"Nói, có thích không?"
"A. . . ." Đáp lại anh là tiếng ngâm nga như khóc không thành tiếng.
Vấn đề đáng xấu hổ như vậy, làm sao cô có thể trả lời. Đường Mạn Mạn cắn môi, hàm răng đều tăm tấp hơi lộ ra ngoài, người đàn ông nhân cơ hội đó đưa ngón tay vào cạy mở răng môi cô, ngón tay cắm vào miệng nhỏ của cô làm càn làm quấy, tàn sát bừa bãi.
"A. . . . Không, ư. . . ."
"Nói hay không, hửm?!"
Không nói, nhất định không nói! Cô trừng to mắt, học theo cách Hạ Tranh hay đối phó với cô, cô cắn mạnh lên ngón tay anh một cái, đầu lông mày người đàn ông hơi nhíu lại, anh nghe thấy cô vụng về mắng chửi: "Biến, A. . . . Biếи ŧɦái."
Dám mắng anh biếи ŧɦái.
Hạ Tranh híp mắt: "Anh biếи ŧɦái chỗ nào?"
Bị ngón tay anh quấy lấy lưỡi, Đường Mạn Mạn không thể ngậm miệng, cô không ngừng tiết nước bọt, chỉ có thể mở to miệng thở dốc, "Trước, trước bàn dân thiên hạ. . . Giở trò lưu manh, còn. . .còn cho em mặc loại . . . quần áo này."
Trong lúc cô nói, ngực phập phồng lên xuống, giữa hai chân nước chảy tí tách, cô vốn tưởng Hạ Tranh sẽ vô cùng tức giận, ai ngờ anh đột nhiên cười cười --------- "Có thứ còn biếи ŧɦái hơn nữa, em muốn thử một lần không?"
Nụ cười này khiến cho gương mặt hơi lạnh lùng của anh hoàn toàn giản ra, dưới ánh đèn, đẹp không sao tả xiết. Đường Mạn Mạn không khỏi sững sờ, nhìn thấy sự dịu dàng xen lẫn động tình trong đáy mắt anh.
Tuy nhiên, động tác trên tay anh lại chẳng nể tình chút nào, xoẹt một tiếng, tất chân bị xé nát. Anh kéo khe hở dưới đáy qυầи ɭóŧ cô ra, một ngón tay đâm mạnh vào, khuấy động mật dịch, sau đó còn cong ngón tay lại vừa gãi vừa nhấn vách thịt non mềm.
"A, ưm a. . . . Đừng, đừng mà. . ."
Trong nháy mắt, cả người Đường Mạn Mạn bị kéo căng, nước mắt tuôn ra như mưa không kịp đề phòng.
Hôm qua cô mới nếm thử mùi vị tìиɧ ɖu͙©, còn bị dày vò suốt đêm, lúc này, miệng huyệt vẫn còn hơi sưng. Người đàn ông không thương tiếc gãi mạnh xoắn vòng, trong đau đớn xen lẫn kɧoáı ©ảʍ tê tê dại dại, cô không chịu đựng nỗi nữa, tiếng rêи ɾỉ tràn ra khỏi cổ họng.
Chẳng qua là vừa rên hừ hừ, cô vừa không kiềm lòng được mà thút tha thút thít: "Anh không chỉ biếи ŧɦái, anh còn ức hϊếp em!"
Nếu anh ức hϊếp em, bây giờ tinh thần em còn phơi phới như vậy sao? Hạ Tranh lập tức nở nụ cười.
Vả lại, chẳng qua anh muốn chính tai nghe thấy hai chữ "Thích" từ miệng cô mà thôi, không hiểu sao bé cưng này lại bướng bỉnh đến thế. Hạ Tranh không khỏi hối hận, nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng: "Còn dám mắng anh, xem ra anh phải ức hϊếp em hơn nữa."
Nói xong, ngón tay đang nhởn nhơ trêu đùa hoa huyệt lầy lội bỗng tăng nhanh tốc độ, khuấy động hoa huyệt giữa hai chân thiếu nữ phát ra tiếng nước xì xì. Ghế ngồi bọc bằng da thật nhanh chóng dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ trong sóng sánh, dâʍ ŧᏂủy̠ hóa thành từng sợi tơ bạc chảy theo ghế ngồi, động lại thành một vũng ngay dưới cái mông nhỏ của cô gái, khiến cho mông cô dính dấp ẩm ướt không chịu nổi.
Chơi đùa một lát, ngón tay người đàn ông vẫn không quên chăm sóc hoa hạch nổi lên giữa hai cánh hoa. Hoa hạch mềm mại kia càng không chịu nổi sự đùa bỡn của anh, chỉ mới véo vài cái, thân thể cô gái nhỏ đã căng cứng, sau đó mềm mại nằm xụi lơ, đúng là bị chơi đùa đến hỏng.
Khóe môi Hạ Tranh cong lên, "Em nhìn đi, anh nói em là đồ lừa đảo, em còn không chịu nhận."
"Chảy nhiều nước như vậy, có khát không? Anh tiếp nước cho em."
Lưỡi của anh lập tức xông vào, cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của Đường Mạn Mạn liếʍ mυ'ŧ. Đường Mạn Mạn bị anh đè nặng không thở nổi, chỉ có thể ngơ ngác cảm nhận l*иg ngực cường tráng mạnh mẽ của người đàn ông, giống như núi lớn muốn giam giữ cô, không thể nhúc nhích.
Chân của cô bị tách ra, nụ hồng bị chiếm lấy, một đồ vật cứng rắn nóng rực liên tục đỉnh lên, đỉnh vào cửa huyệt cô. Đường Mạn Mạn choáng đầu hoa mắt, cánh tay vô thức vòng qua cổ Hạ Tranh, "Đang ở trong xe."
"Ừ."
"Sẽ, sẽ có người phát hiện. . . ."
Câu nói phía sau lập tức bị người đàn ông nuốt mất, anh đẩy eo một cái, vật nam tính vừa thô vừa to tiến vào thánh địa nóng ướt của cô.
Chỗ đó được lấp đầy một lần nữa, chướng bụng, ngưa ngứa, tê dại. . . Cảm giác quen thuộc thi nhau kéo tới. Đường Mạn Mạn ngửa đầu buồn bực kêu to: "Lớn quá. . . ."
"Có thích hay không?"
Người đàn ông ngậm lấy nụ hồng trên đỉnh núi rồi dùng sức mυ'ŧ mạnh.
". . . . Thích."
Vui vẻ ngập tràn trong đáy mắt, rốt cuộc Hạ đại boss cũng cảm thấy mỹ mãn, anh dùng lòng bàn tay xoa nắn hai quả đào mật rồi tách ra hai bên, môi mỏng không ngừng liếʍ mυ'ŧ đôi tiểu bạch thỏ vừa trắng vừa tròn, mỗi một lần mυ'ŧ là để lại dấu hôn đỏ như son.
Gậy thịt bắt đầu chuyển động, xỏ xuyên qua u cốc, càng động càng nhanh, càng đảo càng sâu.
Không gian tương đối chật hẹp trong xe nhanh chóng cản trở thế tiến công của Hạ Tranh, anh hít sâu một hơi rút gậy thịt ra ngoài, sau đó bắt lấy chân cô gái nhỏ, ép cặp đùi thon dài trước ngực cô. Cô bị ép phải nâng mông lên, lộ ra hoa huyệt ướŧ áŧ vô cùng hỗn độn, để mặc anh đút gậy thịt to lớn vào một lần nữa.
Từ đó, anh có thể từ trên cao đâm thẳng vào hoa tâm, thân thể không cần dùng quá nhiều phạm vi hoạt động, vẫn có thể tận hứng chơi đùa cái miệng nhỏ nhắn này, đạt kɧoáı ©ảʍ cực hạn.
Làm sao Đường Mạn Mạn chịu nổi thế tiến công này, chưa được bao lâu cô đã khóc lóc đòi tiết, người đàn ông nhân lúc cô đạt cao trào mà chẳng chút nể tình dùng sức xông tới, chỗ sâu nhất trong hoa tâm cô càng bị đυ.ng càng mềm, theo thời gian trôi qua, còn hé ra một con đường nhỏ.
Hạ Tranh chỉ cảm thấy một lực hút kỳ diệu truyền đến đỉnh gậy thịt, anh chớp mắt, cố định eo nhỏ dưới lòng bàn tay, gậy thịt càng đảo càng sâu, ngay tại lúc sắp hoàn thành việc lớn, anh bỗng nghe loáng thoáng bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Thân thể cứng đờ, anh lập tức dừng động tác lại.
Đường Mạn Mạn vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đến khi nghe được tiếng người nói chuyện càng lúc càng gần, cô không khỏi trợn to hai mắt, "Có người đến!" Nghe tiếng, số lượng còn không ít.
Hẳn là người đi đường đi ngang qua, khoảng cách với chiếc maybach đậu ven đường càng ngày càng gần.
Đường Mạn Mạn không dám hó hé, ngay cả nhúc nhích cũng không dám, cô biết Hạ Tranh đã chuẩn bị chu đáo, người bên ngoài không nhìn thấy được trong xe, nhưng mà nếu xe chấn động, với thời đại internet phát triển như hiện nay. . . Cô nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
"Đừng sợ." Thấy ánh mắt cô lộ vẻ lo lắng, Hạ Tranh cúi đầu hôn nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của cô một chút.
Mấy người này tới không đúng lúc gì cả, Hạ đại boss nhíu mày, chỉ có thể hi vọng họ đi nhanh để anh còn tiếp tục, nhưng hết lần này đến lần khác, bọn họ lại bị chiếc xe sang trọng đậu ven đường thu hút, cho nên mới dừng lại soi mói bình phẩm.
Chuyện này khiến Hạ Tranh khổ không thể tả, gậy thịt bị hoa huyệt mυ'ŧ chặt, nửa vời, không tiến được, cũng không lùi được.
Có lẽ bởi vì khẩn trương cho nên thịt mềm quyến rũ xoắn càng lúc càng nhanh, anh có cảm giác như hàng ngàn cái miệng nhỏ nhắn đang mυ'ŧ lấy vật nam tính của mình, theo nhịp thở hổn hển của cô gái nhỏ, hút thả hút thả liên tục, bức anh sắp điên rồi.
Tại sao mấy người có còn chưa đi? Đường Mạn Mạn dùng ánh mắt hỏi anh.
Hạ Tranh nhìn vào mắt cô, đôi mắt hạnh to tròn long lanh, giống như hai viên ngọc đen sáng ngời trong hồ nước lấp lánh ánh bạc, rõ ràng gương mặt diễm tình như thế, nhưng lại bày ra vẻ đáng thương ngây thơ hết mức.
Tim đập trật một nhịp, anh cúi người xuống hôn lên môi cô.
Giữa lúc quấn hôn, nước nước vang lên chậc chậc, Đường Mạn Mạn sợ đến độ gần như ngừng thở, mật huyệt điên cuồng xoắn nhanh, người đàn ông hừ nhẹ ghì chặt lấy cô, cố định eo cô lần nữa, bắt đầu xông tới.
Không được! Không được! Lại tϊиɧ ŧяùиɠ lên não rồi, Đường Mạn Mạn cố hết sức giãy giụa, sao anh có thể làm thế? Bên ngoài còn có người!
Có điều, phản ứng thân thể lại khiến cô cảm thấy sung sướиɠ, cô càng hồi hộp, càng thẹn thùng thì dâʍ ŧᏂủy̠ tiết ra càng nhiều. Huyệt mềm quấn lấy gậy thịt vừa mυ'ŧ vừa nuốt vào sâu bên trong, lần này Hạ Tranh dùng sức còn nhiều hơn lần trước. Một lượt, hai lượt, ba lượt. . . Cửa tử ©υиɠ thả lỏng, cô yêu kiều khóc lóc rêи ɾỉ, mật dịch tuôn trào như đại hồng thủy, mật động co rút từng hồi, cô ôm chặt Hạ Tranh, cùng lêи đỉиɦ cực lạc.