Tác giả: Kiều Tiểu Tịch
Edit: ༄༂Mun༉
Trạm Đế thật sâu mà thở dài, An công công nói: “Hoàng Thượng, vậy Vương gia có thể chỉ vì cái trước mắt hay không, dù sao Mộ Dung gia có lịch sử trăm năm, ở Nam Sở đã là thế lực không thể đảo, thời gian một năm chỉ sợ không đủ đi.” Hoàng Thượng nhiều năm như vậy đều nghĩ mọi cách áp chế Mộ Dung gia, nhưng Mộ Dung gia thủ đoạn hơn người, chèn ép nhiều năm như vậy làm cho sống được hô mưa gọi gió.
“Hắn là Phượng Tuyệt Trần, mặc kệ hắn dùng biện pháp gì, hắn cũng sẽ không dẫn lửa tự thiêu.” Trạm Đế tự mình bồi dưỡng đệ đệ mình lớn lên rất có tin tưởng, “Việc trẫm không làm được, trẫm tin tưởng hắn có thể làm được.”
“Hoàng Thượng, vậy Thụy Dương quận chúa cùng Vương gia?”
“...Mệnh nha đầu kia chỉ sợ nàng khó có thể khống chế, trẫm không cần tự mình động thủ.” Trạm Đế nói, hắn xoa xoa giữa mày, “Mục Nguyên...Dung Tuyết.” Cái tên sau làm hắn nhịn không được nghiến răng nghiến lợi, rồi lại không thể nề hà.
An công công nghe trong miệng Hoàng Thượng nhắc mãi tên hai người kia trong lòng hơi kinh hãi, Mục tướng nhiều năm như vậy an phận thủ thường, trung thành và tận tâm với Hoàng Thượng, chưa từng có động tác nhỏ gì, mà Mục phu nhân...
An công công nhớ tới nhiều năm trước mình gặp một cái cảnh tượng, lúc ấy Hoàng Thượng vẫn là một đế vương tuổi trẻ anh tuấn, tuy rằng tuổi trẻ lại cũng hiểu được ẩn nhẫn cảm xúc cùng tình yêu mình, lại ở một đêm say rượu đem Mục phu nhân đè ở dưới thân, mà An công công cũng may mắn nhìn thấy nữ nhân thứ nhất dám cự tuyệt Hoàng Thượng cùng với động thủ Hoàng Thượng.
An công công chỉ cần nghĩ đến Hoàng Thượng lúc ấy, đáy mắt cất dấu sợ hãi thật sâu, ở một ngày kia, tất cả người thấy một màn kia, trừ hắn ra liền toàn bộ chết không có chỗ chôn.
XXXXX
Phòng tối nhỏ, cho người ta một loại cảm giác quen thuộc rồi lại xa lạ, một bé gái mặc đồ màu xanh lục xiêm đẩy ra cửa phòng nhỏ, bên trong một người nam nhân đưa lưng về phía mình khoanh tay đứng thẳng, bé gái trầm ổn nện từng bước đi về phía nam nhân kia.
Nhưng vào lúc này, nam nhân kia quay đầu, bởi vì ánh sáng quá mờ làm cho nàng thấy không rõ bóng người, “Thanh Ca, ngươi làm rất tốt.” Sau nam nhân kia từ trong lòng ngực lấy ra một cái hồ lô ngào đường ấm áp.
Bé gái giơ lên miệng cười tươi đẹp tiếp nhận hồ lô ngào đường, nam nhân ôm bé gái đặt ở trên hai chân mình, sủng nịnh nhìn nàng ăn hồ lô ngào đường...
Mục Thanh Ca mở choàng mắt ngồi dậy, cái trán tràn đầy mồ hôi, Mục Thanh Ca thở gấp gáp, lại là giấc mộng này, bất luận nàng nghĩ muốn đi thấy rõ mặt nam nhân kia cũng không có biện pháp, Mục Thanh Ca lại phát hiện tay mình cư nhiên cùng bé gái trong mộng bắt lấy hồ lô ngào đường giống nhau tựa hồ bắt lấy cùng một thứ, Mục Thanh Ca duỗi mở bàn tay mình, “Hồ lô ngào đường?”
Chẳng lẽ ở trên người chủ cũ còn xảy ra việc gì nàng không biết sao? Nhưng đoạn ký ức này quá mức mơ hồ, làm nàng không thể nào đi khảo sát, nam nhân kia rốt cuộc là ai? Mà trong mộng bộ dáng chủ cũ ở trước mặt mọi người lại là không giống nhau, Mục Thanh Ca đột nhiên có suy đoán lớn mật, chẳng lẽ chủ cũ vốn chỉ là giả ngu sao?
Mục Thanh Ca đột nhiên nâng lên đôi mắt, trong mắt lập loè một thứ kịch liệt, nếu chủ cũ thật là giả ngu, vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì để nàng nguyện ý đi giả ngu, từ một cái hài đồng thời kỳ...
Vân di a Vân di, ngươi rốt cuộc còn có cái gì chưa nói cho nàng?
“Tiểu thư ngươi muốn ăn hồ lô ngào đường sao?” Phong Yên đứng ở bên ngoài gác đêm đột nhiên nghe được thanh âm Mục Thanh Ca bên trong, cư nhiên là hồ lô ngào đường, tiểu thư không có khả năng vô duyên vô cớ nói cái này.
“...Phong Yên ngươi tiến vào.” Mục Thanh Ca xốc lên chăn đứng dậy, sau đó đi bậc lửa ánh nến, sau khi thấy Phong Yên tiến vào, Mục Thanh Ca mới ngồi xuống nói: “Ngươi đi tra giúp ta một chút mười năm trước, có lẽ cũng không phải mười năm, thời gian không xác định.” Trong mộng chủ cũ thật sự nhìn không ra rốt cuộc bao lớn, nhưng tuyệt đối sẽ không vượt qua mười tuổi, “Tướng phủ có ai đi mua hồ lô ngào đường?”
“A.” Phong Yên kinh ngạc nhìn Mục Thanh Ca, thiếu chút nữa bị nước miếng sặc tới, “Tiểu thư, việc nhiều năm trước như vậy chỉ sợ rất khó tra được, hoặc là, tiểu thư có thể nói hồ lô ngào đường kia có cái dạng đặc thù nào hay không?”
“...” Cái này làm cho nàng hình dung thế nào, hồ lô ngào đường không phải đều là một dạng sao? Mục Thanh Ca cẩn thận suy nghĩ, “Nó ngọt tựa hồ cùng bình thường loại đường không giống nhau, có cùng hương vị với kẹo mạch nha.”
“Kẹo mạch nha? Tiểu thư, việc nhiều năm trước như vậy, ngươi xác định trong hồ lô ngào đường là vị kẹo mạch nha?”
Mục Thanh Ca kiên định gật gật đầu, “Đúng vậy, ta khẳng định.” Mục Thanh Ca khi còn nhỏ thực thích vị ngọt kẹo mạch nha, cho nên nàng có thể cảm giác ra trong mộng chủ củ hồ lô ngào đường chính là vị này, “Nói như vậy, phạm vi điều tra cũng có thể thu nhỏ lại, ngươi lập tức đi tra giúp ta, cái này rất quan trọng với ta.”
Phong Yên gật gật đầu nói: “Được.”
Mà chỗ tối Lăng Phong chưa nghỉ ngơi nghe được trong doanh trướng truyền đến thanh âm thật nhỏ nhíu nhíu mày, sau đó giây tiếp theo Lăng Phong liền đã biến mất.
Mục Nguyên chỉ ăn mặc trung y nghe được Lăng Phong nói đột nhiên xoay người, “Ngươi xác định nàng nhớ lại?”
“Hẳn là không phải rất rõ ràng, cho nên mới để người đi tra, bất quá hẳn là thực mau là có thể tra được.”
“Nhiều năm như vậy, không nghĩ tới nàng cư nhiên còn có thể nhớ lại, xem ra luôn có một ngày nàng sẽ nhớ toàn bộ.”
“Yêu cầu làm trở ngại Phong Yên không?”
“Không cần, nàng nếu muốn biết, để cho nàng tra đi.” Mục Nguyên hít sâu một hơi, sau đó thở dài thật mạnh.
Nửa đêm, lúc mọi người đều ngủ say tiến vào mộng đẹp, Mục Thanh Ca lại vào lúc này đi ra doanh trướng, đi đến trước đại thụ, sau khi Mục Thanh Ca quay đầu lại nhìn không có người liền phi thân dừng ở trên nhánh cây, “A...” Mục Thanh Ca không nghĩ tới phía trên cư nhiên có người kinh hô chân liền dẫm không khí suýt nữa ngã xuống.
Phượng Tuyệt Trần nhanh chóng chế trụ bên hông Mục Thanh Ca làm nàng an ổn ngồi ở bên cạnh mình, Mục Thanh Ca lòng còn sợ hãi nói: “Ngươi sao lại ở chỗ này? Làm ta sợ muốn chết.”
“Ta còn đang suy nghĩ ngươi chừng nào thì mới có thể phát hiện ta.” Phượng Tuyệt Trần nói, “Nơi ngươi xuất hiện, ta có thể phát hiện đầu tiên, mà nơi ta xuất hiện, ngươi lại không phát hiện.”
“Ngươi không cần quá để mắt ta, ngươi võ công cao cường, ta sao có thể phát hiện ngươi.” Mục Thanh Ca phản bác, do chột dạ làm nàng không dám đối diện đôi mắt Phượng Tuyệt Trần.
“Kẻ lừa đảo, ta không có trốn tránh ngươi, lấy cảnh giác của ngươi sao có thể phát hiện không được, ngươi có tâm sự.”
Mục Thanh Ca âm thầm thở dài quả nhiên là lừa không được hắn, “Ngươi thì sao? Ngươi làm sao thuyết phục Hoàng Thượng?”
“Ta là đệ đệ hắn, không cần nói, hắn liền đã hiểu ý ta.” Phượng Tuyệt Trần mờ mịt cười.
“Lấy hiểu biết ta với Hoàng Thượng, hắn nhất định là khai ra điều kiện nào đó để ngươi hoàn thành đi.”
“Hôm nay hoàng huynh tứ hôn, ngươi cảm nhận thế nào?” Phượng Tuyệt Trần xảo diệu nói sang chuyện khác.
“...Cảm nhận cái gì, ta có thể có cảm nhận gì!?”
“Tiểu hồ ly, đừng không thừa nhận, tuy rằng mặt ngoài gió êm sóng lặng, ta lại có thể thấy đáy mắt ngươi bão táp cuốn tịch.” Phượng Tuyệt Trần duỗi tay quát chóp mũi nàng một chút.
“Thì tính sao?”
“Ta thật cao hứng.” Phượng Tuyệt Trần giơ lên khóe miệng cười.
“...” Mục Thanh Ca vô ngữ nhìn Phượng Tuyệt Trần, sau đó dời đi tầm mắt nhìn sao trời, “Tuy rằng ta không biết Hoàng Thượng khai ra điều kiện gì, nhưng ngươi nếu yêu cầu ta, ta tùy thời có thể giúp ngươi.”
“Ngươi chỉ cần đứng ở ta phía sau, ta vì ngươi che mưa chắn gió.”