Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!

Chương 110: Tương tư thành hoạ

Hai người rất nhanh về đến Lăng gia, ba Lăng, mẹ Lăng đều ở đây, Vì thấy Cung Thụy Thần đối xử với cô rất thân thiết, nên cố ý nói đầu bếp làm thêm vài món ăn khác.

Lăng Nhược Thần còn ngủ nên không biết Lăng Nhược Tịch đã về, Lăng Nhược Tịch mang hành lý lên lầu, rửa mặt chải đầu thay quần áo xong, liền đi xuống dưới nói chuyện cùng ba mẹ, dù sao thì đã lâu không gặp, cô cũng rất nhớ nhà.

Ba cô trước là hỏi về tình hình công việc học tập của cô thế nào, sau lại chuyển đến trên người Cung Thụy Thần, hỏi có phải gần đây anh rất bận rộn lo chuyện đấu thầu công trình sân bay hay không.

Lăng Nhược Tịch, nén tiếng thở dài trong lòng, xem ra dù cô có trước hay sau khi sống lại, ở trong lòng ba thì quan trọng nhất vẫn là chuyện bản thân mình, đối tốt với cô chỉ vì cô còn có chút để lợi dụng.

Nghĩ như vậy, cô cũng không còn tâm tình nói chuyện với ông, chỉ nói chuyện của mình, còn chuyện công việc của anh cô không hỏi nên cũng không rỏ.

Ba Lăng nghe vậy có chút thất vọng, lập tức bảo cô gọi điện cho anh, nói anh tối nay đến ăn cơm.

Lăng Nhược Tịch nhận lời, lấy cớ lên phòng. Cô cũng chưa muốn gọi điện cho Cung Thụy Thần, chỉ nhắn đi một tin nhăn: Ông xã, cho anh một bất ngờ, em đã về rồi, hiện giờ đang ở nhà ba mẹ em, ba nói anh trở về ăn tối, anh đến đây đi.

Gởi tin nhắn đi xong rồi, sợ Cung Thụy Thần tìm cô tính sổ, nên nhanh tay tắt nguồn điện thoại, sau đó không tim không phổi lăn lên giường ngủ bù.

Cung Thụy Thần nhìn thấy tin nhắn của cô, gần như gọi lại ngay lập tức, nhưng cô lại cúp nguồn, thật đáng giận, anh vừa vội vừa tức, nhưng lại không nhịn được nhớ nhung cô. Nhanh chóng hủy bỏ xã giao buổi tối, vội vội vàng vàng chạy đi, chỉ là vừa vào cửa đã bị ba Lăng gọi lại, thân thiết lôi anh đi tán gẫu.

Cung Thụy Thần đã gần hơn một tháng không được gặp cô, tương tư thành bệnh hận không thể ngay lập tức ôm cô vào lòng, hung hăng hôn lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô, an ủi thật tốt bệnh tương tư của mình. Nhưng ba vợ đại nhân cứ lôi kéo anh hỏi đông hỏi tây, làm cho anh không thể thoát thân~~

Anh không yên lòng nên câu được câu không nói chuyện với ba Lăng, ánh mắt cứ đảo xung quanh tìm kiếm hình bóng của vợ yêu, chỉ là cả nửa ngày cũng không thấy tăm hơi cô đâu, trong lòng lại càng lo lắng.

Lăng Nhược Minh nhìn dáng vẻ nóng vội của ba mình liền nhịn hết nổi, lạnh lùng nói: “Ba, chị vừa mới về, ba cũng không chịu để cho anh rể lên gặp chị.”

Ba Lăng vỗ ót một cái: “Đúng đúng đúng, Nhược Minh nói có lý, ba thật không chu đáo, Thụy Thần con lên phòng gặp nó đi, nó nói mệt nên lên phòng ngủ rồi”

Cung Thụy Thần đang lo không thể thoát thân, Nhược Minh nói ra tiếng lòng của anh, anh cảm kích nhìn cậu, sau đó nhìn ba Lăng gật đầu, nghe lời lên phòng trước.

Lúc anh đi vào phòng, cô đã cuộn mình trên giường ngủ ngon rồi. Cung Thụy Thần đi đến bên giường, cúi đầu nhìn gương mặt mình ngày nhớ đêm mong, cầm lòng không được cúi xuống hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang nhếch lên của cô, cuốn lấy cánh môi mềm mại,lưỡi anh đưa vào cạy mở hàm răng cô ra, sau kɧıêυ ҡɧí©ɧ cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của cô.

Cảm giác tê dại trên môi làm cho cô đang ngủ say cũng rất nhanh thức dậy, chậm rãi mở hai mắt to nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Cung Thụy Thần đang ở gần trước mặt mình, đồng thời lại cảm thấy có cái gì đó ẩm ướt đảo quấy bên trong miệng, trong lòng lập tức tràn đầy thỏa mãn.

Vì thế vươn hai tay ôm lấy cổ anh, kéo anh lại đến gần mình thêm, sau đó nhắm mắt đáp lại nụ hôn nóng bỏng của anh.

Biết cô đã thức, lại cảm nhận được sự nhiệt tình đáp lại của cô, Cung Thụy Thần bị cô nhóm lên một ngọn lửa ở trong lòng ngày càng mạnh mẽ không thể cứu chữa, tay anh nhanh chóng kéo tấm chăn đang trên người cô ra, xé rách quần áo của cô, cố gắng để thêm kề sát vào da thịt cô.

Hơn tháng không gặp, cô cũng tương tư thành bệnh, lúc này cuối cùng cũng gặp được, cô cũng muốn cùng anh thân cận, anh cởϊ qυầи áo cô, thì tay cô cũng cởi đi quần áo của anh.

Nhưng mà Cung Thụy Thần còn ngại chậm, dùng sức một cái kéo đi cúc thắt kéo trên quần áo cô, trực tiếp cởi ra nén xuống đất, sau đó cũng nhanh chóng cở áo sơmi của mình, vì thế trong phòng không ngừng tiếng xột xoạt, leng keng do cúc áo, thắt lưng rơi xuống đất. Làm cho Lăng Nhược Tịch cười khanh khách không ngừng.

“Trứng thối nhỏ, em còn cười, xem anh dạy dỗ em thế nào” Cung Thụy Thần một bên cởi đồ mình, một bên quắc mắt nhìn cô, hận không thể nuốt cô luôn vào bụng.

Lăng Nhược Tịch không nhìn ánh mắt anh mà hôn lên trán anh một cái thật ngọt nào, sau đó quỳ xuống cúi người hôn lấy vòm ngực trần trụi của anh. Da thịt anh bóng loáng mà co dãn, cơ ngực rắn chắc cũng làm cô yêu say đắm, dùng tay vuốt ve qua lại, chọc anh gấp gáp mà hít lấy không khí.

Cung Thụy Thần nhanh chóng kéo vật che đậy còn sót lại trên người cô ra, đè cô xuống giường, nắm lấy đầy đặn của cô vào trong tay dùng lực nhiệt tình xoa nắn, sau đó cúi đầu ngậm lấy, dùng răng cắn đỉnh hoa một cái, phát ra âm thanh chậc chậc.

Không lâu sau, Lăng Nhược Tịch bắt đầu cầu xin: “Thụy Thần…Ông xã… Ưm…” Cô níu người anh rêи ɾỉ.

“Cục cưng, đừng có gấp, ông xã sẽ cho em cái này.” Nói xong bàn tay tham lam của anh tiến đến gữa hai chân cô.

Lăng Nhược Tịch hừ nhẹ, gắt gao ôm lấy anh, rỏ ràng nhận ra được du͙© vọиɠ của anh càng lúc càng dâng trào, cứng rắn của anh đặt trên thắt lưng của cô. Cung Thụy Thần kéo bỏ qυầи ɭóŧ của cô ra, sau đó ôm lấy cô, làm cho cô hoàn toàn quấn chặt lấy thắt lưng của mình. Cả người cô dính chặt trên người anh, hai tay cô vòng ôm lấy gáy anh, nơi mẫn cảm mèm mại nhất của cô được kề cận vào gậy lớn nóng rực của anh, khiến cho cả người cô run rẩy.

"Thụy Thần..." Cô nhẹ giọng gọi tên anh, anh gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng động thân đi vào, vừa ác độc vừa sâu thẩm, cùng cô kết hợp chặt chẽ.

"A..." Lăng Nhược Tịch tuy rằng đã rất động tình, nhưng hoa huyệt mềm mại đã lâu không có làm chuyện này, cho nên có chút không chịu nổi thô bạo của anh.