Khoảnh khắc cửa đột nhiên bị đẩy ra, Tạ Trường Du mau chóng rời khỏi người Lâm Tố Mỹ, nhìn về phía cổng với vẻ hơi mù mờ và bất ngờ giống cô.
Giây phút trông thấy bóng người, giọng nói của đối phương cũng xuất hiện.
“Ối dồi ôi, tao chẳng nhìn thấy gì hết.” Trương Thành An như cố ý, dùng tay che mắt mình lại một cách khoa trương, còn chừa lại một kẽ hở nhìn về phía hai người.
Lưu Khánh Đống và Dư Đại Khánh phía sau Trương Thành An học theo, hét toáng lên rằng họ chưa nhìn thấy gì cả, còn nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại nhiều lần.
Lâm Tố Mỹ không tự chủ mà kéo áo Tạ Trường Du, ý là đều tại anh, bây giờ xấu hổ rồi chứ!
Khóe miệng Tạ Trường Du giật giật, anh nhíu mày nhìn ba người kia. “Bọn mày đến làm gì?”
Giọng nói chẳng che giấu vẻ ghét bỏ.
Trương Thành An cười hì hì hai tiếng, nói chuyện bằng cử chỉ và giọng nói vô cùng khoa trương: “Tôi đây đi ngang chốn này, thấy cánh cổng bị khóa quanh năm đột nhiên không khóa, sợ có trộm lẻn vào, lại thêm lòng hiếu kì thúc ép nên mới đẩy cửa bước vào…”
Giọng điệu kì lạ này của Trương Thành An hơi giống ngữ điệu hí khúc, đương nhiên, anh chàng hát mà chỉ khiến người ta muốn cười.
Lưu Khánh Đống vội tiếp lời: “Bọn tao đã đấu tranh tâm lý rồi, nếu đây không phải căn nhà của người anh em tốt, bọn tao sẽ chẳng lo chuyện vụn vặt thế đâu, trộm ấy hả, nếu gặp thật thì đánh nhau một trận, còn có thể xuất hiện tai nạn máu me.”
Dư Đại Khánh gật đầu. “Ai mà biết trộm thì chẳng có, lại gặp phải một đôi tình nhân thân mật… Ấy, liệu bọn mình có mọc lẹo không?”
Tâm trạng Lâm Tố Mỹ vi diệu, rốt cuộc các cậu có cần ăn ý vậy không?
Ánh mắt Tạ Trường Du khó chịu. “Ồ, nếu thấy chủ nhân căn nhà ở đây, vậy thì đơn giản là bọn mày hiểu lầm, bây giờ xin mời lập tức cáo từ, lúc rời đi mời đóng cổng lại, cảm ơn.”
Trương Thành An bất động. “Bọn tao làm phiền hai đứa mày rồi hả?”
Trương Thành An cố ý nhìn sang Lâm Tố Mỹ, thấy Lâm Tố Mỹ bị anh chàng nhìn mà ngượng ngùng đỏ mặt, càng dâng trào cảm xúc kích động chỉ e thiên hạ không đủ loạn. Trong tình huống thế này, đương nhiên không thể đi, tuyệt đối không thể đi.
Lưu Khánh Đống nhìn Trương Thành An một cái đầy khoa trương. “Bọn mình làm phiền gì hai đứa nó?”
Dư Đại Khánh: “Chắc là… thứ mà vừa rồi tụi mình chưa nhìn thấy?”
……
Nội tâm Lâm Tố Mỹ vô cùng điên cuồng, hai tay không khỏi muốn che mặt mình, hận không thể biến mất luôn tại đây để khỏi phải bị người ta trêu chọc. Nhưng cô chẳng thể làm gì, nếu không sẽ quá giấu đầu lòi đuôi.
Tạ Trường Du không có tâm trạng ứng phó họ. “Được rồi, mau cút đi.”
Trương Thành An chẳng có chút xíu tâm tư muốn đi nào. “Úi? Lâm Tố Mỹ cậu cũng ở đây à, vừa nãy hình như tôi không nhìn thấy, đúng rồi, vừa nãy tôi che mắt.”
Điêu quá đi mất, Lưu Khánh Đống không nhịn được mà day trán mình.
Trương Thành An quan sát căn nhà không thể gọi là nhà này. Nếu bảo anh chàng nghĩ một từ thì chỉ có thể là một căn nhà to, tinh xảo xinh đẹp đến mức tựa như một bức tranh, chỉ là khuôn mặt anh chàng không có vẻ kinh ngạc.
Trương Thành An nhìn Tạ Trường Du với vẻ oán giận và rất phẫn nộ. “Tạ Trường Du, có phải mày quá đáng quá rồi không? Bọn tao muốn đến đây xem căn nhà mà mày xây, mày sống chết không cho bọn tao xem, không cho bọn tao vào. Sao Lâm Tố Mỹ lại được vào.”
Lưu Khánh Đống gật đầu, cũng đầy oán giận. “Đúng đấy. Bọn tao đều biết mày là người trọng sắc khinh bạn, nhưng có thể đừng thể hiện rõ ràng như thế không, đến bên trong căn nhà cũng không cho bọn tao xem, quá đáng quá rồi đấy.”
Dư Đại Khánh: “Chính xác, chỉ Lâm Tố Mỹ được xem, chỉ Lâm Tố Mỹ được vào căn nhà này.”
Trương Thành An sực nhớ ra điều gì, nhìn sang Lưu Khánh Đống và Dư Đại Khánh. “Không đúng, lúc Trường Du và bọn mình đi cùng nhau thì nó có chú trọng thế hả? Hồi đó bọn mình cùng tới tỉnh bên cạnh, không phải đến cả một cái nhà khách cũng không ở mà làm ổ đại đâu đó cả ngày nhưng nó cũng chẳng có nửa câu chê đấy sao?”
“Chính xác.” Lưu Khánh Đống cũng phản ứng lại. “Chỗ hoa cỏ này không phải là phong cách của Tạ Trường Du, hoa cỏ đầy cả núi cũng có thấy nó thưởng thức bao giờ đâu.”
Dư Đại Khánh cũng gật đầu. “Chuẩn luôn chuẩn luôn. Nhưng tại sao nó phải tiêu tốn nhiều thời gian làm những thứ này như thế? Bản thân nó cũng đâu có theo đuổi những thứ này?”
Sau đó ba người đều nhìn sang Lâm Tố Mỹ, cùng đồng thanh: “Ồ, tất cả đều là vì cậu.”
Nếu không phải vì nét mặt Tạ Trường Du quá miễn cưỡng, Lâm Tố Mỹ cũng nghi ngờ họ đã giao hẹn trước rồi, quả thực giống như màn biểu diễn sau khi đã tập luyện kĩ càng vậy.
Sau đó ba người bâng quơ bảo hai người tiếp tục, còn họ thì thưởng thức ngôi nhà này, ai bảo tuy họ và Tạ Trường Du là anh em tốt nhưng đến căn nhà này cũng không có tư cách vào chứ, bây giờ khó khăn lắm mới có một cơ hội như vậy, đương nhiên không thể bỏ qua.
Tiếp tục…
Tiếp tục gì?
Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du nhìn nhau năm giây, trước tiên là trông thấy vẻ bất đắc dĩ trong mắt đối phương, sau đó đồng thời lộ ra ý cười, cuối cùng hai người lắc đầu.
Hội Trương Thành An đương nhiên không phải lần đầu tiên nhìn thấy thật, chủ yếu là vì họ từng nhảy bật lên nhìn qua bức tường. Kết quả là Tạ Trường Du lại cắm những mảnh vỡ thủy tinh trên tường. Thằng này khá lắm, làm họ rách tay công cốc, trả cái giá lớn như vậy rồi, nếu không vào xem thì thực sự có lỗi với bản thân họ.
Hội Trương Thành An vừa nhìn ngắm, còn phát biểu bình luận.
“Xa xỉ, xa xỉ quá… Nếu nó làm hoàng đế, đảm bảo là yêu mỹ nhân không yêu giang sơn.”
“Chuẩn luôn, thứ này có tác dụng gì, có tác dụng gì hả…”
“Tất cả đều là mấy món lấy lòng phụ nữ, bọn mày nói xem sao Tạ Trường Du lại biến thành như vậy?”
“Không thể tiếp nhận như thế mà để làm gì? Đã có thể chạy đến trường người ta đi học rồi, xây một căn nhà có là gì? Bọn mình phải tập quen, tuy người ta trọng sắc khinh bạn nhưng bọn mình không được ghét bỏ nó.”
“Mày nói lớn tiếng thế làm gì? Đừng để hai đứa nó nghe thấy.”
“Yên tâm đi, tụi nó không nghe thấy đâu.”
……
Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du: Bọn tôi đều điếc hả?
- -----------------------
Tất cả người dân thôn Cửu Sơn đều đã nghe nói rồi, Tạ Trường Du xây căn nhà này cho Lâm Tố Mỹ, trong nhà trồng hoa trồng cỏ, còn dẫn nước sống, đẹp tựa một bức tranh vậy.
Không ít người nghe danh tìm đến, sau đó lén nhìn vào từ bên ngoài bức tường, sau khi nhìn thì kinh ngạc không thôi vì thật sự đẹp nao lòng.
Mọi người dùng từ ngữ khoa trương, nói đó là nơi cho thần tiên sống. Số ít thì nói đẹp hơn căn nhà địa chủ ngày trước sống, giống như nhà do quan lớn xây vậy. Còn tại sao không giống nơi hoàng đế sống, bởi vì mọi người đều biết nơi hoàng đế sống chắc chắn rất to, cực to, vô cùng to.
Không phải nói là làm nhà nghỉ sao?
Nhà nghỉ cái gì, thứ người ta xây là nhà cưới, là nhà tân hôn, sau này Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ sẽ sống ở đó, khiến người ta hâm mộ biết mấy.
Đương nhiên cũng có những lời khiếm nhã nói tiêu tiền oan uổng, chẳng có chút ý nghĩa nào, không phải là trồng chút hoa cỏ sao, có tác dụng khỉ gì.
……
Trong những lời bình luận, bàn tán của thôn dân, chuyện hôn sự của Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ cuối cùng cũng được bàn bạc tiến hành.
Trước khi họ kết hôn, người của hai gia đình cùng đến căn nhà gỗ này ăn cơm.
Căn nhà gỗ lúc này đã được thu dọn ổn thỏa hoàn toàn, cổng lớn treo hai chữ “Tạ trạch”, thể chữ đã biến hình, dù là người không biết chữ cũng có thể nhìn ra điều khác biệt, hơn nữa chữ và tranh kết hợp, luôn khiến người ta không khỏi tán thưởng.
Mà bên ngoài cổng còn có hai chú sư tử đá đứng ở hai đầu, vô cùng uy vũ.
Căn nhà mới nổi lửa lần đầu tiên, ít nhiều hơi chú trọng. Cách làm của địa phương thường là mời người lớn tuổi nhất trong gia đình vào nhà, để họ thổi lửa, ý là căn nhà và chủ nhân của nó sống lâu sống thọ, bình an vui vẻ. Nhưng phần lớn người địa phương đều không tin những thứ đó, vì thế chẳng đặt nặng mấy, người của hai gia đình cùng ăn cơm là được.
Cho nên đến ngày này, Trần Tư Tuyết và Trần Đông Mai đã đến đây chuẩn bị cơm nước từ sáng sớm. Chủ yếu là vì rất nhiều thứ phải tẩm ướp, mà có vài thứ lại phải hầm thời gian rất dài.
Tuy phần bếp nhóm lửa giống mọi người - đốt củi, có hai bếp, một chiếc nồi sắt to, một chiếc nồi nhôm to, có một vị trí cho chiếc nồi nhôm nhỏ ở chỗ kề ống khói, bên trong có nước, khi lửa ùa sang bên kia, nước tự nhiên sẽ nóng lên - nhưng bên cạnh còn có hai cái bếp khác. Một cái là bếp than, tự mua than về trộn cát là có thể dùng đồ ép ra bánh than có từng chiếc lỗ, dùng trực tiếp là được. Còn một chiếc bếp khác đốt ga, thứ này hơi rắc rối, phải mua bình ga từ thành phố, nhưng lúc dùng lại rất tiện lợi.
Vì nhiều bếp nên dù Trần Tư Tuyết và Trần Đông Mai trở nên bận bịu thì cũng vẫn trơn tru thành thạo, hầm canh dùng bếp than, nồi sắt to xào dễ chín thức ăn, cần thời gian dài hơn thì dùng bếp ga.
Đều là những thứ tốt, nhưng Trần Đông Mai và Trần Tư Tuyết đều từ chối mang đến nhà mình. Chủ yếu là vì chỗ thì chỉ có vậy, làm mấy thứ linh tinh này tốn chỗ, đồng thời cũng phí tiền.
Đương nhiên, dưới sự kiên trì của Lâm Tố Mỹ, nhà họ Lâm vẫn xây một căn nhà hai gian cực kì mini ở phía sau. Một gian chuyên dùng để tắm rửa, một gian thì chuyên dùng để vệ sinh, sạch sẽ hơn nhà vệ sinh trước đây nhiều, mọi người đều rất thích.
Trần Đông Mai và Trần Tư Tuyết vừa nấu nướng vừa nói chuyện, còn lửa thì do cháu trai cả của Trần Đông Mai là Lâm Thần phụ trách.
Lúc Trần Đông Mai nhìn thấy căn nhà mới này, vừa liếc nhìn đã cực kì vui, người đàn ông đối xử với phụ nữ ấy à, càng tận tâm thì cuộc sống về sau sẽ càng ngày càng tốt.
“Đời này tôi cũng chẳng ngờ được nhà cửa còn có thể xây thành như vậy nữa. Lúc nhìn thấy mà tôi còn tưởng là mình hoa mắt, đẹp hết sức. Nếu là tôi, tôi cũng chẳng dám ở, sợ giẫm hỏng đường mất…”
“Đừng nói là bà, tôi cũng chẳng ngờ cơ mà. Thằng nhóc kia từ sáng đến tối cứ thần thần bí bí, làm cái này làm cái nọ, ai mà ngờ được nó hí hoáy ra căn nhà này? Tôi với bố nó cũng kinh ngạc lâu lắm ấy chứ.”
“Trường Du nhà bà không tệ, tâm tư khéo tay cũng khéo.”
“Bà đừng khen nó nữa, bà xem bao nhiêu năm nay nó đã từng khéo với vợ chồng tôi chưa? Nhìn cái căn nhà nhà tôi rồi lại nhìn căn nhà này xem, nhìn mà cũng bực. Cho nên nuôi con trai đúng là vô nghĩa, giống như bà tốt hơn.”
“Bà thôi đi, tự ra ngoài nghe ngóng xem người ta khen Trường Du thế nào kìa.”
“Thế bà cũng khen thử xem.”
Trần Đông Mai nhìn Trần Tư Tuyết một cái. “Ồ, chờ tôi ở đây hử.”
Trần Tư Tuyết cũng nhìn đối phương, vẻ mặt thêm chút nghiêm túc. “Thú thực với bà, trước đây tôi nhìn ra tâm tư của Trường Du, nhưng mà tôi thật sự không ngờ nó có thể làm cho Tiểu Mỹ nhiều như thế.”
“Không phải tôi tự khen đâu, Tiểu Mỹ nhà tôi ấy mà, bà nói xem, tự bà nói xem, nó có ưu tú không, nó có giỏi không?”
“Giỏi giỏi giỏi…” Trần Tư Tuyết không nhịn được cười.
“Tiểu Mỹ giỏi, nhưng mà Trường Du nhà bà cũng không tệ.”
Trần Tư Tuyết lắc đầu. “Đúng đấy, đối với ông bà thì không tệ. Nhưng nếu bà là tôi, biết đâu có thể bị nó làm cho tức ói máu ấy chứ. Biết nó nói thế nào không, chỗ này là khu vực riêng tư, không gian riêng tư của nó và Tiểu Mỹ nhà bà, đến gian phòng cho bọn tôi ở cũng không có, một gian phòng nhiều thêm cũng không có… Đúng là nuôi con trai công cốc mà. Nó còn nói gì ấy nhỉ, chỗ này tương đương với gian phòng của tôi với bố nó, là chỗ tương đối riêng tư, không hi vọng có người khác vào. Tôi nói bà nghe, tôi nghĩ lâu lắm thì mới cảm thấy sai sai… Gian phòng của tôi với bố nó, không phải là để mặc chúng nó ra vào tự do đấy sao?”
Trần Đông Mai không nhịn được cười phá ra. “Được rồi, thật sự cho cánh mình ở căn nhà này, cánh mình chịu được à? Hồi nãy lúc bước vào, tôi còn sợ giẫm phải cỏ ấy chứ, đi đường bao nhiêu năm như vậy rồi, lần đầu tiên đến đi đường cũng khϊếp đảm kinh hồn đấy.”
“Tôi cũng chẳng khác là bao, cứ cẩn thận dè chừng… Đẹp thì đẹp thật, nhưng đi đường cũng bức bối phát hoảng.”
“Còn cả bên trong căn nhà nữa, tôi hò hét mấy thằng cháu nhà tôi, hò hét đến khàn cả giọng là chỗ này không được chạm vào, chỗ kia không được động tới…”
“Tôi thì bản thân tôi cũng chẳng dám chạm.”
“Tôi cũng thế đây này, đứng trong nhà mà tay chân không biết đặt thế nào. Ầy, vẫn là phòng bếp khiến người ta thoải mái, muốn làm thế nào thì làm.” Trần Đông Mai dứt khoát mổ phập em gà bằng con dao phay.
“Chuẩn luôn…”
……
Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du vốn tiếp chuyện Lâm Kiến Nghiệp, Tạ Minh và lũ trẻ. Nhưng sau khi ăn bánh kẹo, bây giờ lũ trẻ đã trở nên quen thuộc và đang xem vô tuyến, còn Lâm Kiến Nghiệp và Tạ Minh vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện, hoàn toàn không cần hai người tiếp.
Vì thế Lâm Tố Mỹ bị Tạ Trường Bình kéo đi. Hai người Tạ Trường Du và Tả Minh Sinh mắt lớn nhìn mắt nhỏ, hai người đều hơi bất đắc dĩ.
Tạ Trường Bình kéo Lâm Tố Mỹ ra chiếc đình bên ngoài. Sau khi ngồi xuống, Tạ Trường Bình nhìn xung quanh. “Chị chẳng ngờ nhà cửa còn có thể xây thành thế này nữa. Bây giờ chị hơi mơ hồ rồi, đây là thật hả? Nếu để người ta biết nhà ở nông thôn thế này thì bao nhiêu người phải hoài nghi thói đời đây, ha ha.”
Lâm Tố Mỹ nhìn xung quanh, đây thật sự là viện lạc vừa nhìn đã khiến tâm trạng người ta trở nên tốt hơn, núi non sơn thủy, đình đài lầu các, dường như cái gì cũng có.
“Chị thích à?”
Tạ Trường Bình gật mạnh đầu.
“Vậy thì ngắm thêm đi.”
Khuôn mặt Tạ Trường Bình đầy câm nín. “Còn tưởng gái sẽ nói muốn giữ chị ở lại nữa chứ!”
“Không có phòng ngủ thừa nào, chỉ có một gian phòng ngủ được thôi.”
“Được rồi được rồi, biết rồi, mẹ chị đã ca cẩm với chị về thằng con trai có vợ quên mẹ của bà ấy rồi.”
Tim Lâm Tố Mỹ thoáng ngưng đập. “Mẹ chị có ý kiến à?”
“Mẹ chỉ nói thôi, có ý kiến gì được? Gái đừng có để bụng đấy.”
Lâm Tố Mỹ gật đầu.
Tạ Trường Bình ra vẻ thần bí. “Ê, gái nói chị nghe xem, sao gái lại bị thằng em trai chị làm cho cảm động mà bằng lòng đến với nó thế?”
“Chị hỏi chuyện này làm gì?”
“Thì muốn hỏi gái mà, chị tò mò chết mất. Bởi vì hồi trước gái… hồi trước không phải gái không có cảm giác gì với nó sao?”
Tạ Trường Bình vốn nhìn Lâm Tố Mỹ, lúc này nét mặt hơi là lạ, nhưng lại có hai phần kích động nói không rõ được.
Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ. “Em vẫn luôn rất tán thưởng em trai chị.”
Tạ Trường Bình nhướng mày.
Lâm Tố Mỹ không khỏi khẽ nhếch khóe miệng. “Em trai chị quả thực rất ưu tú mà, có thể dựa vào bản thân mà thay đổi cuộc sống của mình, thậm chí dẫn dắt người khác thay đổi cuộc sống. Đương nhiên, điều em tán thưởng nhất vẫn là thái độ sống của anh ấy, muốn tự mình có thể quyết định cuộc đời và cuộc sống của bản thân, không phải chỉ là nói chơi mà là phải trả giá bằng hành động, để tự mình có thể quyết định cuộc sống của bản thân mà có được vốn liếng và năng lực như thế.”
Dù sao cũng không thể một mặt đòi tự do, đòi quyền lựa chọn từ bố mẹ, một mặt lại lấy được thứ này thứ nọ từ chỗ bố mẹ. Mà một người thực lòng muốn làm gì, khi có đủ vốn liếng và năng lực thì chí ít phần lớn mọi thứ đều có thể có được tùy ý.
“Nhưng mà… Không phải gái tỏ ra là…”
Lâm Tố Mỹ đương nhiên nghe hiểu. “Coi như vấn đề của bản thân em đi.”
“Là sao?”
“Tán thưởng là một chuyện, nhưng còn cách thích một người một khoảng cách nhất định nữa. Mà tương lai của bọn em rõ ràng khác nhau, ẩn số chưa biết quá nhiều, không có cảm giác ổn định kia, cũng có thể nói là không có thứ xúc động và cảm xúc kích động không màng tất cả.”
Tạ Trường Bình gật đầu, điều này chị có thể hiểu được. Tựa như Tả Minh Sinh vậy, anh khiến chị cảm thấy yên ổn, cảm giác an toàn nói không rõ được ấy khiến lòng chị thấu hiểu triệt để rằng đúng vậy, chính là người này.
“Thế sao gái lại thay đổi suy nghĩ?”
Tạ Trường Bình rất tò mò, đồng thời cũng hơi thấp thỏm. Nhưng Lâm Tố Mỹ là bạn thân của chị, Tạ Trường Du là em trai chị, vào lúc này, chị cũng chỉ có thể đâm đầu hỏi tiếp, dù rằng chị sẽ cầu nguyện Tiểu Mỹ đừng nói ra điều gì khiến chị hối hận về quyết định này.
Dẫu sao có vài lời là mật ngọt, có vài lời lại là cái gai mãi mãi chắn giữa hai người.
“Chắc là lúc anh ấy đến Nhất Trung học. Khi đó em đến trường của anh ấy. Em nhìn thấy anh ấy làm bài trong văn phòng, chỉ có một mình anh ấy, nhíu chặt mày, cả người đều đắm chìm vào việc học. Có lẽ vì có bài anh ấy không biết, anh ấy đứng dậy, hùng hổ lắm, ghế đổ rầm xuống đất… Chẳng biết tại sao, nhìn bóng dáng anh ấy khiến em cảm thấy rất mạnh mẽ.”
Tạ Trường Bình nhướng mày.
Lâm Tố Mỹ nói tiếp: “Khi đó anh ấy không trông thấy em, nhưng vào khoảnh khắc đó, tim em đã thực sự đập thình thịch, cảm xúc nội tâm kì diệu như thế khiến em chẳng thể nói thành lời.”
Tạ Trường Bình hít một hơi. “Sau đó thì sao?”
“Sau đó gì?”
“Tiểu Mỹ. Nếu, chị nói là nếu Tạ Trường Du không đỗ đại học, không đỗ đại học Vân và trở thành bạn cùng trường của gái thì gái còn đến với nó không?”
Lâm Tố Mỹ chẳng hề do dự. “Điều em thích là sức mạnh không gì phá nổi mà anh ấy thể hiện ra vào khoảnh khắc đó, chẳng liên quan đến việc anh ấy có đỗ đại học hay không.”
Bảo cô phải nói thế nào đây? Nói vậy thì quá bất công với người khác.
Trở thành một người khác, cô vẫn luôn cố gắng trở thành Lâm Tố Mỹ, cũng nỗ lực sống, cảm nhận tình thân, cảm nhận tình bạn. Nhưng vào khoảnh khắc nào đó, trái tim cô lơ lửng, tựa như mọi thứ xung quanh đều không chân thực vậy.
Phải, cô rất nỗ lực, cũng có thể dựa vào bản thân mà sống tiếp, cô cũng vẫn luôn chứng minh điều này.
Nhưng khi có một người có được sức mạnh không gì phá nổi như thế, cô cũng muốn lười biếng, muốn dựa vào nguồn sức mạnh ấy rồi tiếp tục tiến bước.
Vào khoảnh khắc ấy, Tạ Trường Du tựa như một viên đá nhỏ, buộc vào trái tim lơ lửng của cô, khiến nó rơi xuống mặt đất.
Vào khoảnh khắc ấy, chính trong giây phút ấy, cô biết, mình sẽ không bao giờ gặp được một Tạ Trường Du tiếp theo nữa.
Tạ Trường Bình thở phào một hơi như trút được gánh nặng, vươn tay nắm lấy tay Lâm Tố Mỹ. Chị thật lòng cảm ơn Lâm Tố Mỹ, nếu như lúc này cô nói ra điều gì bất lợi thì chị thực sự không biết mình nên đối mặt với người bạn thân và cậu em trai thế nào nữa.
Mà vào lúc này, Tạ Trường Bình cũng trông thấy bóng dáng đang đứng kia lặng lẽ rời đi.
- ----------------------------
Hai nhà cùng ăn cơm, bầu không khí đương nhiên vô cùng tốt. Dẫu sao mối quan hệ giữa Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ đã ổn định từ lâu, bây giờ chỉ thiếu hình thức đó mà thôi.
Hôm hai người kết hôn khiến người trong thôn ảo não gần chết, đều ở cùng một thôn, cho nên tặng quà phải tặng hai phần ư? Được rồi, đây là chuyện nên làm, vậy ăn cơm thì sao, nên đến đâu ăn?
Cho nên đối với cả thôn mà nói, lần này Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du kết hôn là một chuyện vô cùng náo nhiệt. Hơn nữa cảm giác cũng rất đặc biệt, chỉ tặng quà thôi đã rất khác rồi, đến nhà họ Lâm tặng quà xong lại phải đến nhà họ Tạ tặng, cảm giác sảng khoái mà chua xót này đã mấy năm không có rồi.
Còn vấn đề ăn cơm, mọi người cũng đã giải quyết.
Buổi sáng ăn cơm ở nhà họ Lâm, buổi trưa ăn cơm ở nhà họ Tạ, còn buổi tối ư, phải ăn cơm ở căn nhà tân hôn của hai vợ chồng trẻ.
Chỉ mỗi ăn cơm đã phải đổi tận ba nơi, đối với người dân thôn Cửu Sơn, điều đó khá mới mẻ. Hơn nữa chuyện này khác với trước đây, ngày trước ăn cơm chỉ có một bữa “cỗ chính”, bữa cỗ sau tuy cũng phong phú nhưng đều là cơm canh thừa, lần này nhà họ Lâm và nhà họ Tạ làm cỗ chắc chắn sẽ không như thế.
Cho nên tuy có người oán than một lần phải tặng hai phần quà, nhưng mọi người vẫn khá chờ mong.
Bắt đầu từ sáng, nhà họ Lâm đã trở nên huyên náo.
Lâm Tố Mỹ dậy từ sớm tinh mơ, bắt đầu để người ta trang điểm cho cô. Về việc trang điểm, cô cũng trao đổi với thợ trang điểm, không muốn mặt mình dặm phấn quá trắng, cố gắng tự nhiên hơn một chút.
Người ở cạnh Lâm Tố Mỹ không ít.
Mấy người Tạ Trường Bình, Tưởng Xuân Diệp, Tô Uyển, Thẩm Thanh, Thư Ngôn cùng với Lâm Hải Yến chen chúc khiến căn phòng của cô chật chội, cảm thấy nếu thêm một người nữa thì không thể nào đặt chân vậy.
Bộ đồ cưới của Lâm Tố Mỹ đặt Tưởng Xuân Diệp may, do cô và Tạ Trường Du cùng thiết kế, ừm, chủ yếu vẫn là Tạ Trường Du thiết kế.
Bộ đồ cưới này mô phỏng theo váy cưới hiện đại, làn váy dài thướt, hơn nữa phần áo cũng rất dày. Ban đầu Trần Đông Mai và Trần Tư Tuyết đều có ý kiến, cảm thấy chiếc váy này quá kì lạ. Nhưng Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ đều kiên trì, còn nói sau này mọi người đều thích mặc như vậy, cuối cùng hai bà mẹ mới thôi.
Lâm Tố Mỹ đang tiến hành trang điểm, hội Tô Uyển đều chú ý đến nhất cử nhất động của cô.
“Quào, Tiểu Mỹ chị xinh quá đi mất, nhìn mà em cũng rung rinh luôn rồi, cuối cùng em đã hiểu tại sao lần đầu tiên nhìn thấy chị em đã thích chị rồi.”
Lâm Tố Mỹ không nhịn được cười. “Người em thích không phải Quách Chí Cường hả?”
“Ầy, có trước có sau chứ, chị xếp thứ nhất, anh ấy xếp thứ hai.”
Tạ Trường Bình cũng là một người chỉ e thiên hạ không đủ loạn. “Mau lên, hội mình đều ghim lời này lại, sau đó đi báo cho Quách Chí Cường biết.”
“Ơ kìa, đừng…”
Tạ Trường Bình lập tức bày ra vẻ mặt đắc thắng. “Mày muốn lấy gì hối lộ bọn chị?”
“Đúng đấy, bắt buộc phải hối lộ.”
“Cho nó trích máu nặng một lần.”
“Cho nó biết cái gì gọi là họa từ miệng mà ra. Tụi mình đều đang dạy bảo nó, cho nên phải thu học phí.”
……
Tô Uyển hết cách, khẽ ôm lấy Lâm Tố Mỹ. “Tiểu Mỹ, các chị ấy đều bắt nạt em.”
“Đi, bắt nạt lại.” Lâm Tố Mỹ nói thẳng thừng.
Tô Uyển lập tức như có dũng khí, xắn tay áo lên. “Tiểu Mỹ nói rồi, bảo em bắt nạt lại.”
Tạ Trường Bình: “Ặc… đáng sợ ghê cơ, chị mày nhận thua.”
……
Một hội con gái, ở trong một căn phòng trò chuyện vu vơ cũng có thể trở nên náo nhiệt lạ thường, khiến cô gái trang điểm cũng thấy mới lạ, thú vị ghê.
Mãi cho tới thời gian đã định, pháo được đặt ở sân ngoài nhà họ Lâm, lúc này chú rể Tạ Trường Du mới được vào nhà, mới được cho phép vào đón cô dâu.
Cửa phòng Lâm Tố Mỹ đương nhiên được đóng lại.
“Mở cửa mở cửa…” Tạ Trường Du đứng ở cửa chẳng nói gì thì đã có người gõ cửa hộ anh, lực gõ cửa đó có cảm giác như mệnh của cánh cửa không còn lâu nữa vậy.
“Gõ gì mà gõ? Cửa hỏng mấy người đền nhé?”
“Đền đền đền…”
Mọi người vừa nghe đã nhận ra là giọng của Tạ Trường Bình, bèn mau chóng bảo Tả Minh Sinh tới, vợ của anh thì anh tự mà ứng phó.
“Trường Bình, em mở cửa ra.”
Mấy cô gái ở bên trong cười ngặt nghẽo, cũng có thể thể nghe ra tiếng được.
Tạ Trường Bình: “Gọi gì mà gọi? Lúc này lì xì có tác dụng hơn lời nói.”
Được rồi, nhét lì xì nhét lì xì…
“Này, nhét nhiều thêm chút, tụi này ở trong nhiều người như thế, không đủ…”
Được, lại nhét nhét nhét…
“Mở cửa mở cửa mở cửa…”
“Không mở.” Tạ Trường Bình đứng ở cửa. “Tạ Trường Du, đừng gõ nữa, không mở đâu.”
“Này này này… bày trò gì đấy?”
“Tạ Trường Du. Bây giờ mày nói cho tao, sau này mày còn bôi bác tao nữa không? Nói sau này mày nhìn thấy tao thì sẽ ngoan ngoãn gọi chị, tao nói một mày tuyệt đối không nói hai, tao đi hướng đông mày tuyệt đối không đi hướng tây… Mày nói thì tao sẽ mở cửa.”
Tạ Trường Du khẽ ho một tiếng. “Đây thuộc về vợ đây, chị đi hỏi vợ đây xem, cô ấy nói thế nào thì là như thế.”
“A ha ha ha…”
“Chuẩn đấy, hỏi cô dâu, đi hỏi đi…”
“Tụi này vào hỏi hộ cho…”
Lâm Tố Mỹ bị trêu chọc thì cũng bật cười, sau đó cô thật sự bị Tạ Trường Bình hỏi.
Lâm Tố Mỹ cố ý trông đầy khó xử. “Làm sao bây giờ, em thích nhìn hai người cãi nhau hơn…”
Mọi người cười phá ra, Tạ Trường Bình nhảy dựng. “Tiểu Mỹ, gái trở nên xấu xa rồi.”
Tô Uyển chạy qua, bóp mũi nói: “Đoán xem tôi là ai, đoán đúng thì sẽ mở cửa cho…”
Quách Chí Cường lập tức đứng ngoài kêu to: “Tô Uyển, em mở cửa ra.”
Tô Uyển sốc nặng nguyên tại chỗ, á á á, sao lại làm như vậy?
Còn Tạ Trường Du thì vỗ vai Quách Chí Cường, đây là có mánh gian lận đấy.
Bấy giờ một đám đàn ông bên ngoài hò hét tập thể: “Tô Uyển mở cửa, Tô Uyển mở cửa…”
Tô Uyển xoay người nhìn các chị em một cái, thấy Lâm Hải Yến gật đầu, vì thế liền mở cửa…
Khoảnh khắc cửa vừa mở ra, tựa như lũ tràn vậy, Tô Uyển suýt thì bị chen ngã, may mà Quách Chí Cường đỡ cô một phen.
Vào lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tạ Trường Du đã quơ ra cả đống lì xì. “Cướp lì xì này…”
Mọi người đều mải cướp lì xì, sau đó Tạ Trường lập tức nhảy lên giường, bế phốc Lâm Tố Mỹ lên, chuẩn bị trốn khỏi hiện trường.
Mọi người cướp lì xì, còn anh cướp cô dâu…
“Cô dâu bị cướp đi rồi.”
Lúc này, đám người Quách Chí Cường, Trương Thành An lập tức làm phản, cùng mọi người túm chặt Tạ Trường Du đang chuẩn bị chạy trốn, một người kéo tay một người kéo quần áo.
“Này này này, kéo hỏng quần áo bây giờ…” Tiếng kêu gào của Tạ Trường Du đương nhiên vô dụng.
Lại còn muốn cướp cô dâu nữa cơ đấy, tội nặng thêm một bậc.
Lâm Hải Yến tiến lên, đưa một tờ giấy viết cả đống điều khoản cho Tạ Trường Du. “Vốn muốn bảo cậu đọc thôi là được, nhưng cậu lại chơi chiêu này, bây giờ phải phạt cậu rồi, vừa chống đẩy vừa đọc…”
Tạ Trường Du chỉ đành chống đẩy, sau đó Lâm Tố Mỹ ngồi trên người anh, anh vừa đọc những quy tắc đặt trên mặt đất, vừa chống đẩy, vậy vẫn không đủ, còn phải cài vào một vài câu hỏi, chẳng hạn như Lâm Tố Mỹ thích màu nào nhất, thích ăn thứ gì.
Hội Quách Chí Cường cũng xấu xa, lúc thế này, vậy mà còn đến làm phiền anh, cố ý kéo tay Tạ Trường Du, vì thế từ chống đẩy hai tay biến thành chống đẩy một tay, còn không ngừng đổi tay để chống đẩy…
Sau đó thế mà Tạ Trường Du hoàn thành ngay chỉ trong một lần.
Lâm Hải Yến ho hai tiếng, nói: “Thế này là đang cảnh báo cậu, muốm ôm được người đẹp về thì phải vượt qua muôn vàn thử thách mới được.”
Sau đó bắt đầu từ Lâm Hải Yến, mọi người lại bắt đầu nói một vài vấn đề làm khó Tạ Trường Du…
Mãi đến cuối cùng, Tạ Trường Du mới được tiếp xúc với Lâm Tố Mỹ.
“Cô dâu của anh, em có đồng ý rời đi cùng anh không?”
Mọi người lại một lần nữa trở nên nhốn nháo.
“Em đồng ý.”
Tạ Trường Du ôm Lâm Tố Mỹ vào lòng, sau đó mới đi giày cho cô, bế thốc cô lên rồi rời đi.
Người bên cạnh rắc những cánh hoa hồng cho họ rồi đi phía sau hai người…
Chiếc váy dài của Lâm Tố Mỹ đung đưa. Lúc này mọi người mới hiểu tại sao lại thiết kế chiếc váy như vậy. Bởi vì không cần phải đi bộ…