Cơm tất niên vô cùng phong phú, Lăng Nhược Tịch tuy là rất mệt nhưng nhìn bàn ăn đầy ắp lại nóng hổi, rất có cảm giác thành tựu . Ba mẹ chồng cũng rất hài lòng, mẹ chồng phá lệ khen cô một câu: “ Làm cũng không tệ”
Lăng Nhược Tịch vui không chịu nổi, đối với cha mẹ chồng càng thêm ân cần, cơm nước xong liền mang lạc, hạt dưa cùng hoa quả chuẩn bị trên bàn vui vẻ hầu hạ.
Dọn dẹp tẩy rửa chén bát một bàn kia cũng không biết mệt.
Ba mẹ Cung gồi phòng khách xem TV, Lăng Nhược Tịch ở phòng bếp rửa chén, Cung Thụy Thần ngồi cùng hai ông bà một chút, lại chịu hết nổi, nhờ lấy cớ châm trà đi vào bếp.
Thấy vợ đang cắm đầu chiến đấu cùng chén bát thật hăng hái, lại có chút đau lòng đi vào, từ phía sau ôm lấy cô, nhỏ giọng nói: “Vợ yêu vất vả rồi, lát nữa về phòng anh mát xa cho em” Tuy anh rất muốn rửa chén bát phụ cô, nhưng ngày thường ba mẹ cũng không cho phép anh vào bếp, nếu giờ mà anh vào giúp cô, ba mẹ sẽ lại không vui, mọi cố gắng trước nay của cô đều sẽ uổng phí, cho nên dù có đau lòng, thì cũng chỉ có thể đứng một bên để nhìn, không thể ra tay giúp đỡ.
“Được, anh mau ra ngoài đi, ba mẹ thấy lại không vui đó.” Lăng Nhược Tịch khẩn trương không ngừng nhìn ra ngoài chỉ sợ ba mẹ chồng nhìn thấy, đặc biệt là mẹ chồng, nếu để mẹ bắt gặp nhất định sẽ rất tức giận.
“Anh biết rồi” Cung Thụy Thần không muốn cũng đành buông tay, châm trà đi ra ngoài, tay bị nóng có chút nhíu mày, cuối cùng thì cô cũng dọn dẹp thật tốt, nhanh chân lên phòng tắm rửa thay quần áo, sau đó cầm quà mừng năm mới muốn tặng cho cha mẹ chồng đi xuống lầu.
“Ba, mẹ, năm mới vui vẻ, đây là quà con tặng cho ba mẹ ạ, là quần áo con tự tay thiết kế, cũng không biết là ba mẹ thích hay không?” Cô nhu thuận đưa hai bộ đồ do chính ta mình làm tặng cho hai ông bà Cung.
Ba chồng là một bộ cổ phục, dùng vải đỏ làm ra, thêu một con rồng năm vuốt đang cỡi mây phía trên, còn của mẹ chồng là một bộ sườn xám, cũng vải đỏ nhưng lại thêu một chim phượng hoàng. Cổ áo hay cổ tay được cắt may cẩn thận, làm cho bộ đồ giống như một bức tranh đầy ý nghĩa, càng trùng hợp hơn nữa là khi hai bộ đồ gần nhau sẽ tạo thành một bức tranh Long Phụng Trình Tường.
Cha mẹ chồng rất ngạc nhiên, nghe cô nói là tự tay thiết kế, có chút tò mò nhận lấy, mở ra xem, mắt bỗng sáng ngời, mẹ chồng có chút không tin đây là chính tay cô làm ra, liền hỏi: “Đây là con tự làm?”
“Đúng vậy, thế nào ạ, ba mẹ có thích không ạ?” Cô có chút lo lắng nhìn hai người, chờ đợi phản ứng của cả hai.
“Ừm, cũng không tệ lắm. Con có lòng rồi, đến đây, mẹ mừng tuổi cho nào” Mẹ chồng có vẻ rất vui, vừa nói vừa lấy ra hai bao đỏ lì xì, cho cô với Cung Thụy Thần, mỗi người một cái.
“Đây, đây là ba mừng tuổi hai đứa.” Ba chồng cũng lấy ra hai bao đỏ lì xì, mỗi người một cái.
"Cảm ơn mẹ, cám ơn ba." Lăng Nhược Tịch vui vẻ nhận lấy. Dùng tay rờ rẫm sau đó nghĩ hẳn là không ít tiền đâu. Ha ha cô đã có rất nhiều năm chưa được nhận tiền mừng tuổi rồi....
Cung Thụy Thần thấy cô vui mừng mặt mày hớn hở, dáng vẻ đáng yêu như đứa nhỏ ham tiền, vì thế lén lút đưa luôn hai cái bao đỏ của mình cho cô.
Lăng Nhược Tịch vui đến độ không thành lời, sau đó không có việc gì nên ngồi sô pha xem TV với cha mẹ chồng.
Cung Thụy Thần thấy cô không có ý gì là tặng quà năm mới cho mình, trong lòng khó chịu rồi, hơn nữa nhìn cô cũng không thèm nhìn anh lấy một cái, chỉ lo xem TV, lại càng thêm nóng giận, vì thế bàn tay liền lén lút xoa xoa trên lưng cô
Lăng Nhược Tịch bị hoảng sợ, khẽ thở ra, nhanh chóng nhìn trộm ba mẹ chồng, thấy lực chú ý của họ đều bị tiểu phẩm trên TV hấp dẫn, không chú ý đến động tác nhỏ của hai người.
Xoay sang, dùng khẩu hình hỏi Cung Thụy Thần: “Anh làm gì đó”
Cung Thụy Thần liếc mắt nhìn cô, đáp lại: “Quà của anh đâu?”
Cô nghe vậy liền nhe răng nhìn anh cười, sau đó cố ý chọc giận anh, không tiếng động nói: “Em quên rồi.”
Quên? Cô vậy mà dám quên anh? Cung Thụy Thần oán hận, nghiến răng nghiến lợi, dùng khẩu hình từng chữ từng chữa gằn nói với cô: “Em chờ đó.”
Lăng Nhược Tịch cam đoan là bây giờ anh không dám làm gì cô, nghịch ngợm nhìn anh nhè lưỡi sau đó xoay đi xem TV, không thèm để ý anh.
Cung Thụy Thần bị cô chọc giận mà cười cười, ngáp một cái nói: “Ba mẹ con hơi mệt, con đi ngủ trước một chút, lát con sẽ xuống” Cung gia có truyền thống đón giao thừa còn phải ăn bánh trẻo vào lúc mười hai giờ đúng.
“Được, con đi đi.” Ba mẹ Cung xem TV không rời, đầu cũng không ngẩng lên đáp lại.
Cung Thụy Thần đứng lên, vòng qua sô pha đi lên lầu, đi hai bước chợt dừng lại, quay đầu nhìn Lăng Nhược Tịch nói “Anh muốn đi tắm, em lên lấy quần áo giùm anh.”
“A, dạ.” Lăng Nhược Tích thiếu chút nữa bật cười, biết là anh nhỏ mọn, đi cũng sẽ không tha cho cô. Trong lòng cười đến độ hoa nở rồi, nhưng trên mặt làm bộ nghiêm túc, nói với cha mẹ chồng: “Ba, mẹ con lên phòng trước.” Đợi được cho phép rồi mới theo sau anh đi lên lầu.
Vừa đi đến đầu cầu thang, đã bị Cung Thụy Thần ôm cổ, áp lên tường, đôi môi mang hơi thở vương mùi trà thoang thoảng đưa đến, mυ'ŧ lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Lăng Nhược Tịch bị anh hôn đến mê loạn, đột nhiên cảm thấy bên dưới chợt lạnh, không biết tay anh khi nào đã thẳng đường tìm được nơi riêng tư của cô.
Lý trí còn sót lại nhắc nhở cô rằng ba mẹ chồng còn ở dưới lầu, họ mọi lúc đều có thể đi lên, nếu cứ để anh phóng túng, thật sự anh sẽ không quan tâm mà muốn cô ở ngay tại đây. Vì vậy cô nhanh chóng vặn vẹo thân thể để trốn tránh.
Cũng may là anh cũng chỉ dọa cô, hôn xong thì rời khỏi môi cô, môi kề môi đầy nguy hiểm nói: “Nói, em có chuẩn bị quà cho anh không? Nếu thật sự quên rồi, anh lập tức xem em làquà năm mới, ăn em ngay tức thì.”
Hơi thở Lăng Nhược Tịch còn đang dồn đập, nhưng cũng không dám trêu anh, cười nịnh nọt: “Có chuẩn bị, chuẩn bị, ai em cũng có thể quên chứ sao có thể quên chồng yêu của em chứ, chồng ơi, xin anh buông em ra đi, chúng ta về phòng xem quà có được không?”
Cung Thụy Thần vì một tiếng ‘Chồng yêu’ của cô trong lòng liền ngọt ngào như nếm mật, tâm tình vui vẻ nên thả cô ra, nắm lấy tay cô lôi kéo nhanh đi về phòng.