Chương 13: Tin Tức
Phùng Mạnh Xuyên biến mất, có thể nói đó là sự thúc đẩy Phùn Mật dựa dẫm vào Cố Thừa Thực nhiều hơn.
Phùng Mật vốn dĩ có cậu mợ để ỷ lại, nhưng mợ không thích cách làm của Phùng Mạnh Xuyên. Nên cũng không có quan tâm gì đến Phùng Mật. Nuôi mấy năm như vậy, trong lòng tất nhiên sẽ có cảm tình, bây giờ Phùng Mạnh Xuyên chạy mất, mợ cũng cảm thấy sớm muộn gì Phùng Mật cùng rời đi, không về nữa, nói không chừng cô đã bàn bạc trước với Phùng Mạnh Xuyên rồi.
Oán giận ngày càng sâu, mợ thường hay trách móc trước mặt câu, mỗi lần cậu cũng đều phản bác, mỗi lần như thế sẽ thành lớn tiếng cãi nhau, nhiều lần rồi thì quan hệ vợ chồng hai người dần không còn hòa thuận, dường như có xu hướng tan vỡ, đặc biệt là số lần mợ về nhà mẹ đẻ càng nhiều, cậu vì trách nhiệm cũng không để Phùng Mật chịu thiệt thòi, vì vậy sau khi có kết quả thi đại học, cô lập tức quyết định sẽ tự lập, dọn ra khỏi nhà cậu.
Đây cũng không phải là ảo tưởng. Thứ nhất, Phùng Mạnh Xuyên mất tích không rõ, nhưng anh đã để lại một số tiền lớn, đủ để Phùng Mật trả học phí cùng chi tiêu trong bốn năm, thứ hai Phùng Mật cũng không phải là kiểu con gái một sinh ra trong gia đình giàu có, thành thị, cô có thể chịu đựng được khó khăn.
Thành tích của Phùng Mật đủ để vào đại học C, rất nhanh đến ngày nhập học, mợ không cho cậu đi cùng, Phùng Mật túi lớn túi nhỏ một mình rời đi. Cô từ chối không để Cố Thừa Thực giúp đỡ. Cô đã suy nghĩ rất kỹ, không muốn vừa mới nhập học đã dựa dẫm vào anh.
Huống hồ gì, lúc học cấp ba, quan hệ của hai người cũng không được công khai, coi như bây giờ lên đại học, bên cạnh không ai biết chuyện, ngoại trừ bạn tốt của cô, em gái của Cố Thừa Thật, Cố mộng ra, thì sâu trong lòng cô có một cảm giác chống cự cùng sợ hãi không rõ ràng, cũng tạo cho cô áp lực không muốn công khai mối quan hệ này.
Vì thế Cố Thừa Thực tức giận không ít, nhưng giận đến mấy thì có thể làm gì? Đời này của anh coi như đã nằm trong tay cô rồi, làm thầy giáo cũng vì cô ấy, không phải anh làm thầy giáo là để có thể quan tâm chăm sóc cô nhiều hơn, mà là vì cố gắng cho tương lai của hai người.
Năm thứ hai đại học, lúc đó Phùng Mật tìm được việc làm thêm bên ngoài, làm người phục vụ trong một quán cơm, bị khách hàng ức hϊếp, cô giấu trong lòng không nói, lúc gọi điện cho Cố Thừa Thực, cô cũng không hé răng, nhưng tâm tư của Cố Thừa Thực dành cho cô không ai có thể tưởng tượng được, lập tức anh đã nhận ra, anh rất lo lắng, ngày hôm sau đã xuất hiện trước mặt cô.
Lúc đó Phùng Mật sau giờ học trở về ký túc xá, lại vội vàng đi làm thêm, ngay ở cổng trường lập tức nhìn thấy được bóng dáng của Cố Thừa Thực, nhất thời xúc động, uất ức trong lòng, nhớ thương, cảm động tất cả đều trào dâng, khóc nấc nhào vào lòng anh: "Sao anh lại đến đây?"
Cố Thừa Thật vỗ nhẹ đỉnh đầu cô, nói: "Bé ngốc, anh nhớ em, em có nhớ đến anh không?"
Phùng Mật gật đầu thật mạnh: "Có..."
Vì vậy Cố Thừa Thật nở nụ cười tươi rói, khuôn mặt anh tuấn làm sinh viên khác đi ngang qua cũng xôn xao đưa mắt nhìn, thấy cô gái nhỏ yêu kiều trong lòng anh, càng thêm kinh hãi.
Hồi cấp hai, Phùng Mật đã là đóa hoa phù dung, lên cấp ba thì bị Cố Thừa Thực ăn sạch, ngược lại Phùng Mật vẫn ăn mặc kiểu nữ sinh, chuyên tâm học hành, nhưng học đại học lại không giống như vậy. Cô ở ký túc xá trong trường, phòng có bốn người, ba cô gái kia tính tình cũng tốt, hồi học năm nhất, lần đầu gặp được Phùng Mật các cô lập tức kinh diễm không thôi, lúc đó cách ăn mặt cùng trang điểm của Phùng Mật rất bình thường, nhưng đi lại trong trường cũng nhận được rất nhiều ánh mắt kính phục.
Bạn cùng phòng không muốn cô mộc mạc như vậy, lập tức kéo cô dạo phố mua sắm quần áo và đồ trang điểm, mới đầu Phùng Mật còn chưa quen, sau lại dần dần có thể tiếp nhận, có điều cô chỉ là tay mơ, chỉ có thể miễn cưỡng trang điểm cho mình nhẹ nhàng một chút, những thứ khác đều phải nhờ bạn cùng phòng giúp đỡ.
Lần này đi làm thêm, nhà hàng này yêu cầu nhân viên phải trang điểm, Phùng Mật không có thời gian, nên để bạn cùng phòng giúp mình một chút.
Tay nghề của mấy cô bạn này rất tốt, sau khi trang điểm cho cô xong, chính mình cũng hoảng hốt, chăm chăm nhìn mặt cô, tấm tắc khen ngợi: "Đừng nói là đàn ông, ngay tớ đây là con gái mà còn bị cậu mê hoặc."
Một bạn khác ôm lấy cổ Phùng Mật cười: "Chị gái nhỏ, còn có yêu cầu gì nữa không?”
"Thôi đi nha ~~." Phùng Mật cười cười dỗ dàng các cô, dọn dẹp một chút rồi vội vàng ra ngoài, không ngờ Cố Thừa Thực lại đến. Cô thật sự quá vui mừng, nước mắt ràn rụa, Cố Thừa Thực đưa tay lên mặt cô, cẩn thận nhìn một chút, trên mặt dần hiện lên vẻ không vui.
Trong lòng Phùng Mật vang lên tiếng lộp độp, biết mình trang điểm quá đẹp, mà anh trước giờ không thích điều này, lập tức đảo tròn con người, nhỏ nhẹ nói: "Em bây giờ phải đi làm, anh đến chỗ gần đó chờ em nha, sáu hoặc bảy giờ tối, chờ em về nha."
Cô trang điểm quá xinh đẹp, nhưng Cố Thừa Thực chính là một hủ giấm chua, anh không thích người đàn ông khác nhìn cô nhiều lần, bây giờ nghe nói cô sắp phải đi làm, trái tim anh lập tức chùng xuống.
"Không được."
Phùng Mật bị anh kéo về, cô mở to mắt khẩn trương nhìn anh "Anh sao vậy."
Người đi bên cạnh nhìn thấy đôi trai gái xinh đẹp lôi kéo nhau, cho rằng sẽ có trò hay, đưa mắt nhìn nhiều hơn, Cố Thừa Thực cũng biết chỗ này không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, vì vậy giọng anh có chút hòa hoãn: "Anh có chuyện muốn nói với em."
Phùng Mật thấy anh không có việc gì, trái tim lập tức bình ổn trở lại, sờ sờ cằm anh nói: "Anh ngoan ngoãn một chút có được không? Có chuyện gì tối nay đợi em về rồi nói." Cô nói như vậy cũng là ngầm ra hiệu ý tứ với anh.
Từ khi cô lên đại học, bận rộn sách vở còn đi làm thêm kiếm tiên, bận rộn chân không chạm đất, số lần cô dính lấy Cố Thừa Thực cũng giảm mạnh, Cô không tìm anh, Cố Thừa Thực không thể làm gì khác hơn là ngàn dặm xa xôi chạy đến gặp cô, mỗi lần đến cô đều bị mỏi lưng đau chân không ít, hai cái chân đi lại còn run lẩy bẩy. Anh thì lại rạng rỡ, đắc ý vô cùng.
Lần này anh đột nhiên đến, tránh không được chuyện cô nằm bò trên giường, nâng cao mông lên để anh đi vào, anh thích nhất là tư thế này.
Phùng Mật cố ý lấy chuyện này ra để mê hoặc anh, quả nhiên ánh mắt anh liền lóe sáng, con ngươi cũng dần tối lại, bỗng nhiên, anh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, "Chuyện chơi đùa buổi tối thì để tối nói, còn chuyện bây giờ cần phải nói, bởi vì nó liên quan đến anh hai em."
Sắc mặt của Phùng mật lập tức thay đổi.