Edit: Sắc Mị Sắc
Beta: Doãn Uyển Du
Chương 15 Cũng muốn anh (H)
Đường Mạn Mạn hết hồn, cảm giác tê dại từ tai lan rộng khắp thân thể. Cô vội quay lại nhìn người ngồi ở băng ghế sau, Chi Chi đang cúi đầu nghịch điện thoại, người bên cạnh cô nàng đã đổi thành Lâm Dã, Lâm Dã mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, dáng vẻ tôi không nhìn thấy gì cả.
Mặt Đường Mạn Mạn không khỏi đỏ lên, cô thử rút tay ra, nhưng càng bị nắm chặt hơn.
"Có nhớ anh không, hửm?"
Người đàn ông hạ giọng, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lướt qua tai, trên người anh có mùi nước hoa cổ long dễ ngửi. Thấy cô gái không đáp, anh thè lưỡi liếʍ nhẹ lên thùy tai khéo léo tinh xảo, "Nói mau."
Cả người Đường Mạn Mạn lập tức run lẩy bẩy, hai má nóng như bị hỏa thiêu, cô chỉ có thể cắn môi nhỏ giọng trả lời.
"Nhớ. . . "
"Là nhớ anh, hay là nhớ cây gậy lớn của anh?"
Sao anh có thể nói loại lời này. . . Đường Mạn Mạn mở to hai mắt nhìn anh, đôi con ngươi người đàn ông bắt đầu dấy lên cảm xúc khiến cô vừa thấy quen thuộc vừa thấy lạ lẫm, cô có cảm giác không chỉ mặt mình, mà cả người đều nóng lên.
Đó là ánh mắt mà anh chỉ để lộ ra khi muốn chiếm hữu cô.
. . . Lưu manh. Cô chỉ có thể hung hăng bấm vào lòng bàn tay anh một cái, "Nơi này là chốn đông người!"
Bất kể thời gian và địa điểm đều có thể động dục, thật sự là đại biếи ŧɦái.
Nhưng cô lại không biết, xa nhau một tuần, Hạ đại boss sắp nhịn hỏng rồi. Hạ Tranh không phải người có nhiều ham muốn, cũng bởi vì anh có tính thích sạch sẽ, nên chưa bao giờ ăn bánh trả tiền ở bên ngoài.
Anh vốn cho rằng mình không quá có hứng thú với chuyện gối chăn, ai ngờ sau khi nếm được mùi vị của cô, Hạ boss ăn tủy trong xương xong mới biết liếʍ nó cũng ngon, anh hận không thể ngày nào cũng được ôm lấy cô, cùng cô triền miên thỏa thích.
Có điều, nơi này đúng là không thích hợp, tuy đã rục rịch rồi, nhưng Hạ Tranh vẫn cố kiềm chế.
Ngậm lấy thùy tai xinh xắn, anh vừa dùng hàm răng nhẹ nhàng nhây cắn, vừa hà hơi vào tai cô gái nhỏ: "Yên tâm, buổi tối sẽ chỉnh đốn em."
Một lần chịu đựng, là chịu đựng cho tới trời đất tối đen.
Sau khi xuống xe, Đường Mạn Mạn bắt đầu trốn tránh Hạ Tranh, leo núi trốn, ăn cơm trốn, lúc dựng lều cũng trốn, Lâm Dã đi theo sau lưng boss, anh chàng cảm thấy hơi thở áp bách của boss càng ngày càng thấp, Hạ Tranh lạnh giọng hỏi: "Cô ấy ở chung lều với ai thế?"
"Là Lý Chi Chi của bộ phận quản lý nhân sự."
"Tìm cách tách Lý Chi Chi đó ra đi."
"Dạ?" Vẻ mặt Lâm Dã mù tịt.
Đại boss xoay người, mặt lạnh như sương: "Không muốn làm?"
"Không không không, muốn làm, muốn làm.” Buồn cười, nếu anh dám nói không muốn làm, một đồng tiền thưởng của năm nay cũng đừng nghĩ tới.
Khổ thân đại trợ lý Lâm Dã phải nhận nhiệm vụ tào lao này, anh chàng phải nghĩ cách dụ Chi Chi đi chỗ khác. Lúc này trời đã tối hẳn, sau khi rửa mặt xong, Đường Mạn Mạn nằm trên thảm chơi điện thoại, cô thầm nghĩ không biết sao Chi Chi còn chưa về thì bỗng nghe thấy ngoài màn cửa có tiếng động.
"Chi Chi?" Cô cất tiếng gọi.
Ngay lập tức, một lực lớn kéo tới, bóng dáng cao to như núi phủ xuống, cổ tay cô bị giữ chặt kéo ra hai bên, môi mỏng chẳng chút khách sáo hôn lên môi cô, cảm giác tê dại, đau nhói giống như bị điện giật.
"Hạ, Hạ. . . "
Là anh, hơi thở quen thuộc, trên người anh còn mang theo sự mát lạnh của gió đêm.
Đường Mạn Mạn muốn giãy giụa, nhưng bàn tay anh đã ôm trọn eo cô, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve vài cái đã khiến cô mềm nhũn. Chiếc đùi rắn chắc tiến vào giữa hai chân cô, khiến cô không thể nhúc nhích, nụ hôn của anh nuốt đi tất cả âm thanh của cô, cũng khiến cô nếm được mùi vị anh một lần nữa.
Đường Mạn Mạn phát hiện, chỉ mới một tuần không gặp nhưng cô thật sự rất nhớ anh.
Cô không hề vặn vẹo, bàn tay nhỏ bé vòng qua cổ người đàn ông.
Động tác này khiến cho hai mắt Hạ Tranh sáng rỡ, anh ôm mặt cô, hôn càng thêm cuồng nhiệt, giữa lúc mυ'ŧ hôn, tiếng nước chậc chậc vang lên, lưỡi to tùy ý đuổi theo cướp đoạt lưỡi nhỏ, vừa quen thuộc vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ vừa lưu luyến.
Một nụ hôn sâu, Đường Mạn Mạn choáng váng mặt mày, đại não tê liệt, không chỉ bờ môi, ngay cả xương cốt cũng mềm nhũn.
Khó khăn lắm Hạ Tranh mới thả cô ra, môi mỏng vẫn còn kề sát môi cô nhẹ nhàng cọ sát, "Lúc chiều, tại sao lại trốn anh?"
Đường Mạn Mạn vô cùng chột dạ: ". . . . Em không có trốn."
Chẳng thành thật chút nào, đáy mắt anh lóe lên tia ranh mãnh, bàn tay to vén vạt áo lên phân nửa rồi trượt vào trong.
Bởi vì hôm nay phải leo núi, cho nên hiện tại Đường Mạn Mạn chỉ mắc quần dài rộng thùng thình. Hạ Tranh dứt khoát kéo lưng quần xuống một chút, chứ không cởi ra hoàn toàn, nửa cởi nửa không cởi như thế này, lòng bàn tay anh dễ dàng xoa xoa phần eo nhỏ và bụng dưới của cô.
Quần bị kéo xuống lộ ra một đoạn eo nhỏ non mềm không chút mỡ thừa và phân nửa bờ mông tròn lẳn, tay anh vừa to vừa nóng, nhẹ nhàng mơn trớn, giống như xẹt ra lửa.
"Đừng. . ." Đường Mạn Mạn miễn cưỡng đè tay anh lại, "Chỗ này. . . Có người."
Tuy sân bãi để cắm trại rất lớn nhưng vẫn không chứa nổi số lượng người tới lần này, hai người ở chung một lều vải, mỗi lều cách nhau rất gần, mặc dù không đến mức nói chuyện hay hắt hơi đều bị nghe thấy, nhưng nếu lúc làʍ t̠ìиɦ không kiềm chế được tiếng rêи ɾỉ, bại lộ là điều tức nhiên.
"Lần trước bên ngoài xe cũng có người," Người đàn ông nhỏ giọng dụ dỗ, "Ngoan, em không nhớ anh sao?"
Nói xong, anh dắt bàn tay nhỏ bé của Đường Mạn Mạn ấn xuống đũng quần mình. Căng phồng to lớn, hiển nhiên là Tiểu Hạ Tranh đã gấp khó dằn lòng nổi rồi.
"Mạn Mạn, em sờ nó đi," Giọng nói khàn khàn lượn lờ bên tai cô gái nhỏ, "Em xem, nó nóng biết bao nhiêu, cứng biết bao nhiêu, nó nhớ em lắm, thậm chí đến ngủ cũng không ngủ được."
Tựa như để chứng minh lời anh nói, Tiểu Hạ Tranh thô to cứng rắn nhảy lên một cái, đỉnh tròn chống lên đũng quần, gần như muốn đâm hỏng vải vóc chui ra.
Làm sao Đường Mạn Mạn chống đỡ nổi những lời này, anh cúi đầu mắt đối mắt với cô, đôi con ngươi đen tuyền tĩnh mịch trước sau như một, bên trong ánh mắt âm u kia phảng phất vô hạn dịu dàng khiến người ta phải trầm mê. Giọng anh trầm ấm như tiếng đàn vi-ô-lông, ngón tay nhẹ nhàng gẩy trên dây, dây đàn run lên, làm tim người ta cũng rung động theo.
Gần như theo bản năng, Đường Mạn Mạn kiềm lòng không được nghĩ có phải anh cũng nhớ cô đến nỗi trằn trọc, mất ngủ hay không? Nếu không, tại sao trong mắt anh lại chứa nhiều triền miên như vậy, dày đặc bay bỏng dệt thành một tấm lưới, nhốt cô vào trong đó.
"Nó ngủ không được, vậy anh làm thế nào?" Đầu óc nóng lên, cô bật thốt ra.
Hạ Tranh nhỏ giọng cười cười, anh lại áp sát một tý, muốn ôm cô gái nhỏ chặt hơn một chút, "Đương nhiên là nghĩ đến Mạn Mạn, rồi để cho nó vận động một phen, thì nó sẽ ngủ được thôi."
Một tiếng ầm vang lên, từ đầu đến chân Đường Mạn Mạn đều đỏ như tôm luộc.
Hạ Tranh không cho cô có cơ hội né tránh, anh ưỡn lưng ra đằng trước, bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, vật to lớn trực tiếp chống lên bắp đùi cô, "Bây giờ nó cực kỳ hưng phấn, không thể dựa vào bản thân nó được nữa. Mạn Mạn, em nói xem phải làm sao bây giờ?"
Đáp án này, đương nhiên Đường Mạn Mạn sẽ không nói với anh, Hạ Tranh cũng chẳng có ý định muốn biết. Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve, lần xuống mép qυầи ɭóŧ, kéo xuống dễ như trở bàn tay, hoa huyệt mà anh nhung nhớ hằng đêm hiện ra lõα ɭồ trong không khí.
Hạ Tranh yêu thích không buông tay bắt đầu trêu đùa, ra sức âu yếm nụ hoa đang khép chặt, đến nỗi nó phải tách ta, đầu ngón tay anh tham lam tiến vào trong làm càn làm quấy, cánh hoa nở rộ, nhị hoa hé mở, hoa dịch dính đầy tay anh cũng theo đó mà chảy xuống.
"Ưm, ưm, a . . ." Đường Mạn Mạn ôm chặt cổ anh, "Ngứa, ngứa quá. . ."
Cảm xúc tê dại từ tai tràn ra khắp cơ thể, nhưng điều mãnh liệt nhất, khiến người ta khó lòng bỏ qua nhất, vẫn là cảm giác trống không kỳ lạ tận sâu bên trong hoa huyệt. Cảm giác hư không này khiến cho đường hành lang co rút từng cơn, cái miệng nhỏ nhắn khép khép mở mở, cực kỳ muốn ngậm thứ gì đó.
Đường Mạn Mạn không khỏi cong eo, "Chỗ đó.. . Chỗ đó ngứa. . ."
"Chỗ nào? Hửm?"
Người đàn ông xoa nắn hoa huyệt cô, ngón tay vẽ vòng tròn bên ngoài cửa huyệt mẫn cảm, anh nhỏ giọng dịu dàng, như là dỗ trẻ con: "Mạn Mạn ngoan, em không nói rõ, anh không biết chỗ nào."
"Hu. . ." Cô gái nhỏ vừa khóc vừa ngâm, biết rõ anh cố ý, biết rõ anh đang bắt nạt mình, thế nhưng cô chẳng có cách nào. Cảm giác trống rỗng càng lúc càng giày vò cô, eo cô càng nâng càng cao, bắp đùi dán sát vào cây gậy nóng bỏng kia, cô không chịu nổi, đôi môi đỏ mộng hé mở, thè lưỡi liếʍ lên yết hầu người đàn ông.
"Hoa huyệt, hoa huyệt Mạn Mạn. . . "
"Nhớ, cực kỳ nhớ gậy thịt. . . . Hạ Tranh, cho em được không. . . Mạn Mạn, ừ
ưm a. . . Mạn Mạn cũng muốn anh. . ."
===========================
Anh chị làm mị ngượng quá
Mấy cô đen tối, gì mà dã chiến chứ
Lều vải play (*ω*)