Tác giả: Kiều Tiểu Tịch
Edit: ༄༂Mun༉
Hoàng Hậu đang nghĩ ngợi muốn lắc đầu, nhưng ngẫm lại có lẽ ý tưởng Mộ Dung Thanh là chính xác nói không chừng, nếu Mộ Dung gia lại cùng hoàng gia liên hôn, nói không chừng thật đúng là có thể thay đổi tầng quan hệ lạnh băng này, hơn nữa nếu Cửu vương có thể yêu Mộ Dung Thanh, vậy liền căn bản không cần lo lắng, “...Có lẽ, biện pháp của ngươi có thể thử một lần.”
Đáy mắtMộ Dung Thanh mang theo ý cười, nhưng Hoàng Hậu lại nghĩ tới một chuyện khác: “Nhưng lấy thái độ Cửu vương đối với Mục Thanh Ca hiện tại, người hắn muốn cưới phỏng chừng là Mục Thanh Ca.”
“Cô mẫu, không phải nói Hoàng Thượng không đồng ý việc hôn nhân này sao? Nếu như thế này ta liền càng có cơ hội, giữa Thanh nhi cùng Thụy Dương quận chúa hai người làm lựa chọn, Thanh nhi nhưng thật ra rất có tự tin Hoàng Thượng sẽ tuyển chọn Thanh nhi.” Mộ Dung Thanh nhiều năm trải qua bồi dưỡng đặc thù như vậy, nàng tự nhận đi khắp kinh đô cũng tìm không ra nữ tử xuất sắc hơn nàng.
Hoàng Hậu gật gật đầu: “Ngươi nói không sai, Hoàng Thượng sẽ không đồng ý Mục Thanh Ca cùng Cửu vương ở bên nhau, nếu lúc này làm rõ hôn sự ngươi cùng Cửu vương, Hoàng Thượng nhất định sẽ thận trọng suy xét, bất quá, Thanh nhi, hiện giờ Cửu vương đã có người trong lòng, ngươi những ngày về sau có lẽ sẽ không quá tốt. ”
“Cô mẫu, mẫu thân thường xuyên nói với Thanh nhi một lời, cảm tình nam nhân là không có khả năng duy trì thật lâu, có lẽ Cửu vương gia hiện tại thích là Mục Thanh Ca, nhưng về sau liền nói không chừng, chỉ cần Thanh nhi có thể gả cho Cửu vương gia, liền nhất định có cơ hội bắt lấy tâm Cửu vương gia.” Mộ Dung Thanh tự tin nói.
Hoàng Hậu gật gật đầu.
Mộ Dung Thanh đi rồi, ma ma vẫn luôn hầu hạ Hoàng Hậu đi đến bên cạnh Hoàng Hậu hỏi: “Nương nương, ngài cho rằng Hoàng Thượng sẽ đồng ý hôn nhân như vậy sao?”
“Bổn cung chỉ cần đem chuyện này truyền đạt cho Thái Hậu nương nương tự Thái Hậu nương nương định đoạt, Hoàng Thượng tuy rằng bất mãn Thái Hậu đã lâu, nhưng Thái Hậu dù sao cũng làm Thái Hậu nhiều năm như vậy, trên danh nghĩa là mẫu hậu hắn, Thái Hậu ra mặt so với bổn cung cái Hoàng Hậu này ra mặt tốt hơn nhiều, cho nên việc hôn nhân này tất nhiên sẽ thành.”
Ma ma gật gật đầu, “Nhưng nương nương, nô tỳ thấy Cửu vương gia lần này là động chân tình với Thụy Dương quận chúa, chỉ sợ không phải giống Thanh Hà quận chúa nói như vậy.”
“Thanh nhi quá mức tự phụ, đây là nhược điểm của nàng, bổn cung tuy rằng là cô mẫu nàng, nhưng là ở phương diện tình cảm cũng không giúp được nàng, nhưng nàng muốn, bổn cung vẫn sẽ thành toàn, còn việc về sau, vậy phải xem nàng, tự mình làm việc đương nhiên là phải tự mình gánh vác, nàng nếu gánh vác không nổi, cũng không xứng là con cái Mộ Dung gia.”
Hoàng Hậu được ma ma đỡ vào thiên điện, “Nói nữa, bổn cung giúp nàng nhe vậy còn có một tầng ý khác, nếu Thanh nhi thật sự như ý gả cho Cửu vương, vậy Mục Thanh Ca tất nhiên hết hy vọng với Cửu vương gia, lúc ấy Minh nhi liền có cơ hội.” Hoàng Hậu nghĩ đến đây liền cười cười, “Trực giác nữ nhân từ trước đến nay đều chuẩn, huống chi bổn cung ở hậu cung lăn lôn nhiều năm như vậy, cho nên bổn cung liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra Mục Thanh Ca hiện giờ cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, Thanh nhi không thắng được nàng.”
“Vậy nương nương vừa rồi vì sao nói khác cho Thanh Hà quận chúa, làm nàng tự mình chú ý nhiều hơn?”
Hoàng Hậu cười lắc đầu nói: “Bổn cung nghĩ huynh trưởng cùng tẩu tẩu bổ cung nói cho nàng đã đủ nhiều, chỉ sợ cũng bởi vì như vậy cho nên làm nàng sinh ra bất mãn Mục Thanh Ca, Thanh nhi thật sự là quá tự phụ, chỉ sợ sau này sẽ trở thành nhược điểm trí mạng của nàng.”
XXXXX
Mục Thanh Ca vừa xuống xe ngựa liền thấy Mục Nguyên đứng ở cửa kiển chân chờ cùng quản gia a thúc, Mục Nguyên mặt vô thần sắc nhưng lại có thể nhìn ra trong mắt hắn nôn nóng cùng lo lắng, Mục Thanh Ca có đôi khi thật sự là xem không hiểu Mục Nguyên, ngươi nói hắn có cảm tình với chủ cũ, nhiều năm như vậy không quan tâm, ngươi nói hắn không có cảm tình với chủ cũ, nhưng với nàng lại có đôi khi tràn ngập quan tâm, quả nhiên là người phức tạp a.
Sau khi Minh thúc thấy Mục Thanh Ca vội vàng cười nói với Mục Nguyên: “Lão gia, đại tiểu thư đã trở lại.”
Mục Nguyên đột nhiên quay đầu lại liền thấy Mục Thanh Ca đã đi lên bậc thang, Mục Nguyên thấy bộ dáng Mục Thanh Ca thanh nhã đoan trang cư nhiên như là thấy Dung Tuyết năm đó đi tới bên mình, rõ ràng khuôn mặt giữa hai người kém rất lớn, nhưng cho người ta cảm giác lại tương tự như vậy, Mục Thanh Ca tiến lên kêu: “Thừa tướng cha, a thúc.”
Mục Nguyên gật gật đầu nói: “Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt a.” Nói tựa hồ thở dài, trong cung có nhãn tuyến hắn, cho nên rốt cuộc đã xảy ra việc gì đại khái cũng đoán được, hắn làm sao cũng không nghĩ đến Hoàng Thượng cư nhiên lại ban rượu độc cho Thanh Ca, hắn suýt nữa liền phải mất đi nữ nhi này.
“Thừa tướng cha nếu không có việc gì, ta đi vào.”
Mục Nguyên gật gật đầu, sau khi Mục Thanh Ca đi vào Mục Nguyên trước sau cũng chưa từng di động vị trí, Minh thúc nghi hoặc nhìn Mục Nguyên hỏi: “Lão gia, làm sao vậy?”
“Ngươi nói ta có phải là một phụ thân thất bại hay không?” Mục Nguyên chưa nghe được thanh âm Minh thúc, khóe miệng cong lên một tia cười khổ, “Nếu Tuyết nhi thấy được, tất nhiên sẽ không tha thứ ta, không, hẳn là càng hận ta mới đúng.”
“...Lão gia, ta đi theo bên cạnh ngươi lâu nhất, tuy rằng người khác đều nói ngươi không phải là một phụ thân rất tốt, trong lòng đại tiểu thư khẳng định cũng oán trách ngươi, nhưng ta biết, ngươi nhất định là có ngươi nổi khổ bất đắc dĩ, tin tưởng phu nhân cũng nhất định hiểu được.”
Lão gia đối với phu nhân rốt cuộc như thế nào, hắn thấy rõ ràng hơn bất luận kẻ nào, đặc biệt là phu nhân sau khi chết những ngày đó, lão gia một người tránh ở trong thư phòng uống rượu giải sầu suốt vài ngày, thẳng đến có một ngày đại tiểu thư phát sốt sinh bệnh, sau khi lão gia nghe được vội vã chạy ra, rồi sau đó ba ngày lão gia cũng không ngủ không nghỉ bồi ở bên cạnh đại tiểu thư.
Sau này rốt cuộc đã xảy ra việc gì làm thay đổi hết thảy không thể hiểu hết, nhưng Minh thúc biết hắn nhất định có nổi khổ bất đắc dĩ, Mục Nguyên thầm thở dài một hơi, sau đó đi vào trong phủ, trong đó không nói qua nửa lời.
Mục Thanh Ca bước vào Lá Rụng cư liền thấy Phong Yên đi về phía mình, Mục Thanh Ca không chờ Phong Yên mở miệng liền hỏi: “Là ngươi thông tri Phượng Tuyệt Trần sao?”
Phong Yên nghe vậy quỳ xuống gật gật đầu, Lăng Phong đã đi tới nói: “Tiểu thư, Phong Yên đi thông tri Cửu vương gia, ta cũng biết, nhưng không có ngăn cản.” Ngụ ý chính là kỳ thật hắn cũng là đồng lõa.
Mục Thanh Ca khom lưng nâng Phong Yên lên, “Ta cũng không có ý trách ngươi, lần này cũng may mắn, ngươi đã cứu ta một mạng.”
“Tiểu thư, chẳng lẽ Hoàng Thượng thật là muốn gϊếŧ tiểu thư sao?” Phong Yên trừng lớn đôi mắt nói, lúc tiểu thư tiến cung trong nháy mắt nàng liền cảm thấy tâm thần không yên, nhớ tới Vương gia đặc biệt dặn dò nếu Hoàng Thượng triệu kiến tiểu thư tiến cung nhất định phải thông tri hắn, Phong Yên liền vội vàng đuổi tới vương phủ nhưng Vương gia lúc này cư nhiên đi ra ngoài cưỡi ngựa, Phong Yên mất nửa canh giờ mới tìm được Vương gia.
Mục Thanh Ca hừ lạnh một tiếng nói: “Ngay cả Hạc Đỉnh Hồng cũng lấy ra.”
Sắc mặt Phong Yên cùng Lăng Phong đại biến, “Vậy tiểu thư, nếu Hoàng Thượng thật sự động sát khí chỉ sợ về sau...”
Phong Yên muốn nói cái gì, Mục Thanh Ca tất nhiên rõ ràng, “Chỉ có thể thuận theo tự nhiên.” Lúc này nàng có thể làm cái gì đây, Mục Thanh Ca đi vào phòng, ở một khắc kia nàng kỳ thật đã làm tốt chuẩn bị, một khi uống Hạc Đỉnh Hồng liền lập tức dùng ngân châm phong bế đại huyệt quanh thân mình, để ngừa ngăn độc tố lan tràn toàn thân, nhưng chỉ sợ vẫn sẽ có nguy hiểm, lần này may mắn là Phượng Tuyệt Trần xuất hiện.
Sinh mệnh nàng thật là nhỏ bé, không thể nắm giữ trong tay mình...