Mô Dung công tử, vết thương trên cổ tay của ta cũng là bị Mô Dung công tử làm bị thương khi đó."

Tuy chưa nói rõ là "Khinh nhục" như thế nào, những vừa rồi thấy Lam Ly Hạo có chút chần chừ, trong lòng mọi người đều hiểu vài phần.

Giữa sân nhất thời không ai nói chuyện, tựa như đang hỏi lại Lam Ly Hạo độ chân thật của câu nói vừa rồi.

Nhưng Túc Thật ở Kiếm Diễn tông ngay sau đó mỉa mai, "Khinh nhục nữ nhân là hành vi súc sinh, đúng là làm bẩn danh tiên giả."

Mô Dung gia bên kia nổi cơn thịnh nộ, Túc Hòa lại chậm rãi nói:"Mộ Dung phu nhân hoài nghi Lam Ly Hạo trong trường hợp này cũng hợp tình hợp lý. Chỉ là Mô Dung phu nhận không biết, Ly Hạo lớn lên ở Đạo Diễn, hôm qua mới cùng lệnh công tử lần đầu gặp mặt, nói là không hợp tính tình nhau là bình thường, còn những chuyện làm tổn hại tính mạng đối phương lại chưa đến."

Hi Loan cũng gật đầu, tiến lên nói:"Mộ Dung công tử cùng Tạ công tử có cách chết giống nhau, nhìn qua khả năng cùng một hung thủ gϊếŧ hại là cực cao."

Mộ Dung phu nhân dần bình tĩnh lại, nguyên bản đôi mắt vẩn đυ.c bị lấp đầy điên cuồng dần thanh tỉnh lại.

Túc Hòa nhân cơ hội nói thêm:"Mộ Dụng phu nhân thử nghĩ xem, lệnh công tử liệu có đắc tội người nào, mới khiến kẻ đó hút hết linh khí, lại còn..."

Còn chặt đứt cái đồ vật kia!

Ai ngờ khuôn mặt trắng bệch của Mô Dung phu nhân nhanh chóng trở nên hoảng sợ, thân hình run rẩy lung lay sắp đổ. Nàng hất bàn tay đang muốn đỡ mình của Mộ Dung Võ ra, ngã trên mặt đất nhìn thi thể nhi tử, sợ hãi lùi về phía sau, trong miệng lẩm bẩm:"Ta đã nói rồi...các ngươi sớm sẽ bị báo ứng...toàn bộ các ngươi không trốn được đâu...các ngươi không ai có thể trốn thoát..."

Không trốn thoát?

Không trốn thoát cái gì? Các ngươi là đang nói ai?

Mỗi người ở đây đều ôm nghi vấn mơ hồ này, mà Mô Dung phu nhân sắc mặt trắng bệch ai cũng không thể tới gần, cứ liên tục lặp đi lặp lại câu nói kia...

Mộ Dung Võ mặt mày xanh mét, chạy nhanh gọi đệ tử đến đem Mô Dung phu nhân đi, sau đó hướng tất cả mọi người chắp tay tạ lỗi.

Tạ Minh Trác nói lời hòa giải:"Mộ Dung phu nhân thương tâm quá độ, khó tránh khỏi hồ ngôn loạn ngữ, Mộ Dung huynh không cần tự trách."

Nguyên Thành Liệt đứng một bên lẳng lặng nhìn, không nói một tiếng.

Mộ Dung phu nhân bỗng nhiên mất khống chế, qua đó thấy được sự việc không hề đơn giản, Lam Ly Hạo đồng thời cũng rửa sạch được hơn nửa nghi ngờ.

Tiên thí đại hội mới diễn ra được có hai ngày đã liên tiếp xảy ra hai án mạng không khỏi khiến mọi người ngạc nhiên cùng hoảng sợ.

Tạ gia cũng tăng nhân thủ, ngày đêm tuần tra trong phủ. Mọi người đều cho rằng hung thủ sẽ nghỉ ngơi một thời gian, lại không nghĩ, cùng ngày vào ban đêm, hai cái xác đã chết Tạ Hoài Lĩnh cùng Mộ Dung Tô sống dậy.

Tạ Hoài Linh và Mộ Dung Tô sau khi chết đều được để vào quan tài ở linh đường. Bởi vì quân lính ở đại đường đều bị điều đi tuần tra đêm, canh gác ở linh đường cũng chỉ có mấy người ít ỏi.

Nửa đêm nay chỉ có A Tả cùng A Hữu hai huynh đệ gác đêm tại linh đường, A Tả đang ngồi trên mặt đất ngáp ngắn ngáp dài, khó khăn lắm mới đi vào giấc ngủ. Bỗng nhiên có người vỗ vai hắn, A Tả lập tức cả kinh quay đầu, một vạt áo màu lục đậm trong gió đêm rơi vào tầm mắt hắn.

Cơ thể căng chặt của hắn thả lỏng, lười nhác oán hận nói:"A Hữu, huynh làm cái gì vậy, hơn nửa đêm không ngủ được lại đánh vai đệ, tay cũng lạnh thật..."

Vừa nói, hắn bỗng nhìn thấy gương mặt cùng mình có lấy bảy tám phần tương tự A Hữu dựa vào cây cột đối diện hắn ngáy ngủ ngon lành.

...

Toàn bộ linh đường này chỉ có hai người là A Tả cùng A Hữu, nếu vậy người đứng phía sau lưng hắn là...

Lông tơ toàn thân A Tả dựng hết lên, người run run quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt trắng xanh của Tạ Hoài Lĩnh, tròng mắt trắng dã, miệng nở một độ cung quỷ dị.

Tiếng hét chói tai của A Tả còn chưa kịp phát ra thì móng tay dài sắc nhọn của Tạ Hoài Lĩnh đã đâm xuyên ngực hắn. Một vết cắn, máu ở động mạch chủ đều văng hết lên cột nhà màu nâu.

Hắn nỗ lực giãy giụa nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, trơ mắt thấy Mộ Dung Tô đứng cách đó không xa đang chậm rãi đi tới.

Hắn vì quá hoảng sợ và thống khổ mà tròng mắt luôn nhìn chằm chằm vào A Hữu đang ngủ kia. Thậm chí còn không ngừng cố gắng dùng chân cọ sát với mặt đất, muốn tạo nên âm thanh không bình thường.

Nhưng A Hữu cũng chỉ giật giật, lại tiếp tục nằm trong mộng đẹp, mà Mộ Dung Tô với tròng mắt trắng dã đã yên lặng đứng sau lưng...