@Sắc Miu Ngộ xấu hổ thay nữ chính luôn ớ :)))Edit: Sắc Mị Sắc
Beta: Doãn Uyển Du
Chương 3: Chuyên tâm chút (Cao H)
Không được, không thể tiếp tục được nữa. Mặt Đường Mạn Mạn đỏ bừng, sau lưng ướt đẫm, không biết là sợ hãi hay xấu hổ. Bởi vì cô phát hiện, thậm chí chỗ đó của bản thân mình có phản ứng.
"Thật sự. . . Không thể tiếp tục được nữa."
"Tại sao."
Thấy cô cắn môi không đáp, ánh mắt Hạ Tranh lóe sáng, "Không giải thích được thì tiếp tục."
Tình hình này làm thế nào cô có thể tiếp tục? Nhưng mà cô lại không thể nào nói ra khỏi miệng được. Đường Mạn Mạn lại có xúc động muốn ngất đi một lần nữa, cô cắn răng một cái, lấy hết can đảm, đứng bật dậy ----
Một bàn tay to rơi xuống, hơi dùng sức đặt trên đầu vai cô, "Kịch" một tiếng, cô lại ngồi trở về.
"Muốn chạy?"
Lúc này đây, khoảng cách giữa Hạ Tranh và cô rất gần, có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, khuôn mặt tuấn tú của anh chỉ cách mặt cô mấy tấc, gần đến nỗi ngay cả chóp mũi anh cũng sắp dán lên.
Anh cong khóe môi, nhàn nhạt nở nụ cười: "Tôi không thích nhất là cấp dưới không nghe lời. Em đã muốn bị trừng phạt. . . Vậy thì như em mong muốn."
". . ."
Cái miệng nhỏ bị người ta mạnh mẽ ngăn chặn. Đường Mạn Mạn há hốc mồm, chưa kịp nói tiếng nào đã bị cướp đi toàn bộ hơi thở.
Trong nháy mắt khi cô hé môi, lưỡi của anh đã thừa cơ trượt vào. Không cần tốn nhiều sức đã cạy mở được răng môi cô, cuốn lấy cái lưỡi nhỏ thơm tho đang né tránh, cùng nhau nhảy múa, triền miên hút hết ngon ngọt trong miệng cô.
.. . . . . A. . . .
Đường Mạn Mạn hoàn toàn hôn mê rồi. Chuyện gì xảy ra thế này? Là cưỡng hôn sao? Người đó còn là Hạ Tranh!
Không thể nào, điều đó không thể nào. . . Đại boss không thích cười, lãnh đạm cấm dục, làm sao có thể đột nhiên cưỡng hôn cô, hơn nữa vừa rồi anh còn nở nụ cười, khi anh cười rộ lên. . . Thật sự rất đẹp.
Toàn bộ đại não đều hóa thành bột nhão, Đường Mạn Mạn muốn giãy giụa, song cô phát hiện ngay cả khóc cô cũng không đủ sức. Xong đời, cô bị trúng mỹ nam kế rồi. Cô khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ đọc truyện H quá nhiều, suốt ngày YY ông chủ, cho nên mới gặp báo ứng?
Cô thất hồn lạc phách, Hạ Tranh dường như phát hiện ra cô thất thần, anh bất mãn mυ'ŧ môi cô một cái. "Làm gì cũng phải chuyên tâm một chút."
"A,. . . Hạ, Hạ tổng. . . " Đường Mạn Mạn cố gắng nói chuyện khi anh kéo dãn khoảng cách giữa hai đôi môi, "Không, không được. . . Ừm. . . , Nơi này. . . Không được."
"Tại sao không được?" Giọng anh hơi khàn.
"Bởi vì nơi này là. . . tôi, là. . . Văn phòng."
Vừa nói xong, cô đã cảm thấy có chút quen tai. Ánh mắt người đàn ông hiện lên ý cười, anh hơi dùng sức ôm lấy cô, ôm cô cùng ngồi xuống ghế.
Đó là tư thế không khác gì với nam nữ chính ở trong truyện, lưỡi của anh quét qua vành tai Đường Mạn Mạn, năm ngón tay thon dài tao nhã đã rơi vào đôi gò bồng đào ngạo nghễ ưỡn lên của cô.
"Tại sao không được?" Anh lập lại lần nữa, giọng nói bị đè nén cực nhỏ giống như một dòng điện xoẹt qua, cho đến bây giờ, Đường Mạn Mạn chưa từng nghe thấy anh nói chuyện với chất giọng này.
Vừa trầm, vừa thấp, giống như lửa cháy cũng giống như ẩn chứa băng tuyết.
Thân thể cô run lên bần bật, bởi vì. . . Ngón tay anh khẽ động, chính xác ấn lên quả anh đào bên dưới lớp áo.
"A. . . . . "
Không hẹn mà gặp, anh cười nhẹ một tiếng, "Nơi này của em, cứng lên rồi."
"A, aha. . . Không có, tôi không có. . ."
Không cho cô có cơ hội giải thích, tay Hạ Tranh xoa nhẹ, bắt đầu dao động xung quanh quả anh đào của cô. Mùa hè nóng bức, quần áo đơn bạc, Đường Mạn Mạn chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, chất vải tơ tằm mềm mại, anh nhẹ nhàng vân vê, có thể cảm nhận được hoa văn trên áσ ɭóŧ.
Đường vân hơi lồi lõm cứ như vậy bị ngón tay kìm lấy, ngay từ đầu quả anh đào của cô vẫn đang ngủ say, theo động tác vuốt ve tuyệt vời của người đàn ông thì dần dần thức tỉnh, áo bra bị một vật có kích thước bằng hạt đậu phộng làm cho nhô lên, thẳng đứng đến nỗi muốn phá tan lớp áo chui ra ngoài.
"Nào," Hạ Tranh lên tiếng lần nữa, "Để tôi nhìn xem, nụ hoa nhỏ của em đã cứng đến mức nào rồi?"
Vừa dứt lời, anh đã bắt chước giống như trong truyện, cởi bỏ cúc áo, bàn tay trượt vào trong.
"A.. . . Ừm a..... ưʍ...." Cố hết sức nén rêи ɾỉ, Đường Mạn Mạn có cảm giác nơi đẫy đà của mình bị nắm."
"Không được. . . Ừ ha ha, không. . . Không thể." Bàn tay xoa nắm nhũ thịt mềm mại, giống như chơi đùa một món đồ chơi mới, vừa xoa bóp vừa chà xát, biến hóa thành muôn ngàn hình dạng, da thịt trắng như tuyết như muốn tràn qua kẽ tay.
"Câu này, hình như em chưa ghi vào," Hạ Tranh bỗng nói.
Thần trí Đường Mạn Mạn đang lạc trong sương mù, nghe anh nói thế, cô khẽ giật mình. Thấy cô mở to mắt ngây thơ nhìn mình, anh không khỏi bật cười: "Em đã ghi cái gì em cũng không nhớ?"
"Tôi, tôi. . ." Cô lúng túng không trả lời được, ngay lập tức, quả anh đào bị nhéo một cái.
"Ngoan ngoãn một chút, tôi đang thực hành theo những gì em ghi mà."
Boss, anh có sở thích gì thế này? Đường Mạn Mạn cảm thấy hỏng bét, cô không lên tiếng, quả anh đào bị xoa bóp hai cái, quả nhiên anh học theo những gì cô ghi ra, vừa đùa bỡn đôi gò bồng đào của cô, vừa ghé sát vào vành tai cô lẩm bẩm: "Mềm quá, mềm quá. . . Thích không, hửm?!"
Đến lúc này, văn chương đã kết thúc, phần tiếp theo Đường Mạn Mạn còn chưa nghĩ ra, cô thầm nghĩ có phải sẽ dừng lại ở đây hay không, không ngờ rằng Hạ Tranh đột ngột buông tay ra, anh từ tốn nói: "Nếu như không có phần tiếp theo ------"
Gánh nặng trong lòng cô tưởng chừng như được trút bỏ -----
"Vậy thì em đọc thành tiếng đi."
===================================
Lão sói xám bắt đầu lòi đuôi.