Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Chương 49: Học đi xe đạp

Hôm nay, vừa vào lớp đã thấy Phương Tiểu Linh và một cô bạn trong lớp đang cãi nhau, Lâm Tố Mỹ ngẩn người hồi lâu. Thực ra tính cách của Phương Tiểu Linh khá tốt, tốt đến mức Lâm Tố Mỹ rất nghi ngờ cả đời này cô ấy sẽ không đỏ bừng mặt cãi nhau với người khác. Kết quả là Phương Tiểu Linh lại tranh cãi với người ta.

Lâm Tố Mỹ có thứ cảm giác kì lạ như mình đã nhìn thấy châu lục mới.

Lúc Lâm Tố Mỹ đang thấy khó hiểu, các bạn học khác trong lớp lại nhìn cô với ánh mắt vi diệu.

Lâm Tố Mỹ mau chóng nắm bắt được điều gì đó. Cô bèn đi về phía Phương Tiểu Linh.

Phương Tiểu Linh vừa thấy Lâm Tố Mỹ thì lập tức cảm thấy ấm ức. “Lâm Tố Mỹ, cậu đừng nghe mấy lời vớ vẩn các cậu ấy nói, bọn tớ đều không nghĩ cậu như thế đâu, là mấy cậu ấy đang nói nhăng nói cuội thôi.”

“Mấy cậu ấy đã nói những gì?” Lâm Tố Mỹ chỉ muốn thở dài. Cho nên họ cãi nhau là vì mình ư?

Tạ Như Hoa khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt “cao quý lạnh lùng”. Cô ta liếc Lâm Tố Mỹ một cái, sau đó nhìn xoáy vào Phương Tiểu Linh. “Phương Tiểu Linh, tôi nói này việc gì cậu phải lấy lòng Lâm Tố Mỹ như thế chứ. Không phải là cậu sợ đắc tội cậu ta thì sẽ không có ai giúp cậu học, không ai giảng bài cho cậu nữa hay sao. Cậu đừng sợ, các bạn trong lớp mình đều là người thích giúp đỡ người khác, mọi người đều sẽ rất nhiệt tình giúp cậu thôi, hơn nữa cũng không giảng bài giúp cậu rồi còn bắt cậu tặng đồ như ai kia đâu.”

Sắc mặt Lâm Tố Mỹ khẽ thay đổi. Cô thầm hiểu ra, nhất định là bởi lúc người nhà Phương Tiểu Linh và Vu Sa Sa đòi tặng quà cho cô đã bị Tạ Như Hoa nhìn thấy.

“Cậu nói láo.” Phương Tiểu Linh tức giận. “Lâm Tố Mỹ không tìm nhà tôi đòi đồ, mà là vì thành tích của tôi có tiến bộ rõ rệt nên bố mẹ tôi muốn cảm ơn cậu ấy. Nhưng dù thế nào cậu ấy cũng không chịu nhận, là do bố mẹ tôi cứ cố tặng chút đồ, sao trong mắt cậu lại biến thành dơ bẩn như thế chứ. Người có tư tưởng dơ bẩn thì nhìn người khác mới dơ bẩn.”

Tạ Như Hoa thở dài. “Phương Tiểu Linh, cậu thật sự không cần sợ đắc tội Lâm Tố Mỹ đâu!”

“Cậu…” Phương Tiểu Linh tức đến mức sắp khóc. Cô sợ Lâm Tố Mỹ nghĩ nhiều, cũng hơi oán giận bố mẹ mình sao lại gây ra chuyện thế này chứ.

Lâm Tố Mỹ đi qua, kéo tay Phương Tiểu Linh, an ủi cô ấy, bảo cô ấy đừng tức giận như thế.

Sau đó Lâm Tố Mỹ cười với Tạ Như Hoa. “Chuyện này rốt cuộc là thế nào cũng chẳng liên quan gì đến cậu, cậu quan tâm như thế làm gì?”

“Là do tôi không nhìn quen cái điệu bộ giả vờ giả vịt của cậu thôi, bên ngoài thì ra vẻ vì tốt cho bạn, nhưng thực chất là vì lòng tham riêng.”

“Tôi chỉ tưởng mắt cậu thật sự có vấn đề cần đi cắt kính thôi, không ngờ tai cậu cũng có vấn đề, không nghe hiểu tiếng người luôn đấy.”

Lúc này mọi người còn chưa từng nghe lời như thế, cho nên khi nghe vậy, họ đều không nhịn được mà bật cười. Lâm Tố Mỹ không đợi Tạ Như Hoa nói gì thêm mà nói tiếp luôn: “Được rồi, Tạ Như Hoa, cậu nói mấy lời vớ vẩn này không phải vì cậu không thích tôi hay sao, hoặc là nói cậu ghen tị với tôi. Nếu đã như thế, cậu muốn nhằm vào tôi thì cứ nhằm, hà tất phải kéo người vô tội xuống nước làm gì. Phương Tiểu Linh có tính cách tốt, nhưng không có nghĩa là những người có tính cách tốt thì nên bị người khác ức hϊếp.”

“Cậu ngậm máu phun người! Tôi mà ghen tị với cậu, tôi ghen tị với cậu cái gì…”

Lâm Tố Mỹ nhìn Tạ Như Hoa với ánh mắt vi diệu, rồi lại thở dài. “Ghen tị tôi có thành tích tốt hơn cậu, lúc thi dễ dàng vượt qua cậu. Nhưng cậu phải làm quen đi, bởi vì sau này, mỗi lần thi tôi đều sẽ có thành tích xếp trước cậu.”

“Lâm Tố Mỹ, cậu đắc ý cái gì, chỉ là một lần thi thôi. Còn nữa, loại người dựa vào quan hệ mà vào đây như cậu, tôi mà ghen tị với cậu, chuyện cười đấy à, tôi đường đường chính chính tự thi đỗ đấy.”

Lâm Tố Mỹ gật đầu. “Cho nên cậu càng nên cảm thấy xấu hổ.”

“Tôi xấu hổ?” Tạ Như Hoa chỉ vào mình với vẻ khó lòng tin được, tựa như Lâm Tố Mỹ đã kể chuyện cực kỳ nực cười vậy.

“Đúng, đương nhiên là cậu phải xấu hổ rồi. Học sinh đường đường chính chính thi đỗ vào đây như cậu mà còn chẳng bằng học sinh dựa vào quan hệ mới vào được đây như tôi, điều này không phải đã chứng minh cậu còn chẳng bằng học sinh nhờ vào quan hệ mà vào được đây đấy ư?”

“Cậu… đừng tưởng rằng anh rể cậu dạy học ở trường này thì rất giỏi.”

“Tôi đâu có cảm thấy anh rể tôi dạy ở trường này thì có gì giỏi. Chúng ta là học sinh, đến trường để học, nếu mà giỏi thì cũng phải là có thành tích tốt mới cảm thấy giỏi chứ.”

Lúc này, Phương Tiểu Linh cũng đã trở nên có chí khí hơn. “Lâm Tố Mỹ có thành tích tốt, tốt hơn Tạ Như Hoa cậu.”

Có những khi, phải nói năng hùng hổ chắc nịch như thế. Mọi người vốn đặt trọng tâm chính vào việc tính cách của Lâm Tố Mỹ không tốt lắm, giảng chút bài mà còn muốn nhận được lợi ích từ người ta. Nhưng bây giờ họ đều cho rằng là vấn đề của Tạ Như Hoa, chắc chắn là ghen tị vì thành tích của Lâm Tố Mỹ tốt hơn cậu ta nên mới nhằm vào Lâm Tố Mỹ như thế.

“Tôi sẽ cho cậu biết mặt.” Tạ Như Hoa căm phẫn nhìn Lâm Tố Mỹ trừng trừng.

Lâm Tố Mỹ bĩu môi, lắc đầu với Phương Tiểu Linh, dùng giọng nói không lớn không nhỏ dặn dò Phương Tiểu về sau đừng để ý đến loại người này.

Thái độ của Lâm Tố Mỹ rành rành ra đấy. Cô quả thực nhờ vào quan hệ của anh rể mà vào được lớp này, không có gì mà giấu giếm cả. Huống hồ cô có thực lực vào được lớp này, thành tích của cô mọi người đều phải công nhận.

Mà cô cũng không muốn tạo ra ấn tượng mình có tính cách yếu đuối trước mặt mọi người. Con người chính là như thế, bạn càng tỏ ra mình tốt tính, người khác sẽ không coi bạn ra gì; sau khi bạn tỏ ra ghê gớm, ngược lại càng dễ dàng nhận được sự tôn trọng từ người khác.

Sau khi trải qua chuyện này, những người tìm Lâm Tố Mỹ hỏi bài lại nhiều hơn. Những người đó cũng sẽ gặp phải sự châm chọc của hội Tạ Như Hoa. Có điều, mọi người đều không dễ chọc, cũng đốp lại Tạ Như Hoa sa sả, bảo hội Tạ Như Hoa cũng để tâm vào chuyện học hành đi, nếu không mọi người đều sẽ vượt qua họ hết, lẽ nào còn đến nhằm vào tất cả mọi người hay sao.

Sau mấy ngày, Lâm Tố Mỹ thật sự không ngờ Tạ Như Hoa còn mách với chủ nhiệm lớp về cô.

Lâm Tố Mỹ không nhiều lời, ngoan ngoãn nói rõ ràng với chủ nhiệm lớp. Chủ nhiệm lớp cũng hết cách, bèn gọi phụ huynh của Vu Sa Sa và Phương Tiểu Linh đến trường, sau đó hỏi rõ xem rốt cuộc là chuyện gì.

Thế là hay luôn, Lâm Tố Mỹ hoàn toàn nổi tiếng ở lớp số Ba, nhưng không phải vì nhận đồ, mà là vì mẹ của Vu Sa Sa tự đến xin lỗi Lâm Tố Mỹ, nói họ quả thực xử lý không chu đáo, hơn nữa ở trước mặt cả lớp, bà ấy còn tức giận chỉ trích Tạ Như Hoa.

Vì thế Tạ Như Hoa cũng nổi tiếng, đi tới đâu cũng có người chỉ trỏ, bàn tán về cô ta. Chỉ là người ta có thành tích tốt hơn cô ta mà thôi, còn cô ta lại dám lan truyền vớ vẩn về người ta như thế, loại người như vậy, chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.

Lâm Tố Mỹ không ngờ sự tình lại phát triển thành như thế.

Buổi trưa lúc cô cùng Vu Sa Sa và Phương Tiểu Linh ở nhà ăn, Phương Tiểu Linh hơi lo lắng. “Nghe nói Tạ Như Hoa đã khóc trộm tận mấy lần rồi.”

Vu Sa Sa lạnh lùng hừ một tiếng. “Đáng đời cậu ta.”

Vu Sa Sa chẳng bận tâm nhiều như thế. Sau khi tiếp xúc với Lâm Tố Mỹ, thành tích của cô nàng tốt hơn. Ngoài ra, cô cũng không gặp khó khăn trên phương diện học hành như trước đây. Cô cảm thấy tuy con đường phía trước nhiều chông gai nhưng ít nhất bản thân mình đã có thể nhìn rõ đường đi. Cho nên, Vu Sa Sa vô cùng cảm kích Lâm Tố Mỹ.

“Làm bài đi, người khác thế nào là chuyện của người ta.” Lâm Tố Mỹ không muốn ném đá xuống giếng, cũng không có suy nghĩ muốn làm người tốt.

“Ừ.” Vì Vu Sa Sa học lớp khác nên bây giờ, phần lớn thời gian buổi trưa đều là cô nàng hỏi bài, sau đó Phương Tiểu Linh cũng ngồi nghe.

Phương Tiểu Linh có chỗ nào không hiểu thì tìm Lâm Tố Mỹ lúc hết tiết.

Cuộc sống học tập của Lâm Tố Mỹ không tệ và trôi qua vô cùng trọn vẹn. Cô thích nhất là thời gian đến lớp buổi sáng, các bạn bên cạnh luôn mang đến những tin tức tám chuyện mới lạ cho cô, giúp cô biết được những chuyện thị phi của người khác. Còn lúc lên lớp, cô và mọi người cùng chăm chú nghe giảng. Lúc hết tiết, cô tán gẫu với bạn cùng bàn hoặc giảng bài cho người khác, mỗi giây dường như đều trở nên trọn vẹn và có ý nghĩa.

- --------------------------

Chẳng mấy chốc đã lại đến vụ mùa.

Trồng ngô được coi là chuyện lớn nhất sau Tết. Vào cuối tuần, Lâm Tố Mỹ cũng giúp người nhà làm chút chuyện, nhưng chung quy cô luôn bị đuổi về.

Chuyện trồng ngô, nói khó cũng không khó, nhưng thời gian chuẩn bị khá dài.

Trước tiên phải chọn tận mấy mảnh đất, dùng cuốc đào một chiếc hố nông, cuối cùng hình thành một chiếc hố hình chữ nhật, chiếc hố này thấp hơn mặt đất một chút, sau đó phải làm phẳng đáy hố.

Đất được đào ra rất hữu dụng, sẽ trộn phân bón nông trại vào trong. Đất lúc này sẽ khá ướt, không thể sử dụng ngay, phải để mấy ngày, đạt đến mức không khô không ướt thì mới được.

Khi đất đã chuẩn bị có thể sử dụng, mọi người bắt đầu bận rộn. Thông thường, mọi người đều sẽ mang theo một chiếc ghế nhỏ, ngồi trước đống đất, bên cạnh đặt một đống tro thực vật, lúc vo đất thành viên thì đắp thêm chút tro thực vật, như thế sẽ dễ vo hơn một chút, cũng sẽ trộn được tro thực vật vào bên trong.

Quá trình này được gọi là “vo viên hạt ngô”, cũng chính là chiếc giường ấm cung cấp những dinh dưỡng đầu tiên cho hạt ngô đã nảy mầm.

Lúc “vo viên hạt ngô” thành hình cầu, mọi người sẽ dùng ngón cái ấn một lỗ nhỏ ở bên trong, sau đó xếp thẳng hàng và ngay ngắn từng viên hạt ngô đã chuẩn bị vào trong chiếc hố hình chữ nhật.

Cũng sẽ có rất nhiều trẻ con giúp đỡ. Chúng không cảm thấy bẩn mà chỉ cảm thấy vui. Quá trình vo viên hạt ngô và nặn bánh trôi hoàn toàn giống nhau, vô cùng đơn giản.

Lâm Tố Mỹ nghĩ đến việc viên đất mà mọi người trộn lẫn phân và viên bánh trôi trắng nõn được so sánh với nhau, cảnh tượng đó nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy cổ quái.

Lâm Tố Mỹ không thể vo viên hạt ngô, vì mọi người đều không cho và bảo cô về nhà đọc sách.

Lâm Tố Mỹ xin mấy lần thì mới xin được chân làm nhiệm vụ nhét hạt ngô. Việc này thì đơn giản, chính là nhét hạt ngô vào trong cái lỗ nhỏ ở viên hạt ngô, mỗi viên nhét hai hạt, sau khi nhét xong, ở bên ngoài lại rắc thêm lớp đất mỏng, sau đó dùng đồ phủ lên là được.

Đợi sau một thời gian, hạt nảy mầm, sau khi lớn bằng ngón tay cái thì bắt đầu trồng ngô.

Việc trồng ngô này cũng đơn giản. Ta đào một hố trên đất, sau đó cùng đặt hạt đã nảy mầm và viên hạt ngô vào hố, rồi dùng đất phủ hoàn toàn lên, để lộ ra mầm ngô là được.

Thông thường, việc trồng ngô cũng kèm theo trồng lúa.

Các bước trồng lúa và trồng ngô không khác nhau lắm, đương nhiên quá trình khác nhau, chỉ riêng mảnh ruộng trồng mạ đã phải xử lý tận mấy lần. Trước phải dùng trâu kéo xới tơi ruộng, sau đó làm phẳng đất đã được xới lên, tiếp theo phải tạo một lớp bùn đất để trồng mạ, lớp bùn đất đó phải cao hơn một chút so với mức nước trong ruộng, nhưng cũng không thể quá cao.

Khác với hạt ngô, hạt thóc không thể gieo trực tiếp xuống lớp bùn đất đó. Trước tiên phải xử lý ở nhà, sau khi để hạt thóc nảy mầm, lúc này mới gieo hạt ở trên lớp đất, sau đó dùng đồ che chúng lại, đợi sau khi chúng lớn thì mới chia thành từng gốc, rồi mới nhổ lên trồng vào mảnh ruộng khác.

Trồng ngô và trồng lúa có nghĩa là vụ mùa bận rộn của năm nay đã lại bắt đầu.

Mỗi lần ngồi trên xe đạp, nhìn thấy từng mảng xanh mướt hai bên đường cái, Lâm Tố Mỹ đều không khỏi thoáng cười. Ngô và lúa càng lớn càng to, từ một chút sắc xanh đã phủ khắp cả ruộng, biến thành màu xanh tươi tốt, khiến mỗi mảnh ruộng đều nhuộm vẻ đẹp tràn đầy sức sống. Mà cuộc sống của cô, cũng giống như chúng.

……

Khi tin tức Lâm Hải Yến mang thai truyền đến, Lâm Tố Mỹ rất vui mừng nên bèn chạy đến nhà Lâm Hải Yến ngay lập tức.

Lúc này, Lâm Hải Yến đã nhận được sự quan tâm và lời chúc của rất nhiều người. Nhưng đối mặt với sự quan tâm của Lâm Tố Mỹ, chị vẫn mừng rỡ không thôi. Chị kéo Lâm Tố Mỹ qua, kể lại quá trình chị phát hiện mình mang thai mà chị đã nói đến n lần.

“Chị còn tưởng là bụng dạ chị không tốt, ăn cái gì cũng không ngon, lúc được nghỉ thì không nhịn được đến bệnh viện khám, kết quả vậy mà lại là mang thai. Khi ấy chị đờ ra luôn, bác sĩ phải gọi chị tận mấy lần thì chị mới hồi hồn được.” Khuôn mặt Lâm Hải Yến ngập tràn nụ cười hạnh phúc và sự chờ mong với tương lai.

Những người khác và cả bản thân Lâm Hải Yến đều cho rằng chỉ cần chị có một đứa con thì cuộc sống sẽ hoàn toàn viên mãn.

Lâm Tố Mỹ gật đầu. “Chị, chị sắp làm mẹ rồi, thế thì em cũng sắp trở thành dì út rồi còn gì? Ối chà chà, em cũng phải chúc mừng bản thân em mới được.”

“Ừ, nhất thiết phải chúc mừng em. Sau này bánh kẹo rồi thì đồ này đồ kia cũng phải mua cho cháu em, còn phải dùng tiền mừng tuổi mua quần áo cho nó nữa. À, không đúng, em còn được tiền mừng tuổi gì đó à, tốt nhất là tiền mừng tuổi cũng phải để cho cháu em.”

“Có thể xin là cho một nửa còn em giữ một nửa không.”

“Không thể.”

“Chị, chị không thể tàn nhẫn như vậy được.” Lâm Tố Mỹ xoa xoa bụng Lâm Hải Yến. “Nhóc con à chào con, con là con trai hay con gái vậy, nói cho dì biết, sau đó con tốt bụng giúp dì khuyên mẹ con cho dì giữ lại chút tiền mừng tuổi nhé.”

Lâm Hải Yến bị Lâm Tố Mỹ chọc cười phá ra. Chị xoa đầu Lâm Tố Mỹ.

“Con chị đương nhiên giúp chị, sau đó sẽ cùng bắt nạt em.”

Lâm Tố Mỹ lắc đầu. “Chị, chị sai rồi. Khoảng cách tuổi tác giữa em và cục cưng nhỏ ít, sẽ có tiếng nói chung nhiều hơn, chắc chắn nó sẽ giúp em.”

Lâm Hải Yến trừng mắt nhìn Lâm Tố Mỹ một lúc. “Được lắm, Tiểu Mỹ còn chê chị già cơ đấy.”

“Đã kết hôn rồi, lại còn có cục cưng nhỏ nữa, chị tự nói xem, lẽ nào chị còn là cô gái nhỏ hay sao?”

“Chị đúng là cô gái nhỏ đấy, kết hôn rồi thì sao không thể làm cô gái nhỏ nữa chứ? Sau khi sinh con, chị còn phải làm cô gái nhỏ tiếp.” Như để chứng minh, Lâm Hải Yến xoay người nhìn Đào Kim Phong. “Anh nói xem, em có già không?”

Đào Kim Phong dính mối họa từ trên trời rơi xuống thì ngẩn ra hồi lâu, rồi sờ đầu. “Vợ anh đương nhiên không già rồi, vẫn là cô gái nhỏ mà.”

Bấy giờ Lâm Hải Yến mới vui vẻ, hếch cằm với Lâm Tố Mỹ.

“Chị, chị gian lận.” Lâm Tố Mỹ không phục.

“Đâu nào, anh rể em vẫn luôn công tư phân minh mà.”

Lâm Tố Mỹ phất tay, quyết định nhận thua. “Được rồi, là do mắt em không tốt đã nhìn lầm, chị em là cô gái nhỏ trẻ trung xinh đẹp, ha ha, anh rể anh phải đối tốt với cô gái nhỏ này cả đời đấy nhé.”

“Đương nhiên rồi.” Đào Kim Phong cười híp mắt, khắp người toát ra niềm vui vì sắp được làm bố, ánh mắt nhìn Lâm Hải Yến lại càng dịu dàng hơn.

Lâm Tố Mỹ không thể hiện ra mặt, nhưng trong lòng lại có thứ gì đó yên lại. Tuy không biết rốt cuộc kiếp trước đã xảy ra chuyện gì mà dẫn đến việc hôn nhân của Lâm Hải Yến rạn nứt, nhưng kiếp này, cô chưa từng gây rối cho cuộc hôn nhân của Lâm Hải Yến. Liệu như vậy có chứng minh kiếp này Lâm Hải Yến sẽ tiếp tục sống hạnh phúc mỹ mãn cùng Đào Kim Phong?

Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ, có lẽ đây chính là hiệu ứng cánh bướm?

Bởi vì kiếp trước “Lâm Tố Mỹ” và La Chí Phàm ở bên nhau, hơn nữa còn sinh con, rồi cô ấy bị vứt bỏ, sau đó sống ở nhà Lâm Hải Yến cho khuây khỏa, vì thế có bi kịch đó. Nhưng kiếp này, ngay từ đầu cô đã quyết định cách xa La Chí Phàm, vì thế một vài chuyện cũng không xảy ra nữa.

Cô vẫn cảm thấy có vài chỗ bất thường. Song cô lại muốn nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng phát triển tốt.

Lâm Tố Mỹ ở đây, hơn nữa Lâm Hải Yến đã mang thai nên bữa cơm của nhà họ Đào vô cùng phong phú.

Thậm chí, ông bà Đào còn khuyên Lâm Hải Yến rằng nếu cảm thấy mang thai vất vả thì có thể xin nghỉ việc trước, đợi sau khi sinh con xong lại đi tìm việc cũng được. Nhưng Lâm Hải Yến từ chối, bây giờ chị cảm thấy mình vẫn ổn, hơn nữa công việc của chị vốn nhẹ nhàng, nếu bỏ việc thì bản thân chị sẽ cảm thấy tiếc.

Quan trọng nhất là tiêu tiền của người khác luôn không thoải mái bằng tiêu tiền của mình. Dù sao đi chăng nữa, chị cũng cảm thấy phụ nữ vẫn phải có công việc của riêng mình, tiêu tiền phải tiêu thoải mái và vui vẻ mới được.

Buổi tối, Lâm Tố Mỹ ở lại nhà họ Đào, như thế thì sáng ngày hôm sau cô có thể đi học luôn. Vì thế, Đào Kim Phong đáng thương lại một lần nữa bị đuổi ra sô pha ngủ.

Hai chị em ở cùng nhau, vẫn tíu tít không ngớt miệng như thường.

Lâm Tố Mỹ kể chuyện đã xảy ra ở nhà, nói mãi nói mãi thì cũng cười. “Chị dâu hai của em cũng mang thai rồi đó. Cả ngày mẹ em đều mong ngóng chị dâu em sinh con gái. Ánh mắt chị dâu em nhìn mẹ em cũng khác thường luôn.”

Nói thế nào đây nhỉ, cho dù được coi là không trọng nam khinh nữ thì cũng chẳng có mấy nhà mong ngóng đứa con đầu tiên là con gái. Cũng khó trách Ngô Hoa nghe thì tỏ ra khác thường.

“Thím ba bị căn nguyên của nhà họ Lâm mình dọa cho hãi hùng rồi.” Lâm Hải Yến nghe mà cũng cảm thấy buồn cười.

“Cho nên thời gian này mẹ em cứ bị bố em nói mãi, bố em nói là cháu trai hay cháu gái đều được cả.”

“Hả? Chú ba dám nói thím ba á?” Lâm Hải Yến lấy làm lạ.

“Sao mà không dám chứ. Mẹ em đã nói rồi, đó là bố em sắp được đà rồi đấy.” Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt lúc bố mẹ mình nói những lời đó, Lâm Tố Mỹ không nhịn được mà bật cười. Trước đây, cô chỉ cảm thấy trẻ con cãi nhau vui, thực tế thì một vài người có tuổi cãi nhau cũng rất buồn cười.

“Bố chị cũng từng được đà rồi.” Lâm Hải Yến cũng không nhịn được mà chia sẻ chuyện của bố mẹ mình với Lâm Tố Mỹ. “Có một lần bố chị về nhà, nhìn thấy nhà bẩn nên cáu điên người, mắng mẹ chị một trận. Sau đó em đoán xem, bố chị đích thân dạy mẹ chị dọn dẹp, lau bàn phải thế này, quét sàn phải thế nọ… Thế rồi, bố chị quét dọn nhà cửa sạch bong, đâu còn cần mẹ chị làm gì nữa. Đợi lúc bố chị nhận ra mọi chuyện, ổng cũng tự tức mình luôn.”

“Bác cả còn có chuyện như vậy nữa á chị?”

“Nhiều lắm đấy, đừng nghĩ bác cả em quá tốt.”

“Bác cả mà nghe được thì sẽ đau lòng đấy.”

“Thế không được, nhất thiết phải nói trước mặt ông ấy, bố, sao bố có thể tốt như thế được chứ. Ông ấy sẽ thở dài, ôi dào, hết cách thôi, những chuyện thế này sẽ luôn có người phải làm mà…”

Lâm Hải Yến bắt chước quá giống, Lâm Tố Mỹ lại không nhịn được mà phì cười lần nữa.

Hai chị em nói chuyện luôn miệng. Cho tới khi Đào Kim Phong ở bên ngoài gõ cửa, dặn Lâm Hải Yến ngủ sớm một chút, đừng thức đêm, hai chị em mới ngoan ngoãn nhịn lại kích động muốn tiếp tục tán gẫu.

Nhưng Lâm Hải Yến cũng không buồn ngủ là bao, chị tiếp tục khẽ tỉ tê nói chuyện với Lâm Tố Mỹ.

Lâm Tố Mỹ không biết mình đã ngủ thế nào. Chỉ là trước khi ngủ, cô vẫn hơi băn khoăn, sau này cô sẽ có hai đứa cháu, đến lúc đó phải đối xử thế nào đây nhỉ. Không thể đối xử khác biệt được, cô nhất định phải đối xử với hai cục cưng nhỏ như nhau. Giống như Tiểu Thần Thần vậy, có đồ ăn ngon có đồ chơi hay cô đều không nhịn được mà nghĩ đến Tiểu Thần Thần.

Sáng sớm hôm sau, lúc tỉnh dậy, Lâm Tố Mỹ đã thấy Đào Kim Phong đang nấu bữa sáng rồi.

Khi Lâm Tố Mỹ ngồi xuống bàn ăn, Đào Kim Phong đang dỗ Lâm Hải Yến dậy ăn cơm. Phòng không cách âm, tiếng Đào Kim Phong dỗ dành, khuyên nhủ Lâm Hải Yến rõ mồn một. Lời nói dịu dàng đó toát ra sức mạnh khiến người ta an tâm.

Lâm Tố Mỹ nhíu mày. Cô luôn cảm thấy mình suy nghĩ linh tinh. Lẽ nào kiếp trước hôn nhân của Lâm Hải Yến không thuận lợi thì kiếp này cũng nhất thiết phải không thuận lợi ư? Cứ không cho người ta được hạnh phúc và vui vẻ hay sao?

Kiếp này hẳn đã khác kiếp trước, cô không nên dùng ánh mắt cũ nhìn mọi người mới phải.

Lúc rời đi, Lâm Tố Mỹ còn nghe thấy tiếng cười của Lâm Hải Yến truyền ra từ trong phòng ngủ. Có vẻ Lâm Hải Yến không muốn dậy, Đào Kim Phong dùng tuyệt chiêu cù nách Lâm Hải Yến, khiến Lâm Hải Yến không nhịn được mà cười khanh khách, sau đó bị Đào Kim Phong bế dậy.

- ------------------------

Sau một khoảng thời gian đưa đón Lâm Tố Mỹ, Lâm Bình và Lâm An không có lời oán thán gì, thậm chí còn vô cùng vui vẻ. Mỗi lần họ đưa Lâm Tố Mỹ đi học, ánh mắt hâm mộ của những người khác quả thực chính là thứ mà họ nhận được lần đầu tiên trong đời. Cho nên họ đương nhiên không chịu từ bỏ nhiệm vụ đưa đón Lâm Tố Mỹ. Nhưng bản thân Lâm Tố Mỹ lại muốn học đi xe đạp rồi tự đi học.

Lâm Bình và Lâm An không thích điều đó cho lắm. Nhưng Lâm Kiến Nghiệp biết bây giờ người đi trên đường cái đã ngày một nhiều, hơn nữa trung học Định Châu còn có nơi để xe riêng, nên ông bèn trực tiếp phê chuẩn yêu cầu của Lâm Tố Mỹ.

Thế là bây giờ, Lâm An phải dạy Lâm Tố Mỹ đi xe đạp.

Mặt Lâm An trông đầy u oán.

Mặt Lâm Tố Mỹ cũng u oán. Thực ra ngồi sau xe đạp không phải là một chuyện thích thú gì cho cam: mông bị xóc nảy sẽ đau, nhất là khi con đường cái này cũng rất gồ ghề. Nhưng có lẽ người đạp xe không có cảm nhận đó đúng không?

“Anh hai, anh nghĩ thử xem, anh không cần đưa đón em nữa thì sẽ có nhiều thời gian ở bên chị dâu hơn mà.”

Lâm An sắp trở thành bố, hận không thể trông chừng Ngô Hoa mỗi giây mỗi phút, không nỡ để Ngô Hoa làm bất cứ chuyện gì.

Lúc hay tin vợ mang thai, anh nghệt mặt, sau đó thấy ai cũng đều hỏi – Tôi sắp làm bố rồi ư?

Khi ấy, thiếu chút nữa dọa Lâm Tố Mỹ hết hồn.

Lâm An ngẫm nghĩ thì thấy cũng có lý. Cuối cùng, anh cũng hoàn toàn tiếp nhận vận mệnh bi thảm rằng sau này mình không có mấy cơ hội cưỡi con xe đạp này nữa.

“Nào, em đi xem nào.”

Lâm Tố Mỹ lên xe, sau đó Lâm An giữ đằng sau xe, điều chỉnh thăng bằng của xe.

Lâm Tố Mỹ thử đạp mấy vòng, nghĩ bụng cũng chẳng khó nhỉ. Kết quả là khi cô vừa mới nghĩ vậy, Lâm An đã buông tay, chiếc xe đạp cô đi xiêu xiêu vẹo vẹo, cuối cùng đổ oạch xuống đất.

Lâm Tố Mỹ hít sâu một hơi. Xe đạp đập phải khiến đùi đau điếng, cô nhíu mày bò dậy, sau đó trừng mắt nhìn Lâm An với vẻ vô cùng bất mãn. “Sao nhanh vậy anh đã buông tay rồi?”

Lâm An gãi đầu. “Ầy, không sao không sao, ngã nhiều thì sẽ ổn thôi.”

Ặc, bởi vì người bị ngã không phải là anh đấy.

“Ai nói vậy?”

“Bố nói đấy, ngã mấy lần thì sẽ biết đi thôi. Em thông minh, ngã một lần này thôi có lẽ đã đi được rồi.”

Lâm Tố Mỹ trừng mắt nhìn Lâm An hồi lâu, xác định ông anh hai của mình thật sự không cố ý muốn mình ngã, bởi vì anh ấy cũng thành tâm. Nhưng mà rốt cuộc ngã thì liên quan quái gì đến biết đi xe chứ.

“Tiểu Mỹ, lại nào.”

Lâm Tố Mỹ hít sâu một hơi. “Vâng.”

Lần này, cô đã thầm chuẩn bị từ trước. Sau khi Lâm An buông tay, tuy vẫn chưa quen lắm nhưng dần dần cô cũng đã tìm được cảm giác, có điều cả người luôn cảm thấy không thăng bằng cho lắm.

“Bố nói đúng thật, quả nhiên ngã là sẽ biết đi.” Trông Lâm An đầy vẻ sùng bái với bố mình.

Lâm Tố Mỹ nghe loáng thoáng được lời đó, cả người cứng đờ, suýt thì ngã oạch từ trên xe đạp xuống.

...........................

Tác giả có lời muốn nói:

Có phải độc giả cũ của tôi đi hết rồi không?

Nói ra cũng xấu hổ, trước đây cứ luôn bị phỉ nhổ là viết khác đời, truyện nào cũng thế, bây giờ lại bị chê vì một vài thứ khác, thứ này không dễ nói, bởi vì không thể thỏa mãn được tất cả mọi người.

Nói ra cũng không sợ mọi người cười, giữa chừng tôi ngừng một khoảng thời gian không viết truyện, vừa khéo trong thời gian đó, cả Tấn Giang có sự thay đổi rất lớn, dù là độc giả hay là phong cách viết của tác giả đều thay đổi rất lớn, nhưng tôi không biết gì cả, lúc viết đều là trạng thái ngây ngây.

Ví dụ như bộ truyện trước của tôi, bộ ấy, bị mọi người bình luận rất trâu. Đương nhiên không phải số liệu trâu, số liệu đó với tôi mà nói quả thực có tiến bộ, nhưng ở Tấn Giang thì thật sự chẳng là gì cả. Cũng không phải là nội dung viết trâu. Bình luận của mọi người là vậy mà tôi dám viết như thế, trong tình huống hiện tại cạnh tranh kịch liệt như thế, mọi người coi 3 chương đầu vô cùng quan trọng, bởi vì văn án và 3 chương đầu để lại cho độc giả thứ quan trọng, nhưng ở chương đầu tôi dám viết không xuất hiện nam chính cũng không xuất hiện nữ chính… Thật sự ngại mà nói với cô ấy, là tôi không biết nên không sợ thôi, nhớ lại mà cũng xấu hổ.

Nói đến truyện ngược, tôi cũng thích, hơn nữa tôi cố chấp cho rằng một bộ truyện hay thì sẽ khiến người ta bỏ qua đề tài. Nhưng mà tất cả mọi người đều nói với tôi, muốn viết truyện ngược, điên rồi hả! Sau đó cuối cùng tôi cũng biết, đây là thế giới truyện ngọt lên ngôi.

Tôi thật sự không nắm bắt được điểm mà các độc giả thích đọc, cũng rất bất lực.

Cho nên có thể hỏi mọi người chút không, mọi người thích đọc truyện thế nào?

Mở mang trí óc, mới mẻ?

Tình tiết thăng trầm?

Nam nữ chính quấn quýt ngọt ngào?

Nữ chính tự tôn tự cường nỗ lực phấn đấu?