Lúc Tô Dục tỉnh lại, người nằm bên cạnh vẫn còn ngủ. Một bàn tay của cô đặt trên ngực anh, hai người đều trần trụi. Nhớ tới cảnh tượng da^ʍ mĩ ngày hôm qua, cô gái nhỏ xấu hổ đưa tay vò rối tóc mình.
Vừa mở mắt ra đã có thể nhìn thấy người mình thích, thật là tốt.
Khóe môi Tô Dục cong cong, cô nghiêng người, cười trộm.
“Suy nghĩ cho kỹ, em chỉ đơn thuần sùng bái hay là thích anh.”
Cô nghĩ tới những lời Đoạn Trường An nói hôm qua, có khi nào anh cũng có chút thích cô không?
Cô hưng phấn chôn đầu vào drap trải giường, nhắm mắt lại cười ngây ngô một mình.
“Mới vừa tỉnh đã phấn khích như vậy à?” Một cánh tay giơ qua ôm trọn lấy bầu ngực bên phải của cô, tay còn lại cũng nắm lấy đầu nhũ ngực trái chậm rãi chơi đùa. Vì Đoạn Trường An vừa mới tỉnh ngủ nên giọng nói có hơi trầm thấp khàn khàn: “ Em ngọ nguậy làm anh không ngủ được, phải làm sao đây, A Dục?”
A Dục.
Tô Dục quay đầu đi, cảm nhận được nhiệt độ trên mông: “ Sao anh lại như vậy, mới vừa tỉnh ngủ đã… Giở trò lưu manh rồi.”
Giọng nói của cô gái nhỏ thật mềm mại, Đoạn Trường An di chuyển thắt lưng, gậy thịt cọ xát trên cặp mông tròn co dãn: “ Nói gì vậy, đây là phản ứng sinh lý bình thường của đàn ông, huống chi nó biết tiểu nộn huyệt đang ở gần, nên không khống chế được cũng đúng thôi.”
Anh dùng biểu tình hết sức đứng đắn mà nói lời cợt nhả.
“Đội trưởng, em có thể nghĩ rằng anh cũng có chút thích em không?”
Ánh mắt Tô Dục long lanh.
“Anh nghĩ rằng mình đã biểu đạt rất rõ ràng.” Đoạn Trường An cầm gậy thịt dời đến trước cửa huyệt, chậm rãi cọ xát, “Em có biết anh muốn làm em khóc nhiều đến dường nào không? Nhưng anh không xác định được em thích anh hay chỉ là sùng bái, sợ sau này em sẽ trách anh, đã hiểu chưa?”
Lúc này tim Tô Dục đã mềm thành một vũng nước.
Đoạn Trường An đưa tay đẩy hoa môi ra, tìm được hoa hạch đang lẩn trốn, anh vân vê chơi đùa: “ Ướt như vậy? Để anh đoán xem, có phải em đang muốn gậy thịt không?”
“Anh… Sao anh lại như vậy…” Tô Dục thở gấp.
“Muốn chơi em.” Bàn tay còn lại của Đoạn Trường An cũng di chuyển xuống dưới, chậm rãi vẽ vòng tròn bên ngoài hoa huyệt , sau đó thử thăm dò tiến sâu vào bên trong.
Vừa mới tiến vào khoảng chừng một đốt ngón tay, thịt non bên trong tiểu huyệt đã gắt gao mυ'ŧ lấy ngón tay anh.
“Chặt như vậy, sắp bị em kẹp chết rồi.”
Tô Dục thở hổn hển, không đáp lại anh.
“Đau thì nói anh biết.” Chỉ mới đi vào một ngòn tay mà thịt non và dâʍ ŧᏂủy̠ đã mυ'ŧ anh không cho rời đi, tưởng tượng nếu gậy thịt của mình tiến vào bên trong thì…
“Ngứa… Em ngứa quá…” Tô Dục bật ra từng tiếng nức nở.
“Fuck.” Ngón tay của anh bắt đầu bắt chước động tác của gậy thịt, từ từ đâm vào rút ra, mang theo một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠. Gậy thịt đã cứng rắn vô cùng, muốn được thay thế ngón tay, muốn làm cô cho đến khi nước chảy thành sông, đến khi cô khóc lóc xin tha thì mới thôi.
“Cắn chặt như vậy, có thích anh cắm vào em như vậy không?”
“Thích… Thích lắm…”
Cô gái nhỏ trong lòng đột nhiên run lên bần bật, Đoạn Trường An nheo mắt, tính xấu nổi lên anh cọ bên này một tý, xoa bên kia một chút, hai chân của Tô Dục quấn lấy nhau, đồng thời cũng kẹp chặt cái tay đang ấn trên hoa hạch của anh, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả hai phía, Tô Dục run rẩy cả người.
Ngón tay bị thịt mềm bên trong tiểu huyệt cắn thật chặt.
Một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ ồ ạt chảy ra ngoài, Đọan Trường An rút ngón tay ra, tiểu huyệt hơi co rút, giống như không muốn anh rời đi, hoa môi khép mở liên tục.
Anh ôm lấy Tô Dục đang thở dốc vào lòng: “ Mới một ngón tay em đã sướиɠ như vậy rồi sao?”
Tô Dục đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy gậy thịt cứng như sắt của anh: “ Có phải anh khó chịu không, em có thể giúp anh…”
“Mẹ nó, đúng là bị em trêu chọc đến chết mất thôi.” Đoạn Trường An nhìn cô gái nhỏ, ánh mắt sáng lên, anh cúi đầu mυ'ŧ thật mạnh lên đôi môi của cô, anh nắm tay cô, nhanh chóng di chuyển lên xuống,
Qυყ đầυ để gần hoa huyệt lầy lội, chọc vào miệng huyệt mềm mại, cảm giác được cái miệng nhỏ kia đang đóng mở như muốn hút gậy thịt thô to vào trong, sau đó cắn chặt không buông.
Đoạn Trường An nghĩ tới cảm giác tiểu huyệt cắn chặt ngón tay của mình, hai mắt anh đỏ ngầu, hung ác chọc thẳng về phía hoa tâm.
Anh bắn ra.
Toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn lên trên bụng nhỏ của Tô Dục.
Anh cắn môi dưới của cô như đang trừng phạt, khiến cô kêu lên một tiếng.
————————————————————
Nửa đêm nửa hôm.
Hai chương kế tiếp có lẽ sẽ ăn chay, viết chút nội dung cốt truyện, nếu không thì cảm thấy có lỗi với E-sports.
Tuy nhiên lão đại đùa giỡn lưu manh thì vẫn có chút chút.
Suy tính xem có nên đưa các trận đấu vào nội dung truyện hay không, dù sao tác giả cũng là fan cuồng của mấy thiếu niên game thủ, khặc khặc.
______________________
An Ca: Thật ra thì tg viết H cũng chẳng khác gì đang ăn chay.