Ngủ Với Cậu Cùng Bàn

Chương 9: Cô đang hát bài hát của cậu ấy

Chương 9: Cô đang hát bài hát của cậu ấy

Trên đường đi về, Khang Tiểu Ngư cùng Lục Trầm Hòa đều không nói gì. Đến khi tới nhà, Lục Trầm Hòa mới

dặn dò Khang Tiểu Ngư đi ngủ sớm một chút, còn anh lại cúi đầu đi vào thư phòng.

Khang Tiểu Ngư đứng ở phòng khách trong chốc lát, nhìn cửa thư phòng đóng chặt, cô im lặng không lên tiếng đi tắm rửa. Mãi đến lúc cô nằm lên trên giường, trong đầu đều nghĩ đến việc của chị mình cùng anh rể. Nhưng trong chuyện tình cảm giữa chị cô và anh rể, cô chỉ là một người ngoài nên không có quyền tham dự vào việc của hai người họ.

Khang Tiểu Ngư thở dài.

Cô tạm thời không thèm nghĩ chuyện của chị cùng anh rể, cầm di động, vào Weibo xem. Cô nhớ rõ lời Kha Tước nói với cô hôm nay, bởi vì câu nói kia của Kha Tước, cô tin tưởng tối hôm nay cậu ấy nhất định sẽ đứng ra phát biểu về sự việc gần đây.

Cô xem một chút Weibo của Kha Tước cùng Weibo của công ty cậu ấy, thấy đều không có tin tức, cô lại đi xem bình luận dưới Weibo của Kha Tước. Tuy rằng hôm nay cô đã xem qua rất nhiều biến, nhưng mỗi bình luận cô thấy đều là những lời lẽ khinh thường, làm khó dễ thật sự khiến cảm xúc của cô trở nên không tốt.

Cô thân là người ngoài cuộc mà đã thấy tức như vậy, không thể tưởng tượng được tâm tình của người trong cuộc như Kha Tước sẽ khó chịu đến cỡ nào.

Đúng lúc Khang Tiểu Ngư mệt rã rời , Kha Tước phát Weibo. Kha Tước còn đặc biệt tự mình nhắc nhở cô là cậu ấy đã phát Weibo, cô còn chưa đi xem nội dung cụ thể

mà Kha Tước đăng, trong lòng đã sinh ra một loại mừng thầm kỳ diệu. Tựa như việc cô là người biết đâu tiên khiến trong lòng cô có chút hưng phấn nho nhỏ.

Khang Tiểu Ngư mở Weibo của Kha Tước.

Kha Tước: Đầu tiên, đối với chuyện Tôn tiên sinh bất hạnh qua đời, tôi vô cùng tiếc nuối. Hy vọng mỗi người đều có thể tuân thủ quy tắc giao thông, vì chính mình cũng như người khác. Người nhà nhất định đòi tôi bồi thường một ngàn vạn, xin lỗi, tôi từ chối. Tiếp theo, người nhà này đã sử dụng rất nhiều từ ngữ vũ nhục cũng như phỉ báng tôi, xâm phạm vào quyền lợi hợp pháp của tôi, vì thế luật sư đã và đang giải quyết việc này. Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Ngủ ngon.

Phía dưới đưa ra mấy tấm ảnh. Trong mấy tấm ảnh đó là nội dung luật sư gửi cho người nhà của người chết, trong đó kỹ càng tỉ mỉ thuyết minh người nhà này xâm phạm tới quyền lợi của Kha Tước, lại liệt kê chứng cứ, muốn đòi 560 vạn tiền bồi thường. Mà cuối cùng là một giấy chứng nhận chuyển khoản quyên góp từ thiện một ngàn vạn.

Khang Tiểu Ngư mở to hai mắt kinh ngạc, lập tức ngồi dậy.

Khang Tiểu Ngư thế nào cũng không nghĩ tới Kha Tước cuối cùng sẽ xử lý chuyện này như vậy!

Sau khi khϊếp sợ, Khang Tiểu Ngư giống như chậm rãi hiểu được lý do Kha Tước làm như vậy.

Cậu ấy kiên trì không bồi thường một phần tiền nào là đối với hành vi theo dõi của paparazzi cùng hành vi của người nhà người chết đều không thể tha thứ. Mặt khác tiên phong chống lại hành vi tiêu tiền để xử lý tai ương trong giới giải trí. Mà cậu ấy trực tiếp quyên góp một ngàn vạn cho thấy cậu ấy thà rằng đem một ngàn vạn này dùng vào những việc có ý nghĩ hoặc cần thiết, cũng không muốn đưa cho người nhà của người chết. Kiên trì giữ vững mong muốn như ban đầu, cũng lấp kín miệng của những người mắng to Kha Tước là tham lam keo kiệt, hơn nữa lại làm từ thiện, có thể nói một hòn đá trúng mấy con chim.

Khang Tiểu Ngư thậm chí hiểu rõ Kha Tước vì cái gì không nói một tiếng rồi trốn ba ngày, mặc kệ chuyện này ở trên mạng lan tràn như lửa cháy trên đồng cỏ, hoàn toàn không ngăn lại, cũng không giải thích. Thực ra cậu ấy đang đợi, chờ người nhà người chết giả vờ làm sự việc trở nên quá mức. Như vậy, cậu ấy mới có thể khởi tố ngược lại người nhà người chết xâm phạm đến quyền lợi của cậu ấy.

Người nhà của người chết nhất định không thể tưởng được, bọn họ không lấy được tiền từ minh tinh mà lại còn bị khởi kiện!

Khang Tiểu Ngư lắp bắp kinh hãi, người trên mạng cũng cảm thấy khϊếp sợ đối với hành động của Kha Tước. Mà Khang Tiểu Ngư cẩn thận suy nghĩ lại mọi việc thì trên mạng cũng có rất nhiều người đều có thể nghĩ ra.

Bình luận dưới bài Weibo kia của Kha Tước tăng đến chóng mặt.

"Cậu rốt cuộc cũng xuất hiện! Cuối cùng tôi cũng chờ được đến lúc cậu tới, còn may là tôi chưa từ bỏ! Mười ba năm, nhìn cậu từ khi còn là một đứa trẻ trở thành bộ dáng nam thần như hiện nay. Nguyện về sau mỗi lần cậu thay đổi, trưởng thành đều cùng cậu chứng kiến!”

“Xin lỗi cho tôi nói thẳng, mẹ nó xử lý như này quá soái!.

“Tôi có thể nói là cậu ấy rất bá đạo không? Không không không…… phải nói là cậu quá soái đi! Cậu thích nghe nhất cái này!”

“6666…… Đây là thà rằng đem toàn bộ tiền để làm từ thiện chứ không muốn cho người ác một phân tiền nào! Không cho còn muốn kiện người! Ha ha ha ha…… Lợi hại, lợi hại……”

“Cảm ơn cậu đã xuất hiện, cảm ơn cậu mang cho chúng tôi hành động xuất sắc như vậy, hy vọng có thể xem được nhiều tác phẩm của cậu, hy vọng cậu mỗi ngày đều hạnh phúc, lúc nào cũng vui vui vẻ vẻ, không có nhiều rắc rối phiền lòng như vậy! Kha của ta không thể thay thế được!”

“Bên cậu đến muôn đời !”

“Việc cậu làm lúc nào cũng nằm ngoài dự kiến của người khác, tự mình có thể thay đổi nhận thức của người khác, chúng tôi sẽ mãi mãi làm fans của cậu, bên cạnh cậu! Có thể trở thành fan của cậu là vinh hạnh của tôi! Tiếp tục cố lên!”

“Xem một chút xem một chút, quảng cáo! Quảng cáo! Thỉnh cả nhà chờ đợi

album tháng tư của Kha Tước 《 không biết bao nhiêu 》[ tim ][ tim ][ tim ] phim điện ảnh 《 thế giới thứ năm 》chiếu vào tháng năm ! [ hoa hồng ][ hoa hồng ][ hoa hồng ][ hoa hồng ][ hoa hồng ][ hoa hồng ]”

“……”

Đương nhiên, cũng có một ít người qua đường thể hiện sự bất mãn với cách làm của Kha Tước. Nhưng những ý kiến đó rất ít, rất nhanh bị bình luận của những fan cuồng che lấp.

Nhìn những bình luận đó, Khang Tiểu Ngư cười đến chảy nước mắt trên gối. Cô yên lặng cho bài đăng của Kha Tước trên Weibo một lượt thích, trở thành bài Weibo có hơn mười vạn lượt thích. Cô không quá thích giống

fans khác, ở Weibo Kha Tước

biểu đạt sự yêu thích, cô thích là tác phẩm của cậu ấy, là lặng yên thích.

Khang Tiểu Ngư ngáp một cái, nhét di động vào phía dưới gối, bắt đầu ngủ. Cô cảm thấy hôm nay không cần nghe nhạc của Kha Tước cũng có thể ngủ thật ngon.

Ở trên mạng, lúc số lượng fans biểu đạt tâm trạng ngày càng tăng, nhân vật chính là Kha Tước còn nhắm mắt lại ngâm nga hát.

Sáng sớm hôm sau, Khang Tiểu Ngư vội vàng cầm cặp sách, vừa muốn ra cửa, Lục Trầm Hòa liền kêu cô lại.

"Anh rể hôm nay không đi làm sao?” Khang Tiểu Ngư hỏi.

Lục Trầm Hòa cầm lấy áo khoác trên lưng ghế, vừa mặc vừa cùng Khang Tiểu Ngư đi ra ngoài: “Mới vừa công tác trở về, nghỉ mấy ngày, thuận tiện xin thời gian nghỉ kết hôn.”

Thời gian nghỉ kết hôn……

Bước chân Khang Tiểu Ngư hơi dừng lại, cô nhìn bóng dáng Lục Trầm Hòa đi ở phía trước, trong lòng có chút khổ sở. Kỳ thật trong lòng cô cũng không hy vọng chị gái cùng anh rể kết hôn. Cô biết rằng khủy tay không thể với ra bên ngoài, cô hẳn là hướng về chị mình mới đúng. Nhưng nghĩ đến việc chị gái muốn kết hôn với anh rể, cô lại không nhịn được mà đau lòng cho anh rể.

“Sao không đi, bị muộn rồi.” Lục Trầm Hòa quay đầu.

Khang Tiểu Ngư cười cười, không nghĩ nhiều nữa, vội vàng đuổi theo. Dù sao việc của chị cùng anh rể cô quản không được, cô cũng không nên nghĩ thêm. Tùy anh rể quyết định, như nào đều được.

Tới

trường học, Khang Tiểu Ngư mới vừa xuống xe đã thấy Kha Tước rảo bước đi đến sân trường. Tuy rằng chỉ là một bóng lưng, tuy rằng cậu ấy ăn mặc đồng phục học sinh bình thường, Khang Tiểu Ngư chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra cậu ấy. Khang Tiểu Ngư cùng Lục Trầm Hòa nói tạm biệt,

tăng nhanh bước chân đi vào trong trường.

Khang Tiểu Ngư đuổi theo Kha Tước, nhưng không có gọi

cậu ấy lại, mà lặng yên đi ở

phía sau cậu ấy. Buổi sáng, ánh sáng mặt trời chiếu xuống tạo thành bóng của hai người ở trên đất. Khang Tiểu Ngư thật cẩn thận mà đạp lên trên bóng của Kha Tước, nỗ lực cùng cậu ấy duy trì khoảng cách cùng bước đi.

Cô sợ học sinh đi ngang qua nhìn ra manh mối, lại sợ Kha Tước đột nhiên xoay người lại. Cô liền lấy di động ra, cúi đầu, làm bộ vô cùng chuyên chú mà chơi di động.

Khi sắp vào khu dạy học, Kha Tước ngừng lại. Cậu ấy cúi đầu nhìn cái bóng trên mặt đất, xoay người, cười nhìn về phía Khang Tiểu Ngư, nói: “Mình còn tưởng rằng đột nhiên có thêm cái đuôi nhỏ.”

Khang Tiểu Ngư trong lòng rơi xuống một nhịp, trên mặt còn muốn giả bộ kinh ngạc: “A, là cậu hả! Mình chơi di động quá nhập tâm, không chú ý tới cậu……”

Kha Tước cười đến ấm áp.

Khang Tiểu Ngư lặng lẽ dời mắt.

Trong mắt Kha Tước

ý cười càng đậm, nói: “Còn đứng ngốc ở đó sẽ bị muộn đó.”

Khang Tiểu Ngư “Ai nha” một tiếng, gấp gáp một hơi chạy lên lầu ba.

Kha Tước cười lắc đầu, đuổi theo cô.

Khang Tiểu Ngư cũng không rõ ràng lắm Kha Tước có hay không phát hiện cô cố ý đi theo sau cậu ấy, dù sao đánh chết cô cũng không nhận, nếu cậu ấy hỏi cũng kiên quyết không thừa nhận. Khang Tiểu Ngư sợ đến trễ, hướng lầu ba chạy chỉ là lấy cớ, cô có chút xấu hổ khi cùng Kha Tước cùng nhau đến phòng học. Nhưng nguyện vọng tốt đẹp của cô cũng không được thực hiện. Cho dù cô chạy, Kha Tước đi, Kha Tước cũng đuổi kịp cô cùng đi vào lớp học.

Thời điểm Khang Tiểu Ngư và Kha Tước cùng nhau tiến phòng học, phòng học ồn ào đột nhiên lập tức an tĩnh, các bạn học kinh ngạc nhìn Khang Tiểu Ngư cùng Kha Tước. Cũng không biết là kinh ngạc với việc Kha Tước hôm nay sẽ đến trường học, hay là kinh ngạc vì Kha Tước cùng Khang Tiểu Ngư cùng nhau tới trường học.

Giờ giải lao, Kha Tước đi ra ngoài, Lâm Thất Âm chạy tới lặng lẽ hỏi Khang Tiểu Ngư sao lại cùng Kha Tước cùng lúc vào lớp. Khang Tiểu Ngư đành phải căng da đầu giải thích, thật sự chỉ là ở trong trường học trùng hợp gặp phải mà thôi.

“Mình cảm thấy cũng đúng!” Lâm Thất Âm ha ha cười một tiếng, “Cậu không biết, mình cùng các nữ sinh đều hâm mộ cậu có thể

đến gần Kha Tước như vậy. Là các cậu ấy muốn hỏi cậu, lại cảm thấy không thân với cậu, mới nhờ mình hỏi.”

Khang Tiểu Ngư theo tầm mắt của Lâm Thất Âm quay đầu lại, thấy ở phía sau có mấy bạn học nữ hướng cô chào hỏi. Khang Tiểu Ngư hiền hòa mà cười một cái.

“Nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, trở về làm bài tập đây!” Lâm Thất Âm nói nhỏ một tiếng rồi trở về chỗ ngồi của mình.

Khang Tiểu Ngư dọn sách của tiết trước đi, ăn không ngồi rồi mà ghé vào mặt bàn học nhẹ nhàng nhỏ giọng hát. Trong giai điệu quen thuộc, tâm tình của cô thả lỏng, giống như mấy ngày này phiền não đều tạm thời vứt đến sau đầu.

Lúc tiếng chuông báo vào giờ học vang lên, Khang Tiểu Ngư mới ngừng ngâm nga,

ngồi lại ngay ngắn. Nhìn theo giáo viên tiếng Anh đi đến bục giảng bắt đầu thao thao mà giảng bài, Khang Tiểu Ngư bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện.

Cô chậm rãi quay đầu, nhìn về phía người bên cạnh, Kha Tước.

Cậu ấy trở về từ lúc nào? Cậu ấy nghe thấy cô hát?

Cô nhẹ nhàng ngâm nga chính là bài hát của cậu ấy ……