Tổng Giám Đốc, Đừng Tới Đây!

Chương 57: Được bế?

Edit: V.O

Bạch Thận Ngôn nắm tay lại, nắm cùng nhau.

Y cố gắng đè lửa giận trong lòng.

"Thịnh Thiên Kim, cô..." Cuối cùng, vẫn thất bại.

Y tức giận quay đầu, muốn tính sổ với Thịnh Thiên Kim, lại phát hiện Thịnh Thiên Kim ngã xuống đất, nhắm mắt lại, giống như rơi vào hôn mê.

"Thịnh Thiên Kim?"

Bạch Thận Ngôn đi đến trước mặt cô, mũi chân đá đá mắt cá chân cô.

Nhưng người nằm trên đất, không có phản ứng.

"Cô đừng tưởng dùng mánh khóe như vậy, tôi sẽ tin. Cô phải biết rằng, giá trị thành thật của cô đối với tôi, sớm đã..." Bạch Thận Ngôn lật cô lại, phát hiện sắc mặt cô có chút không thích hợp.

Hình như, thật sự ngất đi.

"Này? Tỉnh lại..."

Y vỗ vỗ mặt cô.

Bạch Thận Ngôn dần dần thu lại lửa giận, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Bạch Thận Ngôn nhìn chằm chằm người nằm trên đất, tâm tình có chút phức tạp.

Cuối cùng, y cúi người, ôm lấy cô từ trên đất, đi đến chiếc xe dừng bên đường kia.

...

Lúc Thịnh Thiên Kim tỉnh lại, phát hiện mình nằm trong một căn phòng xa lạ. Trang trí màu xám lạnh nhạt, hơn nữa đường cong mạnh mẽ, khiến cô cảm thấy đè nén.

Đây là đâu?

Sao cô lại xuất hiện ở đây?

Trong mắt Thịnh Thiên Kim thoáng hiện lên nghi ngờ.

Rất nhanh, cô nhớ tới cảnh trước khi hôn mê kia.

Chẳng lẽ...

Trong đầu cô có một suy đoán.

Đầu còn hơi đau.

Mắt cá chân bị trẹo, được bọc băng vải.

Cô vịn mép giường, từ từ đi xuống giường, nhảy lò cò về phía cửa.

"Két..."

Lúc cô nhảy tới cửa, đột nhiên cửa phòng ngủ bị người bên ngoài mở ra. Mặt Bạch Thận Ngôn, bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, khiến cô phát hoảng.

...

Bạch Thận Ngôn nhìn cô đắn đo một lúc, mới nói: "Làm cơm xong rồi, xuống lầu ăn đi."

Nói xong, xoay người đi ra ngoài.

Đỉnh đầu Thịnh Thiên Kim, bốc ra hai dấu chấm hỏi.

Sao vừa tỉnh dậy, đột nhiên Bạch Thận Ngôn hiền lành với cô vậy hả?

Thịnh Thiên Kim chớp chớp mắt, nghĩ không thông.

Thấy Bạch Thận Ngôn đi xa, cô nhanh chóng chống tường, nhảy lò cò đuổi theo.

Nhưng, chờ cô nhảy đến trước cầu thang, đã gặp khó khăn.

Không dễ nhảy lò cò.

Cô ngẩng đầu, nhìn bóng lưng Bạch Thận Ngôn.

Cô muốn mở miệng gọi y lại, nhưng lại nghĩ tới trước khi hôn mê, những lời Bạch Thận Ngôn nói với cô.

Có lẽ, y không muốn tiếp xúc với cô nữa.

Nghĩ đến đây, mắt cô thoáng hiện lên chút ảm đạm.

...

Cô chống lên tay vịn, cẩn thận nhảy xuống.

Mấy bậc thang phía trước, cũng ổn, nhưng lúc cô nhảy đến bậc thứ sáu, vừa giẫm không ổn định, thân thể trực tiếp ngã xuống.

"A..."

Thịnh Thiên Kim thét chói tai.

Lúc cô cho rằng, cô sẽ ngã liệt nửa người, đột nhiên một đôi tay từ phía trước vươn đến, kịp thời ôm chặt cô.

"Bộp..."

Đầu cô đập vào một l*иg ngực dày. Sau đó, mùi trà thoang thoảng, chui vào trong mũi, khiến cho tinh thần sảng khoái.

...

"Cám ơn."

Cuối cùng, cô ngượng ngùng giãy ra khỏi lòng bạch thận ngôn.

Lúc cô do dự có tiếp tục đi xuống không, đột nhiên Bạch Thận Ngôn vươn tay, ôm cô lên.

"A?"

Thịnh Thiên Kim kêu một tiếng, vô thức vươn tay, ôm cổ Bạch Thận Ngôn.

Cô trừng lớn, ngạc nhiên nhìn y.

Nhưng, Bạch Thận Ngôn không giải thích gì. Trực tiếp ôm cô, đi xuống cầu thang.

Cho đến khi Thịnh Thiên Kim được đặt trước bàn ăn, cô vẫn có chút hốt hoảng.

Bạch Thận Ngôn bế cô?