Tôi Và Người Ấy Của Tôi

Chương 10

Edit: Sa

[27] – Tốt đẹp

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt, tôi và đại ca 187 đã chính thức hò hẹn được ba tháng.

Như đã từng nói, tôi rất nghiêm túc trong tình cảm, chuyện này được ảnh hưởng bởi trải nghiệm cá nhân của tôi cũng như nền giáo dục của gia đình ngay từ bé. Bố mẹ và bà nội tôi đều là những người rất tự lập, ai cũng có kinh nghiệm sống dày dạn, vì gia cảnh nghèo khó nên phải bươn chải sớm, từ đôi bàn tay trắng dựng nên sự nghiệp và hạnh phúc gia đình.

Từ nhỏ tôi đã được dạy: Tình yêu và hôn nhân không phải nhu yếu phẩm đối với phụ nữ, nếu không gặp đúng người thì thà sống độc thân vui vẻ còn hơn. Độc thân không có gì đáng xấu hổ, cô đơn cũng không đáng sợ, đáng sợ là sau khi phó thác đời mình cho một người thì mới phát hiện mình không hiểu người ấy.

Vì vậy, trong mấy tháng hẹn hò với 187, khách quan mà nói, tuy có nhiều lúc tôi như ngập trong biển trái tim hường phấn nhưng thật ra tôi rất tỉnh táo.

Bố tôi từng nhiều lần căn dặn: “Thằng bé này đi bộ đội lâu năm, về mặt tư tưởng, giác ngộ thì sẽ vững vàng và đứng đắn hơn các thanh niên bình thường rất nhiều, về nhân cách hẳn là cũng không có vấn đề. Nhưng con vẫn nên thường xuyên quan sát, không chỉ quan sát cậu ấy vào những lúc hai đứa ở cạnh nhau mà cũng phải quan sát cách cậu ấy chơi cùng bạn bè. Lúc yêu, người ta thường giấu nhiều thứ và bày ra khía cạnh tốt nhất của mình, chẳng hạn như con đi chơi, đi xem phim thì sẽ trang điểm để phô ra vẻ đẹp rạng rỡ nhất của mình, đàn ông cũng vậy. Phải nghiêm túc và cảnh giác quan sát, khi họ ở bên người thân cận nhất thì họ mới bày ra con người chân thật nhất, đừng tin lời ngon tiếng ngọt, phải nhớ trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, cả nam lẫn nữ đều sẽ mù quáng. Con nhìn Tiểu Q đi, nó là ví dụ điển hình đấy.”

Tiểu Q là người bạn thân hơn tôi một tuổi, ngoại hình xinh xắn, tính cách đơn thuần, vì bốc đồng mà cưới “tình yêu thuần khiết”, hiện nay khi sự cuồng nhiệt đã mất, cuộc sống chỉ còn lại chuyện cơm áo gạo tiền thì cô ấy không ít lần khóc lóc kể lể với tôi, lấy nước mắt rửa mặt, bảo rằng đã hối hận rồi.

Vết xe đổ của bạn thân ở ngay trước mặt, tôi lại càng nhớ lời người lớn dạy, không để tình cảm cắn nuốt lý trí.

Tôi biết rất rõ mình chẳng còn là thiếu nữ mười tám mơ mộng nữa, can đảm theo đuổi tình yêu bất chấp hậu quả chỉ có trong tiểu thuyết lãng mạn, tôi không phải là nữ chính có bàn tay vàng chắc chắn sẽ nhận được kết thúc có hậu, tôi sống ở đời thực, dù rơi vào bể tình thì cũng phải bảo vệ chính mình.

Nhưng khi yêu, chỉ số thông minh của người con gái rất thấp, kẻ trong cuộc u mê, để phòng ngừa mình “bị tình yêu làm cho váng đầu”, tôi đã “bố trí phòng tuyến cuối cùng” cho mình. Mấy tháng đầu quen 187, tôi thường xuyên kể cho những người bạn thân nghe chuyện của tôi và 187 nhằm nghe quan điểm của “người ngoài cuộc quan sát”.

Tính cách của tôi rất hoạt bát, thường ngày là con người vui vẻ ngốc nghếch, đa sầu đa cảm, thường xuyên khóc như chó chỉ vì đọc trúng tin tức cảm động nào đó, cũng thường xuyên tức giận khôn tả bởi những kẻ tàn ác trong xã hội, tóm lại tôi rất dở trong việc kiểm soát tâm trạng. Trong khi đó, 187 là người rất lý tính, tư duy sắc bén, suy nghĩ chặt chẽ, đa số thời gian anh rất nghiêm túc, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ lộ ra vẻ ngớ ngẩn đáng yêu.

Mấy tháng bên nhau, kết hợp với những việc mà tôi mắt thấy tai nghe cùng cách nhìn của các cô bạn thân, bước đầu xác định đồng chí 187 chững chạc, đàng hoàng, vừa lương thiện vừa sắc bén, tính cách rất ít điểm giống tôi, coi như bù trừ, trước mắt có thể kết luận tôi và anh sẽ không xảy ra vấn đề nào quá lớn nếu phát triển lâu dài.

Tôi chưa bao giờ thể hiện quá rõ ràng những “khảo sát”, “băn khoăn”, “ý đồ” trước mặt 187, tôi tự nhận mình giấu rất kỹ. Nhưng, rất hiển nhiên, tôi lại lần nữa đánh giá thấp năng lực quan sát của anh.

Hôm ấy là ngày giữa tuần.

Buổi tối, tôi tắm xong thì ngồi trên giường vừa sấy tóc vừa gọi video cùng đồng chí 187.

Hôm đó anh tăng ca hoặc là đi đâu về gì đấy, vì đã lâu rồi nên cái trí nhớ tệ hại của tôi không nhớ nổi, chỉ nhớ là đã hơi muộn, gần đến thời gian anh đi ngủ.

187 nghỉ ngơi và làm việc rất có quy luật, nếu không có nguyên nhân đặc thù thì sẽ tuân thủ đúng giờ giấc, sau này lúc chúng tôi sắp đăng ký kết hôn, vì bị tôi ảnh hưởng mà cuối tuần nào cũng thức tới rạng sáng để tán dóc với tôi… Hmmm, bây giờ nghĩ lại cảm thấy có lỗi với anh quá. Tất nhiên đây là chuyện rất lâu sau này, chúng ta quay lại chuyện ban đầu.

Lúc mới gọi video, tôi và 187 nói mấy chuyện linh tinh tẻ nhạt, ví dụ như hôm nay ăn gì, làm gì. Bỗng nhiên tôi nhìn thấy cái ví tiền kaki để trên bàn đằng sau anh, kiểu gấp, hình vuông, rất cũ, nhìn là biết đã xài lâu rồi.

“Í, anh đổi ví rồi đấy à, bắt đầu dùng cái ví em tặng anh rồi?” Tôi cười. Hồi lễ tình nhân vào tháng 2, tôi tặng cho 187 một cái bình giữ nhiệt và một cái ví tiền màu đen, tôi cũng biết cái ví tiền kaki này, là cái ví mà lúc trước anh dùng.

187 nói: “Đổi lâu rồi.”

Tôi gật đầu, chợt nhận ra là trước đây tôi đã không để ý tới. Tôi khựng lại, sau đó nói vu vơ: “Cái ví cũ của anh là do anh mua ạ? Hình như anh dùng lâu lắm rồi.”

Vẻ mặt của 187 vẫn rất điềm tĩnh, anh nhìn thẳng vào tôi, trả lời: “Không phải anh mua, được tặng.”

Lúc ấy thực sự tôi không nghĩ gì mà bật thốt: “Nam hay nữ tặng?”

Thanh niên 187 thản nhiên như chó: “Nữ.”

Tôi: “…”

Tôi: “…???”

Tôi bị chấn động trước câu trả lời bình thản như không của vị đại ca này. Sau khi lấy lại tinh thần, tôi vừa bực mình vừa giận dỗi, cũng hơi khó chịu. Các bạn không biết tâm trạng lúc đó của tôi đâu, là một tác giả ngôn tình, tưởng tượng ra cốt truyện “ánh trăng sáng nốt chu sa, yêu mà không có được, bèn giữ vật định tình” dài ba mươi vạn chữ là việc rất dễ dàng!

Tôi nổ tung!

Tôi rất giận, suy nghĩ đầu tiên là rút đại đao dài năm mươi mét đu theo dây mạng để bổ người đàn ông này thành trăm mảnh! Song, lúc tôi chuẩn bị nổi điên thì trong đầu chợt hiện lên lời của con bạn thân: “Mày đừng dễ dàng bộc lộ cảm xúc trước mặt ảnh, đừng tỏ ra quá thích hay quá quan tâm ảnh, hãy cứ hời hợt để ảnh không đoán ra mày đang nghĩ gì, như vậy mày mới nắm quyền chủ động được.”

Tôi im lặng một hồi, hít sâu một hơi, ép mình bình tĩnh lại. Sau đó tôi gật đầu, đáp “Ừ” với 187 rồi ra màn hình chính, mở TikTok lên.

Hệ điều hành IOS có một lỗi nhỏ là khi đang gọi video trên Wechat thì không thể thoát ra màn hình chính để làm việc khác, nếu không hình ảnh sẽ bị dừng lại trên màn hình của đối phương, hình ảnh của đối phương cũng sẽ biến mất trên màn hình điện thoại của mình. Do đó, tôi vừa ra màn hình chính, 187 biết ngay.

Tôi nhanh chóng nghe anh hỏi: “Em làm gì thế?”

Tôi vừa xem TikTok vừa nói: “Đang xem TikTok.”

187 lặng thinh chốc lát, sau đó nhẹ nhàng nói: “Hình ảnh phía em bị dừng rồi, mở lại đi.”

Tôi nghĩ ngợi, mở lại Wechat. Sau đó, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, chúng tôi lẳng lặng nhìn nhau.

Một giây trôi qua, hai giây trôi qua… n giây trôi qua.

187 chăm chú nhìn tôi, chợt thở dài, nói: “Sao em không hỏi anh là ai tặng ví?”

Tôi rất khó chịu nhưng lại nghĩ một đằng nói một nẻo, lòng thì phiền muộn lắm nhưng lại nhún vai hời hợt, vờ như không để ý: “Em đâu tò mò.”

187 nói: “Là của một người chị tặng, hồi trước anh giúp chị ấy một việc nhỏ, chị ấy đã mời anh ăn cơm rồi tặng anh cái ví. Anh không chú trọng mấy món đồ này, không hư thì cứ xài thôi. Vì vậy nên mới không đổi cái khác.”

Tôi thoáng sửng sốt, im lặng một hồi, phát hiện mình hiểu lầm, gượng gạo nói: “Ra là vậy ạ.”

Có thể nhận thấy rõ rệt 187 sa sầm mặt, anh im lặng một chốc, nhìn tôi chằm chằm, sau đó mới bình tĩnh hỏi: “Em như thế có mệt không?”

Tôi:?

Tôi khó hiểu: “Mệt gì ạ?”

“Vờ như không tò mò, vờ như không ghen tuông.” 187 nói, “Em luôn ép mình đừng quá thích anh, cố tỏ ra rất rộng lượng. Không mệt hả?”

“…”

“Đổi lại, nếu anh bảo vệ mình để khỏi bị tổn thương trong cuộc tình này, luôn cố ép mình không được quá thích em, em sẽ nghĩ gì?”

Tôi: “…”

Tôi ngạc nhiên, đồng thời cũng á khẩu, không nói được lời nào.

187 nói tiếp: “Anh rất chân thành, cũng chưa từng kiềm nén tình cảm của mình, hết thảy đều thuận theo tự nhiên, đối với anh, việc anh càng ngày càng thích em là rất tốt, anh rất vui. Nhưng có vẻ em không nghĩ vậy.”

Tôi vẫn im lặng. Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra sự đề phòng và kiềm nén của mình đã làm tổn thương anh.

“Có lẽ người khác đã nói gì đó với em, có lẽ là chuyện của Q khiến em sợ hãi, anh hiểu hết.” Anh nói, “Nhưng có bao giờ em nghĩ trong khi em đè nén bản thân, anh lại trao cho em hết thảy là rất bất công với anh không?”

Tôi: “…”

Tôi vô cùng áy náy, im lặng hồi lâu, sau cùng chỉ nói được một câu: “Sau này sẽ không như vậy nữa, em xin lỗi.”

187: “Không cần xin lỗi, em đâu có sai.” Anh hơi ngừng lại rồi mới tiếp tục, “Đúng là lời hứa hẹn ngoài miệng rất vô nghĩa, nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả.”

Tôi gật đầu: “Vâng.”

“Chúng ta sẽ mãi mãi tốt đẹp.” Anh chăm chú nhìn tôi, nói rất chân thành, “Nếu ngày nào đó không còn tốt nữa thì chỉ có một lý do.”

Tôi: “Lý do gì?”

Anh nửa đùa nửa giễu: “Em thay lòng đổi dạ.”

***

[28] – Ôm cái nào

Từ nhỏ tôi đã có cái tật là trong một thời ngắn, nếu quá chú tâm vào sự việc hay người nào đó thì tôi sẽ không thể phân tâm để làm chuyện khác. Nói đơn giản là có một quãng thời gian tôi u mê bắn PUBG thì tôi sẽ rất khó đi viết truyện mới.

Viết đến chương này, tôi cẩn thận ngẫm lại thời gian, tháng 12 năm 2018, tôi và đồng chí 187 mới quen nhau, khi đó tôi đang viết “Em trong tim anh” và sắp vào giai đoạn kết thúc. Bộ truyện chính thức kết thúc vào cuối tháng 1 năm 2019, sau khi chỉnh sửa lại một lượt rồi nộp bản thảo cho nhà xuất bản, tôi cho phép mình nghỉ ngơi hơn một tháng, đồng thời chuẩn bị cho bộ truyện mới là “Sắc xuân chợt đến”.

Chuẩn bị gần một tháng, tháng 4 năm 2019, kỳ nghỉ của tôi kết thúc, “Sắc xuân chợt đến” cũng chính thức đăng lên mạng.

Tôi bước vào giai đoạn ngày ngày viết chương mới, cùng lúc đó, khả năng thúc giục của đại ca 187 cũng chính thức online.

Tới đây thì có một chuyện nho nhỏ. Tôi chợt nhớ ra là có một sự việc nhầm lẫn hồi xem mắt 187. Như mấy chương đầu đã kể, người giới thiệu tôi với 187 với nhau là bà chị họ của tôi, trước khi tôi và 187 kết bạn Wechat, thông tin của đôi bên đều được nhắn gửi thông qua chị họ. Không biết chị họ nhầm lẫn hay là đồng chí 187 dốt văn nên hiểu sai mà 187 đã nghĩ “cô bé ngày ngày viết tiểu thuyết” tôi đây là lập thành viên ngày ngày viết code.

Tôi:???

Khó hiểu vl.

Cũng may là hiểu lầm nho nhỏ này đã được gỡ bỏ ngay từ lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện, tôi nói rõ với anh rằng mình không phải là lập trình viên mà là tác giả tiểu thuyết mạng.

187 nhập ngũ khi chỉ mới mười mấy tuổi, ở trong quân mười mấy năm, càng tiếp xúc lâu với anh, tôi nhận ra khách quan mà nói thì họ khá “thoát ly” với bên ngoài, mọi người có thể nhận ra điều đó ở một vài chi tiết trong cuốn sách này, chẳng hạn như trước khi quen tôi thì 187 không biết xài meme, không biết dùng tin nhắn thoại, cũng không hiểu ngôn ngữ mạng. Vì vậy, tất nhiên đồng chí ấy cũng không hiểu gì về nghề “tác giả văn học mạng”.

Tôi rất thẳng thắn nói cho anh biết công việc bình thường của mình là viết tiểu thuyết và sửa bản thảo, thu nhập có hai nguồn: một là tiền lời từ các chương khóa VIP trên mạng, hai là tiền nhuận bút do nhà xuất bản trả. Công việc này rất khó kiếm tiền, thu nhập hàng tháng không ổn định, viết nhiều tiền nhiều, viết ít tiền ít, thời gian dài không viết thì không có tiền, có tác giả nổi tiếng ngay từ tác phẩm đầu tiên, bán được bản quyền với giá cao, cũng có tác giả viết sáu, bảy năm mà vẫn không tạo ra được tiếng tăm gì, chỉ có thể kiếm ăn qua ngày, tóm lại là rất khó định hình.

Lúc tôi giải thích hiện trạng nghề nghiệp của mình cho 187 nghe, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần, đối với một số người, nghề tự do như tác giả văn học mạng tương đương “không nghề ngỗng”, là nghề mà nói ra cũng chỉ làm “xấu mặt” gia đình.

Kể từ lần đầu tiên tôi đăng truyện lên Tấn Giang hồi năm 2010 tới nay đã tròn mười năm. Mười năm qua, từng có vô số người khinh miệt, giễu cợt sự lựa chọn của tôi, ngay cả bố mẹ tôi cũng từng kiên quyết cưỡng chế tôi từ bỏ viết văn, quay về với hiện thực, đừng “không làm việc đàng hoàng mà suốt ngày gõ gõ máy tính”.

Lúc nói chuyện với 187, tôi nghĩ: Người nề nếp như đồng chí 187 ắt hẳn sẽ xem tôi là kẻ dị hợm. Không làm ở công ty chính thức, không có bảo hiểm xã hội, không có nơi làm việc cố định, có lẽ anh sẽ nghĩ tôi chỉ mang cái danh “nghề tự do” để được nằm ở nhà ăn không ngồi rồi.

Tôi chuẩn bị xong tinh thần để nghênh đón một lô lốc câu hỏi, thậm chí tôi còn nghĩ xong các câu trả lời. Nhưng hoàn toàn không ngờ là sau khi tôi giải thích nghề nghiệp của mình, câu đầu tiên anh nói với tôi là lời tán thưởng và hâm mộ: “Hồi trước anh từng đọc truyện trên mạng, đây là lần đầu tiên anh được tiếp xúc với nhà văn đó. Tiểu thuyết khó viết lắm, phải nghĩ ra cốt truyện, phải am hiểu văn chương, tư duy phải logic, trí nhớ cũng phải tốt. Em còn nhỏ mà đã biết viết tiểu thuyết rồi, giỏi ghê.”

Ở với 187 càng lâu, tôi càng nhận thấy ở anh có vài điểm rất đáng để tôi tán thưởng và học tập, một là anh chưa bao giờ đánh giá người hay vật mà anh không hiểu rõ, hai là suy nghĩ của anh rất trưởng thành.

“Trưởng thành” ở đây không phải là tính cách chín chắn mà là trải nghiệm cuộc sống và kiến thức được tích lũy giúp nhân sinh quan của anh cực kỳ đúng đắn và vững chắc, rất khó bị lung lay bởi tác động bên ngoài. Với bất cứ thứ gì, anh đều có phán đoán và nhận thức riêng chứ không phải người khác bảo sao thì anh nghe vậy.

Có một lần nọ, vì quá tò mò nên tôi bèn hỏi anh: “Đáng lẽ anh phải nghĩ “Phụ nữ nên có công việc ổn định nhẹ nhàng” chứ nhỉ?”

187 nói với tôi: “Không thể vơ đũa cả nắm được. Trước khi chính thức tiếp xúc với em, anh cũng thắc mắc về công việc của em, đối với bọn anh, “nghề tự do” là nghề rất khó mường tượng, cần rất lớn năng lực tự kiềm chế và tự ràng buộc bản thân. Nhưng khi biết em, nhìn thấy cuộc sống của em, em rất vui vẻ, ngày nào cũng thoải mái, lao động kết hợp vui chơi, có nhiều sở thích, chất lượng cuộc sống rất tốt, theo anh thấy, lựa chọn này rất hợp với em. Còn người khác có hợp với kiểu công việc này không thì không nói được.”

Tôi: “Cô chú có biết nghề của em không?”

187 đáp: “Biết lâu rồi.”

Tim tôi rơi lộp bộp, không hiểu vì sao lại thấy thấp thỏm, thử dò xét: “Vậy cô chú có thành kiến với việc em viết tiểu thuyết không?”

187 bình thản nói: “Bố mẹ anh không hiểu công việc của em, bố mẹ chỉ nghĩ em không đi làm thì sẽ dễ sinh bệnh.”

“…” Đại ca thành thật quá, không nỡ dùng lời nói dối thiện chí để lừa em một chút à?

Tôi câm nín, hoảng loạn nói nhỏ: “Làm sao đây, cô chú không có ấn tượng tốt với em rồi, chắc chắn nghĩ rằng cô bé này đến cả đi làm ở công ty cũng không có…”

Nhìn dáng vẻ lo lắng của tôi, 187 buồn cười, xoa đầu tôi, hỏi: “Em sợ bố mẹ không thích em?”

Tôi lườm anh, không nói gì, mặt hiện rõ vẻ không còn gì để nói.

187 cười nghiêng ngả, bóp nhẹ mặt tôi, nói: “Bố mẹ anh lớn tuổi nên hơi khó để tiếp nhận sự việc mới, đây là điều bình thường. Phía bố mẹ cứ để anh, em hãy làm những gì em thích, đầu của em là để nghĩ ra tình tiết truyện, còn những việc này em khỏi phải lo.”



Khụ, vô tình nhớ lại nhiều chuyện quá, mong các bạn đừng chê tôi dài dòng. Quay lại tháng 4 năm 2019, tôi bắt đầu đăng truyện “Sắc xuân chợt đến”.

Vì sự kiện nói rõ “mang lòng đề phòng”, tình cảm của tôi và đại ca 187 từ từ bước vào giai đoạn ấm áp (?), quãng thời gian đó tôi rất bám anh, gần như ngày nào trong đầu cũng nghĩ về anh, ngủ, nhớ anh; ăn cơm, nhớ anh; ngay cả chat với bạn bè cũng nhớ anh, ngày nhớ đêm mong, chỉ ngóng tới chủ nhật để được gặp anh. 187 thì cũng sẽ gọi video cho tôi mỗi khi rảnh rỗi, thời gian đó quả thật hai chúng tôi cứ dí mặt vào điện thoại.

Rốt cuộc cũng tới chủ nhật, tôi hớn hở ôm máy tính, hớn hở tới doanh trại, hớn hở tìm đồng chí 187.

Chúng tôi ăn trưa xong thì hàn huyên đôi câu, sau đó tôi mệt quá nên leo lên giường anh ngủ trưa. 187 nằm với tôi một chốc rồi dậy chơi game với hai đồng chí “Nghe Đảng Chỉ Huy” và “Tác Phong Tốt Đẹp”.

Tôi ngủ là ngủ là ngủ, ngủ không biết bao lâu thì mơ mơ màng màng có cảm giác má mình bị véo là véo là véo, véo làm tôi tỉnh luôn.

Tôi mở mắt ra, 187 ngồi ở cạnh giường nhìn tôi, vẫn còn véo má tôi.

Tôi: “…”

Tôi: “…?”

Tôi hơi tỉnh táo đôi chút, ngáp dài, nói nhỏ: “Gì thế, em còn buồn ngủ mà.”

187 cúi đầu hôn má tôi, sau đó chỉ vào cái máy tính xách tay được đặt trên cái gối bên cạnh, nói: “Em phải dậy viết truyện rồi.”

Tôi nghĩ ra một kế, vươn hai tay về phía anh, cười gian manh hệt như đang đùa giỡn gái nhà lành: “Nào, ôm cái nào. Ôm một cái mới viết truyện cơ.”

Gái nhà lành 187 véo cằm tôi, diễn theo: “Viết xong mới ôm cơ.”